Ma Thiên Ký
Chương 801: Kịch đấu
Dịch giả: nila32
MA THIÊN KÝ
Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu
Dịch: nila32
===================================
Vài tiếng trầm đục qua đi!
Tám trong chín gã đồng tử lúc này bị những vệt đốm kia đánh trúng, chỉ có một gã thân hình đột nhiên từ trong lửa nóng bắn ngược ra, đầu hắn khẽ lắc một cái, mái tóc xanh rậm rạp đột ngột phóng ra, ngăn cản những vệt đốm đang phóng tới, nhờ đó mới thoát được một kích trí mạng.
Thiếu phụ thấy thế cười lạnh một tiếng, trong mắt đã có xích quang lóe lên.
Một tiếng “Phốc”.
Không trung cạnh bên đồng tử áo xanh bỗng có hoa lửa hừng hực cuốn tới, một quả cầu lửa đường kính hơn một trượng bất ngờ bắn ra, mạnh mẽ ập tới, tốc độ cực nhanh khiến cho hắn muốn tránh cũng không kịp.
Đúng lúc này, “Oanh” một tiếng!
Một bóng người màu xanh bỗng nhiên lóe lên bên cạnh quả cầu màu đỏ, một cánh tay vươn ra, còn mang theo tiếng hổ gầm vang vọng.
Một nắm đấm màu đen hình đầu hổ lập tức mạnh mẽ xuyên qua quả cầu lửa.
Thiếu phụ nhất thời cả kinh, bút ngọc trong tay khẽ vung vẩy, muốn phát động công kích về phía Liễu Minh vừa hiện thân, nhưng vào lúc này, bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện hắc quang mang theo tiếng gầm gừ vang vọng, chỉ thấy năm con Vụ Giao màu đen dài vài chục trượng đã nhằm hướng này xông đến.
Thiếu phụ không dám coi thường, đột nhiên há miệng phun ra một ngụm máu tươi, bút ngọc khẽ vạch vài đường vào không khí, lúc này huyết quang lóe lên, một quầng sáng đỏ tươi hình tròn đột ngột hiện ra mang theo lưỡi dao sắc bén chống chọi với công kích của đối phương.
Vài tiếng “Phốc” “Phốc”.
Năm con Vụ Giao liền bị quầng sáng màu máu chém thành hai đoạn. Nhưng quầng sáng vừa tới trước mặt Liễu Minh còn chưa kịp thi triển oai phong, đã bị hắn dùng một quyền lạnh lùng phá vỡ.
Thiếu phụ áo xanh lúc này đã vô cùng hoảng sợ, một tay bấm niệm pháp quyết, xích quang trong mắt lần nữa lóe lên.
Đúng lúc này, trên mặt Liễu Minh lại đột nhiên lộ ra biểu tình quái dị.
Tích tắc sau đó, dưới bàn chân thiếu phụ vang lên từng tràng âm thanh “Xùy xùy”, đã có vài xúc tu màu đen từ trong hư không bắn ra nhanh như chớp, liền quấn lấy nửa thân dưới của nàng ta, hào quang lóe lên, đã hóa thành vài con cự mãng màu đen hung hãn cạp lấy đầu của thiếu phụ.
Thiếu phụ kinh hãi, đôi mắt màu đỏ theo bản năng quét qua những cự mãng này.
Vài tiếng “Oanh” “Oanh”.
Những đầu cự mãng vốn đang bám chặt lấy người của thiếu phụ, bỗng dưng bốc cháy giữa không trung, sau đó biến thành từng điểm đen biến mất không còn chút dấu vết.
“Huyễn thuật.”
Thiếu phụ áo xanh lúc này chợt hiểu ra, kinh sợ hô lên một tiếng.
Liễu Minh phía đối diện thừa cơ tung ra một trảo, túm lấy đồng tử áo xanh ném về phía trước, tiếp theo hắn giẫm mạnh chân vào hư không, cả người liền như tên cứng phóng về phía đối phương.
Thiếu phụ kia chỉ cảm thấy có tiếng xé gió không ngừng truyền đến, Đồng tử đã khôi phục bản thể khổng lồ không biết từ lúc nào bay tới bên cạnh, sau một tràng cười quái dị vang lên, chỉ thấy hắn há miệng phun ra một đoàn uế diễm, đồng thời đầu tóc màu xanh rậm rạp như những tia chớp xanh lá mãnh liệt đánh tới.
Thiếu phụ áo xanh nhận thấy đã không kịp thi triển Đồng Thuật ngăn cản, rơi vào đường cùng, chỉ có thể dùng bút ngọc trong tay quét ngang trước mặt, lại quay tít một vòng, lúc này một màn sáng màu đen nhàn nhạt hiện ra, chắn trước người.
Một tiếng “Oanh”.
Uế diễm bốc lên ngùn ngụt, ngọn lửa màu xám tức thì đánh lên màn sáng kia, thân thể thiếu phụ không nhịn được mà run rẩy sau đó không ngừng thối lui về sau.
Vô số những tóc xanh theo sau thế tới như bão táp, cũng đánh lên màn sáng màu đen.
Màn sáng liên tục phát ra âm thanh vỡ vụn, lúc này đã rơi vào tình trạng lung lay sắp đổ.
Tuy nhiên tranh thủ chút ít thời gian này, thiếu phụ cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, tay áo run lên lấy ra một tấm phù lục đỏ thẫm, một tiếng “Oanh”, hóa thành Hỏa vân bốc lên ngùn ngụt, sóng lửa cuồn cuồn cuốn ra muốn đem Phi lâu trước mặt hóa thành tro bụi.
Nhưng vào lúc này bỗng nhiên có tiếng “Ùm… ụm bò.. ò…” vang lên. Một đầu trâu xanh đã hiện ra phía trước Phi Lâu, cái miệng khổng lồ của nó vừa há ra lập tức hấp thụ sạch sẽ Hỏa vân đang hùng hổ xông tới.
Thiếu phụ lúc này đã vô cùng sợ hãi, đang định xuất ra những bảo vật khác, đã thấy hư ảnh thanh ngưu biến mất, thay vào đó là thân hình Liễu Minh xuất hiện tại chỗ.
Liễu Minh hướng thiếu phụ gần trong gang tấc mỉm cười, trên người hắn khí đen cuồn cuộn phóng ra, trong cơ thể bỗng có một hồi âm thanh “Keng keng” cộng hưởng, thân hình lập tức lớn lên không ít, đồng thời ánh sáng bạc dưới xương sườn lóe lên, đã thấy hai cánh tay màu bạc xuất hiện.
Bốn cánh tay màu bạc gần như bùng nổ cùng một lúc, vô số quyền ảnh màu đen như thủy triều tuôn về phía đối diện.
Một tiếng nổ mạnh truyền đến.
Màn sáng màu đen chịu sự công kích như điên như cuồng kia, chỉ duy trì thêm vài nhịp thở sau đó liền như vụn giấy, hoàn toàn sụp đổ.
“Ta nhận thua”
Mắt thấy không cách nào ngăn cản cơn mưa quyền ảnh kia, bản thân đã muốn bị nghiền nát, thiếu phụ áo xanh sắc mặt trắng nhợt, đột nhiên quát to một tiếng “Nhận thua”.
Chữ “thua” vừa ra khỏi miệng đã thấy một đạo ánh sáng màu xanh đậm từ dưới đất trồi lên, bao phủ lấy thiếu phụ kia, sau đó thân hình của nàng ta chỉ lóe lên một cái rồi biến mất tại chỗ.
Liễu Minh thấy vậy không khỏi tán thưởng, không nghĩ tới trong tình cảnh này mà thiếu phụ kia vẫn giữ được tỉnh táo, bảo vệ bản thân an toàn trở ra.
Phần tâm chí này, người bình thường không thể sánh bằng!
Liễu Minh sau một thoáng suy nghĩ, vẫy tay thu chiêu, Minh Ngục màu đen từ từ tán loạn, lần nữa hóa thành khí đen cuồn cuộn chui vào trong cơ thể hắn, đồng thời Phi Lâu cũng “Phanh” một tiếng, hóa thành hắc khí chui vào túi da bên hông.
Hắn phóng tầm mắt nhìn qua, xác định bên trên Đồng Thai không còn ai khác, lúc này mới hướng tầm nhìn về hai tòa Đồng Thai còn lại.
Nam tử đi xe bạc của Thiên Công Tông gặp cảnh Liễu Minh buộc thiếu phụ áo xanh phải nhận thua, hiển nhiên cũng cảm thấy kinh ngạc, lúc này hướng Liễu Minh mỉm cười sau đó nhìn về nơi nam tử tóc tím cùng La Thiên Thành đang tranh đấu.
Trên một tòa Đồng Thai khác.
Trận chiến giữa nam tử tóc tím và La Thiên Thành cũng đã bước vào giai đoạn gay cấn.
Liễu Minh tập trung quan sát, thế cục trận đấu rõ ràng cho thấy nam tử tóc tím đang ở thế thượng phong.
Chỉ thấy mái tóc tím của kẻ kia không ngừng nhấp nhô lên xuống, quanh thân Linh Văn hai màu xanh đen không ngừng chớp động, một quyền nối tiếp một quyền đánh lên người La Thiên Thành, buộc hắn phải liên tục thối lui về sau.
Mà La Thiên Thành ỷ vào Đô Thiên Linh Thể có thể lập tức khôi phục thể chất, không hề e ngại công kích của nam tử tóc tím, toàn thân từng trận ánh sáng bạc không ngừng chớp động, nhanh chóng chữa lành vết thương trên người, đồng thời hai tay vung vẩy, thúc giục sương mù màu bạc huyễn hóa ra hư ảnh Long Hổ, cùng nam tử tóc tím lấy cứng chọi cứng, khiến đất trời xung quanh cũng phải biến sắc.
Không lâu sau khi Liễu Minh quan sát trận chiến, nam tử tóc tím cũng đã nhận ra Liễu Minh và thiếu phụ áo xanh đã phân thắng bại, trên mặt liền hiện ra vẻ không kiên nhẫn, hắn gầm lên một tiếng, sức mạnh từ nắm đấm đột nhiên tăng vọt gấp mấy lần, mạnh mẽ đập lên người La Thiên Thành.
“Phanh” Một tiếng vang thật lớn!
La Thiên Thành vội vàng thúc giục Vụ Hổ màu bạc đón lấy công kích của đối phương.
Chỉ thấy hai đầu vụ giao rít lên một tiếng thê lương sau đó ầm ầm tán loạn, nam tử tóc tím liền mượn lực bay ngược về sau, La Thiên Thành lại bị một lực lượng khủng bố đánh bay đến màn sáng biên giới sau đó bị bắn trở về.
Ngực của hắn bị đánh lõm vào, từ khóe miệng chảy xuống một vết máu tươi, nhưng ngân quang lại lần nữa lóe lên, vết thương lại tạm thời được khôi phục.
“Chậc chậc, Đô Thiên Linh Thể quả nhiên danh bất hư truyền! Chỉ bằng tu vi Hóa Tinh sơ kỳ có thể đón đỡ trăm quyền mạnh mẽ của ta, điều mà chỉ sợ tu sĩ Chân Đan cũng không làm được. Ngươi bây giờ nhận thua vẫn còn kịp, nếu không tiếp theo đây, lỡ như ta không kịp thu chiêu, trực tiếp đem ngươi đánh chết, vậy cũng không tốt, hắc hắc!” Nam tử tóc tím dừng lại trên không, tử mang trong mắt chớp động, hướng về phía La Thiên Thành phóng đãng cười nói.
“Không cần nói những lời vô ích như vậy, có gan thì tới đây, nếu không chỉ bằng võ mồm, ai thua ai thắng cũng còn khó nói!” La Thiên Thành nhanh chóng ăn vào một viên đan dược, ngạo nghễ ưỡn ngực đứng lại, lạnh lùng nói với nam tử tóc tím một câu như vậy.
Hắn lúc trước cùng đối phương giao thủ một phen, đã biết thân thể gã kia vẫn mạnh hơn hắn một ít nhưng ỷ vào khả năng khôi phục mạnh mẽ của thân thể, hắn tự tin sẽ là người chiến thắng sau cùng.
Nam tử tóc tím nghe vậy tức thì trở nên giận dữ, ánh mắt đã thêm vài phần lạnh lẽo, khuôn mặt cũng trở nên âm trầm hơn.
Hắn bỗng nhiên quát to một tiếng, Linh văn toàn thân đột ngột tỏa ra hào quanh lấp lánh, bắt đầu bao lấy nắm đấm của y.
Sau một khắc, bên trong cánh tay của nam tử tóc tim bỗng phát ra âm thanh trầm thấp, mặt ngoài chỉ thấy vô số lân phiến bao phủ, hắn ra sức đánh xuống, liền có một quyền ảnh hắc lục chừng mười trượng gào thét rơi xuống vị trí La Thiên Thành đang đứng.
La Thiên Thành thấy vậy, không dám coi thường, hai tay không ngừng biến ảo, vô số pháp quyết được thi triển, đồng thời trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Một màn sương bạc trắng dày đặc không ngừng từ trên người hắn ngạo nghễ bay lên.
“Gao ô o o o” từng tràng Long ngâm hổ gầm vang lên, bốn đầu Vụ Giao cùng bốn đầu Vụ Hổ theo đó hiện ra.
“Đi!”
La Thiên Thành trầm giọng quát một tiếng, hai tay liền đánh ra, bốn con Vụ Giao cùng Vụ Hổ màu bạc phân biệt từ hai bên xông tới, mục tiêu là quyền ảnh khổng lồ ở trên không kia.
“Oanh long long” một tiếng nổ rung trời chuyển đất!
Không trung ở giữa hai người chỉ thấy đen, xanh, bạc ba màu đan xen lẫn nhau, không bên nào chịu yếu thế.
Giằng co một lát, quyền ảnh xanh đen thế như chẻ tre đã đem Long Hổ màu bạc đánh nát bấy thành từng điểm sương mù trong không trung.
“Bạo!”
Đúng vào lúc này, La Thiên Thành gầm lên một tiếng, hai tay mạnh mẽ biến đổi pháp quyết, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, sương mù màu bạc dày đặc lại nhanh chóng tràn ngập, ngưng tụ thành một đạo Minh Ngục trắng bạc kiên cố, ngăn chặn thế tới của quyền ảnh khổng lồ kia, tạo thành một viên cầu màu bạc cực lớn.
Liễu Minh một khắc nhìn thấy La Thiên Thành lại thả ra Minh Ngục, chỉ khẽ lắc đầu, hiển nhiên cũng không xem trọng chiêu này!
Minh Ngục dùng để đối phó với đối thủ mạnh hơn mình, cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Quả nhiên, La Thiên Thành còn chưa tiến hành động tác tiếp theo đã thấy mặt ngoài viên cầu màu bạc đã có từng đạo hắc mang bắn ra.
Bên trong Minh Ngục màu bạc.
Theo từng tràng chú ngữ do nam tử tóc tím đọc lên, từng đạo Linh văn hai màu vàng đen khủng bố dần hiện rõ trên bề mặt. Những linh văn này liên tục chớp nháy, lại bày quanh một hình ác quỷ hung hãn, bộ mặt trong lúc đó càng ngày càng trở nên dữ tợn.
MA THIÊN KÝ
Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu
Dịch: nila32
===================================
Vài tiếng trầm đục qua đi!
Tám trong chín gã đồng tử lúc này bị những vệt đốm kia đánh trúng, chỉ có một gã thân hình đột nhiên từ trong lửa nóng bắn ngược ra, đầu hắn khẽ lắc một cái, mái tóc xanh rậm rạp đột ngột phóng ra, ngăn cản những vệt đốm đang phóng tới, nhờ đó mới thoát được một kích trí mạng.
Thiếu phụ thấy thế cười lạnh một tiếng, trong mắt đã có xích quang lóe lên.
Một tiếng “Phốc”.
Không trung cạnh bên đồng tử áo xanh bỗng có hoa lửa hừng hực cuốn tới, một quả cầu lửa đường kính hơn một trượng bất ngờ bắn ra, mạnh mẽ ập tới, tốc độ cực nhanh khiến cho hắn muốn tránh cũng không kịp.
Đúng lúc này, “Oanh” một tiếng!
Một bóng người màu xanh bỗng nhiên lóe lên bên cạnh quả cầu màu đỏ, một cánh tay vươn ra, còn mang theo tiếng hổ gầm vang vọng.
Một nắm đấm màu đen hình đầu hổ lập tức mạnh mẽ xuyên qua quả cầu lửa.
Thiếu phụ nhất thời cả kinh, bút ngọc trong tay khẽ vung vẩy, muốn phát động công kích về phía Liễu Minh vừa hiện thân, nhưng vào lúc này, bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện hắc quang mang theo tiếng gầm gừ vang vọng, chỉ thấy năm con Vụ Giao màu đen dài vài chục trượng đã nhằm hướng này xông đến.
Thiếu phụ không dám coi thường, đột nhiên há miệng phun ra một ngụm máu tươi, bút ngọc khẽ vạch vài đường vào không khí, lúc này huyết quang lóe lên, một quầng sáng đỏ tươi hình tròn đột ngột hiện ra mang theo lưỡi dao sắc bén chống chọi với công kích của đối phương.
Vài tiếng “Phốc” “Phốc”.
Năm con Vụ Giao liền bị quầng sáng màu máu chém thành hai đoạn. Nhưng quầng sáng vừa tới trước mặt Liễu Minh còn chưa kịp thi triển oai phong, đã bị hắn dùng một quyền lạnh lùng phá vỡ.
Thiếu phụ áo xanh lúc này đã vô cùng hoảng sợ, một tay bấm niệm pháp quyết, xích quang trong mắt lần nữa lóe lên.
Đúng lúc này, trên mặt Liễu Minh lại đột nhiên lộ ra biểu tình quái dị.
Tích tắc sau đó, dưới bàn chân thiếu phụ vang lên từng tràng âm thanh “Xùy xùy”, đã có vài xúc tu màu đen từ trong hư không bắn ra nhanh như chớp, liền quấn lấy nửa thân dưới của nàng ta, hào quang lóe lên, đã hóa thành vài con cự mãng màu đen hung hãn cạp lấy đầu của thiếu phụ.
Thiếu phụ kinh hãi, đôi mắt màu đỏ theo bản năng quét qua những cự mãng này.
Vài tiếng “Oanh” “Oanh”.
Những đầu cự mãng vốn đang bám chặt lấy người của thiếu phụ, bỗng dưng bốc cháy giữa không trung, sau đó biến thành từng điểm đen biến mất không còn chút dấu vết.
“Huyễn thuật.”
Thiếu phụ áo xanh lúc này chợt hiểu ra, kinh sợ hô lên một tiếng.
Liễu Minh phía đối diện thừa cơ tung ra một trảo, túm lấy đồng tử áo xanh ném về phía trước, tiếp theo hắn giẫm mạnh chân vào hư không, cả người liền như tên cứng phóng về phía đối phương.
Thiếu phụ kia chỉ cảm thấy có tiếng xé gió không ngừng truyền đến, Đồng tử đã khôi phục bản thể khổng lồ không biết từ lúc nào bay tới bên cạnh, sau một tràng cười quái dị vang lên, chỉ thấy hắn há miệng phun ra một đoàn uế diễm, đồng thời đầu tóc màu xanh rậm rạp như những tia chớp xanh lá mãnh liệt đánh tới.
Thiếu phụ áo xanh nhận thấy đã không kịp thi triển Đồng Thuật ngăn cản, rơi vào đường cùng, chỉ có thể dùng bút ngọc trong tay quét ngang trước mặt, lại quay tít một vòng, lúc này một màn sáng màu đen nhàn nhạt hiện ra, chắn trước người.
Một tiếng “Oanh”.
Uế diễm bốc lên ngùn ngụt, ngọn lửa màu xám tức thì đánh lên màn sáng kia, thân thể thiếu phụ không nhịn được mà run rẩy sau đó không ngừng thối lui về sau.
Vô số những tóc xanh theo sau thế tới như bão táp, cũng đánh lên màn sáng màu đen.
Màn sáng liên tục phát ra âm thanh vỡ vụn, lúc này đã rơi vào tình trạng lung lay sắp đổ.
Tuy nhiên tranh thủ chút ít thời gian này, thiếu phụ cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, tay áo run lên lấy ra một tấm phù lục đỏ thẫm, một tiếng “Oanh”, hóa thành Hỏa vân bốc lên ngùn ngụt, sóng lửa cuồn cuồn cuốn ra muốn đem Phi lâu trước mặt hóa thành tro bụi.
Nhưng vào lúc này bỗng nhiên có tiếng “Ùm… ụm bò.. ò…” vang lên. Một đầu trâu xanh đã hiện ra phía trước Phi Lâu, cái miệng khổng lồ của nó vừa há ra lập tức hấp thụ sạch sẽ Hỏa vân đang hùng hổ xông tới.
Thiếu phụ lúc này đã vô cùng sợ hãi, đang định xuất ra những bảo vật khác, đã thấy hư ảnh thanh ngưu biến mất, thay vào đó là thân hình Liễu Minh xuất hiện tại chỗ.
Liễu Minh hướng thiếu phụ gần trong gang tấc mỉm cười, trên người hắn khí đen cuồn cuộn phóng ra, trong cơ thể bỗng có một hồi âm thanh “Keng keng” cộng hưởng, thân hình lập tức lớn lên không ít, đồng thời ánh sáng bạc dưới xương sườn lóe lên, đã thấy hai cánh tay màu bạc xuất hiện.
Bốn cánh tay màu bạc gần như bùng nổ cùng một lúc, vô số quyền ảnh màu đen như thủy triều tuôn về phía đối diện.
Một tiếng nổ mạnh truyền đến.
Màn sáng màu đen chịu sự công kích như điên như cuồng kia, chỉ duy trì thêm vài nhịp thở sau đó liền như vụn giấy, hoàn toàn sụp đổ.
“Ta nhận thua”
Mắt thấy không cách nào ngăn cản cơn mưa quyền ảnh kia, bản thân đã muốn bị nghiền nát, thiếu phụ áo xanh sắc mặt trắng nhợt, đột nhiên quát to một tiếng “Nhận thua”.
Chữ “thua” vừa ra khỏi miệng đã thấy một đạo ánh sáng màu xanh đậm từ dưới đất trồi lên, bao phủ lấy thiếu phụ kia, sau đó thân hình của nàng ta chỉ lóe lên một cái rồi biến mất tại chỗ.
Liễu Minh thấy vậy không khỏi tán thưởng, không nghĩ tới trong tình cảnh này mà thiếu phụ kia vẫn giữ được tỉnh táo, bảo vệ bản thân an toàn trở ra.
Phần tâm chí này, người bình thường không thể sánh bằng!
Liễu Minh sau một thoáng suy nghĩ, vẫy tay thu chiêu, Minh Ngục màu đen từ từ tán loạn, lần nữa hóa thành khí đen cuồn cuộn chui vào trong cơ thể hắn, đồng thời Phi Lâu cũng “Phanh” một tiếng, hóa thành hắc khí chui vào túi da bên hông.
Hắn phóng tầm mắt nhìn qua, xác định bên trên Đồng Thai không còn ai khác, lúc này mới hướng tầm nhìn về hai tòa Đồng Thai còn lại.
Nam tử đi xe bạc của Thiên Công Tông gặp cảnh Liễu Minh buộc thiếu phụ áo xanh phải nhận thua, hiển nhiên cũng cảm thấy kinh ngạc, lúc này hướng Liễu Minh mỉm cười sau đó nhìn về nơi nam tử tóc tím cùng La Thiên Thành đang tranh đấu.
Trên một tòa Đồng Thai khác.
Trận chiến giữa nam tử tóc tím và La Thiên Thành cũng đã bước vào giai đoạn gay cấn.
Liễu Minh tập trung quan sát, thế cục trận đấu rõ ràng cho thấy nam tử tóc tím đang ở thế thượng phong.
Chỉ thấy mái tóc tím của kẻ kia không ngừng nhấp nhô lên xuống, quanh thân Linh Văn hai màu xanh đen không ngừng chớp động, một quyền nối tiếp một quyền đánh lên người La Thiên Thành, buộc hắn phải liên tục thối lui về sau.
Mà La Thiên Thành ỷ vào Đô Thiên Linh Thể có thể lập tức khôi phục thể chất, không hề e ngại công kích của nam tử tóc tím, toàn thân từng trận ánh sáng bạc không ngừng chớp động, nhanh chóng chữa lành vết thương trên người, đồng thời hai tay vung vẩy, thúc giục sương mù màu bạc huyễn hóa ra hư ảnh Long Hổ, cùng nam tử tóc tím lấy cứng chọi cứng, khiến đất trời xung quanh cũng phải biến sắc.
Không lâu sau khi Liễu Minh quan sát trận chiến, nam tử tóc tím cũng đã nhận ra Liễu Minh và thiếu phụ áo xanh đã phân thắng bại, trên mặt liền hiện ra vẻ không kiên nhẫn, hắn gầm lên một tiếng, sức mạnh từ nắm đấm đột nhiên tăng vọt gấp mấy lần, mạnh mẽ đập lên người La Thiên Thành.
“Phanh” Một tiếng vang thật lớn!
La Thiên Thành vội vàng thúc giục Vụ Hổ màu bạc đón lấy công kích của đối phương.
Chỉ thấy hai đầu vụ giao rít lên một tiếng thê lương sau đó ầm ầm tán loạn, nam tử tóc tím liền mượn lực bay ngược về sau, La Thiên Thành lại bị một lực lượng khủng bố đánh bay đến màn sáng biên giới sau đó bị bắn trở về.
Ngực của hắn bị đánh lõm vào, từ khóe miệng chảy xuống một vết máu tươi, nhưng ngân quang lại lần nữa lóe lên, vết thương lại tạm thời được khôi phục.
“Chậc chậc, Đô Thiên Linh Thể quả nhiên danh bất hư truyền! Chỉ bằng tu vi Hóa Tinh sơ kỳ có thể đón đỡ trăm quyền mạnh mẽ của ta, điều mà chỉ sợ tu sĩ Chân Đan cũng không làm được. Ngươi bây giờ nhận thua vẫn còn kịp, nếu không tiếp theo đây, lỡ như ta không kịp thu chiêu, trực tiếp đem ngươi đánh chết, vậy cũng không tốt, hắc hắc!” Nam tử tóc tím dừng lại trên không, tử mang trong mắt chớp động, hướng về phía La Thiên Thành phóng đãng cười nói.
“Không cần nói những lời vô ích như vậy, có gan thì tới đây, nếu không chỉ bằng võ mồm, ai thua ai thắng cũng còn khó nói!” La Thiên Thành nhanh chóng ăn vào một viên đan dược, ngạo nghễ ưỡn ngực đứng lại, lạnh lùng nói với nam tử tóc tím một câu như vậy.
Hắn lúc trước cùng đối phương giao thủ một phen, đã biết thân thể gã kia vẫn mạnh hơn hắn một ít nhưng ỷ vào khả năng khôi phục mạnh mẽ của thân thể, hắn tự tin sẽ là người chiến thắng sau cùng.
Nam tử tóc tím nghe vậy tức thì trở nên giận dữ, ánh mắt đã thêm vài phần lạnh lẽo, khuôn mặt cũng trở nên âm trầm hơn.
Hắn bỗng nhiên quát to một tiếng, Linh văn toàn thân đột ngột tỏa ra hào quanh lấp lánh, bắt đầu bao lấy nắm đấm của y.
Sau một khắc, bên trong cánh tay của nam tử tóc tim bỗng phát ra âm thanh trầm thấp, mặt ngoài chỉ thấy vô số lân phiến bao phủ, hắn ra sức đánh xuống, liền có một quyền ảnh hắc lục chừng mười trượng gào thét rơi xuống vị trí La Thiên Thành đang đứng.
La Thiên Thành thấy vậy, không dám coi thường, hai tay không ngừng biến ảo, vô số pháp quyết được thi triển, đồng thời trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Một màn sương bạc trắng dày đặc không ngừng từ trên người hắn ngạo nghễ bay lên.
“Gao ô o o o” từng tràng Long ngâm hổ gầm vang lên, bốn đầu Vụ Giao cùng bốn đầu Vụ Hổ theo đó hiện ra.
“Đi!”
La Thiên Thành trầm giọng quát một tiếng, hai tay liền đánh ra, bốn con Vụ Giao cùng Vụ Hổ màu bạc phân biệt từ hai bên xông tới, mục tiêu là quyền ảnh khổng lồ ở trên không kia.
“Oanh long long” một tiếng nổ rung trời chuyển đất!
Không trung ở giữa hai người chỉ thấy đen, xanh, bạc ba màu đan xen lẫn nhau, không bên nào chịu yếu thế.
Giằng co một lát, quyền ảnh xanh đen thế như chẻ tre đã đem Long Hổ màu bạc đánh nát bấy thành từng điểm sương mù trong không trung.
“Bạo!”
Đúng vào lúc này, La Thiên Thành gầm lên một tiếng, hai tay mạnh mẽ biến đổi pháp quyết, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, sương mù màu bạc dày đặc lại nhanh chóng tràn ngập, ngưng tụ thành một đạo Minh Ngục trắng bạc kiên cố, ngăn chặn thế tới của quyền ảnh khổng lồ kia, tạo thành một viên cầu màu bạc cực lớn.
Liễu Minh một khắc nhìn thấy La Thiên Thành lại thả ra Minh Ngục, chỉ khẽ lắc đầu, hiển nhiên cũng không xem trọng chiêu này!
Minh Ngục dùng để đối phó với đối thủ mạnh hơn mình, cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Quả nhiên, La Thiên Thành còn chưa tiến hành động tác tiếp theo đã thấy mặt ngoài viên cầu màu bạc đã có từng đạo hắc mang bắn ra.
Bên trong Minh Ngục màu bạc.
Theo từng tràng chú ngữ do nam tử tóc tím đọc lên, từng đạo Linh văn hai màu vàng đen khủng bố dần hiện rõ trên bề mặt. Những linh văn này liên tục chớp nháy, lại bày quanh một hình ác quỷ hung hãn, bộ mặt trong lúc đó càng ngày càng trở nên dữ tợn.
Bình luận truyện