Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 301: Mất bảo tọa nhị ca



Thoát khỏi Thất Tinh Long Mạch trời đã chạng vạng đến trưa, Thiên Long nhìn một vòng mọi người nằm la liệt trên đất ăn cơm cũng không nổi nữa rồi, biết đó là cực hình nhưng không thể nghỉ ngơi, cơ thể đang co giãn đàn hồi, đang là thời kỳ vàng, không thể lười biếng, nghỉ ngơi lấy sức thì được chứ kêu nghỉ ngơi dài hạn thì khó.

~ Mọi người tập hợp!

Thiên Long nạt lớn làm mọi người giật mình hoảng sợ vội vã thẳng hai hàng trước mặt Thiên Long, quân lệnh như vua, không thể kháng cự.

~ Tất cả đồng thanh gọi cho ta. Lão Đại, nói lớn lên!

Thiên Long tỏa ra khí tức Động Hư nhị cấp trung giai, làm mọi người muốn bất tỉnh cho xong, nói đột phá là đột phá luôn vậy á hả?

~ Lão Đại!

Mọi người đồng thanh hô to, Thiên Long dù sao cũng đã là lão đại sẵn, cái họ quan tâm là nhị ca kia kìa, cái đó đó, cái đó mới quyền cao chức trọng.

~ Ngươi nói sau này ta làm nhị ca thì được hưởng những phúc lợi gì?

Lang Khắc Hàn đưa tay gác vai Sở Tiêu, vẻ mặt tỏ ra cứ như chức nhị ca đã nằm trong tay hắn.

~ Hừ… Ngươi đêm nay dưới nước đọc thầm mười ngàn lần Sở Tiêu Nhị Ca cho ta, muốn leo lên đầu ta ngồi đừng có hòng.

Sở Tiêu đấm Lang Khắc Hàn một cái bay như lưu tinh, có mỗi cái nhị ca lại dám tranh với hắn, mịa ông đây mà gọi một kẻ dưới mình bốn trọng thực lực là nhị ca, ta lại đâm đầu chết cho các ngươi xem.

~ Các ngươi câm miệng hết, nói theo ta rõ lên, Vũ Mạc Nhị Ca!

Ầm ầm ầm…

Vũ Mạc ưỡn ngực vỗ bộp bộp chỉ mọi người như đàn em, làm cả đám lao lên đấm hắn túi bụi, lại dám bắt trước lão đại bắt bọn ta gọi ngươi, ngươi là cái khỉ khô gì chứ hả? Đáng đánh.

~ Ựm ừ… Thú thật Nhị Ca là của ta rồi!

Giọng nói ngại ngùng đâu đó vang lên, mọi người ngơ ngác đang đấm nhau cũng dừng lại, đồng bộ hay hết qua nơi phát ra âm thanh, bạch y trắng tuyền khuôn mặt nho nhã, Tuyết Hàn Mặc!

~ Ngươi là cái rắm thúi gì mà đòi tranh nhị ca hả?

Lý Kiệt tức giận đùng đùng, Tuyết Hàn Mặc tên này mới có Hóa Thần Nhất cấp, đó là mới đột phá được mây hôm, quay về mấy hôm trước đang là Nguyên Anh đỏ mắt như ruồi giấm, thế mà đòi làm lão nhị, cái này thằng nào chấp nhận nổi?

~ À, quên nói với các ngươi, ta mới đột phá Võ Hồn linh căn, Linh Hồn Lực đạt đến Thiên Nhân, haiz… Ta có muốn đâu!

Tuyết Hàn Mặc linh hồn lực cường đại, vượt qua Phàm Nhân đột kích Cường Thần phóng tới Thiên Nhân, còn trẻ nhưng linh hồn thần thức đã quá cường đại.

~ Bốc phét… Ta mấy hôm nay có thấy cái ba động linh khí thiên địa xoay chuyển tý nào đâu?

Quy Khứ Hồi nhảy lên túm cổ Tuyết Hàn Mặc, đột phá Thiên Nhân Linh Hồn sẽ dẫn động linh khí thiên địa cuồng bạo, mà mấy hôm nay có thấy linh khí bão hòa cái gì đâu?

Tuyết Hàn Mặc vỗ vào tay Quy Khứ Hồi một cái để hắn thả ra, phủi bụi nơi cổ nhàn nhã cười:

~ Ta có nói ta đột phá ở đây hả? Ta mượn mật thất của Thất trưởng lão Biệt Liên Viện để đột phá đó.

~ Ừm…

Mọi người quay qua Thiên Long, thấy Thiên Long cười nhẹ gập đầu, làm mọi người tuyệt vọng cúi gằm mắt xuống, ánh mắt hung thần ác sát nhìn Tuyết Hàn Mặc.

Rắc Rắc…

Vô vàn tiếng ngón tay kêu rắc rắc do nắm quá chặt, mọi người thở hổn hển không nói thành lời, xong! Bảo tọa nhị ca cũng mất, họ Biết đột phá Thiên Nhân linh hồn khó tới mức nào, nó không khác gì đột phá từ trúc cơ lên Động Hư, cái này cần phải tu luyện khắc khổ cùng với chín phần là ngộ đạo thành công.

~ Ý gì? Mau gọi Nhị Ca cho ta!

Tuyết Hàn Mặc cười nhếch mép hai tay cắp sau đít quay lưng về mọi người, đây là đứng lên đỉnh cao vạn trượng rồi đó.

Rắc Rắc…

~ Muốn chúng ta gọi Nhị ca cũng được, nhưng phải nhận quà chúc mừng cái đã!

Lý Kiệt hai tay đan vào nhau bẻ rộp rộp, lắc cổ lắc eo khởi động cơ thể!

~ Các ngươi có ý gì? Ta là Nhị ca của các ngươi đó a…

Tuyết Hàn Mặc linh giác nhạy bén, cảm giác được nguy hiểm vội quay lưng về sau, thấy mọi người ánh mắt lăng lệ không có một chút tính người nào, đây là dã thú triệt để mất nhân tính.

~ Ta…

A… A…

~ Tự dưng nhảy ra lấy mất bảo tọa nhị ca của ta này…

~ Muốn ta gọi nhị ca thì nhận lễ của ta….

~ Đáng nhẽ nhị ca là của ta…

Ầm… Ầm…

Tuyết Hàn Mặc lần này khổ rồi, mất bảo tọa lão Đại mọi người đã điên thì chớ, đây mát luôn bảo tọa Nhị ca cùng một lúc, không khác gì liên hoàn đả kích chí mạng, ăn đòn là phải.



~ Ai… ya…

Rất lâu sau Tuyết Hàn Mặc ôm mặt mũi đã thành heo kết hợp gấu trúc của mình rên rỉ, Thiên Long khoanh tay dựa lưng ra sau nhàn nhã cười đểu:

~ Ngu!

Tuyết Hàn Mặc liếc Thiên Long một cái không thèm để ý, tại ta đây thực lực có chút hơi thấp, nếu mà cao như ngươi ta đánh chết từng đứa một nhá.

~ Mà ngươi rời đi sao lại về nhanh vậy?

Thiên Long nhớ Tuyết Hàn Mặc đi đến giờ mới ba ngày, đi gì nhanh giữ bây.

~ Ta chưa đi, mới đột phá ở Biệt Liên Viện xong phải chạy ngay về đây nhận bảo tọa, chứ không có đến lúc ta quay lại rất dễ đi giặt đồ lót cho các ngươi.

Cái gì thì cái, Tuyết Hàn Mặc biết là sẽ bị ăn đòn, thế nhưng một trù trướng như hắn quyết không đi giặt đồ lót cho đám đầu đất, thề là không thể sỉ nhục danh dự bản thân.

~ Ngươi cũng quan trong mặt mũi cơ đây?

~ Sao lại không quan trọng? Đều là một cục liêm sỉ cả đấy! Ngươi thử gọi ta lão đại đi, xem cảm giác sẽ ra sao!

~ Người đừng mơ xa vậy, không có ngày đó đâu.

Thiên Long trề môi liếc mắt khinh thường, ngươi nói gì cơ? Nói lại nghe xem? Muốn ta gọi ngươi là lão đại á hả? Kiếp sau đi,.

~ Được rồi ta đi đây, lần này là đi thật đấy!

~ Chim Cút!

~ A…

Thiên Long thấy Tuyết Hàn Mặc đứng dậy liền đá cho hắn một cước, làm Tuyết Hàn Mặc bay như sao biến mất trên bầu trời chỉ để lại một cái chớp sáng rồi vụt tắt.

Nhìn qua một bên thì đám Tuấn đang đỏ mắt hò hét bảo tọa Tam ca, cái này họ đã lần lượt tính lại một lượt hết rồi, một trong số họ sẽ nắm cái bảo tọa tam ca, không thể nào có kẻ đùng đùng nhảy vào làm Tam ca như Tuyết Hàn Mặc, mọi người sôi nổi đi đo thứ hạng, khoe cũng chết không khoe cũng chết, Lý Kiệt đột phá hai trọng nhỏ rồi, chỉ cần thêm hai trọng nhỏ nữa là được một cấp, hắn đang dẫn đầu tỉ số, vừa khoe cái liền bị đánh mù đường lạc lối, đám người này kẻ nào cũng manh động, không thể dây vào.

~ Thật hiếu chiến, cứ đánh đi, đánh mới thân!

Thiên Long gật đầu nhàn nhã nhìn mọi người đang đánh Lý Kiệt, kẻ lạ mặt gặp nhau thì đương nhiên sẽ ấm áp chào hỏi nhau nói chuyện khách sáo vui tai vô cùng, nhưng càng thân nhau thì càng hiểu nhau, không cần phải e thẹn này nọ ngại ngùng, có đánh mới thân được, Thiên Long muốn họ biết huynh đệ là sao.

Ở trong gia tộc hay lãng khách cô độc làm sao biết huynh đệ là cái gì? Thiên Long muốn tạo ra một cái tình thân mà không thứ gì có thể so sánh được, đó là tình nghĩa huynh đệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện