Ma Tôn - Ngọc Hạc Phong

Chương 11: 11: Hoạn Nạn




Đi một mạch khá sâu vào trong rừng thì ta phát hiện đường đi càng lúc càng trở nên khó khăn, đá tảng ngày càng nhiều hơn.

Mặc dù Long Phá Thiên vẫn còn ý thức, chưa đến nỗi gục hẳn lên người ta nhưng do cả hai cùng bị thương nên càng đi chúng ta càng đuối sức hơn nữa.

May mắn thay, ta nhìn thấy một hang động phía cuối rừng, kế bên có một dòng suối nhỏ.

Nước ở dòng suối khá trong lành và róc rách chảy qua các khe đá.

Ắt hẳn là Long Phá Thiên sợ đám hắc y nhân quay trở lại gây sự nên thay vì chọn chạy theo đường lớn bình thường, hắn bắt ta đi sâu vào trong rừng.

Hang động phía trước làm cho ta mừng muốn òa khóc, nhưng ta vẫn không vội đi vào mà cầm lấy một viên đá nhỏ ném vào trong xem sao.

Hang động trong núi rừng hoang dã, lại ở kế bên bờ suối.

Đây là một nơi lí tưởng cho các dã thú trú ẩn.

Ta ném viên đá vào chỉ là muốn thăm dò xem bên trong có dã thú hay không? Không có một động tĩnh nào xuất hiện, lúc này ta mới yên tâm dìu Long Phá Thiên vào trong hang động rồi đặt hắn sang một bên.

Ta bị thương hai lần.

Cả hai lần đều do tên Ma tôn ác ôn này gây ra.


Nội thương cũ chưa lành, nay lại thêm vết thương mới.

Ta hiện tại ngồi một góc điều tiết lại thân thể.

Vết thương không có điểm gì bất ổn nhưng bây giờ ta chẳng khác nào người bình thường, không thể sử dụng được linh lực của bản thân.

Phải một thời gian sau thì linh lực mới có thể phục hồi.

Kì này thì hay rồi, thật sự hay rồi.

Lúc trước muốn hạ phàm dạo chơi thôi.

Bây giờ chính thức trở thành người phàm luôn.

Ta vẫn phải ngủ nghỉ và ăn uống một ngày ba bữa như họ thì mới duy trì được sự sống.

Chắc phải vài ba tháng sau linh lực mới có thể trở lại như bình thường.

Và điều kiện tiên quyết là tuyệt đối không thể để ai đả thương mình nữa, đặc biệt là cái tên đang ngồi trước mặt ta đây.
Tình trạng hiện tại của Long Phá Thiên cũng không khá hơn ta là bao.

Mĩ nam tử nổi tiếng của Lục giới trông khá nhếch nhác.

Vài sợi tóc mai lòa xòa ở trước trán, khuôn mặt hắn hơi tái đi.

Đôi môi phím hồng giờ có phần kém huyết sắc.

Hắc bào vương ít bùn đất làm phai nhạt đi vẻ cao cao tại thượng thường ngày.

Hắn dùng tay quệt ngang miệng, lau đi vết máu đỏ thẫm còn vươn trên môi.

Người mỏi mệt ngồi một chỗ định thần.

Ta nhìn hắn thế này cũng có mấy phần thương hại.

Làm Ma tôn bề ngoài chí cao vô thượng, nhưng thật ra mấy ai thấy được sự cô độc phía sau hắn.

Từ nhỏ đã bị vứt bỏ, hắn làm thế nào mà trải qua suốt từng ấy năm? Nghĩ thôi ta cũng cảm thấy khó tin được.

Chắc có lẽ ánh mắt của ta càng ngày càng có phần chăm chú nên hắn đột nhiên lên tiếng:

- Không cho phép nhìn ta bằng ánh mắt đó.
Ta hơi cúi đầu xấu hổ vì hành vi lỗ mãng của mình, nhưng vẫn quyết định chống chế:
- Rõ ràng là ngươi bị mù rồi.

Mù thì sao mà biết ta nhìn hay không nhìn ngươi?
- Ta mù nhưng vẫn có thể cảm nhận được ngươi đang chăm chú nhìn ta.

Sao? Còn muốn chối? - Hắn cười to rồi đáp lại.
Ma tôn quả nhiên là Ma tôn.

Đã lâm vào tình cảnh này nhưng vẫn không có gì qua mặt được hắn.

Nhưng ngạc nhiên là hắn cũng không trách cứ việc ta vô lễ to gan nói thẳng việc hắn bị mù.

Sau đó ta thấy hắn giơ tay lên niệm chú giăng kết giới bao trùm hang động.

Hắn để lại một câu ngắn gọn rồi trực tiếp ngất xỉu:
- Nếu ngươi muốn sống thì ở yên đó chờ ta tỉnh lại.
Ta ngồi một góc ủ rũ thân mình và lầu bầu:
- Trước khi ngất đi mà cũng biết nói đùa với ta nữa chứ.

Ma tôn đại nhân thân ái, ngươi giăng kết giới thế này thì ta đi đâu được.

Bây giờ ta như một người phàm, làm sao ra được kết giới? Nếu ngươi mãi không tỉnh lại, ta sợ không có thức ăn nước uống thì ta cũng đi theo ông bà tổ tiên sớm thôi.
Khoan đã! Hắn có thể ngủ nghỉ ở đây dăm ba tháng cũng không sao.

Nhưng ta thì không thể.


Ta sẽ chết mà.

Vì vậy, ta nhanh chóng bò dậy, lết về phía hắn.

Lúc này hắn thật sự rất yên tĩnh.

Người nằm im không nhúc nhích.

Hai mắt nhắm nghiền lại.

Mí mắt hơi rung động.

Đôi môi khẽ động đậy như có lời muốn nói.

Nhưng ta kề sát tai lại vẫn không nghe rõ hắn nói gì.

Không biết do đang bị nội thương hay do gặp ác mộng mà gương mặt hắn hiện lên vẻ chua xót, mày kiếm nhăn lại, bàn tay đột nhiên nắm thành quyền.

Ta dùng một ngón tay thử ấn vào mặt hắn thăm dò xem sao.

Trừ cái khoảng cảm nhận được da mặt hắn thật sự rất mịn màng thì hắn cũng không hề có động thái nào cho thấy sẽ tỉnh lại và mắng ta cả..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện