Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 179: Vạn Trượng Thiên Vực



~ Vù Vù Vù…

Kim quang lộ liễu, hai bên tiếp tục một tay bám xích một tay chiến đấu.

~ Phành…

Dây xích không thể chịu nổi, tức thì bị kình khí hai bên mà đứt lìa, Thiên Long hoảng hốt buông xích bám lấy lão quái Càn Khôn chiến đấu, bởi Thiên Long cầm là phía xích sẽ đổ về phía đám Tôn Thất Cấp, nếu để lão quái Càn Khôn lao về phía đám Lang Khắc Hàn vậy chuyện đã định sương sương rồi đấy!

~ phịch phịch…

Nắm được dây xích sắt, Thiên Long chi phải đưa ngũ trảo chiến đấu chiêu thức võ thuật với lão quái Càn Khôn, hai bên vặn xoay đủ đường, cuối cùng cả hai đập cái rầm vào thành cương thạch, cố nén cảm tê buốt, cả hai hộc một tia máu đen tuyền.

~ vù vù…

Chợt hai luồng ánh sáng từ ngoài lao vào, chúng lao thẳng xuống vực làm mọi người hết hồn, chợt hai chi Thiên Long xuất hiện lại hai hình xăm, lưỡng Lân dạo chơi đã về, Thiên Long cười gằn vận Ma khí một quyền toàn lực vào mặt lão quái Càn Khôn.

Như cảm thấy vô cùng bất ổn, cảm giác lần này không phải sát thương bằng với những lần trước, lão liền né qua một bên, Thiên Long được đà nhân cơ hội lão ta né qua một cước đạp vào bụng lão, mượn lực lao lên trên, lại một cước giữa giữa đỉnh đầu lão.

~ A…

Lão quái Càn Khôn hét lớn, dưới này hét lớn còn không nghe thấy tiếng vọng lại, rớt xuống thập tử vô sinh, lão tuyệt không ngờ mình lại thất thế rớt xuống dưới đầu tiên, sự việc này lão hoàn toàn không thể tưởng tượng ra.

~ hoa Lạp Lạp …

Thiên Long nặng nề leo lên, sức cùng lực kiệt, hai chiêu liên hoàn cước xuất ra tốn nhiều khí lực, phải cố gắng nén thở lại để còn leo lên.

~ không thể nào!

Đám Tôn Thất Cấp thấy Thiên Long bò qua khỏi lớp sương mù lộ ra hoảng sợ vỡ mật, họ tuyệt đối không thể tin được lão quái Càn Khôn lại thua được, chả lẽ Thiên Long lại lợi hại như vậy sao? Tôn Thất Cấp lại vô cùng kỳ lạ, vậy tại sao khi trước Thiên Long hắn lại chỉ hơn cơ mình được một chút?

~ Thiên Long …

~ lão đại mau lên cố lên!

Mọi người lao ra bờ vực gấp rút nhìn Thiên Long leo lên, ai cũng sốt ruột vạn phần, Lang Khắc Hàn không chờ nổi nhảy xuống song xích.

~ phập phập phập…

Chi trái bám vào dây xích nhưng thả lỏng lực để tuột xuống, ai cũng chỉ cầu Thiên Long đừng di chuyển nữa, cố trụ nơi đó chờ Lang Khắc Hàn xuống cứu!

~ phù!!!

Thiên Long nhắm mắt thở dài một hơi, thực sự… thực sự đã cố hết sức rồi, không còn tý lực nào nữa, chút ma khí trong Hắc Ma cũng cạn kiệt, Sinh Mệnh Chi Tuyền dùng nhiều cũng mất tác dụng, không phải mất tác dụng mà là Thiên Long không còn chút Ma khí nào để câu thông với Thất Tinh Long Mạch để lấy ra chút linh dịch uống!

~ roạt…

Thả rơi tự do xuống dưới, Thiên Long bất tỉnh không thể làm gì hơn, nhưng rất may mắn, Lang Khắc Hàn đã chụp được, ôm lấy ngực Thiên Long, Lang Khắc Hàn hét lớn:

~ mau kéo ta lên!

Quy Khứ Hồi và Mộc Hồng Lai liền cầm dây xích lôi hai người lên, chậm rãi lôi lên.

~ muốn lên mà dễ ư,?

Một lão già phía bên kia hét lớn, tổn thất một Lục cấp Hóa Thần làm phe họ tổn thương đại khí, muốn sống mà lên nào có dễ!

~ Phành Phành Phành…

Lão già này là Lục cấp Hóa Thần luôn, lão dùng ám khí phi qua, ba phát nổ tung dây xích liền đứt khúc rớt xuống.

~ không…

Hư Huyễn nào ngồi im, nàng không nghĩ nhiều liền lao xuống vực, tiếp theo là Hỏa Linh Nhi, mọi người còn lại không kịp làm gì luôn, bởi ai cũng ngoài rìa vực, không thể cản bước ai, đã thế nhảy xuống còn sử dụng nội lực thì bố đứa nào cản được.

~ chúng ta nợ lão đại quá nhiều rồi, sống chết có số, xuống!

Tùng Khúc ôm Phạm La La nhảy xuống, không nghi ngờ gì nữa mọi người cũng theo sau, thực sự họ không tin nổi mình lại có thể vì một người mới quen biết vài ngày mà giao mạng sống cho họ, nhưng thực sự ân tình rất lớn, có ai nhường đường cho đồng đội qua trước để diệt xà tinh khỏi cắn họ, khi có kẻ địch thà sống chết chứ không để địch qua song xích chưa? Tuyệt đối hiếm hoi, hiện tại gặp nạn còn lo mạng mình thì không phải giống người!

~ hừ lũ ngu, phía bên kia còn một song xích nữa, chúng ta qua đó!

~ được…

Đám Lục cấp Hóa Thần và đám Tôn Thất Cấp đã kiểm tra một lượt, vẫn còn một thanh xích sắt, mọi người sẽ qua bên đó.



~ Phành…

Rớt với tốc độ âm thanh, khi vừa rớt xuống Lang Khắc Hàn không thể suy nghĩ nhiều, không biết tại sao không chết, tại sao mới rớt một đoạn đã chạm đất, không biết nơi đây là đâu, không biết mình bị thương cái gì, không biết đau là gì, hắn tức tốc bỏ Thiên Long xuống đất, tay đánh lên không trung vô số chưởng lực.

Hư Huyễn thấy chưởng lực thì nhẹ nhàng nhún lên, nhún lên ba chưởng nàng liền tựa tiên nữ đáp xuống, không suy nghĩ nhiều liền lại nơi Thiên Long, Lang Khắc Hàn thì vẫn liên tục dội chưởng lên không trung, dần dần mọi người nhờ chưởng lực của Lang Khắc Hàn mà đáp đất thành công.

~ phịch…

Nhưng Lang Khắc Hàn khi rớt xuống để bảo vệ Thiên Long hắn ta nằm phía dưới, rớt cái bịch xuống đất hắn phun một ngụm máu nhưng không kịp chữa thương mà giúp mọi người đáp đất, khi thấy Lý Kiệt xuống thành công liền lăn ra bất tỉnh, nội thương đã vào tới lục phủ ngũ tạng, vừa đau vừa mất một lượng lớn khí lực làm cơ thể Lang Khắc Hàn bị sốc, không kiềm chế nổi miệng rỉ ra một tia máu tiếp sau đó nằm vật xuống đất!

~ Phành…

Lý Kiệt đối chưởng với một chưởng của lão quái Càn Khôn, lão rơi xuống đây không chết nhưng cũng nội thương nhè nhẹ.

~ giết… lão ta đã cạn sinh lực!

Hỏa Linh Nhi cùng Hư Huyễn mắt đỏ ngầu, dùng toàn bộ thực lực bản thân dồn sát thương lên lão quái Càn Khôn, mọi người vừa ra chiêu đều là chiêu đáy rương, đều là chiêu tuyệt sát lợi hại nhất của bản thân.

~ ta không phải dầu cạn đèn tắt đâu!

Càn Khôn lão quái hừ lạnh, mặc dù lão to mồm vậy thôi nhưng thực sự khi chiến đấu với Thiên Long lão đã hết nội lực rồi, vừa rồi thấy Lang Khắc Hàn rơi xuống lão cố gắng dứt điểm nội thương, xui cho lão là lần này xuống lại được cả đám, một vài kẻ thì lão xỉa răng tốt, nhưng đông quá lại bất ổn, cận chiến có, đấu sĩ có, phép thuật có, tay dài có, thiếu mỗi AD… ( cung thủ, súng ống)

~ phún…

Bị Lý Kiệt dồn chiêu đồng quy vu tận, lão quái Càn Khôn bay đi dập mạnh vào tường phun liên tiếp ba ngụm huyết đen, mọi người lao lên không nhân nhượng khóa thực lực lão lại, sau đó dùng vải trói lão ta ném vào một góc, cả hội lao lên quyền cước đánh cho lão bất tỉnh vì đau đớn thể xác.

Nửa ngày sau Thiên Long đủ sức để tỉnh lại, nhìn một chút thì thấy nơi đây là một động phủ rộng lớn, thấy Lang Khắc Hàn nằm bất tỉnh bên cạnh vội đưa tay lên cổ bắt mạch, mọi người vội vã chạy lại lo lắng xem sao, chỉ có Thiên Long mới có thể giúp Lang Khắc Hàn thôi.

~ nguy cấp!

Thiên Long cảm nhận Lang Khắc Hàn thật sự không ổn rồi, ngũ tạng lục phủ đều bị nứt cả, máu đen còn có cả chút mảnh vụn nội tạng, cực kỳ cấp bách, nhìn xung quanh động một chút, đột nhiên mắt Thiên Long sáng rực lên.

~ khụ… khụ…

~ mọi người ra bên ngoài chơi chút đi!

Thiên Long ôm ngực đi lại gần lão quái, mọi người hiểu ý liền đi ra, tuy thấy Lang Khắc Hàn đang nguy cấp, nhưng thấy Thiên Long không quan trọng hóa vấn đề nên cũng tin tưởng đi ra ngoài.

~ ngươi… ngươi muốn làm gì?

Lão quái Càn Khôn đã tỉnh, nhưng lúc nguy cấp nhất lại bị cả đám Lang Khắc Hàn đưa nội lực vào khóa đan điền. Hiện tại đã phá được ba tầng rồi, chỉ cần phá thêm hai tầng nữa lão có thể tuyệt sát tất cả mọi người nơi đây.

Thấy Thiên Long mặt sát khí mười phần chậm rãi đi lại, lão ta cảm giác như quỷ hồn đến bắt, trong lòng mười phần sợ hãi.

~ ta thực sự có lỗi, ta cũng chỉ làm theo lệnh, mong thiếu hiệp tha cho một mạng già!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện