Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 243: Ra Sân



Sáng sớm tinh mơ, một đêm náo nhiệt kết thúc, hầu như đêm nào trong sân cũng tổ chức hội, ăn có uống có, ca có múa có, nhộn nhịp không thể tả nổi.

Thiên Long vác một thân thương tích, trước khi chiến đấu, lại còn năn nỉ vã hết nước bọt xin Hư Thước Thước ở lại chơi thêm nửa ngày, con bé mà vác cái đôi mắt sưng húp kia về, Thiên Long đảm bảo hắn bị róc không một miếng da là có, cái này nghi lắm, đùa gì chứ không thể lôi tính mạng mình ra đùa được!

~ luật thi đấu ngày hôm nay là như sau!

Trong tài lên bục cất to.

~ mười năm thí sinh tương đương với mười năm thẻ bài, phía chúng tôi sẽ lấy ra một thí sinh may mắn được miễn không phải tham gia, còn lại sẽ chọn cặp đấu với nhau.

~ mọi người, tiến lên!

Sau khi 15 thí sinh chọn thẻ, kẻ may mắn là Ngạo Tà Vân!

~ xin chúc mừng thí sinh Thần giới, mời cậu về nơi của mình tu dưỡng, trận đầu cậu sẽ không phải đấu!

~ được!

Nhếch mép cười lạnh, Ngạo Tà Vân rảo bước đi về, ngon thật đấy, không phải bộc lộ thực quá sớm, nếu bị ghép chung với Thanh Ngọc Diệp, đây đúng là một cái thiên đại đau đầu, Ngạo Tà Vân hắn hoàn toàn chưa muốn đối đầu với nàng ta!

Thiên Long nhíu mày, thẻ số năm! Quét mắt một vòng, thằng nào thẻ số năm giơ lên coi nào.

~ ta đây!

Ngay bên cạnh, một giọng nói vui vẻ cất lên, Thiên Long quay qua, Thủy Tinh Lâm! Cả hai nhìn cười nhẹ, đưa tay đấm nhẹ vào ngực đối phương coi như giao lưu, rồi đường ai lấy đi!

Trận chiến được sắp đặt:

Trận đầu: Thanh Ngọc Diệp đấu với Lăng Bạch!

Trận thứ 2: Nhạc Minh Tùng đấu với Liệt Diễm!

Trận thứ 3: Bích Vô Hải đấu với Ninh Hinh Nhi!

Trận thứ 4: Thủy Y Y đấu với Mạnh Thất!

Trận thứ 5: Thiên Long đấu với Thủy Tinh Lâm!

Trận thứ 6: Sở Tiêu đấu với Vũ Mạc!

Trận thứ 7: Hồ Hải Kiếm đấu với Tuyết Sa Kha!

Ầm Ầm Ầm…

Đột nhiên đất rung núi đổ, không ai có thể ngồi vững, cảm giác như cả quảng trường sắp xụp đổ, chả lẽ có thế lực nào trong tối âm thầm giở trò?

Nhưng không, chính giữa chiến trường, mười bục chiến đài ầm ầm di chuyển, mười chiến đài dính lại với nhau tạo thành một cự chiến đài, một sân chơi bát ngát đứng đầu này không thấy đầu kia đâu, quả thực hoành tráng.

Trận đầu thí sinh đi lên chiến đài Thanh Ngọc Diệp đứng cạnh yêu thú của nàng gấu trúc ục ịch, đầu yêu thú thất cấp hóa thần trung giai, không hiểu cái gì đã khiến nó đột phá đến bát cấp sơ giai Thanh Ngọc Diệp là cửu cấp Hóa Thần điên phong bước nửa chân vào Động Hư thần tọa, còn Lăng Bạch là Hóa Thần cửu cấp cao giai, liệu hắn có vượt cấp khiêu chiến, cân đôi hai cái đỉnh thiên sơn trước mặt hắn được không?

Thanh Ngọc Diệp mặc một bộ trường bào trắng, gọn gàng sạch sẽ, chiếc thắt lưng làm nổi bật lên chiếc eo thon. Trên võ trường mặc nam trang nhưng khó lòng che đi được vẻ đẹp hấp dẫn của nàng.

~ Lăng Bạch, ta rất trọng dụng ngươi, dù thắng hay bại ngươi đều là một thiên tài.

Đây là lời nói thật tâm, Lăng Bạch năm nay 34 tuổi, Hóa Thần Cửu cấp, thần thể cao cấp, mang trong mình võ học tâm pháp, sở hữu Liêu Sưu Tam Kỳ Hóa Võ huyết mạch, huyết mạch loại này giúp Lăng Bạch có thể tìm hiểu sâu xa về vũ kỹ, vi xử lý nhanh gấp mười lần võ giả thiên tài khác, cùng một quyển phổ thiên tài năm trăm năm học 10 ngày mới hiểu thì hắn học một ngày liền hiểu. Chỉ một thể chất thôi đã giúp Lăng Bạch đứng vào hàng ngũ thiên tài trên 1 ngàn năm, thiên tài 5000 năm.

Thiên tài bực này vậy mà vẫn chưa lọt vào mắt xanh Hư Thước Thước, một là do thanh danh Lăng Bạch phải thối cỡ nào mới vậy, nhưng không phải, Lăng Bạch rất lạnh nhạt, hơn thế rất phong độ, vậy là chỉ còn lý do thứ hai, do Hư Thước Thước còn nhỏ, mắt mũi còn quá kém để nhận ra, người như Lăng Bạch là cực phẩm rồi đó a.

~ ta nên đa tạ vì lời khen của nàng không?

Lăng Bạch rút kiếm cắm trước mặt, lưỡi kiếm tỏa ra kiếm khí ngút trời, một luồng hàn phong phía sau hắn ta nổi giông bão, không khí bị chém rách đỏ ửng, phía sau Lăng Bạch là một thiên địa kiếm khí.

Đôi mắt sáng linh đọng của Thanh Ngọc Diệp nhìn kỹ Lăng Bạch nói:

~ ngươi sẽ bại sớm thôi.

Cửu Linh Lực cô đọng, trong lòng bàn tay Thanh Ngọc Diệp xuất hiện một bông bỉ ngạn tỏa hung quang rực rỡ.

~ Phành Phành…

Gấu trúc lao lên, đối quyền với Lăng Bạch, do khoảng cách quá xa về mặt thực lực, nó liền bị chấn bay tới tận mép đài.

Xèo xèo…

Cả chiến đài rộng hơn ba chục mẫu đất, toàn bộ đều mọc lên bỉ ngạn hoa, ba li một cây, làm mặt chiến đài đổi màu đỏ rực, hắc khí âm lãnh tỏa ra khiến bầu trời mất sắc, hơi lạnh có thể đóng băng người thường bên trong.

Réo…

Kiếm quang vụt lửa, Lăng Bạch chịu sự ảnh hưởng không nhẹ, chiêu pháp này của Thanh Ngọc Diệp không những làm giảm chiến lực của Lăng Bạch, mà còn làm tăng chiến lực phe nàng ta, nhìn con gấu là biết, hai mắt hung thần đỏ ngầu không khác một đầu huyết sát, sức chiến đấu tăng đáng sợ.

Trên đỉnh đầu Lăng Bạch xuất hiện một tảng băng cực đại, nó đổ ầm ầm vào đầu Thanh Ngọc Diệp, đây không phải tảng băng bình thường, nó là kiếm quyết được kết tinh bằng hàng vạn tia kiếm, nhận trọn một tảng băng kiếm khí này, không chết cũng tàn tật, nếu Động Hư thần tọa bên trong, chắc một chiêu này sẽ hạ được luôn.

~ A Tu La Đệ Nhị Kiếm!

Mắt thấy trăm vạn tia tàn kiếm đâm thẳng về, ánh mắt Thanh Ngọc Diệp cô đọng, mắt không nháy tim không loạn nhịp, nàng nhẹ nhàng gương kiếm trước mặt, Đệ nhị kiếm bộc phát, A Tu La kiếm toát lên vẻ lạnh lẽo, lưỡi kiếm phun ra nuốt vào hỏa hầu, nàng giơ cao lên không trung sau đó trẻ thẳng xuống.

Ầm Ầm Ầm Ầm…

Một hư ảnh lưỡi liềm phá kiếm lao ra, nó gào thét lao trực diện vào tảng băng kiếm khí. Không gian như bị xé toạc, một luồng xung lực mạnh mẽ bùng nổ, phù văn bảo hộ bị xung lực đánh vào làm nó biến dạng một chút, nhưng may sao độ dẻo dai rất tốt, đàn hồi lại được như cũ.

Hai thiên tài dùng một chiêu kiếm kinh tâm hãi hùng, một chiêu chấn nhiếp quần hùng có mặt nơi đây, không hổ là thiên tài, Lăng Bạch là thí sinh ưu tú nhất của Nhân giới có khác, mọi sự trông cậy nhờ hết vào hắn.

Thiên Long ánh mắt co rút, chiêu kiếm khi nãy nó còn mạnh mẽ gấp mười lần khi trước, cùng một chiêu kiếm cùng một thực lực, tại sao lại mạnh mẽ đến thế? Ánh mắt chú ý đến thảm bỉ ngạn bát ngát, không lẽ nguyên do là thứ này?

Một chiêu so tài cân bằng sức mạnh, Lăng Bạch đạp không lao lên, thanh kiếm của hắn đột nhiên hóa ra mười ảnh kiếm, từng cái lao vào Thanh Ngọc Diệp một kích rồi lui về.

~ Keng Keng Keng…

A Tu La kiếm đưa ra đỡ ảnh kiếm, từng mũi kiếm ảnh đâm vào nơi yếu hại, chỉ cần sơ xuất một li là xác định bại trận toàn tập.

~ Chí Tôn Kiếm!

Nạt lớn, mười thanh ảnh kiếm bạch quang trở về xoay quanh người Lăng Bạch.

~ Vù Vù…

Đồng loạt biến mất, tay phải Lăng Bạch đưa lên ngực vận lực, từ trên trời ầm ầm lao xuống từng đường kiếm như thiên sơn đổ sụp, kiếm ảnh nào cũng to như một quả núi thiết thạch, tuy là hư ảnh thế nhưng nó lại sắc bén còn muốn ngang thần khí.

~ hừ…

~ Đệ Tam Kiếm!

Hừ lạnh, hai chân chụm lại, vứt kiếm lên trời, thanh A Tu La kiếm xoay vòng vù vù, hai tay Thanh Ngọc Diệp liên tục làm ấn, cuối cùng khi ảnh kiếm chỉ cách nàng có ba trượng, nàng liến nhảy nhẹ ưỡn ngực, hai tay hất văng một tia thất sắc quang mang vào kiếm.

~ Ầm Ầm…

A Tu La kiếm nhận được kiếm mang, nó như hổ mọc cánh bạo liệt tán ra những tia hỏa diện lục sắc, A Tu La kiếm xoay vòng đâm thẳng lên trời, hư ảnh một người dần hình thành, A Tu La Ma Vương không ai khác, hư ảnh Ma Vương đưa một ngón trỏ đâm thẳng vào mũi kiếm ảnh thứ nhất từ trời giáng xuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện