Ma Thiên Ký
Chương 878: Danh chấn quần tà
Dịch giả: asuconm
Oanh!
Hắc quang trên người Liễu Minh trở nên dày đặc hơn, tiếp tục chém ra một quyền đánh nát băng cứng trước mặt, sau đó liền thúc dục độn quang phóng ra từ trong đám băng vỡ, nhanh chóng đuổi theo đạo hôi sắc kinh hồng phía xa xa.
Hai người này, một đuổi, một bỏ chạy, trong nháy mắt liền bay xa hơn mười dặm.
Tuy nhiên tốc độ độn quang của Liễu Minh hơi nhanh hơn một ít nên khoảng cách giữa hai người ngày càng bị thu hẹp lại. Không lâu sau, Liễu Minh chỉ còn cách Tà Nguyệt đạo nhân khoảng năm mười trượng.
Tà Nguyệt đạo nhân tự nhiên nhận ra điều này, hắn há miệng phun ra một khẩu (ngụm) tinh huyết, đồng thời khởi động pháp quyết gia tăng tốc độ độn quang.
“Phốc” một tiếng!
Ngay lập tức, một tầng huyết quang hiện lên bao phủ xung quanh Tà Nguyệt đạo nhân, sau đó tầng huyết quang này chợt lóe lên rồi tách ra thành năm đạo độn quang giống nhau như đúc, chia làm năm hướng khác nhau bắn nhanh đi. Mỗi đạo độn quang này giống y hệt như thật, hơn nữa pháp lực ba động tỏa ra cũng rất giống nhau.
Liễu Minh đang truy đuổi phía sau thấy tình hình này, khẽ cười nhạt (đạm đạm nhất tiếu??), trong mắt hiện ra một tầng hắc sắc rung động, thi triển ra U Minh truy hồn thuật. Sau khi hắn tiến giai Giả đan kỳ, thi triển ra U Minh truy hồn thuật lại càng thuần thục hơn, thoáng một chút đã nhận ra chân thân của Tà Nguyệt đạo nhân.
Hắn cơ hồ không hề giảm tốc độ, liền thúc dục pháp lực trong cơ thể, độn quang đột nhiên nhanh hơn rồi nhanh chóng đuổi theo một đạo độn quang phía bên trái hắn, đồng thời vung tay lên, hắc khí xung quanh người quay cuồng, xuất ra một cái hắc sắc vụ long dài mấy trượng hướng về phía Tà Nguyệt đạo nhân lao vùn vụt đi.
Trên người Tà Nguyệt đạo nhân hiện ra một đạo lưỡi dao màu trắng bạc, hắn xoay người lại chém ra hai ba phát, liền đem hắc sắc vụ long trảm thành vài đoạn. Tuy nhiên, do hắn phải ngừng lại để đối phó với hắc sắc vụ long, Liễu Minh đã từ phía sau đuổi kịp tới.
“Tiểu tử, ngươi ép người quá đáng!”
Tà Nguyệt đạo nhân nổi giận gầm lên một tiếng, mười đầu ngón tay luân chuyển, tế ra một lưỡi dao màu trắng bạc, sau một chút đã lớn lên gấp vài lần, hướng về phía Liễu Minh hung hăng chém xuống.
Trong mắt Liễu Minh hiện ra một tia lạnh lẽo, cũng hung hăng xuất ra một quyền. Một đạo hắc sắc quyền ảnh to như cái cối xay được đánh ra, va chạm với lưỡi dao màu trắng bạc. Oanh long một tiếng, lưỡi dao màu bạc hiện ra nguyên hình là một thanh ngân đao hình trăng lưỡi liềm, bị một quyền của Liễu Minh đánh ngược trở về. Mà khí thế của hắc sắc quyền ảnh vẫn không giảm, gào thét hướng về phía Tà Nguyệt đạo nhân đánh tới.
Tà Nguyệt đạo nhân thấy vậy, đồng tử co rụt lại, trong mắt hiện lên một tia khó tin. Hắn dù gì tu vi cũng là Giả đan kỳ, có không ít thủ đoạn, lại tinh thông một loại bí thuật phân thân, nhưng hôm nay đối mặt với Liễu Minh như là đụng phải thiết bản, trong lòng không khỏi thầm than xui xẻo.
Trong khi Tà Nguyệt đạo nhân chuẩn bị thi triển thủ đoạn khác để đối phó, song chưởng của Liễu Minh lại chấn động, hắc quang trên người phóng ra, hướng về phía Tà Nguyệt đạo nhân đánh tới. Trong nháy mắt, Tà Nguyệt đạo nhân liền bị một tảng lớn hắc quang bao phủ vào bên trong. Liễu Minh xuất ra thần thông Minh Ngục, đối với Tà Nguyệt đạo nhân đúng là một khắc tinh lớn, cái chết của hắn cũng chính thức được tuyên cáo.
Sau thời gian ăn một bữa cơm, không gian Minh Ngục đột nhiên biến mất, hiện ra Liễu Minh đứng ở trên không trung, khuôn mặt tuy có chút tái nhợt nhưng trong tay lại cầm theo đầu lâu của Tà Nguyệt đạo nhân.
Liễu Minh vì đỡ một đòn giãy chết của Tà Nguyệt đạo nhân mà bị tổn hao một chút nguyên khí. Tuy nhiên, tất cả đều rất đáng giá, đầu lâu của tên này trị giá đến mười mấy vạn điểm cống hiến ở trên Sinh tử đơn. Hắn đem đầu của Tà Nguyệt cùng với tất cả trữ vật pháp khí của tên này thu lại, sau đó lấy ra một khối Kim Nguyên đan ăn vào. Lập tức hóa thành một đạo độn quang, nhanh chóng rời đi khỏi nơi này.
Hắn cũng không có quay trở lại Thái Thanh môn, mà dựa theo tin tức thu được từ tông môn, tiếp tục truy tìm mục tiêu kế tiếp.
Nửa tháng sau, phía trên một cái ao đầm tràn ngập chướng khí ở một nơi nào đó của Trung Thiên đại lục, có hai đạo bóng đen một trước một sau đang rượt đuổi nhau, ở trên không lưu lại hai đạo ánh sáng nhạt màu bạc.
Bay ở phía trước là một thanh niên có lông mi màu trắng, xung quanh thân hình chớp động ô quang, từ khuôn mặt đến hình dáng tựa hồ không phải là nhân loại.
Người truy đuổi phía sau thì mặc một bộ thanh sam phiêu động theo gió, chính là Liễu Minh.
“Tu sĩ nhân loại đáng chết, ta chính là thân truyền đệ tử của Vạn Thọ đàm Kim chân nhân. Ngươi dám can đảm đuổi giết ta, ngươi chết chắc rồi!” Bạch mi thanh niên hổn hển kêu rít lên.
Bạch mi thanh niên này cũng chính là nhân vật được treo giải thưởng trên Sinh tử đơn nội môn, là một tu sĩ Yêu tộc Hóa tinh hậu kỳ, tên gọi là Tố Bạch Thánh, được treo thưởng mười hai vạn điểm cống hiến.
Liễu Minh cười lạnh một tiếng, vung mạnh tay lên, một đạo ngân quang sau lưng lóe lên, trên người hiện ra một bộ giáp màu bạc bằng thịt, phía sau lưng cũng hiện ra một đôi cánh màu bạc, quẫy động liên hồi trong không khí.
Bạch mi thanh niên bên ngoài tuy mạnh miệng, nhưng đã sớm nhận thức được thực lực cường đại của Liễu Minh, trên mặt tỏ ra vẻ hoảng sợ, trong miệng phát một tiếng rít chói tai. Hắc quang trên người hắn cấp tốc lưu chuyển, thân hình chợt phóng đại lên một chút, đồng thời sau lưng cũng hiện ra đôi cánh màu đen nhánh, hai cánh tay biến thành một đôi thiết trảo sáng loáng màu đen.
Bạch mi thanh niên này đối diện với nguy cơ tử vong, bất ngờ biến thành hình dạng bán yêu, là một loại phi Ưng yêu tu nào đó. Thân hình của hắn ở giữa không trung đột nhiên xoay chuyển, từ các đầu ngón tay của đôi thiết trảo đen nhánh bỗng nhiên phát xạ những hắc mang dài vài thước, vô cùng sắc bén, hướng về phía Liễu Minh đang lao vùn vụt tới hung hăng trảo xuống.
Trong lòng Liễu Minh thầm thở dài một tiếng, nếu như hư không kiếm không có bị phong ấn, thì lúc này chỉ cần xuất ra phi kiếm, thì hắn có mười phần nắm chắc chỉ cần sử dụng một trảm là có thể phá tan được lợi trảo của Bạch mi thanh niên, nhưng hiện tại chỉ có thể hao phí một ít thủ đoạn. Tâm niệm của hắn nhanh chóng quay trở lại, không một chút chậm trễ, hai bàn tay đan lại xuất ra một kết quyết, hắc khí trên người cuồn cuộn xuất ra, lập tức hóa thành một hắc sắc vụ long dài mười mấy trượng, dũng mãnh hướng về phía Bạch mi thanh niên đánh tới.
Trong mắt Bạch mi thanh niên hiện ra một tia vui mừng, không ai biết rõ ràng hơn uy lực của thiết trảo so với chính hắn. Chỉ nghe “Xuy lạp” một tiếng, những nơi hắc mang đi qua liền dễ dàng đem hắc sắc vụ long trảm thành vài đoạn.
Trong lòng Bạch mi thanh niên vui mừng như điên, vẫy hai cánh sau lưng, muốn nhân cơ hội này chạy đi. Nhưng ngay tại lúc này, những đoạn bị cắt ra của hắc sắc vụ long bỗng nhiên vỡ tan ra, biến thành một đám mây đen nồng nặc, trong phút chốc liền đem Bạch mi thanh niên bao phủ lại bên trong.
Bạch mi thanh niên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bốn phương tám hướng tràn ngập hắc khí đen nhánh như mực, tầm mắt bị che khuất lại, đồng thời đôi cánh phía sau của hắn cũng bị hắc khí cuốn lại, có cảm giác như không thể mở rộng ra.
“Tử!”
Liễu Minh bỗng nhiên quỷ mị xuất hiện sau lưng Bạch mi thanh niên, chém ra một đạo hắc mang sắc bén về phía cổ của Bạch mi thanh niên.
“Mơ tưởng!”
Tâm ý của Bạch mi thanh niên đã hạ xuống mức thấp nhất, hắn biết không cách nào có thể thoát khỏi, bỗng trở nên điên cuồng, hắc quang trên người hắn đột nhiên cuồng bạo phát ra.
“Phốc, phốc, phốc!” từng tiếng xé gió vang lên, vô số lông vũ đen nhánh hướng về bốn phía mà điên cuồng bắn ra, đồng thời cơ thể hắn đột nhiên thu nhỏ lại, dường như muốn tự bạo. Nhưng vào lúc này, một bàn tay đầy tử sắc lân phiến bỗng nhiên không một tiếng động hiện ra trong không trung, tiến vào giữa bụng Bạch mi thanh niên.
Thân thể của Bạch mi thanh niên đột nhiên cứng đờ lại, ánh mắt dần dần tan rã, toàn bộ động tác đều dừng lại, pháp lực đang ngưng tụ lại cũng ầm ầm tiêu tán đi mất. Một nhân ảnh chợt lóe lên, Liễu Minh sắc mặt không chút biểu tình hiện ra phía sau lưng Bạch mi thanh niên, cánh tay vung lên, xuất ra một đạo hàn quang đem đầu của Bạch mi thanh niên trảm xuống.
Ba tháng sau, ở phía Tây Bắc của Trung Thiên đại lục, tại trung tâm của một sa mạc mênh mông bát ngát, truyền ra từng tiếng nổ mạnh, khiến cho các cồn cát xung quanh bị cày xới lên, còn có nhiều khe rãnh thật dài cùng với vài cái hố sâu cực lớn. Những dị động này duy trì hơn nửa ngày, sau đó mọi thứ trở nên yên tĩnh. Ở giữa các cồn cát hiện ra một thân hình không đầu mặc trường bào màu trắng.
Cách đó không xa, Liễu Minh thân mặc thanh bào đang đứng thở hổn hển, khóe miệng trào ra một tia máu. Tay phải Liễu Minh xách một cái đầu lâu đang nhỏ ra từng giọt máu tươi, mặt ngoài lượn lờ hắc khí, miệng vết thương ở cổ cho thấy giống như là bị xé rách ra bởi một cỗ cự lực. Tóc trên đầu lâu được tết rậm rạp, gương mặt hung ác đáng sợ nhưng đôi mắt vô hồn trợn tròn nhìn về phía trước.
Người này là Thiên Vu Tử, là một tà tu cấp bậc Chân Đan cảnh, được treo giải thưởng năm mươi vạn điểm cống hiến trên Sinh tử đơn nội môn của Thái Thanh môn. Thực lực người này không giống với tin tức do tình báo của tông môn cung cấp, rõ ràng là đã tiến giai tới Chân Đan trung kỳ.
Thiên Vu Tử này vậy mà khắc chế được nhiều loại thủ đoạn cường đại của Liễu Minh. Bởi vì vậy, Liễu Minh cũng đã bị một ít vết thương nhẹ khi giết chết người này.
Nửa năm sau đó, phản đồ của Thiên Công tông, Mặc Đà, từng là hạch tâm đệ tử của Thiên Công tông Thất Xảo, nổi danh tại Trung Thiên đại lục và các khu vực phụ cận, bị một nhân vật thần bí đánh chết. Tại hiện trường, ba cỗ khôi lỗi thực lực không dưới Giả đan kỳ trên người hắn toàn bộ bị đánh gục bởi một kích.
Tám tháng sau, tà đạo Bích Huyết Môn trong một đêm bị một người thần bí tàn sát sạch sẽ. Môn chủ của Bích Huyết Môn, một lão quái Chân đan sơ kỳ, cũng bị người cắt đi đầu lâu.
Trong một năm ngắn ngủi, trước sau có năm sáu vị ma đạo, Yêu tộc tu sĩ bị một người thần bí đánh chết, còn bị cắt đi mất đầu lâu, rơi vào tình trạng đầu một nơi, thân một nơi. Mà toàn bộ đám Tà tu đó bị giết đó, đều có tên trong danh sách Sinh tử đơn của Thái Thanh môn.
Nhất thời có tin tức nhanh chóng lan truyền trong đám tu sĩ tà đạo rằng, Thái Thanh môn đã xuất ra một nhân vật cực kỳ lợi hại, chuyên đi liệp sát những người trên Sinh tử đơn để lãnh phần thưởng. Lại có tin đồn rằng vị sát tinh Tà tu này đã thành nghiện, chỉ cần bắt gặp Tà tu của nhân yêu lưỡng đạo, sẽ không chút do dự đánh lớn một trận. Rất nhiều Tà tu có ân oán với Thái Thanh môn nhất thời câm như hến, lẩn trốn che dấu hành tung, sợ người tìm tới cửa.
Thoáng một cái thời gian lại trôi qua hơn nửa năm.
Vào một ngày, tại một sơn cốc có ba mặt núi vây quanh bên trong Vạn Linh sơn mạch, một đạo hắc quang lặng yên không một tiếng động rơi xuống trước cửa đại điện của Sinh tử các nội môn. Sau khi hắc quang tiêu tán, hiện ra một thân hình, đúng là Liễu Minh. Hắn sửa sang lại quần áo, hướng cửa điện đi tới.
Oanh!
Hắc quang trên người Liễu Minh trở nên dày đặc hơn, tiếp tục chém ra một quyền đánh nát băng cứng trước mặt, sau đó liền thúc dục độn quang phóng ra từ trong đám băng vỡ, nhanh chóng đuổi theo đạo hôi sắc kinh hồng phía xa xa.
Hai người này, một đuổi, một bỏ chạy, trong nháy mắt liền bay xa hơn mười dặm.
Tuy nhiên tốc độ độn quang của Liễu Minh hơi nhanh hơn một ít nên khoảng cách giữa hai người ngày càng bị thu hẹp lại. Không lâu sau, Liễu Minh chỉ còn cách Tà Nguyệt đạo nhân khoảng năm mười trượng.
Tà Nguyệt đạo nhân tự nhiên nhận ra điều này, hắn há miệng phun ra một khẩu (ngụm) tinh huyết, đồng thời khởi động pháp quyết gia tăng tốc độ độn quang.
“Phốc” một tiếng!
Ngay lập tức, một tầng huyết quang hiện lên bao phủ xung quanh Tà Nguyệt đạo nhân, sau đó tầng huyết quang này chợt lóe lên rồi tách ra thành năm đạo độn quang giống nhau như đúc, chia làm năm hướng khác nhau bắn nhanh đi. Mỗi đạo độn quang này giống y hệt như thật, hơn nữa pháp lực ba động tỏa ra cũng rất giống nhau.
Liễu Minh đang truy đuổi phía sau thấy tình hình này, khẽ cười nhạt (đạm đạm nhất tiếu??), trong mắt hiện ra một tầng hắc sắc rung động, thi triển ra U Minh truy hồn thuật. Sau khi hắn tiến giai Giả đan kỳ, thi triển ra U Minh truy hồn thuật lại càng thuần thục hơn, thoáng một chút đã nhận ra chân thân của Tà Nguyệt đạo nhân.
Hắn cơ hồ không hề giảm tốc độ, liền thúc dục pháp lực trong cơ thể, độn quang đột nhiên nhanh hơn rồi nhanh chóng đuổi theo một đạo độn quang phía bên trái hắn, đồng thời vung tay lên, hắc khí xung quanh người quay cuồng, xuất ra một cái hắc sắc vụ long dài mấy trượng hướng về phía Tà Nguyệt đạo nhân lao vùn vụt đi.
Trên người Tà Nguyệt đạo nhân hiện ra một đạo lưỡi dao màu trắng bạc, hắn xoay người lại chém ra hai ba phát, liền đem hắc sắc vụ long trảm thành vài đoạn. Tuy nhiên, do hắn phải ngừng lại để đối phó với hắc sắc vụ long, Liễu Minh đã từ phía sau đuổi kịp tới.
“Tiểu tử, ngươi ép người quá đáng!”
Tà Nguyệt đạo nhân nổi giận gầm lên một tiếng, mười đầu ngón tay luân chuyển, tế ra một lưỡi dao màu trắng bạc, sau một chút đã lớn lên gấp vài lần, hướng về phía Liễu Minh hung hăng chém xuống.
Trong mắt Liễu Minh hiện ra một tia lạnh lẽo, cũng hung hăng xuất ra một quyền. Một đạo hắc sắc quyền ảnh to như cái cối xay được đánh ra, va chạm với lưỡi dao màu trắng bạc. Oanh long một tiếng, lưỡi dao màu bạc hiện ra nguyên hình là một thanh ngân đao hình trăng lưỡi liềm, bị một quyền của Liễu Minh đánh ngược trở về. Mà khí thế của hắc sắc quyền ảnh vẫn không giảm, gào thét hướng về phía Tà Nguyệt đạo nhân đánh tới.
Tà Nguyệt đạo nhân thấy vậy, đồng tử co rụt lại, trong mắt hiện lên một tia khó tin. Hắn dù gì tu vi cũng là Giả đan kỳ, có không ít thủ đoạn, lại tinh thông một loại bí thuật phân thân, nhưng hôm nay đối mặt với Liễu Minh như là đụng phải thiết bản, trong lòng không khỏi thầm than xui xẻo.
Trong khi Tà Nguyệt đạo nhân chuẩn bị thi triển thủ đoạn khác để đối phó, song chưởng của Liễu Minh lại chấn động, hắc quang trên người phóng ra, hướng về phía Tà Nguyệt đạo nhân đánh tới. Trong nháy mắt, Tà Nguyệt đạo nhân liền bị một tảng lớn hắc quang bao phủ vào bên trong. Liễu Minh xuất ra thần thông Minh Ngục, đối với Tà Nguyệt đạo nhân đúng là một khắc tinh lớn, cái chết của hắn cũng chính thức được tuyên cáo.
Sau thời gian ăn một bữa cơm, không gian Minh Ngục đột nhiên biến mất, hiện ra Liễu Minh đứng ở trên không trung, khuôn mặt tuy có chút tái nhợt nhưng trong tay lại cầm theo đầu lâu của Tà Nguyệt đạo nhân.
Liễu Minh vì đỡ một đòn giãy chết của Tà Nguyệt đạo nhân mà bị tổn hao một chút nguyên khí. Tuy nhiên, tất cả đều rất đáng giá, đầu lâu của tên này trị giá đến mười mấy vạn điểm cống hiến ở trên Sinh tử đơn. Hắn đem đầu của Tà Nguyệt cùng với tất cả trữ vật pháp khí của tên này thu lại, sau đó lấy ra một khối Kim Nguyên đan ăn vào. Lập tức hóa thành một đạo độn quang, nhanh chóng rời đi khỏi nơi này.
Hắn cũng không có quay trở lại Thái Thanh môn, mà dựa theo tin tức thu được từ tông môn, tiếp tục truy tìm mục tiêu kế tiếp.
Nửa tháng sau, phía trên một cái ao đầm tràn ngập chướng khí ở một nơi nào đó của Trung Thiên đại lục, có hai đạo bóng đen một trước một sau đang rượt đuổi nhau, ở trên không lưu lại hai đạo ánh sáng nhạt màu bạc.
Bay ở phía trước là một thanh niên có lông mi màu trắng, xung quanh thân hình chớp động ô quang, từ khuôn mặt đến hình dáng tựa hồ không phải là nhân loại.
Người truy đuổi phía sau thì mặc một bộ thanh sam phiêu động theo gió, chính là Liễu Minh.
“Tu sĩ nhân loại đáng chết, ta chính là thân truyền đệ tử của Vạn Thọ đàm Kim chân nhân. Ngươi dám can đảm đuổi giết ta, ngươi chết chắc rồi!” Bạch mi thanh niên hổn hển kêu rít lên.
Bạch mi thanh niên này cũng chính là nhân vật được treo giải thưởng trên Sinh tử đơn nội môn, là một tu sĩ Yêu tộc Hóa tinh hậu kỳ, tên gọi là Tố Bạch Thánh, được treo thưởng mười hai vạn điểm cống hiến.
Liễu Minh cười lạnh một tiếng, vung mạnh tay lên, một đạo ngân quang sau lưng lóe lên, trên người hiện ra một bộ giáp màu bạc bằng thịt, phía sau lưng cũng hiện ra một đôi cánh màu bạc, quẫy động liên hồi trong không khí.
Bạch mi thanh niên bên ngoài tuy mạnh miệng, nhưng đã sớm nhận thức được thực lực cường đại của Liễu Minh, trên mặt tỏ ra vẻ hoảng sợ, trong miệng phát một tiếng rít chói tai. Hắc quang trên người hắn cấp tốc lưu chuyển, thân hình chợt phóng đại lên một chút, đồng thời sau lưng cũng hiện ra đôi cánh màu đen nhánh, hai cánh tay biến thành một đôi thiết trảo sáng loáng màu đen.
Bạch mi thanh niên này đối diện với nguy cơ tử vong, bất ngờ biến thành hình dạng bán yêu, là một loại phi Ưng yêu tu nào đó. Thân hình của hắn ở giữa không trung đột nhiên xoay chuyển, từ các đầu ngón tay của đôi thiết trảo đen nhánh bỗng nhiên phát xạ những hắc mang dài vài thước, vô cùng sắc bén, hướng về phía Liễu Minh đang lao vùn vụt tới hung hăng trảo xuống.
Trong lòng Liễu Minh thầm thở dài một tiếng, nếu như hư không kiếm không có bị phong ấn, thì lúc này chỉ cần xuất ra phi kiếm, thì hắn có mười phần nắm chắc chỉ cần sử dụng một trảm là có thể phá tan được lợi trảo của Bạch mi thanh niên, nhưng hiện tại chỉ có thể hao phí một ít thủ đoạn. Tâm niệm của hắn nhanh chóng quay trở lại, không một chút chậm trễ, hai bàn tay đan lại xuất ra một kết quyết, hắc khí trên người cuồn cuộn xuất ra, lập tức hóa thành một hắc sắc vụ long dài mười mấy trượng, dũng mãnh hướng về phía Bạch mi thanh niên đánh tới.
Trong mắt Bạch mi thanh niên hiện ra một tia vui mừng, không ai biết rõ ràng hơn uy lực của thiết trảo so với chính hắn. Chỉ nghe “Xuy lạp” một tiếng, những nơi hắc mang đi qua liền dễ dàng đem hắc sắc vụ long trảm thành vài đoạn.
Trong lòng Bạch mi thanh niên vui mừng như điên, vẫy hai cánh sau lưng, muốn nhân cơ hội này chạy đi. Nhưng ngay tại lúc này, những đoạn bị cắt ra của hắc sắc vụ long bỗng nhiên vỡ tan ra, biến thành một đám mây đen nồng nặc, trong phút chốc liền đem Bạch mi thanh niên bao phủ lại bên trong.
Bạch mi thanh niên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bốn phương tám hướng tràn ngập hắc khí đen nhánh như mực, tầm mắt bị che khuất lại, đồng thời đôi cánh phía sau của hắn cũng bị hắc khí cuốn lại, có cảm giác như không thể mở rộng ra.
“Tử!”
Liễu Minh bỗng nhiên quỷ mị xuất hiện sau lưng Bạch mi thanh niên, chém ra một đạo hắc mang sắc bén về phía cổ của Bạch mi thanh niên.
“Mơ tưởng!”
Tâm ý của Bạch mi thanh niên đã hạ xuống mức thấp nhất, hắn biết không cách nào có thể thoát khỏi, bỗng trở nên điên cuồng, hắc quang trên người hắn đột nhiên cuồng bạo phát ra.
“Phốc, phốc, phốc!” từng tiếng xé gió vang lên, vô số lông vũ đen nhánh hướng về bốn phía mà điên cuồng bắn ra, đồng thời cơ thể hắn đột nhiên thu nhỏ lại, dường như muốn tự bạo. Nhưng vào lúc này, một bàn tay đầy tử sắc lân phiến bỗng nhiên không một tiếng động hiện ra trong không trung, tiến vào giữa bụng Bạch mi thanh niên.
Thân thể của Bạch mi thanh niên đột nhiên cứng đờ lại, ánh mắt dần dần tan rã, toàn bộ động tác đều dừng lại, pháp lực đang ngưng tụ lại cũng ầm ầm tiêu tán đi mất. Một nhân ảnh chợt lóe lên, Liễu Minh sắc mặt không chút biểu tình hiện ra phía sau lưng Bạch mi thanh niên, cánh tay vung lên, xuất ra một đạo hàn quang đem đầu của Bạch mi thanh niên trảm xuống.
Ba tháng sau, ở phía Tây Bắc của Trung Thiên đại lục, tại trung tâm của một sa mạc mênh mông bát ngát, truyền ra từng tiếng nổ mạnh, khiến cho các cồn cát xung quanh bị cày xới lên, còn có nhiều khe rãnh thật dài cùng với vài cái hố sâu cực lớn. Những dị động này duy trì hơn nửa ngày, sau đó mọi thứ trở nên yên tĩnh. Ở giữa các cồn cát hiện ra một thân hình không đầu mặc trường bào màu trắng.
Cách đó không xa, Liễu Minh thân mặc thanh bào đang đứng thở hổn hển, khóe miệng trào ra một tia máu. Tay phải Liễu Minh xách một cái đầu lâu đang nhỏ ra từng giọt máu tươi, mặt ngoài lượn lờ hắc khí, miệng vết thương ở cổ cho thấy giống như là bị xé rách ra bởi một cỗ cự lực. Tóc trên đầu lâu được tết rậm rạp, gương mặt hung ác đáng sợ nhưng đôi mắt vô hồn trợn tròn nhìn về phía trước.
Người này là Thiên Vu Tử, là một tà tu cấp bậc Chân Đan cảnh, được treo giải thưởng năm mươi vạn điểm cống hiến trên Sinh tử đơn nội môn của Thái Thanh môn. Thực lực người này không giống với tin tức do tình báo của tông môn cung cấp, rõ ràng là đã tiến giai tới Chân Đan trung kỳ.
Thiên Vu Tử này vậy mà khắc chế được nhiều loại thủ đoạn cường đại của Liễu Minh. Bởi vì vậy, Liễu Minh cũng đã bị một ít vết thương nhẹ khi giết chết người này.
Nửa năm sau đó, phản đồ của Thiên Công tông, Mặc Đà, từng là hạch tâm đệ tử của Thiên Công tông Thất Xảo, nổi danh tại Trung Thiên đại lục và các khu vực phụ cận, bị một nhân vật thần bí đánh chết. Tại hiện trường, ba cỗ khôi lỗi thực lực không dưới Giả đan kỳ trên người hắn toàn bộ bị đánh gục bởi một kích.
Tám tháng sau, tà đạo Bích Huyết Môn trong một đêm bị một người thần bí tàn sát sạch sẽ. Môn chủ của Bích Huyết Môn, một lão quái Chân đan sơ kỳ, cũng bị người cắt đi đầu lâu.
Trong một năm ngắn ngủi, trước sau có năm sáu vị ma đạo, Yêu tộc tu sĩ bị một người thần bí đánh chết, còn bị cắt đi mất đầu lâu, rơi vào tình trạng đầu một nơi, thân một nơi. Mà toàn bộ đám Tà tu đó bị giết đó, đều có tên trong danh sách Sinh tử đơn của Thái Thanh môn.
Nhất thời có tin tức nhanh chóng lan truyền trong đám tu sĩ tà đạo rằng, Thái Thanh môn đã xuất ra một nhân vật cực kỳ lợi hại, chuyên đi liệp sát những người trên Sinh tử đơn để lãnh phần thưởng. Lại có tin đồn rằng vị sát tinh Tà tu này đã thành nghiện, chỉ cần bắt gặp Tà tu của nhân yêu lưỡng đạo, sẽ không chút do dự đánh lớn một trận. Rất nhiều Tà tu có ân oán với Thái Thanh môn nhất thời câm như hến, lẩn trốn che dấu hành tung, sợ người tìm tới cửa.
Thoáng một cái thời gian lại trôi qua hơn nửa năm.
Vào một ngày, tại một sơn cốc có ba mặt núi vây quanh bên trong Vạn Linh sơn mạch, một đạo hắc quang lặng yên không một tiếng động rơi xuống trước cửa đại điện của Sinh tử các nội môn. Sau khi hắc quang tiêu tán, hiện ra một thân hình, đúng là Liễu Minh. Hắn sửa sang lại quần áo, hướng cửa điện đi tới.
Bình luận truyện