Chương 25
Có tiếng gõ cửa. "Vào đi," vẫn ngồi trên ghế, chủ nhân căn phòng đáp. Cánh cửa mở ra, Ukai xuất hiện với vẻ mặt thận trọng.
"Trưởng phòng cảnh sát hình sự đã về rồi ạ?"
"Ờ," Oga đáp. "Hắn lúng túng lắm. Vì ta đã dứt khoát từ chối."
"Vẫn là chuyện muốn ngài vắng mặt à?"
"Hắn hỏi ta có thể phát biểu bên trong tòa nhà nào đó không. Thật ngớ ngẩn. Lễ động thổ thì phải tiến hành ở ngoài trời chứ. Bài phát biểu cũng vậy."
"Tôi cũng nghĩ vậy."
"Ta bảo là, nếu đã biết thủ phạm rồi thì cứ cẩn thận canh phòng là được. Oga Jinsaku lừng lẫy lại phải sợ hãi một thằng oắt con mà bỏ chạy hay sao?"
"Ngài nói đúng ạ."
"Ngày mai cứ theo kế hoạch mà làm. Thế là được."
"Tôi hiểu rồi ạ. Việc chuẩn bị đang được hoàn tất. Sẽ đón ngài đúng như kế hoạch."
"Ừ, nhờ cậu cả."
"Tôi xin phép," Ukai cúi đầu và bước về phía cửa.
"Này, còn vụ đó," Oga gọi Ukai lại. "Để ý việc rò rỉ thông tin giùm tôi."
Ukai chậm rãi quay đầu lại.
"Ngài đang nói về thông tin mà tay viết tự do đã bị gϊếŧ đánh hơi được phải không ạ?"
"Ừ. Trưởng phòng cảnh sát hình sự nói sẽ không tiết lộ ra ngoài nhưng không thể tin được."
"Vâng, có lẽ thế."
"Nhưng giả sử tin đó đến tai giói truyền thông thì ta nên làm thế nào? Cứ khăng khăng là mình không ngờ thể trạng của cô gái kia lại xấu như vậy à."
"Không, cách đó," Ukai khẽ xua bàn tay trước mặt, "không ổn đâu ạ. Tuy không bị kết tội nhưng hình ảnh của ngài sẽ xấu đi đáng kể. Bởi vì, dư luận xã hội chắc sẽ không tin. Vốn dĩ, riêng vấn đề liên quan tới phụ nữ cũng không ổn rồi."
"Vậy phải làm sao?"
"Để tôi nghĩ xem," Ukai lầm bầm rồi đứng im ở đó, chớp mắt vài lần.
"Ta hãy chuẩn bị người thế thân. Hãy biến đối tượng qua lại với cô gái kia thành ai đó khác ngoài tiên sinh. Tức là khi ấy, ai đó đã mượn điện thoại di động của tiên sinh. Vì thế mà tối hôm đó cô ta mới gửi tin nhắn vào chiếc điện thoại ấy. Như thế có được không?"
"Hợp lý. Nhưng, liệu có tìm được người thế thân dễ dàng vậy không?"
"Tôi sẽ cố gắng. Nếu không tìm được thì để tôi làm." Ukai trả lời ngay, giọng nói không hề căng thẳng.
Sau một thoáng không biết nói gì, Oga nhận ra mình không được dao động trước sự hy sinh này của cấp dưới.
"Ừ," ông ta thoải mái gật đầu, "Lúc đó nhờ cả vào cậu."
"Tôi xin phép đi được chưa ạ?"
"Ừ... à, Ukai," Oga nghĩ ngại một chút rồi từ từ mở miệng. "Nhận định của ta lúc đó không sai đâu nhỉ?"
Đôi mắt ti hí của Ukai mở to hơn một chút.
"Đương nhiên rồi. Tiên sinh đã chọn cách tốt nhất. Chính vì thế mà đến tận bây giờ vẫn không xảy ra vấn đề gì. Cả ngày mai cũng sẽ ổn thôi."
"Nghe cậu nói thế ta cũng yên tâm." Oga gật đầu.
"Tiên sinh," Ukai tiếp tục. "Theo một nghĩa nào đố, tôi nghĩ từ đêm đó ngài đã trở thành chính trị gia," từ đôi mắt ti hí của hắn lóe lên tia sáng rờn rợn. "Một chính trị gia thực sự."
"Thực sự... à? Cũng có thể như vậy."
"Xin ngài thong thả nghỉ ngơi." Ukai lịch sự cúi đầu rồi bước khỏi phòng.
Oga mở ngăn kéo bàn. Lão giấu socola trong đó. Oga bẻ một miếng, bóc lớp giấy gói rồi bỏ vào miệng. Lão thích rượu nhưng cũng không thể kiềm chế trước của ngọt.
Lão bắt đầu ăn loại socola Godiva từ lúc nhận được quà của Koshiba Akiho vào ngày lễ tình nhân. Mở chiếc hộp ra, bên trong xếp đầy những viên socola hình tròn được trang trí vô cùng bắt mắt. Trông chúng như những viên đá quý vậy.
"Thế nào ạ? Khi ăn những món ngon, ta cũng phải cung cấp dinh dưỡng cho cả đôi mắt nữa. Thường ngày, tiên sinh toàn nhìn những thứ bẩn thỉu nên nhất định là đang mất cân bằng dinh dưõng." Akiho nói và nghịch ngợm nháy một bên mắt.
"Gì chứ? Những thứ bẩn thỉu á? Ta nhìn chúng bao giờ?"
"Tiên sinh đang nhìn đấy thôi. Khuôn mặt cáo già của tiên sinh ấy. Len lỏi giữa những nụ cười đầy thân thiện là vô số ý đồ đen tối, làm thế nào để hạ gục đối phương, làm thế nào để chặt đầu kẻ địch khi hắn đang ngủ. Cứ nhìn thứ đó hằng ngày thì dần dần đến vật bình thường cũng thành ra méo mó đấy ạ. Bằng chứng là, kể cả khi đối phương thuần túy làm điều gì đó với ý tốt, tiên sinh cũng sẽ nghĩ ngợi rất nhiều đúng không? Liệu hắn đang mưu tính chuyện gì? Có thể thực sự tin tưởng kẻ này không?"
"Chính trị gia thì phải đa nghi. Nhưng, theo logic của em thì chính khuôn mặt của ta cũng bẩn thỉu đúng không?"
"Chính xác. Ôi, thật là mệt. Phải đập hết gương trên thế giới này mới được." Akiho vừa vỗ tay vừa cười khúc khích trên giường.
Một cô gái tươi tắn. Đã bao lần ta được chữa lành và động viên bởi sự tươi tắn ấy. Không cần cô ấy phải nói, thế giới của chính trị gia vốn là chuỗi liên tiếp những cuộc chiến về mặt tinh thần. Có những lúc phải bày đủ chiến thuật khi đối mặt với kẻ mà ta không thể hiểu hắn đang nghĩ gì. Khi cần thiết, cũng có lúc phải dám trở thành kẻ ác. Để thúc đẩy dự án Siêu trung tâm công nghệ cao, phải dùng đến những biện pháp mạnh tay một chút. Chắc cũng nhiều kẻ hận ta. Không người nào có thể bình thản mà tắm táp dưới vòi nước của lòng đối địch và sự căm thù. Cũng có lúc ta mệt mỏi cực độ và thấy mình như sắp gục ngã. Nhưng ngay cả những lúc đó, chỉ cần gặp Akiho, ta sẽ lại có dũng khí. Lại muốn từ mai tiếp tục dấn thân.
Lão để ý đến Akiho ngay từ lần đầu gặp mặt. Vẻ ngoài đúng kiểu lão thích đã đành, điều hấp dẫn hơn cả là tính cách tốt, không biết sợ hãi của cô. Không màng đến việc bản thân chỉ là phóng viên mới vào nghề, Akiho dám ăn nói thẳng thắn với Oga. Có lần lão mắng, "Chuyện đó mà cô cũng không biết à?", Akiho liền trề môi cãi lại, "Chính vì biết nên mới hỏi ngài đấy. Việc tiên sinh đang làm có trái với lời hứa trước công chúng không?" Nhiều khi lão thấy đó là một con bé láo toét, nhưng nếu so với đám ký giả hở ra toàn lời nịnh hót và chỉ bận tâm viết những thứ bợ đỡ cho xong việc, thì làm việc cùng Akiho thú vị hơn rất nhiều.
Nhưng, Akiho không chỉ là một cô gái tươi tắn và tràn đầy sức sống. Đó còn là một cô gái mạnh mẽ, với sự cứng rắn ẩn sâu bên trong nội tâm.
Lần ấy, vì lý do nào đó mà chỉ còn lại hai người với nhau, Oga chủ động nói, "Cho ta ôm một lần đi". Tất nhiên lão thật lòng nhưng cũng dự tính trước là mình sẽ bị từ chối.
Nhưng phản ứng của Akiho hoàn toàn không như lão nghĩ.
"Điều kiện là gì?" Cô hỏi, mắt không rời khuôn mặt Oga.
"Điều kiện? Là gì cơ? Hay em muốn có tiền?" Nghe vậy, cô lắc đầu tỏ vẻ hoàn toàn thất vọng.
"Thế thì em khác gì gái bán hoa? Đã vậy, ngài đến mấy chỗ kiểu soapland ấy. Cái em đang nói không phải là chuyện đó. Ý em là, một khi có quan hệ đặc biệt thì cần phải đặt trước rất nhiều luật lệ. Bởi vì, tiên sinh không hề muốn ly hôn với vợ đúng không? Em cũng không muốn bị cuốn vào rắc rối. Hơn nữa, nếu có người yêu khác thì rất có thể em sẽ muốn nhanh chóng kết hôn. Tóm lại, mối quan hệ giữa chúng ta phải tuyệt đối bí mật và không ràng buộc lẫn nhau, đó là điều kiện đúng không?"
"Rất đúng," Oga ấn tượng. Thêm một lần nữa lão phải thừa nhận đây là một cô gái thông minh.
Không lâu sau đó, giữa hai người đã hình thành mối quan hệ sâu sắc.
"Em có thích ta không?" Oga hỏi khi nằm trên giường.
"Em nghĩ là được ôm cũng dễ chịu." Akiho là cô gái luôn luôn cứng rắn, không chịu nói thật lòng mình.
Vì cô là nhà báo phụ trách đưa tin nên lúc nào hai người cũng có thể gặp nhau, nhưng họ vẫn bí mật hẹn gặp mỗi tháng một hoặc hai lần. Cả hai liên lạc chủ yếu bằng tin nhắn. Oga mua thêm một chiếc điện thoại chỉ để dùng riêng cho việc đó.
Akiho cẩn thận đến từng chi tiết để quan hệ của hai người không bị phát giác.
"Để đề phòng bất trắc, ngài nhất định không được viết tên mình trong các tin nhắn nhé. Tên của em cũng vậy. Nếu một trong hai ta đánh mất điện thoại rồi bị ai đó đọc được nội dung thì phiền to. Một nửa số người có quyền bỏ phiếu là phụ nữ nên chính trị gia mà để xảy ra rắc rối tình ái là không bào chữa được đâu. Trong số những thủ tướng Nhật Bản và cả những tổng thống Mỹ, đều có người tiêu tan sự nghiệp bởi nguyên nhân đó đấy." Oga nằm trên giường, nghe lời nhắc nhở từ cô tình nhân có tuổi tác chênh lệch như cha con.
Điều bất ngờ là Akiho không bao giờ dò hỏi thông tin từ Oga. Oga thường nắm giữ nhiều loại thông tin mà giói truyền thông chưa đánh hơi thấy nhưng cô không bao giờ chủ động hỏi han thăm dò. Lần nọ, Oga hỏi cô về chuyện đó. Vừa dứt lời đã thấy Akiho lập tức nghiêm nét mặt, cô nói.
"Em đã bảo, nếu làm vậy thì em chẳng khác nào gái bán hoa cơ mà?"
Đôi mắt ấy thực sự ánh lên vẻ tức giận. Oga vội vàng ngồi bật dậy, chắp tay xin lỗi cô ngay trên giường.
Dù Akiho không chủ động hỏi nhưng Oga vẫn tự động tiết lộ các thông tin. Có lúc vì đơn thuần muốn cung cấp cho cô một đề tài, có lúc vì muốn thao túng thông tin do những chiến lược mang tính chính trị. Lần nào cô cũng sử dụng chúng cho công việc chứ không giữ thái độ bướng bỉnh. Việc mối quan hệ của hai người từ đầu tới cuối không hề bị lộ mà vẫn có những đồn thổi đáng ngờ có lẽ là vì ai đó suy luận không căn cứ về nguồn thông tin của cô.
Người đầu tiên được Oga chia sẻ về dự án Siêu trung tâm công nghệ cao, không ai khác, chính là Akiho. Lão cho cô biết tất cả, từ việc đã được công khai, chưa được công khai đến cả những đề án không được thông qua.
"Ta đã đề xuất dùng xe điện siêu tốc cỡ siêu nhỏ làm phương tiện di chuyển giữa các cơ sở. Phải phát triển ra loại mà khoảng mười người có thể leo lên rồi cho nó bon bon chạy quanh. Những người đến tham quan học hỏi cũng được sử dụng nếu trả phí. Chỉ nghĩ thôi cũng thấy như mơ đúng không? Thế mà người phụ trách hệ thống giao thông lại do dự. Nào là khó khăn về mặt kỹ thuật, rồi không có ngân sách, chỉ biết thở ra những lời như vậy. Cuối cùng hắn còn chốt một câu, chỉ là di chuyển thôi thì dùng ô tô điện cũng được mà. Vấn đề đâu nằm ở đó. Siêu trung tâm công nghệ cao phải là nơi người ta cảm nhận được tương lai chứ. Thời buổi này có thể cảm nhận được tương lai chỉ với ô tô điện à? Cả đám ấy chẳng hiểu gì sất."
Akiho đang nằm trong vòng tay Oga, nghe những lời than thở liền cười khúc khích.
"Có gì buồn cười à?" lão hỏi.
"Không hề, em chỉ thấy vui thôi," cô đáp. "Hễ nói về Siêu trung tâm công nghệ cao là tiên sinh lại như đứa trẻ, thao thao bất tuyệt về ước mơ của mình. Điều đó làm em thấy vui. Bình thường, lúc nào ngài cũng mang bộ mặt hà khắc, chỉ nói chuyện thực tế chứ chẳng nhắc gì đến ước mơ."
"Em nói gì thế? Ta cũng có ước mơ chứ."
"Vì vậy em mới thấy yên lòng. Nhưng mọi việc có suôn sẻ không? Phong trào phản đối có vẻ khá mạnh đấy."
"Ta giao phó cả cho nhóm hậu thuẫn ở địa phương. Hội trưởng Ikehata là người có quan hệ, cũng là một quân sư đáng tin cậy. Ta nghĩ họ sẽ bắt tay với các doanh nghiệp và xử lý được thôi."
"Nhưng, thế thì tiên sinh lại phải đóng vai ác nhỉ."
"Chẳng còn cách nào khác. Đó là công việc mà," Oga vừa vuốt tóc Akiho vừa tiếp tục. "Bảo vệ cảnh quan thiên nhiên tươi đẹp hay những loài sinh vật hoang dã quý hiếm là việc quan trọng. Nhưng mà, con người không thể sống chỉ nhờ những việc đó. Sau cùng, nước ta chỉ còn cách bán khoa học kỹ thuật. Vài chục năm nữa, dù có tiếc nuối hay ước gì ngày trước quyết đoán hơn thì cũng đã muộn. Phải có ai đó hứng chịu chỉ trích thôi."
Đặt nhẹ bàn tay lên ngực Oga, Akiho khẽ nói.
"Kẻ làm chủ khoa học sẽ thống trị thế giói..."
"Gì cơ? Câu đó là sao?" Oga hỏi.
"Thần chú khiến mọi người được hạnh phúc," cô đáp.
Oga luôn thấy mình và Akiho qua lại với nhau theo cách rất ổn. Cả hai đều có lợi, không ai phải gồng lên. Hai năm đã trôi qua như thế.
Có ba khách sạn được họ chọn làm nơi bí mật gặp gỡ. Khách sạn kia là một trong số đó. Việc đi thẳng được từ bãi gửi xe lên phòng là một điều kiện vô cùng thuận lợi.
Khi lão sắp vào tới bãi đỗ xe thì có tin nhắn từ Akiho. Tiêu đề là "1820". Nội dung đuọc để trống, vẫn như mọi khi. Đỗ xe xong, lão đi thẳng lên phòng.
Lên đến nơi, Akiho liền tươi cười chào đón lão. Nhưng trông cô hơi lạ. Sắc mặt cô không được tốt và có vẻ đau đớn.
"Em sao vậy?" Lão hỏi nhưng cô nói mình không sao cả.
Họ lấy bia trong tủ lạnh, rót vào cốc và bắt đầu uống. Nhưng ngay sau đó, Akiho bắt đầu kêu đau bụng. Đó không phải là cơn đau bình thường.
Lão để cô nằm lên giường nhưng không hề có cảm giác cơn đau sẽ dịu xuống. Khuôn mặt cô mỗi lúc một tái nhợt. Oga nhìn xuống phần bụng dưới của cô và kinh ngạc. Một lượng máu rất lớn đang chảy ra. Lão hỏi cô có ổn không nhưng đáp lại chỉ có tiếng rêи ɾỉ yếu ớt.
Không biết phải làm gì, Oga gọi điện cho thư ký Ukai. Lão chỉ cho một mình Ukai biết về chuyện với Akiho.
Lão kể vắn tắt tình hình rồi hỏi cậu ta xem mình nên làm thế nào.
Hãy rời khỏi phòng ngay lập tức - Đó là câu trả lời của Ukai.
"Không gọi cho bệnh viện sao?"
"Ngài không được gọi. Cũng đừng gọi cho quầy tiếp tân của khách sạn."
"Tại sao?"
"Bởi vì, làm như vậy thì tiên sinh sẽ phải ở lại đó."
"Gọi điện thoại rồi đi cũng không được à?"
"Không được. Nếu gọi điện mà lại không có mặt ở đó, lỡ về sau lộ ra người gọi điện chính là tiên sinh thì không có cửa biện minh đâu. Tiên sinh đã rời khỏi căn phòng đó mà không nhận ra điều gì bất thường. Tình hình của cô ấy xấu đi sau khi ngài đã rời khỏi đó. Vì thế tiên sinh mới không gọi điện thoại cho các nơi. Hãy làm như vậy đi."
Lão hiểu điều Ukai đang nói. Để che giấu mối quan hệ với Akiho, lão không nên có mặt ở căn phòng này. Dẫu mối quan hệ có bị lộ tẩy thì riêng việc bỏ trốn cũng phải tuyệt đối không được để người ta biết.
"Cứ mặc kệ thì cô ấy chết mất."
"Nếu xảy ra chuyện đó," Ukai nói bằng giọng thản nhiên, "thì cũng đành chịu thôi. Vì dù sao thì cô ấy cũng chỉ có một mình, bên cạnh không có ai cả."
"Nhưng..."
"Tiên sinh," Ukai thì thầm bằng giọng lạnh lùng sắc sảo. "Giờ là thời điểm quan trọng thế nào, chắc ngài cũng biết. Dự án Siêu trung tâm công nghệ cao đang sắp sửa thành hình. Là chính trị gia, đây là cơ hội để bay cao hơn nữa. Tiên sinh phải trở thành người có quyền lực hơn nữa. Ngài chấp nhận để chiếc ghế thủ tướng rời xa mình sao? Không chỉ vậy, nếu bê bối tình ái mà bị công khai trong hoàn cảnh này thì con đường trở thành thủ tướng sẽ hoàn toàn đóng lại đấy. Nếu xử lý kém, suốt đời ngài sẽ không bước lên vũ đài chính trị được nữa. Có thể với ngài như vậy cũng không sao, nhưng chúng tôi sẽ thế nào? Phần đông mọi người, ngay lập tức, sẽ vô cùng vất vả. Thế cũng được sao? Oga Jinsaku đã không còn là một cá nhân nữa rồi. Xin đừng quên là có một tổ chức dưới cái tên ấy."
Vẫn nắm chặt điện thoại, lão nhìn Akiho. Cô hầu như không còn cử động nữa.
Chính trị gia để xảy ra rắc rối tình ái là không bào chữa được đâu. Trong số những thủ tướng Nhật Bàn và cả những tổng thống Mỹ, đều có người tiêu tan sự nghiệp bởi nguyên nhân ấy... Lời cô nói vang lên trong đầu lão. Thật mỉa mai làm sao, những lời ấy lại đang động viên Oga bỏ chạy.
"Tôi hiểu rồi," Oga nói. Lão nghe thấy tiếng thở phào từ đầu bên kia điện thoại.
"Hãy nghĩ là không có gì xảy ra, ngài không thấy gì cả và rời khỏi đó như bình thường. Ngài hiểu chứ ạ?"
"Có lẽ tin nhắn của tôi vẫn còn lưu trong điện thoại di động của cô ấy. Có nên xóa nó đi không?"
"Mấy việc tỉ mỉ đó không cần thiết. Ngài hãy rời khỏi đó càng nhanh càng tốt."
"Tôi biết rồi."
Oga ngắt máy và quyết định ròi khỏi phòng ngay tức khắc. Sau khi lấy áo khoác trong nhà vệ sinh, mở cửa và đi ra hành lang, lão muốn quay lại nhìn chiếc giường. Nhưng Oga không làm vậy mà cứ thế bước đi.
Vài ngày sau, lão biết Akiho đã qua đời. Thông tin cô mang thai ngoài đáy huyệŧ là nhờ Ukai tìm hiểu. Những suy nghĩ phức tạp ập đến khi lão vừa biết chuyện này. Cô ấy không nói lời nào về chuyện có thai. Hay cô ấy không nhận ra?
"Tiên sinh không cần phải băn khoăn," Ukai nói. "Lúc ấy, dù có gọi cứu thương cũng chưa chắc đã cứu được cô ấy. Đó cũng là lỗi của chính cô ấy vì biết là mình không khỏe mà vẫn ưu tiên chuyện hẹn hò bí mật. Tôi xin phép khuyên ngài nên quên chuyện này đi, sớm ngày nào hay ngày ấy. Và hãy chuyên tâm vào hoạt động chính trị. Đó cũng là cách an ủi hương hồn cô ấy."
Oga gật đầu. Lão cũng hiểu rất rõ, lúc này có ân hận thì đã muộn.
Một thời gian sau, lão nhận được một cuộc điện thoại kỳ lạ. Đối phương tự giới thiệu là người của sở cảnh sát, muốn tìm hiểu về mối quan hệ giữa lão với Akiho. Lão dọa nạt hắn trên điện thoại thì không thấy gọi lại nữa. Theo lời trưởng phòng cảnh sát hình sự lúc nãy, có lẽ đó là cuộc gọi từ em trai Akiho.
Lão từng nghe kể Akiho có em trai. Có vẻ đó là cậu em trai mà cô tự hào, học hành rất khá. Cô ấy đã nói vậy thì có lẽ cậu ta thực sự ưu tú. Lão đã từng trao đổi về chuyện học bổng của em trai cô.
Nghe nói cậu em trai đó đang tính chuyện báo thù. Cậu ta sẽ dùng một loại vũ khí với tên gọi là railgun, được chế tạo dưới sự hướng dẫn của chuyên gia và khả năng sát thương không hề tầm thường.
Thế cũng hay đấy chứ, lão nghĩ. Phải trở thành mục tiêu ám sát thì lão mới là "chính trị gia thực sự" như Ukai nói.
Hon nữa, đã bước lên con đường này sẽ không thể quay đầu lại. Chỉ còn cách xông lên đi tiếp đến chừng nào có thể. Lão đã đi chệch lối đi của con người rồi nên đó là điều đương nhiên.
Bình luận truyện