Ma Thiên Ký
Chương 789: Ba lối đi
Dịch giả: nila32, khangvan
MA THIÊN KÝ
Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu
Người dịch: nila32
======================================
Mặt ngoài chiếc áo giáp này được bao phủ bởi vô số ký hiệu ánh bạc vô cùng hoành tráng, một vài nơi quan trọng có gai ngược sắc bén. Ngay khi một tiếng "Ự... c" vang lên, từ phần vai đã có hai cánh tay đỏ thẫm to lớn mọc ra, đây đúng là một cơ quan chiến giáp.
Nam tử áo tím thấy vậy, sắc mặt càng thêm vẻ đề phòng.
Hai tiếng "Phốc" "Phốc", hai cột sáng đỏ thẫm như đồng lóe lên, vừa vặn kết hợp với nắm đấm vừa phóng ra.
Một tiếng "Oanh" vang lên, quyền ảnh tím biếc đánh lên người Bành Việt như muốn thăm dò y một phen.
"Hắc hắc, đồ vật do Thiên Công Tông chế tạo quả nhiên là không giống bình thường! Rất tốt, các vị đã có đủ tư cách tiến vào nơi cất giấu truyền thừa rồi, chẳng qua sau khi đi vào, sống chết thế nào vẫn còn khó nói, chư vị hãy tự bảo trọng!"
Nam tử tóc tím không tiếp tục ra tay công kích Bành Việt mà trở về vị trí trước kia của mình, đứng thẳng tại chỗ hắc hắc nói một câu, cũng thò tay lấy ra một mãnh vỡ truyền thừa ánh vàng mờ mịt.
Liễu Minh nghe vậy, ánh mắt lập tức nhìn qua, phát hiện ở đây vào lúc này chỉ còn lại mười một người mà thôi, trừ hắn ra còn có Bành Việt, Tiết Bàn, nam tử mặt ưng, chị em Âu Dương, thanh niên ngân xa của Thiên Công Tông, thiếu phụ áo xanh lục của Hạo Nhiên thư viện, La Thiên Thành, nam tử tóc tím, còn có kẻ lúc trước sử dụng một mặt mâm tròn giao thủ cùng thanh niên tóc tím, còn có người áo bào tro đứng sau.
Trừ hắn và Bành Việt, hai người Thiên yêu cốc và tỷ muội nhà Âu Dương là những cặp sở hữu một mảnh vỡ truyền thừa, những người còn lại bên ngoài thân đều có ánh vàng nhàn nhạt chớp tắt, hiển nhiên là trong tay mỗi người đều có một mảnh vỡ.
"Không biết bởi vì kẻ nào tự cao tự đại khiến cho hành trình của chúng ta bị chậm trễ rất lâu, bây giờ còn không tranh thủ thời gian mở ra địa phương truyền thừa này đi." La Thiên Thành lại lạnh lùng liếc nhìn nam tử tóc tím.
Vừa dứt lời, La Thiền Thành liền vung tay, nghe "Vèo" một tiếng, một mảnh vỡ vàng nhạt liền bắn ra, vững vàng rơi vào cái rãnh trên bệ đá chính giữa trận pháp.
Nam tử nghe vậy cũng chỉ nhếch miệng cười cười, tay áo cũng lập tức phất lên, một mảnh vỡ khác cũng nhanh chóng bay ra, khảm vào một chỗ lõm khác trong máng.
Ngay khi những người còn lại chuẩn bị ném mảnh vỡ của mình để kích phát toàn bộ pháp trận, bỗng nhiên một tiếng nổ vang lên từ phía xa xa trên bầu trời, một cỗ hắc khí bất ngờ cuồn cuộn hướng đến nơi bọn họ đang đứng, thanh thế hết sức kinh người.
Đám người Âu Dương Thiến thấy vậy, không khỏi lộ ra vẻ đề phòng.
Nhìn thế tới dũng mãnh của cơn lốc đen có thể thấy thực lực kẻ đang đến không giống bình thường, mà truyền thừa chi địa sắp được mở ra, bọn hắn cũng không muốn lại có sự tình phức tạp gì phát sinh.
"Từ xa nhìn lại đây có thể thấy dị tượng ngút trời, hắc hắc, không nghĩ tới thật sự là một địa phương lưu giữ truyền thừa!" Cơn lốc đen nhanh chóng dừng lại bên trên bệ đá, một giọng nói khàn khàn liền từ đó truyền ra.
Hắc phong nhanh chóng thu lại để lộ ra một gã mắt hí mũi tẹt, chính là gã đệ tử tướng mạo xấu xí của Ma Huyền Tông.
"Địa phương truyền thừa này hiện đã gom đủ người, các hạ nếu như không có mãnh vỡ truyền thừa thì tốt hơn vẫn là nhanh chóng rời khỏi nơi đây." Nam tử tóc tím lạnh lùng lên tiếng.
Tên xấu xí này tuy lộ ra thực lực không yếu nhưng sự việc kéo dài đến lúc này tự nhiên không ai muốn có kẻ khác tiến vào đòi chia phần.
"A? Mảnh vỡ truyền thừa..."
Tên đệ tử Ma Huyền Tông cười lạnh, ánh mắt nhanh chóng đảo qua những người có mặt tại đây, bỗng nhiên rơi lên người áo báo tro, chỉ kịp thấy hắn quắc mắt lên, thân hình lập tức trở nên mơ hồ, một tiếng quát to đã hóa thành lốc đen nhào xuống.
"Ngươi, a..."
Người áo bào tro kinh hãi, tay áo chỉ kịp run lên, vội vàng ném ra một cái bàn tròn, tiếp đó đã bị hắc phong cuốn lấy.
Sau một khắc, từ trong lốc đen vốn điên cuồng quay tròn tại chỗ đã truyền ra một tiếng hét chói tai.
Sau một tiếng kêu thảm thiết, một cái xác mềm nhũn gần như không xương từ trong hắc phong bay ra, rơi xuống sơn cốc phía dưới.
Từ trang phục trên người có thể lờ mờ nhận ra chính là người áo bào tro vừa rồi.
Cơn lốc lại lần nữa thu vào, lộ ra thân hình xấu xí của tên đệ tử Ma Huyền Tông. Chẳng qua lúc này trong tay hắn đã có thêm một mảnh vỡ màu vàng rực rỡ, đồng thời một đoàn sương mù màu xám nhanh chóng cuốn vào khóa số mệnh trên cổ tay y.
"Hiện tại, ta đã có tư cách tiến vào trong phải không?"
Thanh niên xấu xí vẫy vẫy mảnh mỡ trong tay, âm trầm hỏi đám người xung quanh.
Mọi người ở đây thấy tên Ma Huyền Tông này giơ tay nhấc chân đã nhẹ nhàng đánh chết một tu sĩ Hóa Tinh hậu kỳ, sắc mặt đều hiện lên vẻ kiêng kỵ.
Ánh mắt nam tử tức thì trở nên lạnh lẽo nhưng sau một khắc liền khôi phục như thường, cũng hờ hững nói ra:
"Các hạ nếu đã có mảnh vỡ truyền thừa, tự nhiên là không có vấn đề gì rồi."
"Tốt rồi, thời gian đã lãng phí không ít, chư vị còn lề mề gì nữa, nhanh chóng ra tay đi. Nghe nói dù có thể đi vào địa phương truyền thừa, cũng phải trải qua tầng tầng khảo nghiệm mới có thể thu được chỗ tốt bên trong." Ngay khi những người khác đang rơi vào trạng thái trầm mặc, Âu Dương Thiến bỗng dưng lên tiếng, tay ngọc vung lên, một mảnh vỡ lấp lánh đã từ trong áo bắn ra.
Đám người Bành Việt thấy vậy, cũng lần lượt ném mảnh vỡ của mình vào sâu trong rãnh bên trên pháp trận.
Lúc này, tên thanh niên xấu xí kia điềm nhiên đem mảnh vỡ cuối cùng ném về phía bệ đá. Cả tòa pháp trận đột nhiên bộc phát hào quang, một ký hiệu năm màu thật lớn thoáng hiện ở giữa, ngay sau đó màn sáng màu vàng ở mặt ngoài theo đó vỡ vụn mà mở ra, cả tòa núi cũng rung động không ngớt.
Sau một hồi nổ vang đinh tai nhức óc, bệ đá chậm rãi chìm xuống mặt đất. Sau khi bệ đá hoàn toàn hạ xuống thì phù văn cực lớn bỗng nhiên hóa thành một đoàn kim quang, bắn lên một mảnh thạch bích phía sau bệ đá.
Trên bề mặt thạch bích hiện lên ánh sáng màu xanh, lúc sáng lúc tối.
Tình huống như vậy diễn ra tầm nửa chén trà nhỏ, sau đó ánh sáng màu xanh rút cuộc tản ra, mà cả khu sơn cốc cũng đình chỉ rung động lắc lư.
“Xì…” một tiếng, phía trên thạch bích bỗng nhiên xuất hiện một lỗ hổng dài ba bốn trượng, cao hơn một trượng, phảng phất như lối vào của một khe vực sâu không thấy đáy, phía bên trong đen kịt, thần thức căn bản không thể quét vào trong đó thăm dò được một chút nào.
“Tốt rồi, cửa vào bí cảnh đã mở ra, chúng ta vào thôi!” Nam tử tóc tím cười ha ha, là người đầu tiên nhảy lên, hóa thành một đạo tử ảnh, lóe lên, bay vào trong đó.
La Thiên Thành hừ một tiếng, không cam lòng yếu thế, ngân quang cuốn lên, theo sát bay vào.
Mọi người thấy thế, nhao nhao hóa thành độn quang bay vào trong khe nứt.
Liễu Minh thấy vậy thì khẽ cười, giẫm chân, nổi lên một đám hắc vân bay vào bên trong.
Sau khi Bành Việt là người cuối cùng tiến vào trong động thì cả sơn cốc lại một lần nữa rung động, khe nứt chậm rãi khép lại, trong khoảnh khắc lại hồi phục như lúc ban đầu.
Cùng lúc đó, đám người Liễu Minh xuất hiện trong một thông đạo thật dài bằng đá xanh, mặc dù phát hiện phía sau lưng, cửa vào đã đóng lại, nhưng tất cả đều giống như không nhìn thấy, nhưng mà riêng phần mình kéo ra một khoảng cách nhất định, bay xuống phía dưới, chầm chậm quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Lại nói tiếp, cái thông đạo này chỉ rộng có hơn một trượng, đủ rộng rãi cho hai người đi song song tiến về phía trước, mà trong thông đạo tối như mực, thần thức giống như chỉ có thể tản ra được mấy trượng. Nhưng mà những người đi vào trong này đều có tâm trí kiên định, cho nên cũng không có ai mở miệng nói chuyện, tự mình cảnh giác từng chút một, tiến về phía trước.
Trong thông đạo hẹp như thế này, nếu mà có người ngoài có ý định đánh lén thì rất khó mà phòng bị, cho nên đoàn người đều bảo trì khoảng cách giữa hai người khoảng vài trượng, cảnh giác đối với người phía trước và phía sau.
Ước chừng đã tiến về phía trước khoảng chừng hơn trăm trượng thì có một cửa đá, tản ra ánh sáng mờ xuất hiện trước mắt của mọi người.
Mọi người lúc này liền nhao nhao hạ xuống trước cửa đá, liên tục dò xét trên dưới.
Cửa đá này cao chừng bảy tám trượng, một mực khép kín, lại phát hiện ra căn bản không thể nào xuyên qua, thần thức quét qua thì cũng không có bao nhiêu tác dụng, hiển nhiển trên cánh cửa đá này đã có một đạo cấm chế đặc thù nào đó.
Đối với điều này, Liễu Minh cũng không cảm thấy kỳ quái. Nếu cửa đá trước mắt mà không có bất cứ đạo cấm chế nào trên đó thì mới đúng là có chút dị thường.
Nam tử tóc tím sau khi xem xét cửa đá thì khóe miệng có chút nhếch lên, lộ ra một tia cười lạnh, tiếp theo tay áo rung lên, một luồng man lực vô hình từ đó bay ra.
“Oanh” một tiếng!
Cửa đá nhìn như vô cùng nặng nề lại dễ dàng bị mở ra, phía sau là một mảnh mông lung bạch quang, không thể thấy rõ bất cứ vật gì trong đó.
“Quả nhiên là cổng truyền tống!” Nam tử tóc tím lộ ra vẻ hài lòng, thì thào một tiếng, lóe lên rồi nhảy vào trong đó. Hôi sắc phù văn trên cửa đá lóe lên, thân hình của hắn liền biến mất trong bạch quang.
La Thiên Thành thấy vậy, hai hành lông mày khẽ nhăn, hào quang ngân sắc quanh thân cuốn lên, cũng đồng dạng hóa thành một đạo cầu vồng ngân quang lao về phía cửa vào.
Ngay sau đó, tên đệ tử xấu xí của Ma Huyền Tông, nam tử mặt ưng, Tiết Bàn, thanh niên Thiên Công Tông ngồi trên ngân xa, thiếu phụ áo xanh của Hạo Nhiên Thư Viện, tỷ muội Âu Dương thế gia, không chút chậm chế, nhao nhao lách người vào bên trong.
Liễu Minh nắm Hậu Thổ Thuẫn trong tay, hai chân lập tức đạp một cái rồi nhảy vào trong cửa đá.
Hắn vừa bước vào trong cửa đá thì cảm thấy trước mắt tối sầm, không khí bốn phía cuồn cuộn một hồi, sau đó hai mắt hắn sáng lên, xuất hiện trong một không gian sương mù xám xịt. Sương mù bốn phía cuồn cuộn, căn bản không thể nào nhìn được quá xa.
Mà đám người nam tử tóc tím, thanh niên xấu xí của Ma Huyền Tông, nam tử mặt ưng đều đứng ở cách đó không xa, liên tục quan sát bốn phía.
Thân hình của Liễu Minh vừa mới dừng lại không lâu thì bên cạnh hắn khoảng hai ba trượng, một quang đoàn màu xám lăng không hiện ra, hào quang thu lại, hiện ra thân hình Bành Việt.
Khi hắn vừa mới xuất hiện thì sương mù màu xám bốn phía bỗng nhiên cuồn cuộn kịch liệt, sau đó nhanh chóng tán loạn.
Liễu Minh giương mắt nhìn lên, chỉ thấy sau khi sương mù tiêu tán thì có thể nhìn rõ khung cảnh xung quanh không xót một cái gì. Đây là một vùng đất bằng phẳng, rộng lớn bao la, bát ngát.
“Nơi này chính là truyền thừa chi địa, chẳng lẽ không có thứ gì ư?” Khi mà tất cả mọi người đều lộ vẻ nghi hoặc thì không biết ai trong đó lầm bầm nói một câu.
Vừa dứt lời thì bỗng một hồi âm thanh “Ken két” từ dưới mặt đất vang lên.
Khi mọi người vẫn đang kinh ngạc thì một khối ngọc bích, toàn thân trơn bóng, cao hơn trăm trượng, từ dưới đất dần dần bay lên.
Khối ngọc bích vừa bay ra khỏi mặt đất, sau đó liên tục bay lên, mãi cho đến khi cách mặt đất tầm hơn mười trượng mới dừng lại.
Sau một hồi run rẩy, ở vị trí trung tâm của ngọc bích lóe lên bạch quang, chậm rãi hiện ra ba lối đi hình tròn, ánh sáng trắng mờ mịt, mỗi lối đi đều rộng khoảng hai ba trượng, ba bốn người có thể đồng thời tiến vào trong đó.
Mọi người gặp tình hình này thì sắc mặt đều một hồi âm tình bất định.
MA THIÊN KÝ
Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu
Người dịch: nila32
======================================
Mặt ngoài chiếc áo giáp này được bao phủ bởi vô số ký hiệu ánh bạc vô cùng hoành tráng, một vài nơi quan trọng có gai ngược sắc bén. Ngay khi một tiếng "Ự... c" vang lên, từ phần vai đã có hai cánh tay đỏ thẫm to lớn mọc ra, đây đúng là một cơ quan chiến giáp.
Nam tử áo tím thấy vậy, sắc mặt càng thêm vẻ đề phòng.
Hai tiếng "Phốc" "Phốc", hai cột sáng đỏ thẫm như đồng lóe lên, vừa vặn kết hợp với nắm đấm vừa phóng ra.
Một tiếng "Oanh" vang lên, quyền ảnh tím biếc đánh lên người Bành Việt như muốn thăm dò y một phen.
"Hắc hắc, đồ vật do Thiên Công Tông chế tạo quả nhiên là không giống bình thường! Rất tốt, các vị đã có đủ tư cách tiến vào nơi cất giấu truyền thừa rồi, chẳng qua sau khi đi vào, sống chết thế nào vẫn còn khó nói, chư vị hãy tự bảo trọng!"
Nam tử tóc tím không tiếp tục ra tay công kích Bành Việt mà trở về vị trí trước kia của mình, đứng thẳng tại chỗ hắc hắc nói một câu, cũng thò tay lấy ra một mãnh vỡ truyền thừa ánh vàng mờ mịt.
Liễu Minh nghe vậy, ánh mắt lập tức nhìn qua, phát hiện ở đây vào lúc này chỉ còn lại mười một người mà thôi, trừ hắn ra còn có Bành Việt, Tiết Bàn, nam tử mặt ưng, chị em Âu Dương, thanh niên ngân xa của Thiên Công Tông, thiếu phụ áo xanh lục của Hạo Nhiên thư viện, La Thiên Thành, nam tử tóc tím, còn có kẻ lúc trước sử dụng một mặt mâm tròn giao thủ cùng thanh niên tóc tím, còn có người áo bào tro đứng sau.
Trừ hắn và Bành Việt, hai người Thiên yêu cốc và tỷ muội nhà Âu Dương là những cặp sở hữu một mảnh vỡ truyền thừa, những người còn lại bên ngoài thân đều có ánh vàng nhàn nhạt chớp tắt, hiển nhiên là trong tay mỗi người đều có một mảnh vỡ.
"Không biết bởi vì kẻ nào tự cao tự đại khiến cho hành trình của chúng ta bị chậm trễ rất lâu, bây giờ còn không tranh thủ thời gian mở ra địa phương truyền thừa này đi." La Thiên Thành lại lạnh lùng liếc nhìn nam tử tóc tím.
Vừa dứt lời, La Thiền Thành liền vung tay, nghe "Vèo" một tiếng, một mảnh vỡ vàng nhạt liền bắn ra, vững vàng rơi vào cái rãnh trên bệ đá chính giữa trận pháp.
Nam tử nghe vậy cũng chỉ nhếch miệng cười cười, tay áo cũng lập tức phất lên, một mảnh vỡ khác cũng nhanh chóng bay ra, khảm vào một chỗ lõm khác trong máng.
Ngay khi những người còn lại chuẩn bị ném mảnh vỡ của mình để kích phát toàn bộ pháp trận, bỗng nhiên một tiếng nổ vang lên từ phía xa xa trên bầu trời, một cỗ hắc khí bất ngờ cuồn cuộn hướng đến nơi bọn họ đang đứng, thanh thế hết sức kinh người.
Đám người Âu Dương Thiến thấy vậy, không khỏi lộ ra vẻ đề phòng.
Nhìn thế tới dũng mãnh của cơn lốc đen có thể thấy thực lực kẻ đang đến không giống bình thường, mà truyền thừa chi địa sắp được mở ra, bọn hắn cũng không muốn lại có sự tình phức tạp gì phát sinh.
"Từ xa nhìn lại đây có thể thấy dị tượng ngút trời, hắc hắc, không nghĩ tới thật sự là một địa phương lưu giữ truyền thừa!" Cơn lốc đen nhanh chóng dừng lại bên trên bệ đá, một giọng nói khàn khàn liền từ đó truyền ra.
Hắc phong nhanh chóng thu lại để lộ ra một gã mắt hí mũi tẹt, chính là gã đệ tử tướng mạo xấu xí của Ma Huyền Tông.
"Địa phương truyền thừa này hiện đã gom đủ người, các hạ nếu như không có mãnh vỡ truyền thừa thì tốt hơn vẫn là nhanh chóng rời khỏi nơi đây." Nam tử tóc tím lạnh lùng lên tiếng.
Tên xấu xí này tuy lộ ra thực lực không yếu nhưng sự việc kéo dài đến lúc này tự nhiên không ai muốn có kẻ khác tiến vào đòi chia phần.
"A? Mảnh vỡ truyền thừa..."
Tên đệ tử Ma Huyền Tông cười lạnh, ánh mắt nhanh chóng đảo qua những người có mặt tại đây, bỗng nhiên rơi lên người áo báo tro, chỉ kịp thấy hắn quắc mắt lên, thân hình lập tức trở nên mơ hồ, một tiếng quát to đã hóa thành lốc đen nhào xuống.
"Ngươi, a..."
Người áo bào tro kinh hãi, tay áo chỉ kịp run lên, vội vàng ném ra một cái bàn tròn, tiếp đó đã bị hắc phong cuốn lấy.
Sau một khắc, từ trong lốc đen vốn điên cuồng quay tròn tại chỗ đã truyền ra một tiếng hét chói tai.
Sau một tiếng kêu thảm thiết, một cái xác mềm nhũn gần như không xương từ trong hắc phong bay ra, rơi xuống sơn cốc phía dưới.
Từ trang phục trên người có thể lờ mờ nhận ra chính là người áo bào tro vừa rồi.
Cơn lốc lại lần nữa thu vào, lộ ra thân hình xấu xí của tên đệ tử Ma Huyền Tông. Chẳng qua lúc này trong tay hắn đã có thêm một mảnh vỡ màu vàng rực rỡ, đồng thời một đoàn sương mù màu xám nhanh chóng cuốn vào khóa số mệnh trên cổ tay y.
"Hiện tại, ta đã có tư cách tiến vào trong phải không?"
Thanh niên xấu xí vẫy vẫy mảnh mỡ trong tay, âm trầm hỏi đám người xung quanh.
Mọi người ở đây thấy tên Ma Huyền Tông này giơ tay nhấc chân đã nhẹ nhàng đánh chết một tu sĩ Hóa Tinh hậu kỳ, sắc mặt đều hiện lên vẻ kiêng kỵ.
Ánh mắt nam tử tức thì trở nên lạnh lẽo nhưng sau một khắc liền khôi phục như thường, cũng hờ hững nói ra:
"Các hạ nếu đã có mảnh vỡ truyền thừa, tự nhiên là không có vấn đề gì rồi."
"Tốt rồi, thời gian đã lãng phí không ít, chư vị còn lề mề gì nữa, nhanh chóng ra tay đi. Nghe nói dù có thể đi vào địa phương truyền thừa, cũng phải trải qua tầng tầng khảo nghiệm mới có thể thu được chỗ tốt bên trong." Ngay khi những người khác đang rơi vào trạng thái trầm mặc, Âu Dương Thiến bỗng dưng lên tiếng, tay ngọc vung lên, một mảnh vỡ lấp lánh đã từ trong áo bắn ra.
Đám người Bành Việt thấy vậy, cũng lần lượt ném mảnh vỡ của mình vào sâu trong rãnh bên trên pháp trận.
Lúc này, tên thanh niên xấu xí kia điềm nhiên đem mảnh vỡ cuối cùng ném về phía bệ đá. Cả tòa pháp trận đột nhiên bộc phát hào quang, một ký hiệu năm màu thật lớn thoáng hiện ở giữa, ngay sau đó màn sáng màu vàng ở mặt ngoài theo đó vỡ vụn mà mở ra, cả tòa núi cũng rung động không ngớt.
Sau một hồi nổ vang đinh tai nhức óc, bệ đá chậm rãi chìm xuống mặt đất. Sau khi bệ đá hoàn toàn hạ xuống thì phù văn cực lớn bỗng nhiên hóa thành một đoàn kim quang, bắn lên một mảnh thạch bích phía sau bệ đá.
Trên bề mặt thạch bích hiện lên ánh sáng màu xanh, lúc sáng lúc tối.
Tình huống như vậy diễn ra tầm nửa chén trà nhỏ, sau đó ánh sáng màu xanh rút cuộc tản ra, mà cả khu sơn cốc cũng đình chỉ rung động lắc lư.
“Xì…” một tiếng, phía trên thạch bích bỗng nhiên xuất hiện một lỗ hổng dài ba bốn trượng, cao hơn một trượng, phảng phất như lối vào của một khe vực sâu không thấy đáy, phía bên trong đen kịt, thần thức căn bản không thể quét vào trong đó thăm dò được một chút nào.
“Tốt rồi, cửa vào bí cảnh đã mở ra, chúng ta vào thôi!” Nam tử tóc tím cười ha ha, là người đầu tiên nhảy lên, hóa thành một đạo tử ảnh, lóe lên, bay vào trong đó.
La Thiên Thành hừ một tiếng, không cam lòng yếu thế, ngân quang cuốn lên, theo sát bay vào.
Mọi người thấy thế, nhao nhao hóa thành độn quang bay vào trong khe nứt.
Liễu Minh thấy vậy thì khẽ cười, giẫm chân, nổi lên một đám hắc vân bay vào bên trong.
Sau khi Bành Việt là người cuối cùng tiến vào trong động thì cả sơn cốc lại một lần nữa rung động, khe nứt chậm rãi khép lại, trong khoảnh khắc lại hồi phục như lúc ban đầu.
Cùng lúc đó, đám người Liễu Minh xuất hiện trong một thông đạo thật dài bằng đá xanh, mặc dù phát hiện phía sau lưng, cửa vào đã đóng lại, nhưng tất cả đều giống như không nhìn thấy, nhưng mà riêng phần mình kéo ra một khoảng cách nhất định, bay xuống phía dưới, chầm chậm quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Lại nói tiếp, cái thông đạo này chỉ rộng có hơn một trượng, đủ rộng rãi cho hai người đi song song tiến về phía trước, mà trong thông đạo tối như mực, thần thức giống như chỉ có thể tản ra được mấy trượng. Nhưng mà những người đi vào trong này đều có tâm trí kiên định, cho nên cũng không có ai mở miệng nói chuyện, tự mình cảnh giác từng chút một, tiến về phía trước.
Trong thông đạo hẹp như thế này, nếu mà có người ngoài có ý định đánh lén thì rất khó mà phòng bị, cho nên đoàn người đều bảo trì khoảng cách giữa hai người khoảng vài trượng, cảnh giác đối với người phía trước và phía sau.
Ước chừng đã tiến về phía trước khoảng chừng hơn trăm trượng thì có một cửa đá, tản ra ánh sáng mờ xuất hiện trước mắt của mọi người.
Mọi người lúc này liền nhao nhao hạ xuống trước cửa đá, liên tục dò xét trên dưới.
Cửa đá này cao chừng bảy tám trượng, một mực khép kín, lại phát hiện ra căn bản không thể nào xuyên qua, thần thức quét qua thì cũng không có bao nhiêu tác dụng, hiển nhiển trên cánh cửa đá này đã có một đạo cấm chế đặc thù nào đó.
Đối với điều này, Liễu Minh cũng không cảm thấy kỳ quái. Nếu cửa đá trước mắt mà không có bất cứ đạo cấm chế nào trên đó thì mới đúng là có chút dị thường.
Nam tử tóc tím sau khi xem xét cửa đá thì khóe miệng có chút nhếch lên, lộ ra một tia cười lạnh, tiếp theo tay áo rung lên, một luồng man lực vô hình từ đó bay ra.
“Oanh” một tiếng!
Cửa đá nhìn như vô cùng nặng nề lại dễ dàng bị mở ra, phía sau là một mảnh mông lung bạch quang, không thể thấy rõ bất cứ vật gì trong đó.
“Quả nhiên là cổng truyền tống!” Nam tử tóc tím lộ ra vẻ hài lòng, thì thào một tiếng, lóe lên rồi nhảy vào trong đó. Hôi sắc phù văn trên cửa đá lóe lên, thân hình của hắn liền biến mất trong bạch quang.
La Thiên Thành thấy vậy, hai hành lông mày khẽ nhăn, hào quang ngân sắc quanh thân cuốn lên, cũng đồng dạng hóa thành một đạo cầu vồng ngân quang lao về phía cửa vào.
Ngay sau đó, tên đệ tử xấu xí của Ma Huyền Tông, nam tử mặt ưng, Tiết Bàn, thanh niên Thiên Công Tông ngồi trên ngân xa, thiếu phụ áo xanh của Hạo Nhiên Thư Viện, tỷ muội Âu Dương thế gia, không chút chậm chế, nhao nhao lách người vào bên trong.
Liễu Minh nắm Hậu Thổ Thuẫn trong tay, hai chân lập tức đạp một cái rồi nhảy vào trong cửa đá.
Hắn vừa bước vào trong cửa đá thì cảm thấy trước mắt tối sầm, không khí bốn phía cuồn cuộn một hồi, sau đó hai mắt hắn sáng lên, xuất hiện trong một không gian sương mù xám xịt. Sương mù bốn phía cuồn cuộn, căn bản không thể nào nhìn được quá xa.
Mà đám người nam tử tóc tím, thanh niên xấu xí của Ma Huyền Tông, nam tử mặt ưng đều đứng ở cách đó không xa, liên tục quan sát bốn phía.
Thân hình của Liễu Minh vừa mới dừng lại không lâu thì bên cạnh hắn khoảng hai ba trượng, một quang đoàn màu xám lăng không hiện ra, hào quang thu lại, hiện ra thân hình Bành Việt.
Khi hắn vừa mới xuất hiện thì sương mù màu xám bốn phía bỗng nhiên cuồn cuộn kịch liệt, sau đó nhanh chóng tán loạn.
Liễu Minh giương mắt nhìn lên, chỉ thấy sau khi sương mù tiêu tán thì có thể nhìn rõ khung cảnh xung quanh không xót một cái gì. Đây là một vùng đất bằng phẳng, rộng lớn bao la, bát ngát.
“Nơi này chính là truyền thừa chi địa, chẳng lẽ không có thứ gì ư?” Khi mà tất cả mọi người đều lộ vẻ nghi hoặc thì không biết ai trong đó lầm bầm nói một câu.
Vừa dứt lời thì bỗng một hồi âm thanh “Ken két” từ dưới mặt đất vang lên.
Khi mọi người vẫn đang kinh ngạc thì một khối ngọc bích, toàn thân trơn bóng, cao hơn trăm trượng, từ dưới đất dần dần bay lên.
Khối ngọc bích vừa bay ra khỏi mặt đất, sau đó liên tục bay lên, mãi cho đến khi cách mặt đất tầm hơn mười trượng mới dừng lại.
Sau một hồi run rẩy, ở vị trí trung tâm của ngọc bích lóe lên bạch quang, chậm rãi hiện ra ba lối đi hình tròn, ánh sáng trắng mờ mịt, mỗi lối đi đều rộng khoảng hai ba trượng, ba bốn người có thể đồng thời tiến vào trong đó.
Mọi người gặp tình hình này thì sắc mặt đều một hồi âm tình bất định.
Bình luận truyện