Ma Thiên Ký
Chương 680: Vây giết ong chua
Dịch giả: luv
Người dịch: luv
Trong biển sương màu đen, con ong thợ bị thương khá nặng dùng đôi mắt dày đặc tơ máu, gắt gao nhìn chằm chằm vào Liễu Minh, đôi cánh tả tơi sau lưng khẽ đong đưa, từng cơn lốc xoáy nổi lên, làm cho biển sương xung quanh không cách nào đến gần người.
Song phương chỉ giằng co trong thời gian vài hơi thở, lúc này đầu Con ong sau khi phát ra vài tiếng “xoẹt xoẹt” kỳ quái, phát động công kích trước, chỉ thấy cái nọc độc đang rung động đột nhiên ly thể bay ra, rồi lập tức biến ảo thành hơn trăm cây gai nhọn vàng nhạt tầm một tấc dày chi chít, bay về phía Liễu Minh
Cùng lúc đó, phần đuôi con ong này lại lóe lên ánh sáng màu vàng rồi lại tiếp tục sinh ra một cái nọc độc y như vậy, rồi cũng lại huyễn hóa thành gai nhọn bắn ra.
Liễu Minh hai tay ngưng tụ pháp quyết, lúc này trước người hắn liền xuất hiện chín ảo ảnh khô lâu, miệng phun ra lửa xanh, lập tức đem phân nửa số gai nhọn hóa thành tro tàn.
Tiếp theo, hắn mãnh liệt thúc giục pháp lực trong cơ thể, lập tức quanh thân có khói đen cuồn cuộn phun ra, hóa thành ba đạo ảo ảnh màu đen bắn ra.
“Phanh” “phanh” hai tiếng, hai đạo ảo ảnh bị gai nhọn xuyên thủng nổ tung, hóa thành sương mù đen quay cuồng, đạo thân ảnh còn lại thoáng một cái đã quỷ dị xuất hiện sau lưng Con ong, một tay khẽ nhấc lên
“Ầm” một tiếng truyền ra!
Một đạo điện quang màu bạc to bằng miệng bát từ trong lòng bàn tay hắn bắn ra, nổ mạnh trong không trung hóa thành một mảng những tia điện nhỏ màu bạc bao phủ con ong này.
Con ong này thân bị thương, nhưng dù sao nó cũng là yêu thú Chân Đan cảnh, hai cánh khẽ vỗ, lập tức hiện lên một tầng linh quang năm màu, ngăn những tia điện li ti lại đồng thời mãnh liệt xoay người, hét lên một tiếng phẫn nộ, nọc độc sau đuôi lại mọc mơ hồ mọc lên, hóa thành một cái chùy ảnh khổng lồ phóng ra, hung hăng đâm về phía Liễu Minh.
Liễu Minh thấy vậy, không khỏi hô lên một tiếng, một tay chỉ về mi tâm. Ánh sáng màu vàng kim lóe lên, tiểu kiếm màu vàng vô thanh vô tức hiện ra, chớp động một cái, liền chém về phía chùy ảnh khổng lồ.
Một âm thanh trầm đục vang lên.
Chùy ảnh lập tức bị kiếm quang xoắn nát, tiểu kiếm màu vàng một lần nữa quỷ dị xuất hiện trên đầu Con ong, hóa thành một thanh kiếm cao vài trượng, hung hăng chém xuống.
Con ong hiện lên vẻ sợ hãi, đôi xúc tu lập tức vung lên không trung liền hóa thành hai đạo hắc ảnh cực lớn chắn về phía trước. Hai chân trước cũng bắt chéo giơ lên, đồng thời phần đuôi khẽ động nổi lên một cái gai độc đỏ tươi khác hắn, hóa thành một đạo huyết quang bắn về phía Liễu Minh.
Hiển nhiên con ong đã biết rõ sự lợi hại của Liễu Minh nên thi triển ra toàn bộ bản lĩnh.
Đạo huyết quang kia đích thực nhanh vô cùng, tiểu kiếm trên không trung chưa kịp rơi xuống, nó đã đến trước mặt Liễu Minh, có vài phần giống như dịch chuyển tức thời.
Tròng mắt Liễu Minh trố ra, không thấy hai chân cử động, thân hình liền mang theo một chuỗi tàn ảnh bắn về phía sau. Lại tách thành ba đạo ảo ảnh.
Tia máu không quan tâm đến hai đạo ảo ảnh kia, chỉ một thoáng liền đuổi sát đạo ảo ảnh thứ ba, dường như không cần con ong chỉ đạo, có thể tự động nhận ra chân thân của hắn.
Liễu Minh hoảng hốt, không nói hai lời liền dùng quỷ dị thân pháp tu luyện trong huyễn cảnh. Toàn thân thoắt ẩn thoắt hiện trong sương mù đen, làm cho đạo huyết mang nhất thời vô pháp truy đuổi.
Mà lúc này bên kia ánh sáng vàng kim lóe lên, Con ong hét thảm một tiếng, cái râu liền tan biến thành ảo ảnh. Hai chân trước cũng bị chém thành hai đoạn.
Tiếp theo cự kiếm màu vàng không còn bị cản trở, liền hung hăng chém lên thân thể con ong, đem phần đuôi cùng thân dưới chém xuống.
Mặc dù thân thể con ong Chân Đan cảnh cũng coi như cường đại, nhưng tất nhiên không thể đánh đồng cùng Nguyên Linh Phi Kiếm, huống hồ nó đã mang sẵn trọng thương trên người.
Liễu Minh đang dùng Tam Phân Mông Ảnh tránh né gai máu, thấy vậy trên mặt vui vẻ, nhưng sau một khắc sắc mặt trở nên đại biến
Nhìn thấy thân thể vốn không còn nguyên vẹn của con ong, đôi cánh lại vỗ điên cuồng rồi lập tức hóa thành một đoàn ảo ảnh bay thẳng lên trời, lại bỏ trốn mất dạng.
Nhưng sau một khắc, trên mặt Liễu Minh lại hiện lên tia cười lạnh, thân hình quỷ mị khẽ động, một tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, tay còn lại điểm về phía con ong thân mình sứt sở.
“Phốc” “Phốc” vài tiếng, con ong ở cạnh biển sương mù màu đen điên cuồng bay vọt về sau, chín cái ảo ảnh đầu lâu liền xông lên, mơ hồ một thoáng, liền há miệng gắt gao cắn vào con ong bị thương.
Con ong kinh hãi liều mạng giãy giụa, nhưng nhất thời không thể thoát ra.
Đúng lúc này, ánh sáng vàng kim vừa lóe lên, tiểu kiếm màu vàng đã đánh tới, bay múa một hồi, liền lập tức hóa thành chi chít kiếm quang, đem Con ong xoắn nát bấy, tinh hồn cũng không kịp đào thoát, tan biến trong ánh sáng vàng kim.
Lúc này tia máu vốn đang đuổi sát Liễu Minh, tức thời gào thét, lại hóa thành một luồng huyết khí tán loạn biến mất.
Liễu Minh thấy vậy, hiện lên vẻ kinh ngạc, một tay lập tức khẽ vẫy.
Hư Không kiếm từ xa quay lại, hóa thành một đạo ánh sáng vàng kim bay về.
Cùng lúc đó sương mù đen phụ cận chấn động, cuồn cuộn ngưng tụ lại thành cái cốt thuẫn.
Liễu Minh tay áo run lên thu cái thuẫn lại.
Thời gian sau, hắn lại lấy ra Trữ Vật Phù, thu phân nửa thi thể con ong cùng đám máu thịt rơi xuống vào rồi mới quay lại nhìn về chiến đoàn bên kia.
Chỉ thấy trong đám sương mù màu lục, từng tiếng nổ lớn phát ra không ngừng, hiển nhiên bên trong đang có kịch chiến.
Hiển nhiên con ong bên kia hết sức khó đối phó, nó vẫn còn toàn vẹn, mặc dù ba người Hoa Thanh Ảnh liên thủ cũng không cách nào trong thời gian ngắn trảm sát.
Mà Liễu Minh từ khi tế ra sương mù vây khốn con ong đến lúc hạ sát, mới chỉ là bảy tám lần hô hấp.
Liễu Minh lưỡng lự một phen, liền lật tay một cái, hai khối Trọng Thủy Châu hiện ra, lập tức hóa thành một đạo ảo ảnh phóng vào trong biển sương màu lục…
Cùng lúc đó, cách hơn mười dặm, chỗ mọi người bố trí pháp trận của trụ đồ đằng.
Tráng hán Man tộc đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên nhanh chóng mở mắt ra, nhìn về phía chân trời xa xa.
Thấy một vầng hào quang diễm lệ lóe lên rồi nhanh chóng bay về hướng bên kia, phía sau một đạo độn quang màu tím gắt gao đuổi theo.
Sắc mặt tráng hán Man tộc ngưng trọng, phía trước đương nhiên là Ngô Khuê rồi, đằng sau không thể nghi ngờ chính là ong Ngũ Quang chúa.
Sắc mặt hắn khẽ động, phất tay lên, đánh ra một đạo pháp quyết về phía một cái mê hương trụ màu xám phía trước đồ đằng chi trụ, một đạo hỏa quang lóe lên, lặng lẽ nhen nhóm
Lập tức một luồng hương thơm dịu nhẹ bồng bềnh tỏa ra, tràn ngập trong phạm vi pháp trận.
Sau đó hắn lại đánh một đạo pháp quyết vào trận bàn màu lam nhạt trong tay.
Cùng lúc đó, một góc bề mặt trận kỳ lóe lên quang hoa bao phủ pháp trận lại, màn sáng vàng nhạt bao phủ pháp trận đột nhiên rung động, sau đó liền nứt ra một khe hơn vài trượng.
Ngô Khuê đang vật vã chống đỡ thấy vậy, đột nhiên thúc giục pháp quyết, hóa thành một đạo cầu vồng chui vào trong khe nứt.
Hào quang thu lại, thân ảnh Ngô Khuê liền xuất hiện bên cạnh Tráng hán Man tộc.
Ong Ngũ Quang chúa thấy vậy liền hóa thành độn quang màu tím, không do dự gia tốc lao theo.
“Mau khép pháp trận lại.” Thấy thuận lợi dụ ong Ngũ Quang chúa vào trong trận, Ngô Khuê đại hỉ, truyền âm về phía tráng hán.
Tráng hán Man tộc không nói hai lời pháp quyết liền biến ảo, trận bàn lam nhạt trong tay liền lóe lên, đem khe nứt lấp lại.
Ong Ngũ Quang chúa lúc này tiến vào trong trận, liền nhận ra trong trận tràn ngập hương thơm quỷ dị cùng với lực cấm chế được phát ra từ trụ đồ đằng, lập tức phát ra tiếng kêu kỳ quái, mãnh liêt chuyển thân hung hăng đụng vào màn sáng bên trên.
Hai tiếng “Ầm” “Ầm” liên tiếp vang lên!
Ong Ngũ Quang chúa kịch liệt xông tới, làm màn sáng vàng nhạt không ngừng đung đưa.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì?” Ngô Khuê quát lên một tiếng, sau đó công kích về phía ong chúa, đồng thời phun ra một vũ phiến màu vàng, hứng gió lớn lên rồi gã cầm cán vung xuống, thành từng luồng xoáy chém tới ong Ngũ Quang chúa.
Tráng hán Man tộc cũng không dám chậm trễ, vỗ mạnh vào bên hông, một đạo hào quang màu xanh mang theo tiếng gào thét phóng ra, ngưng tụ thành một con tê ngưu một sừng, đạp đất chạy như bay về phía ong Ngũ Quang chúa.
Cùng đó, bên này chiến đấu của Liễu Minh cũng chuẩn bị kết thúc.
Lúc này, dưới sự vây công của bốn người mặc dù con ong Ngũ quang thợ vẫn vô cùng hung hãn, nhưng khí tức lại suy yếu vô cùng, trên thân thể màu vàng đen của nó trải rộng từng đạo vết thương lớn nhỏ.
Mọi người đang chuẩn bị hợp lực đánh một kích cuối cùng, con ong phát ra tiếng “ Xì.. Xì..” quái dị.
Kết quả tại một động khẩu không xa đó, trong khoảnh khắc xuất hiện âm thanh ông ông mãnh liệt, một cỗ khí tức lộn xộn khó cản ầm ầm lao ra ngoài động, đưa mắt nhìn lại đúng là vài chục con ong lớn tầm một xích, chen chúc chui ra.
“Các ngươi nhanh chóng đánh chết con ong này, ta nghĩ cách tạm thời ngăn chặn chúng.” Hoa Thanh Ảnh biến sắc mói vậy, liền quay người, lao nhanh về phía tổ ong.
Phu nhân che mặt một bên thúc dục thân hình bay nhanh, miệng nói lẩm bẩm, tay xuất ra một cái dây lưng màu đen, trên không trung liền xoay tròn hóa thành một đóa hoa màu đen lớn mười trượng.
Đóa hoa khổng lồ này có năm cánh, mỗi cánh đều đen như mực, cả thân gốc đều đen nhánh một mảng, sau khi đón gió rung lên liền tuôn ra khói đen cuồn cuộn.
Lập tức, sương mù dày đặc tràn ngập trước tổ ong, bao phủ hết cả bầy ong cấp thấp.
Những con ong này thực lực cao nhất cũng không quá Hóa Tinh sơ kỳ, tuy rằng đông đảo, nhưng ở trong sương mù dường như mất đi phương hướng, không cách nào thoát ra.
Liễu Minh liếc mắt thấy vậy, dù có chút kinh ngạc về thần thông quỷ dị của phu nhân, nhưng cũng yên tâm lại, tiếp tục điên cuồng thúc dục cặp Trọng Thủy Châu, khiến chúng hợp lại tiếp tục hóa thành ảo ảnh tiểu sơn hung hăng đập xuống đầu con ong thợ kia.
Người dịch: luv
Trong biển sương màu đen, con ong thợ bị thương khá nặng dùng đôi mắt dày đặc tơ máu, gắt gao nhìn chằm chằm vào Liễu Minh, đôi cánh tả tơi sau lưng khẽ đong đưa, từng cơn lốc xoáy nổi lên, làm cho biển sương xung quanh không cách nào đến gần người.
Song phương chỉ giằng co trong thời gian vài hơi thở, lúc này đầu Con ong sau khi phát ra vài tiếng “xoẹt xoẹt” kỳ quái, phát động công kích trước, chỉ thấy cái nọc độc đang rung động đột nhiên ly thể bay ra, rồi lập tức biến ảo thành hơn trăm cây gai nhọn vàng nhạt tầm một tấc dày chi chít, bay về phía Liễu Minh
Cùng lúc đó, phần đuôi con ong này lại lóe lên ánh sáng màu vàng rồi lại tiếp tục sinh ra một cái nọc độc y như vậy, rồi cũng lại huyễn hóa thành gai nhọn bắn ra.
Liễu Minh hai tay ngưng tụ pháp quyết, lúc này trước người hắn liền xuất hiện chín ảo ảnh khô lâu, miệng phun ra lửa xanh, lập tức đem phân nửa số gai nhọn hóa thành tro tàn.
Tiếp theo, hắn mãnh liệt thúc giục pháp lực trong cơ thể, lập tức quanh thân có khói đen cuồn cuộn phun ra, hóa thành ba đạo ảo ảnh màu đen bắn ra.
“Phanh” “phanh” hai tiếng, hai đạo ảo ảnh bị gai nhọn xuyên thủng nổ tung, hóa thành sương mù đen quay cuồng, đạo thân ảnh còn lại thoáng một cái đã quỷ dị xuất hiện sau lưng Con ong, một tay khẽ nhấc lên
“Ầm” một tiếng truyền ra!
Một đạo điện quang màu bạc to bằng miệng bát từ trong lòng bàn tay hắn bắn ra, nổ mạnh trong không trung hóa thành một mảng những tia điện nhỏ màu bạc bao phủ con ong này.
Con ong này thân bị thương, nhưng dù sao nó cũng là yêu thú Chân Đan cảnh, hai cánh khẽ vỗ, lập tức hiện lên một tầng linh quang năm màu, ngăn những tia điện li ti lại đồng thời mãnh liệt xoay người, hét lên một tiếng phẫn nộ, nọc độc sau đuôi lại mọc mơ hồ mọc lên, hóa thành một cái chùy ảnh khổng lồ phóng ra, hung hăng đâm về phía Liễu Minh.
Liễu Minh thấy vậy, không khỏi hô lên một tiếng, một tay chỉ về mi tâm. Ánh sáng màu vàng kim lóe lên, tiểu kiếm màu vàng vô thanh vô tức hiện ra, chớp động một cái, liền chém về phía chùy ảnh khổng lồ.
Một âm thanh trầm đục vang lên.
Chùy ảnh lập tức bị kiếm quang xoắn nát, tiểu kiếm màu vàng một lần nữa quỷ dị xuất hiện trên đầu Con ong, hóa thành một thanh kiếm cao vài trượng, hung hăng chém xuống.
Con ong hiện lên vẻ sợ hãi, đôi xúc tu lập tức vung lên không trung liền hóa thành hai đạo hắc ảnh cực lớn chắn về phía trước. Hai chân trước cũng bắt chéo giơ lên, đồng thời phần đuôi khẽ động nổi lên một cái gai độc đỏ tươi khác hắn, hóa thành một đạo huyết quang bắn về phía Liễu Minh.
Hiển nhiên con ong đã biết rõ sự lợi hại của Liễu Minh nên thi triển ra toàn bộ bản lĩnh.
Đạo huyết quang kia đích thực nhanh vô cùng, tiểu kiếm trên không trung chưa kịp rơi xuống, nó đã đến trước mặt Liễu Minh, có vài phần giống như dịch chuyển tức thời.
Tròng mắt Liễu Minh trố ra, không thấy hai chân cử động, thân hình liền mang theo một chuỗi tàn ảnh bắn về phía sau. Lại tách thành ba đạo ảo ảnh.
Tia máu không quan tâm đến hai đạo ảo ảnh kia, chỉ một thoáng liền đuổi sát đạo ảo ảnh thứ ba, dường như không cần con ong chỉ đạo, có thể tự động nhận ra chân thân của hắn.
Liễu Minh hoảng hốt, không nói hai lời liền dùng quỷ dị thân pháp tu luyện trong huyễn cảnh. Toàn thân thoắt ẩn thoắt hiện trong sương mù đen, làm cho đạo huyết mang nhất thời vô pháp truy đuổi.
Mà lúc này bên kia ánh sáng vàng kim lóe lên, Con ong hét thảm một tiếng, cái râu liền tan biến thành ảo ảnh. Hai chân trước cũng bị chém thành hai đoạn.
Tiếp theo cự kiếm màu vàng không còn bị cản trở, liền hung hăng chém lên thân thể con ong, đem phần đuôi cùng thân dưới chém xuống.
Mặc dù thân thể con ong Chân Đan cảnh cũng coi như cường đại, nhưng tất nhiên không thể đánh đồng cùng Nguyên Linh Phi Kiếm, huống hồ nó đã mang sẵn trọng thương trên người.
Liễu Minh đang dùng Tam Phân Mông Ảnh tránh né gai máu, thấy vậy trên mặt vui vẻ, nhưng sau một khắc sắc mặt trở nên đại biến
Nhìn thấy thân thể vốn không còn nguyên vẹn của con ong, đôi cánh lại vỗ điên cuồng rồi lập tức hóa thành một đoàn ảo ảnh bay thẳng lên trời, lại bỏ trốn mất dạng.
Nhưng sau một khắc, trên mặt Liễu Minh lại hiện lên tia cười lạnh, thân hình quỷ mị khẽ động, một tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, tay còn lại điểm về phía con ong thân mình sứt sở.
“Phốc” “Phốc” vài tiếng, con ong ở cạnh biển sương mù màu đen điên cuồng bay vọt về sau, chín cái ảo ảnh đầu lâu liền xông lên, mơ hồ một thoáng, liền há miệng gắt gao cắn vào con ong bị thương.
Con ong kinh hãi liều mạng giãy giụa, nhưng nhất thời không thể thoát ra.
Đúng lúc này, ánh sáng vàng kim vừa lóe lên, tiểu kiếm màu vàng đã đánh tới, bay múa một hồi, liền lập tức hóa thành chi chít kiếm quang, đem Con ong xoắn nát bấy, tinh hồn cũng không kịp đào thoát, tan biến trong ánh sáng vàng kim.
Lúc này tia máu vốn đang đuổi sát Liễu Minh, tức thời gào thét, lại hóa thành một luồng huyết khí tán loạn biến mất.
Liễu Minh thấy vậy, hiện lên vẻ kinh ngạc, một tay lập tức khẽ vẫy.
Hư Không kiếm từ xa quay lại, hóa thành một đạo ánh sáng vàng kim bay về.
Cùng lúc đó sương mù đen phụ cận chấn động, cuồn cuộn ngưng tụ lại thành cái cốt thuẫn.
Liễu Minh tay áo run lên thu cái thuẫn lại.
Thời gian sau, hắn lại lấy ra Trữ Vật Phù, thu phân nửa thi thể con ong cùng đám máu thịt rơi xuống vào rồi mới quay lại nhìn về chiến đoàn bên kia.
Chỉ thấy trong đám sương mù màu lục, từng tiếng nổ lớn phát ra không ngừng, hiển nhiên bên trong đang có kịch chiến.
Hiển nhiên con ong bên kia hết sức khó đối phó, nó vẫn còn toàn vẹn, mặc dù ba người Hoa Thanh Ảnh liên thủ cũng không cách nào trong thời gian ngắn trảm sát.
Mà Liễu Minh từ khi tế ra sương mù vây khốn con ong đến lúc hạ sát, mới chỉ là bảy tám lần hô hấp.
Liễu Minh lưỡng lự một phen, liền lật tay một cái, hai khối Trọng Thủy Châu hiện ra, lập tức hóa thành một đạo ảo ảnh phóng vào trong biển sương màu lục…
Cùng lúc đó, cách hơn mười dặm, chỗ mọi người bố trí pháp trận của trụ đồ đằng.
Tráng hán Man tộc đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên nhanh chóng mở mắt ra, nhìn về phía chân trời xa xa.
Thấy một vầng hào quang diễm lệ lóe lên rồi nhanh chóng bay về hướng bên kia, phía sau một đạo độn quang màu tím gắt gao đuổi theo.
Sắc mặt tráng hán Man tộc ngưng trọng, phía trước đương nhiên là Ngô Khuê rồi, đằng sau không thể nghi ngờ chính là ong Ngũ Quang chúa.
Sắc mặt hắn khẽ động, phất tay lên, đánh ra một đạo pháp quyết về phía một cái mê hương trụ màu xám phía trước đồ đằng chi trụ, một đạo hỏa quang lóe lên, lặng lẽ nhen nhóm
Lập tức một luồng hương thơm dịu nhẹ bồng bềnh tỏa ra, tràn ngập trong phạm vi pháp trận.
Sau đó hắn lại đánh một đạo pháp quyết vào trận bàn màu lam nhạt trong tay.
Cùng lúc đó, một góc bề mặt trận kỳ lóe lên quang hoa bao phủ pháp trận lại, màn sáng vàng nhạt bao phủ pháp trận đột nhiên rung động, sau đó liền nứt ra một khe hơn vài trượng.
Ngô Khuê đang vật vã chống đỡ thấy vậy, đột nhiên thúc giục pháp quyết, hóa thành một đạo cầu vồng chui vào trong khe nứt.
Hào quang thu lại, thân ảnh Ngô Khuê liền xuất hiện bên cạnh Tráng hán Man tộc.
Ong Ngũ Quang chúa thấy vậy liền hóa thành độn quang màu tím, không do dự gia tốc lao theo.
“Mau khép pháp trận lại.” Thấy thuận lợi dụ ong Ngũ Quang chúa vào trong trận, Ngô Khuê đại hỉ, truyền âm về phía tráng hán.
Tráng hán Man tộc không nói hai lời pháp quyết liền biến ảo, trận bàn lam nhạt trong tay liền lóe lên, đem khe nứt lấp lại.
Ong Ngũ Quang chúa lúc này tiến vào trong trận, liền nhận ra trong trận tràn ngập hương thơm quỷ dị cùng với lực cấm chế được phát ra từ trụ đồ đằng, lập tức phát ra tiếng kêu kỳ quái, mãnh liêt chuyển thân hung hăng đụng vào màn sáng bên trên.
Hai tiếng “Ầm” “Ầm” liên tiếp vang lên!
Ong Ngũ Quang chúa kịch liệt xông tới, làm màn sáng vàng nhạt không ngừng đung đưa.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì?” Ngô Khuê quát lên một tiếng, sau đó công kích về phía ong chúa, đồng thời phun ra một vũ phiến màu vàng, hứng gió lớn lên rồi gã cầm cán vung xuống, thành từng luồng xoáy chém tới ong Ngũ Quang chúa.
Tráng hán Man tộc cũng không dám chậm trễ, vỗ mạnh vào bên hông, một đạo hào quang màu xanh mang theo tiếng gào thét phóng ra, ngưng tụ thành một con tê ngưu một sừng, đạp đất chạy như bay về phía ong Ngũ Quang chúa.
Cùng đó, bên này chiến đấu của Liễu Minh cũng chuẩn bị kết thúc.
Lúc này, dưới sự vây công của bốn người mặc dù con ong Ngũ quang thợ vẫn vô cùng hung hãn, nhưng khí tức lại suy yếu vô cùng, trên thân thể màu vàng đen của nó trải rộng từng đạo vết thương lớn nhỏ.
Mọi người đang chuẩn bị hợp lực đánh một kích cuối cùng, con ong phát ra tiếng “ Xì.. Xì..” quái dị.
Kết quả tại một động khẩu không xa đó, trong khoảnh khắc xuất hiện âm thanh ông ông mãnh liệt, một cỗ khí tức lộn xộn khó cản ầm ầm lao ra ngoài động, đưa mắt nhìn lại đúng là vài chục con ong lớn tầm một xích, chen chúc chui ra.
“Các ngươi nhanh chóng đánh chết con ong này, ta nghĩ cách tạm thời ngăn chặn chúng.” Hoa Thanh Ảnh biến sắc mói vậy, liền quay người, lao nhanh về phía tổ ong.
Phu nhân che mặt một bên thúc dục thân hình bay nhanh, miệng nói lẩm bẩm, tay xuất ra một cái dây lưng màu đen, trên không trung liền xoay tròn hóa thành một đóa hoa màu đen lớn mười trượng.
Đóa hoa khổng lồ này có năm cánh, mỗi cánh đều đen như mực, cả thân gốc đều đen nhánh một mảng, sau khi đón gió rung lên liền tuôn ra khói đen cuồn cuộn.
Lập tức, sương mù dày đặc tràn ngập trước tổ ong, bao phủ hết cả bầy ong cấp thấp.
Những con ong này thực lực cao nhất cũng không quá Hóa Tinh sơ kỳ, tuy rằng đông đảo, nhưng ở trong sương mù dường như mất đi phương hướng, không cách nào thoát ra.
Liễu Minh liếc mắt thấy vậy, dù có chút kinh ngạc về thần thông quỷ dị của phu nhân, nhưng cũng yên tâm lại, tiếp tục điên cuồng thúc dục cặp Trọng Thủy Châu, khiến chúng hợp lại tiếp tục hóa thành ảo ảnh tiểu sơn hung hăng đập xuống đầu con ong thợ kia.
Bình luận truyện