Ma Thiên Ký

Chương 855: Thanh Dương Ma công



Dịch giả: nila32

Đài Huyền Nguyên bình thường vô cùng náo nhiệt nhưng hôm nay chỉ có ba bóng người đứng đó là gia chủ Âu Dương, Âu Dương Tân và Long Hiên của Ma Huyền Tông.

Âu Dương Tân đang thấp giọng bẩm báo gì đó với Âu Dương gia chủ còn Long Hiên thần sắc như thường đứng một bên, không nói một lời.

Đúng vào lúc, tại lối vào của sơn cốc có một đạo độn quang màu tím lóe lên sau đó nhanh chóng đáp xuống bên cạnh khán đài.

Sau khi ánh sáng tím hoàn toàn thu lại có thể nhìn thấy một người đàn ông mặc áo bào tím, bộ râu quai nón không lẫn với ai khác, chính là Âu Dương Anh.

“Bái kiến gia chủ!” Âu Dương Anh vừa vững vàng đáp xuống liền chắp tay thi lễ với Âu Dương gia chủ.

“Không ngờ Anh trưởng lão nhanh như vậy đã có thể xuất quan, nếu ta nhớ không lầm thì lần này các hạ bế quan là để trùng kích bình cảnh.” Âu Dương Tân bên cạnh thấy vậy, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Làm phiền Tân trưởng lão quan tâm, mấy ngày trước đây ta nghe nói có người đến núi Tuyền Mộng bái phỏng, hơn nữa còn mang theo tín vật của ta, tại hạ vì thế chỉ có thể xuất quan sớm hơn dự định một chút.” Âu Dương Anh cười nhạt một tiếng rồi nói.

Âu Dương Tân nghe vậy, trong mắt liền hiện lên vẻ khó hiểu.

Ngày thường việc tiếp đón ngoại nhân của Âu Dương Gia đều do một tay Âu Dương Tân ra mặt xử lý.

Mà hắn vì muốn xúc tiến chuyện thông gia với Ma Huyền Tông mới thừa dịp đối phương đang bế quan liền ra sức che đậy tin tức Liễu Minh tìm đến vì Thanh Diệu Linh Lung Bích. Cho nên dù họ Liễu đã có mặt ở núi Tuyền Mộng từ sớm nhưng ngoại trừ Âu Dương gia chủ cùng một vài Chấp sự Trưởng lão, trong tộc căn bản không có mấy người biết.

Đặc biệt Âu Dương Tân còn nghiêm lệnh cho đệ tử bên dưới không được để tin tức truyền đến tai Âu Dương Anh. Nhưng tình hình trước mắt, dường như đối phương đã sớm rõ ràng mọi chuyện, hiển nhiên là có người đã lén lút mật báo cho hắn.

“Vị này chắc là Long sư điệt của Ma Huyền Tông?” Âu Dương Anh đảo mắt quan sát Long Hiên bên cạnh, đặc biệt mái tóc màu xanh lá trên đầu không khỏi thu hút sự chú ý của lão.

“Long Hiên bái kiến Anh trưởng lão.” Long Hiên không dám chậm trễ, ôm quyền hành lễ nói.

“Lại nói, tên Liễu Minh của Thái Thanh Môn kia vì sao còn chưa tới, để cho chúng ta phải chờ một vãn bối như hắn, thật sự không có phép tắc gì cả.” Âu Dương Tân không biết vô tình hay cố ý vừa nói vừa nhìn về phía Âu Dương gia chủ.

“Tân trưởng lão không cần nôn nóng, thời gian hẹn ước cũng chưa tới… Ngươi xem, bọn hắn không phải đã đến kia sao?” Âu Dương gia chủ mỉm cười hòa ái, ánh mắt nhìn về phía cốc khẩu rồi đột nhiên chỉ tay nói ra.

Chỉ thấy trên bầu trời, một đám mây đen đang nhanh chóng bay về phía này, bên trên hắc vân còn có một người thanh niên mặc áo bào xanh, đúng là Liễu Minh.

Theo sát phía sau còn có hai đạo ánh sáng đang lao nhanh vun vút, chính là hai người Âu Dương Thiến cùng Âu Dương Cầm.

Sau thời gian chừng vài nhịp thở, cả ba người đã cùng hạ xuống bên cạnh sàn đấu.

“Liễu Minh bái kiến ba vị tiền bối.” Liễu Minh từ xa đã nhìn thấy vài người sớm có mặt ở đây nhưng người đàn ông để râu quai nón kia lại trông có chút không quen. Tuy vậy hắn vẫn khom lưng chào hỏi ba người, sau đó đảo mắt nhìn qua Long Hiên đang đứng bên cạnh.

Tỷ muội Âu Dương Thiến cũng không chút chậm trễ thi lễ một cái với ba người Âu Dương gia chủ cùng hai vị trưởng lão, sau đó không nhanh không chậm đứng sang một bên, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn đến Long Hiên cạnh bên.

Long Hiên nhìn thấy hai tỷ muội kia đến cùng một lượt với Liễu Minh, trong mắt liền lóe lên ánh nhìn lạnh lẽo nhưng hắn vẫn một mực giữ im lặng, không chủ động lên tiếng.

“Tuy rằng thời gian ước đấu vẫn còn chưa đến nhưng nếu hai vị sư điệt đều đã có mặt, chi bằng chúng ta bắt đầu sớm hơn một chút. Ta đã ra lệnh không cho đệ tử trong tộc tiến vào chỗ này, hai vị sư điệt vì thế không cần cố kỵ cái gì, có thể toàn lực xuất ra bản lĩnh thần thông của mình. Tỷ thí lần này xin nhờ Anh trưởng lão làm trọng tài a.” Âu Dương gia chủ cất tiếng cười sang sảng, sau đó quay qua nói một câu với người đàn ông để râu quai nón bên cạnh.

“Cái gì, người này chính là Âu Dương Anh, cũng là vị trưởng lão gia tộc Âu Dương mà Âm Cửu Linh bảo mình đến nhờ cậy!” Liễu Minh bị lời nói vừa rồi làm cho giật mình, không khỏi âm thầm quan sát người đàn ông kia một phen.

Tân trưởng lão nghe vậy thì sắc mặt lập tức có chút khó coi.

Mà nam tử râu quái nón lại nhanh chóng đáp ứng, một chân khẽ nhón, thân hình trong chớp mắt đã bay lên không trung rồi nhẹ nhàng hạ xuống sàn đấu.

Liễu Minh cùng Long Hiên không hẹn mà cùng nhìn về phía đối phương. Hai ánh mắt sắc bén mơ hồ không ngừng va chạm tóe lửa. Sau đó, cả hai cũng nhanh chóng phóng người lên cao rồi gần như cùng lúc rơi vào phía giữa sàn đấu, không ai nhường ai.

“Tỷ thí lần này do ta chủ trì, dựa theo ước định từ trước, người thắng có thể sử dụng Thanh Diệu Linh Lung Bích một lần hơn nữa còn phải hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng cho gia tộc Âu Dương. Nếu kẻ nào phản đối có thể tự do rời khỏi sàn đấu.” Âu Dương Anh đem quy tắc chậm rãi nói ra một lần đồng thời không ngừng quan sát biểu hiện của hai người.

Chuyện đã đến nước này, Liễu Minh tự nhiên sẽ không có chủ định gì khác, chỉ mỉm cười đứng yên tại chỗ.

Long Hiên ở phía đối diện cũng một mực im lặng, không ngừng chăm chú quan sát đối thủ.

“Rất tốt! Còn một vấn đề, hai vị dù sao cũng không phải là đệ tử Âu Dương thế gia, khi tỷ thí cũng cần biết giữ chừng mực, không được xuống chiêu hạ sát thủ, nếu không ta buộc phải cho dừng việc tỷ thí, kẻ vi phạm quy định sẽ lập tức bị xử thua.” Âu Dương Anh thấy hai người không có ý kiến gì, liền nói ra vấn đề cuối cùng.

“Tốt!”

“Không có vấn đề”

Lần này, Liễu Minh cùng Long Hiên đều nhẹ gật đầu.

“Nếu đã vậy, ta tuyên bố trận đấu chính thức bắt đầu.”

Vừa dứt lời, Âu Dương Anh đã phất tay đánh ra một đạo pháp quyết. Chỉ thấy bên trên đài Huyền Nguyên chợt có vô số phù văn màu xanh chen nhau hiện ra. Không gian bên trên sàn đấu nhanh chóng xuất hiện một tầng ánh sáng màu xanh nhạt, bao phủ hai người Liễu Minh vào bên trong.

“Liễu Minh, ngươi đừng tưởng may mắn leo lên vị trí thứ nhất tại Thiên Môn Hội là rất tài giỏi. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi thấy, chỉ có Long Hiên ta mới có tư cách trở thành đệ tử trẻ tuổi mạnh nhất của tứ đại Thái tông.” Long Hiên thấy vậy, đôi mắt không ngừng bắn ra ánh nhìn lạnh lẽo.

Vừa dứt lời, hắn nhanh chóng khẽ niệm một tràng chú ngữ. Sau đó trên người liền có một ngọn lửa màu xanh lá bốc lên hừng hực.

Liễu Minh dù vẫn giữ khoảng cách chừng mười trượng với đối phương nhưng vẫn có thể cảm nhận một cỗ khí nóng rát ập đến trước mặt vì vậy không khỏi càng trở nên đề phòng. Hắn hít sâu một hơi, một tay bấm niệm pháp quyết, chỉ thấy khí đen trên người mạnh mẽ tuôn ra. Theo sự điều khiển của pháp quyết trong tay Liễu Minh, một đầu Giao Long màu đen trông rất sống động liền nhanh chóng hiện ra, gào thét vang dội.

Long Hiên thấy vậy liền không chậm trễ vung nhẹ tay áo. Ngay lập tức, một con quái xà màu xanh dài chừng vài trượng trong chớp mắt nhào lên phía trước.

Một tiếng ầm ầm vang dội.

Một rồng một rắn gặp nhau giữa không trung. Nếu so về kích cỡ, hư ảnh giao long màu đen rõ ràng có nhiều ưu thế hơn. Nào ngờ sau một tiếng nổ trầm thấp truyền đến đã thấy hai hư ảnh yêu thú đồng thời nổ tung, biến thành tro xanh xen lẫn khí đen phiêu tán trong không khí.

Một kích này không ngờ lại chưa thể phân định cao thấp!

Điều này khiến cho Liễu Minh có chút ngạc nhiên.

“Công pháp mà Liễu sư điệt tu luyện chính là Long Hổ Minh Ngục Công của nội môn Quỷ đạo. Hai người vừa rồi dùng Pháp lực hóa hình để so tài, có thể thấy rõ ràng pháp lực của Liễu sư điệt tinh thuần hơn vài phần, khí thế không thể nghi ngờ cũng cao hơn một chút thế nhưng lại cố ý thu tay không cùng đối phương phân định cao thấp, quả thật là một tiểu tử thú vị.” Âu Dương gia chủ đứng ngoài sàn đấu thấy vậy không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.

Âu Dương Thiến cùng Âu Dương Cầm bên cạnh nghe vậy, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, đều nhận ra trong mắt đối phương hiện lên một tia lo lắng.

“Tân trưởng lão, nghe nói Long Hiên này cũng là tinh trong số những đệ tử cùng lứa của Ma Huyền Tông, không biết ngươi có thể nhận ra công pháp mà hắn thi triển là loại Thanh Hỏa Ma Công nào?” Nam tử nho nhã bỗng nhiên quay đầu nhìn Âu Dương Tân một cái, sau đó tùy ý nhàn nhạt hỏi.

“Thứ cho tại hạ ánh mắt vụng về, cũng không nhận ra, bất quá nghe nói sau khi trở về từ Thiên Môn hội Long Hiên đã tu thành một loại đại thần thông, chắc hẳn chính là công pháp này rồi.” Âu Dương Tân do dự nói ra.

Âu Dương gia chủ mỉm cười, ánh mắt mơ hồ có hào quang ẩn hiện nhưng không lên tiếng bình luận gì thêm.

Âu Dương Thiến thấy vậy, môi đào khẽ mở như muốn hỏi gì đó, đã bị Âu Dương Cầm một bên vừa nhẹ nhàng giữ lại góc áo của nàng vừa lắc đầu ra hiệu không nên.

Âu Dương Thiến thấy vậy nhẹ nhàng cắn khẽ môi mềm, sau đó cũng không nói gì thêm.

Phốc!

Liễu Minh phất một tay lên, hắc khí vốn đang rơi rụng lả tả đột nhiên xoay tròn rồi nhanh chóng tụ lại bên cạnh của hắn.

“Liễu Minh, ngươi tại địa phương truyền thừa trong Thiên Môn Hội có thể đánh chết cường giả Chân Đan cảnh của Dị tộc, tuyệt đối không thể chỉ có bản lĩnh thấp kém như vậy. Ta khuyên ngươi còn chiêu số gì thì nhanh chóng thi triển ra đi, bằng không, đến khi muốn sử dụng đã không còn cơ hội nào nữa!” Long Hiên cười to một tiếng, sau đó nhanh chóng thay đổi pháp quyết trên tay, lục diễm theo đó xuất hiện ngày càng nhiều, sau một lát đã gần như bao phủ toàn bộ thân hình của hắn vào trong.

Cùng lúc đó, hai tay của Long Hiên cũng không chút chậm trễ duỗi ra phía trước, hai tiếng “Vù vù” truyền đến. Chỉ thấy hai đầu quái mãng bằng lửa xanh giống như vừa rồi đột ngột từ trên tay hắn bay ra, đánh về phía Liễu Minh.

Hai con quái mãng lao đến mang theo tiếng gió rít gào, trong chớp mắt đã xuyên qua thân thể kẻ thù nhưng chỉ nghe một tiếng “Phanh”, thân hình của Liễu Minh đã nhanh chóng biến mất, thì ra chỉ là một đạo hư ảnh mà thôi.

Sau đó, cách chỗ vừa xảy ra va chạm không xa, bản thể của Liễu Minh đã hiện ra, không nói hai lời vung vẩy cánh tay. Theo đó, một nắm đấm được hắc khí cuồn cuộn bao bọc đã mạnh mẽ xông lên phía trước.

Một tiếng hổ gầm thật lớn vang lên!

Liền đó, một quyền ảnh hình đầu hổ đen kịt trông rất sống động nhanh như tia chớp lao vọt về phía Long Hiên.

Quyền ảnh ẩn chứa lực lượng cường đại như muốn xé toạc hư không, kéo theo những tràng âm thanh đì đùng vang dội.

Long Hiên bị một chiêu vừa rồi làm cho giật mình, hắn cũng bất ngờ vì lực lượng thân thể cường đại của Liễu Minh. Sau một thoáng hốt hoảng, hắn rất nhanh bấm niệm pháp quyết trong tay nhanh chóng ngưng tụ hỏa diễm màu xanh. Một đóa hoa sen màu xanh lá theo đó trong khoảnh khắc nở rộ trước người của hắn.

“Phốc” một tiếng!

Đóa hoa màu xanh đã va chạm với quyền ảnh hung mãnh, chỉ thấy cánh hoa khẽ nghiêng về phía trước như muốn ôm lấy quyền ảnh đen kịt kia.

Ngay sau đó, đóa sen khổng lồ bỗng nhiên biến thành một bông hoa lửa màu xanh lá, trong khoảng khắc thiêu đốt quyền ảnh hình hổ thành tro bụi.

Liễu Minh gặp tình hình này, khẽ cau mày.

Nhân lúc hắn phân tâm, hai con quái mãng màu xanh đã nhanh như thiểm điện đánh tới sau lưng.

Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, trở tay đánh hai quyền vào trong hư không.

Một tiếng nổ chói tai vang lên, hai đạo quyền ảnh màu đen cũng nhanh chóng hiện ra.

Quái mãng màu xanh dưới tình huống Long Hiên vẫn đang tập trung điều khiển hoa sen khổng lồ để phòng ngự liền dễ dàng bị đánh nát, biến thành lục diễm lơ lửng trên trời.

Đúng lúc này, Long Hiên được lục diễm cuồn cuộn bao lấy bỗng phát ra một tiếng cuồng tiếu, giọng nói thậm chí còn mang vẻ điên cuồng:

“Tốt rồi! Liễu Minh ngươi tốt nhất là nên chịu thua đi, trước mặt Thanh Dương Thánh Tôn, ngươi không có bất kỳ cơ hội nào!”

Vừa dứt lời, lục diễm liền kịch liệt cuộn lên, lộ ra thân hình của Long Hiên.

Chỉ thấy cơ thể hắn không biết bằng cách nào đã lớn lên gấp đôi, biến thành một cự nhân cao gần ba trượng, hơn nữa trên thân thể của hắn còn có vô số lục văn quỷ dị hình con giun lúc nhúc.

Đó vẫn không phải đặc điểm khiến người ta phải chú ý nhất, chỉ thấy ngọn lửa màu xanh ngưng tụ sau lưng Long Hiên tạo thành hư ảnh người khổng lồ màu xanh lá cao hơn mười trượng, bộ mặt mơ hồ không thể nhìn rõ nhưng có thể nhận ra trên đầu nó có một chiếc sừng dài như loan đao. Cự nhân người mặc áo giáp, sáu cánh tay thô thiển đang nắm chặt các loại binh khí như đao kiếm, thuẫn, mộc.

Lấy ma đầu kia làm trung tâm, Ma khí mạnh mẽ bộc phát ra bốn phương tám hướng xung quanh, giống như Ma Vương giáng thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện