Ma Thiên Ký

Chương 1351: Nghĩa Trang



Dịch giả: duocsybinh

Liễu Minh cùng Triệu Thiên Dĩnh thấy vậy, đều hơi ngẩn ra.

"Có năm tên Ma Nhân, bọn chúng hình như bị quái thụ quấn lấy." Lỗ tai Triệu Thiên Dĩnh hơi nhúc nhích, sau đó mấp mấy môi khẽ nói.

"Tới phía trước nhìn kỹ hơn đã." Liễu Minh do dự một chút rồi thúc giục lại pháp quyết, ánh sáng xanh bên ngoài hai người lại lóe lên mờ nhạt hơn, tận lực ẩn giấu khí tức, lặng yên nhanh chóng bay tới chỗ phát ra âm thanh.

Chỉ thấy phía trước hơn mấy trăm trượng có mấy tên Ma Nhân đang tại bị bảy tám bụi hoa màu đen vây công.

Những tên Ma Nhân này Liễu Minh đều nhận ra, chính là đám người nửa năm trước từng gặp mặt một lần, Cao Hách thế gia cùng Hàn Nha lão giả.

Chẳng qua lúc này ngoại trừ Cao Hách Yểm cùng Hàn Nha lão giả, thì cấp Thiên Tượng của Cao Hách thế gia chỉ còn sống có hai người, Thiên Tượng Cảnh Ma Nhân do Hàn Nha lão giả mang đi chỉ còn một người thôi.

Ngoài ra còn có một cái nụ hoa đã khép kín nhưng lại không ngừng động đậy bên trong, nụ hoa lạicăng phồng.

Từng tận mắt nhìn thấy quái thụ thôn phệ ma vật nên trong lòng hai người Liễu Minh hiểu rõ, bên trong nụ hoa đó là một gã Thiên Tượng Cảnh Ma Nhân, và thanh âm thảm thiết vừa phát ra lúc nãy là của người ở trong đó.

Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, lúc này cũng không định rời đi, mà muốn tìm một chỗ thuận tiện ẩn ấp, để hai người theo dõi tình hình bọn người Cao Hách Yểm.

Lúc này đây, trước mặt bọn họ là bảy tám cái nụ hoa màu đen không ngừng phun ra từng chùm hắc tuyến, những sợi hắc tuyến này có phần thô to hơn những sợi trước đó Liễu Minh thấy ở bên ngoài, hiển nhiên uy lực cũng hơn xa, mỗi sợi hắc tuyến đánh ra đều mang theo tiếng rít gió lạnh người.

Năm người Cao Hách Yểm đưa lưng vào nhau tạo thành vòng tròn, trên thân mỗi người đều sáng rực hào quang, rõ ràng là đang tận lực ngăn cản công kích của đám quái thụ này.

Cao Hách Yểm đang sử dụng Pháp bảo là một cái Lục Lạc, trên đó có mấy cái chuông nhỏ màu đen, mặt ngoài phù văn rậm rịt điện hồ quấn quanh, những tia điện hồ lao ra công kích những nụ hoa màu đen theo từng nhịp chuông run lên.

Hàn Nha lão giả thì thả ra một con cự mãng màu lam lớn hơn mười trượng, trong miệng nó không ngừng phun ra một màn sương mù màu lam.

Còn lại ba tên Thiên Tượng Ma Nhân thì cũng nhao nhao tế ra các loại Pháp Bảo của mình, tỏa ra đủ các loại màu sắc.

Chẳng qua là năm người liên thủ, cũng chỉ miễn cưỡng ngăn trở quái thụ công kích mà thôi, những công kích của bọn họ căn bản không cách nào tạo thành tổn thương với những quái thụ kia, tình hình như vậy mà muốn thoát khốn thì thật có chút khó khăn

Đương nhiên với tu vi Thông Huyền Cảnh của hai người Cao Hách Yểm cùng Hàn Nha lão giả, nếu muốn một mình thoát thân thì cũng không phải không được.

"Cao Hách đạo hữu, những cái quái thụ này căn bản không phải chúng ta có khả năng ngăn cản đâu, theo ta thấy thì chúng ta nên rút lui thôi." Hàn Nha lão giả vừa khó khăn khống chế hai con băng mãng xà, vừa ngưng tụ một bức tường băng ở trước mặt vừa nói với Cao Hách Yểm.

"Chúng ta thật vất vả mới đến được đây sao có thể tay không mà rút lui! Hàn Nha đạo hữu, ta biết rõ ngươi còn lưu hậu thủ, chỉ cần ngươi ra thêm một chút lực thì khó khăn trước mắt sẽ vượt qua mà thôi." Cao Hách Yểm trầm giọng nói. (Nghe như kiểu cha mạ cổ vũ, động viên các con ấy nhĩ)

"Thoát được nguy hiểm chỗ này thì sao chứ, theo như lời ngươi nói thì chỗ này cũng chỉ mới là bên ngoài của Nội Uyên thôi, mà thực lực chúng ta bây giờ muốn tiến sâu vào Nội Uyên ta e là không đủ sức." Hàn Nha lão giả hừ lạnh một tiếng, trả lời.

Hai người mải miết tranh cãi nên phòng ngự của họ lộ ra một chút sơ hở.

Đúng vào lúc này, dị biến nổi lên!

Một đạo hắc tuyến cực lớn đã xuyên qua bức tường băng của Hàn Nha lão giả, một cái mơ hồ đã đâm xuyên qua người ở bên cạnh lão giả, đó là một tên Thiên Tượng Cảnh Ma Nhân đầu tóc màu đen.

Trước ngực Nam tử tóc đen máu tươi tuôn ra ào ạt, trong miệng phát ra một tiếng kêu thê lương, sau đó cả người đã bị sợi hắc tuyến kia quấn lấy kéo lên không trung, bay về phía một nụ hoa màu đen.

"Tỳ Nhi!" Hàn Nha lão giả khẽ giật mình, trong miệng lập tức phát ra một tiếng bi thương.

Nam tử tóc đen bị đánh chết vòng phòng ngự lập tức xuất hiện lỗ thủng.

Một cái nụ hoa khác nhanh chóng bắn ra một chùm hắc tuyến, xuyên qua lỗ hỏng, quấn lấy một tên Thiên Tượng Ma Nhân của Cao Hánh thế gia.

Vèo!

Ma Nhân này không có chút lực phản kháng, ngay cả kêu thảm một tiếng cũng không có cơ hội, cứ như vậy bị trói chặt rồi kéo vào trong nụ hoa màu đen, tình hình xảy ra cực kỳ nhanh bộ dáng như thuấn di vậy.

Cao Hách Yểm biến sắc, nhưng không đợi hắn có biện pháp gì giải quyết, thì hai cái nụ hoa bên cạnh đồng thời phát ra hai chùm hắc tuyến, xuyên qua thân thể tên Ma Nhân cấp Thiên Tượng cuối cùng của Cao Hách gia, trực tiếp xé rách thân thể làm hai rút vào trong hai nụ hoa trên kia, máu tươi cũng theo đó mà tung tóe khắp nơi.

"Cao Hách đạo hữu trong Nội Uyên quá mức nguy hiểm, thứ lỗi cho ta không thể tiếp tục thực hiện lời hứa, đạo hữu muốn đi tới xin cứ tự nhiên, ta không thể phụng bồi nữa.” Hàn Nha lão giả mặt trầm như nước nhìn Cao Hách Yểm nói một, cũng không đợi hắn trả lời trong tay đã thúc giục pháp quyết, lam sắc quang mang trên người tỏa sáng, ngưng tụ ra một cái Hư Ảnh Pháp Tướng cực lớn.

Hai con băng xà cũng quay về, quấn quanh trên người Pháp Tướng, Lam Quang lóe lên Hàn Nha lão giả đã biến thành một Hư Ảnh màu lam, nhắm phía ngoài Nội Uyên chạy như điên.

Hư Ảnh màu lam độn nhanh như thiểm điện, tuy rằng tản mát ra khí tức làm kinh động đến những quái thụ màu đen chung quanh đó, nhưng mà không đợi những quái thụ này kịp phản ứng, thì hắn cũng đã nhanh chóng phi độn rời đi, trong nháy mắt đã biến mất ở phía chân trời.

Cao Hách Yểm mắt thấy cảnh này, thần sắc cũng biến đổi.

Lúc này đâyở đó chỉ còn một mình Cao Hách Yểm, nên tất cả công kích của mấy cây quái thụ quanh đó đều dồn về phía hắn, hắc tuyến như mưa phủ xuống Cao Hách Yểm.

Sắc mặt Cao Hách Yểm đại biến, vội há miệng phun ra một ngụm máu lên mấy cái chuông đen của Lục Lạc.

Lục lạc quay tít một vòng, đón gió cuồng trướng đến hơn hai mươi trượng, mặt ngoài lập tức nổi lên từng đạo vừa thô vừa to Hắc Sắc Lôi Điện, Lôi Điện nhắm bốn phương tám hướng bắn ra.

Phương viên hơn mười trượng lập tức biến thành một mảnh thế giới của tia chớp màu đen.

Liễu Minh biến sắc, một tay luồn qua eo Triệu Thiên Dĩnh, đồng thời hai chân mãnh liệt đạp một cái xuống đất thân hình bắn ngược ra sau, rồi nhanh chóng phi độn ra xa, thiếu chút nữa thì bị Hắc Sắc Lôi Điện làm ảnh hướng.

Bên trong Hắc Sắc Lôi Điện, bảy tám gốc quái thụ màu đen lập tức tản ra xa, tựa hồ có chút sợ hãi đối với những Lôi Điện này.

Sắc mặt Cao Hách Yểm vô cùng tái nhợt, cả miệng lẫn mũi đều chảy ra từng đạo máu tươi, hiển nhiên để thi triển bí thuật này, hắn cũng phải trả một cái giá rất đắt.

Nhưng hắn vẫn không cam lòng, cánh tay vung lên thu hồi lục lạc màu đen, cả người hóa thành một đạo hắc sắc điện mang lao nhanh về phía Nội Uyên.

Hiển nhiên, hắn quyết định sẽ một mình tiến vào đó!

"Nơi này đấu pháp gây ra chấn động kịch liệt như thế, chỉ sợ sẽ đưa tới phiền toái không nhỏ, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi." Cách đó không xa, Triệu Thiên Dĩnh nhẹ giọng nói một câu.

Liễu Minh nhẹ gật đầu, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, mang theo Triệu Thiên Dĩnh lách qua khu vực đấu pháp vừa rồi, tiếp tục bay về phía trước.

Đoạn đường sau đó hai người không có gặp chút nào khó khăn trắc trở, nửa khắc đồng hồ sau hai người rút cuộc đã ra khỏi chỗ của mấy cây quái thụ, đi tới một chỗ tràn đầy cát đen.

"Haiz, cuối cùng cũng ra khỏi chỗ đó." Triệu Thiên Dĩnh trong lòng vẫn còn sợ hãi, quay đầu nhìn lại khu rừng quái thụ vừa rồi, thở dài một câu rồi nói.

"Những cây quái thụ này không biết là cái giống gì, từ trước đến giờ, đây là lần đâu được nhìn thấy đó." Liễu Minh hơi trầm ngâm rồi phụ họa theo một câu.

"Quản chuyện này làm gì, dù sao đã qua được rồi hà tất phải lo lắng đến nó, chúng ta mau đi thôi." Triệu Thiên Dĩnh cười hì hì nói. (Nhanh lên gấp lắm rồi - ta chém.)

"Nói cũng đúng, phía trước không biết còn có loại nguy hiểm gì nữa đây, chúng ta thật không nên lãng phí tâm tư ở đây làm gì." Liễu Minh nhẹ gật đầu, xoay người lại nhìn về phía trước, bây giờ hàng rào màu đen nhìn thấy lúc trước đã gần ngay trong tầm mắt rồi.

"Trong sa mạc đen ngòm kia không biết lại tiềm tàng nguy hiểm gì nữa đây?" Ánh mắt Triệu Thiên Dĩnh chớp lên chậm rãi nói tiếp.

"Cái mảnh sa mạc này không có bất kỳ nguy hiểm nào, các ngươi có thể yên tâm rồi." Không chờ Liễu Minh trả lời, hắc quang lóe lên đã hiện ra thân ảnh Ma Thiên.

"Nhanh như vậy ngươi đã khôi phục nguyên khí rồi sao?" Ánh mắt Liễu Minh lóe lên hỏi lại.

"Làm sao mà nhanh vậy được, ta chỉ có một cái Ma Cốt Thủ làm sao hồi phục nguyên khí nhanh được. Chỉ là đi qua khỏi sa mạc này mới chính thức đến chổ Tháp Ma Uyên, nơi đó mới thực sự nguy hiểm, không có ta chỉ đường, chỉ bằng vào hai ngươi đi vào đó chỉ là người si nói mộng thôi.” Ma Thiên nhàn nhạt trả lời.

"Theo lời tiền bối nói thì rốt cuộc nguy hiểm trong đó là thứ gì?" Triệu Thiên Dĩnh nuốt nước bọt, sắc mặt nghiêm trọng hỏi.

"Đợi lát nữa các ngươi nhìn sẽ biết, bây giờ không cần ta nói đâu." Ma Thiên cười hắc hắc rồi nhàn nhạt đáp.

Liễu Minh nhướng mày, lập tức khẽ hừ một tiếng mang theo Triệu Thiên Dĩnh tiếp tục phi độn rời đi.

Tuy rằng Ma Thiên nói phía trước không có nguy hiểm, nhưng hắn vẫn là không thu hồi Xa Hoạn Đồ Đằng.

Nhưng đoạn đường sa mạc kia, thật đúng như lời Ma Thiên nói, không có gặp được bất kỳ nguy hiểm nào, cái này sa mạc màu đen này hoàn toàn là một sa mạc bình thường mà thôi, trong đó chỉ sinh sống một ít ma vật thấp kém, thậm chí vừa phát hiện hai người đi tới đã vội vàng tháo chạy. (câu này ta thấy không đúng nhưng k bỏ đi, Xa Hoạn Đồ Đằng không thu lại, ngay cả Thông Huyền vừa rồi còn không phát hiện thì đám Ma vật thấp kém này sao thấy được họ nhỉ? ta chém.)

Một nén nhang công phu trôi qua, hai người đã đi ra khỏi sa mạc màu đen, bây giờ thì hàng rào màu đen đã hiện ngay trước mặt.

Nhìn qua thì thấy cái hàng rào này không có gì dị thường, chỉ là trên nó tràn ngập sương mù màu đỏ mà thôi, đồng thời tản ra một loại khí tức mục nát, chết chóc.

"Ngươi nói nguy hiểm chính là nói ở chỗ này sao?" ánh mắt Liễu Minh chớp lên, cất tiếng hỏi.

"Đúng vậy, nhưng những sương mù màu đỏ này cũng chỉ là độc khí bình thường mà thôi, nguy hiểm chính thức còn ở bên trong.” Ma Thiên gật gật đầu nói.

Liễu Minh nghe vậy, trong mắt Tử Quang lưu chuyển, đi tới nhìn vào phía trước.

Xuyên qua hàng rào cao lớn đầy tử khí này, là một tòa kiến trúc màu xám trắng bị tàn phá thảm hại. bên trong còn có nhiều tấm bia đá bị hư mòn, nhìn qua có chút giống như một cái nghĩa trang.

Loại sương mù màu đỏ này đối với thị lực có ảnh hưởng thật lớn, với nhãn lực của Liễu Minh cũng chỉ có thể nhìn ra hơn trăm trượng mà thôi, hơn nữa cái nghĩa trang này hình như bị một cỗ lực lượng cổ quái nào đó bao trùm lên, Thần Thức hoàn toàn không thể đi ra khỏi cơ thể.

Sâu trong nghĩa trang, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một hai thân ảnh khổng lồ chậm rãi đi đi lại lại trong đó, thoạt nhìn giống như là hình người, nhưng vì ở quá xa nên Liễu Minh cũng không cách nào nhìn rõ được.

"Những thứ đang đi lại trong kia là gì vậy?" Liễu Minh nhìn những bóng người đi lại trong đó, sắc mặt ngưng trọng hỏi lại.

Tuy rằng Thần Thức không cách nào dò xét, nhưng Liễu Minh vẫn có thể cảm nhận được những thân ảnh cực lớn kia tản mát ra Thi khí hết sức nồng đậm, uy áp từng con thả ra không thua gì Thiên Tượng Cảnh Ma Nhân.

"Đây là nghĩa trang của Cổ Ma, những thứ ngươi thấy là Ma Thi.” Ma Thiên mở miệng đáp lại.

"Ma Thi, chẳng lẽ đều là thi thể của Ma tộc Thượng Cổ?" Đôi mắt đẹp của Triệu Thiên Dĩnh lóe lên, run run hỏi lại.

"Điều này cũng không hẳn, Ma Thi nơi này quả thật là có thi thể của Thượng Cổ Ma Nhân, nhưng mà trong đó hơn phân nửa là của những Ma Nhân trong thời gian qua đã tiến vào trong Tháp Ma Uyên, bọn hắn sau khi chất thi thể bị Thi Khí ăn mòn rồi dần dần hóa thành Ma Thi, ngày đêm lãng du ở trong đó.” Ma Thiên nhàn nhạt trả lời.

Triệu Thiên Dĩnh nghe nói vậy thì khuôn mặt trở nên có chút khó coi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện