Chương 29
Yukawa im lặng suốt trên đường ra ga. Kaoru thầm đoán, dù nhẹ lòng vì hành vi phạm tội của Shingo đã bị ngăn chặn nhưng anh thực sự vẫn cảm thấy tổn thương.
Yukawa xuống xe ở sảnh lớn trước nhà ga.
"Cảm ơn đã đưa tôi ra đây," anh khẽ nói rồi rảo bước.
Kaoru chuẩn bị lái xe đi. Đúng lúc đó, cô thấy có vật gì trông như miếng vải rơi ở chỗ để chân bên ghế phụ. Cô nhặt nó lên, đó là miếng vải lau mắt kính. Có lẽ Yukawa làm rơi.
Tuy có mất món đồ này cũng không đến nỗi phiền phức nhưng Kaoru vẫn xuống xe đuổi theo anh. Chắc chắn anh chưa đi xa lắm.
Ngay lập tức, cô nhìn thấy Yukawa, lúc này đáng ra đã vào bên trong nhà ga, đang leo lên taxi.
Anh ấy định đi đâu thế nhỉ? Nhưng đây không phải lúc nghĩ nhiều. Kaoru vội vàng quay lại ô tô. Cô nhanh chóng khỏi động và cho xe chạy.
Chiếc taxi sắp rời khỏi sảnh lớn. Cô bắt đầu theo dấu, không quên giữ một khoảng cách giữa hai chiếc xe.
Vừa chú ý phía trước để không mất dấu, một tay cô nắm chặt chiếc điện thoại di động. Kaoru định xin chỉ thị từ Mamiya hoặc Kusanagi.
Nhưng mà...
Kaoru thả điện thoại xuống ghế phụ. Mọi việc để sau khi nghe Yukawa giải thích đã.
Chẳng bao lâu, phía trước xuất hiện một trung tâm mua sắm khổng lồ. Chiếc taxi dừng lại ở trước trung tâm đó. Cô thấy Yukawa bước xuống, anh bắt đầu đi về hướng tòa nhà.
Kaoru chạy lên trước mặt anh rồi dừng xe lại, bước ra ngoài.
"Tiên sinh!"
Yukawa đứng lại. Anh nhìn cô, cắn môi như thể vừa bị hỏng việc.
Kaoru nhìn anh chằm chằm.
"Thế này là sao?"
"Chẳng sao cả. Tôi chỉ đến trung tâm mua sắm thôi."
"Để làm gì? Mất công đi taxi từ ga đến đây, rốt cuộc là anh định mua gì?"
"Không liên quan đến cô."
"Đã vậy, tôi sẽ đi cùng."
"Không cần đâu."
"Tôi sẽ đi. Tôi cứ đi theo đấy. Tiên sinh cứ việc vui vẻ mua sắm không cần để ý đến tôi."
Nếp nhăn hằn sâu giữa đôi lông mày của Yukawa.
Đôi mắt có vẻ bồn chồn.
"Có chuyện gì đó phải không? Ở nơi này," Kaoru nói. "Hãy cho tôi biết."
"Không thể được. Xin cô đấy, hãy để tôi đi một mình."
"Không thể như vậy được," Kaoru lấy điện thoại di động ra. "Nếu anh không giải thích, tôi sẽ gọi cho Kusanagi."
Yukawa nhăn mặt khổ sở.
"Không có thời gian đâu. Nghi thức ném bóng sắp bắt đầu đúng không?"
"Tại sao anh lại lo lắng về chuyện đó? Railgun không dùng được nữa cơ mà?"
Yukawa liền nhìn lảng sang hướng khác, anh lắc đầu.
"Không phải vậy đâu."
"Không phải vậy? Thế... nghĩa là sao? Anh nói đi."
"Xin lỗi. Tôi sẽ tự chịu trách nhiệm dù có chuyện gì xảy ra, toàn bộ trách nhiệm. Vì vậy, hãy im lặng và để tôi đi."
Yukawa ngoan cố bước đi. Kaoru nắm lấy vai anh.
"Thế thì tôi sẽ đi cùng. Tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm."
"Đừng tùy tiện..."
"Người tùy tiện chính là tiên sinh. Anh biết tính tôi rồi đúng không? Anh nghĩ tôi sẽ chịu ròi khỏi đây à?"
Yukawa lộ vẻ đau buồn, anh nhắm mắt lại.
Bình luận truyện