Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 438: Đến Huyền Cảnh





~ hắc hắc, ánh mắt như vậy làm ta phi thường chán ghét.
Thiên Long cười lạnh nhìn Nạp Lan Chiến, đáy lòng Nạp Lan Chiến nổi lên sát ý nồng đậm như vậy, chỉ thiếu điều chưa bắn ra ngoài thôi, đã nổi lên sát ý thì chắc chắn là muốn bịt đầu mối, Thiên Long cũng là một kẻ tâm ngoan thủ lạt, dù là tam đại cự tộc của Thần giới thì sao, giết thì giết thôi.
Phốc… phốc….
~ ta tên Thiên Long, tránh cho các ngươi chết lại không biết kẻ giết mình là ai.
Mười chỉ điểm ra, hơn mười tia chớp cách không mà đến, liền ngay lập tức Nạp Lan Chiến và mười tên thủ hạ của hắn lập tức chết đi, sinh cơ mất hết, trên thiên linh cái mỗi người đều có một lỗ máu từ trước ra sau.
Toàn trường một mảnh im lặng, đám người Lam Nhất nhất thời ngốc trệ, sống lưng mỗi người lạnh lẽo đến đáng sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khi trước bọn họ căm thù đám Nạp Lan Chiến vô cùng, đã là sinh tử không chết không thôi, thấy địch nhân liền lao vào đánh nhau ngươi sống ta chết, không nghĩ đến đến lúc kẻ địch chết đều hồn phách câu diệt, ấn ký triệt để bị hủy không một chút ba động phản kháng, đây rõ ràng nói lên việc gì, là Thiên Long thực lực cao hơn họ rất rất nhiều.
Mọi người đều nhìn Thiên Long hiện lên vẻ kính nể của cường giả, khi nhìn thấy Thiên Long tuy tàn tạ thân thể, nhưng là sinh cơ bừng bừng, còn rất là trẻ a, họ đều nhìn Thiên Long như nhìn quái vật, ở tầm tuổi này đã có thể có loại thực lực này, ai không kính ai không sợ chứ a…
~ Việc này….


Huynh đệ, việc này rất lớn rồi….
Lam Nhất làm sao không muốn Nạp Lan Chiến chết đi chứ, chỉ là bây giờ chưa phải lúc a, hắn chuyển qua lo cho Thiên Long, dù sao Nạp Lan Chiến cũng là cừu địch của hắn, hắn cũng phải cảm tạ người ta đã giết đối thủ nha.
~ Sao cơ? Lớn tới cỡ nào?
Thiên Long cười cười bình thản, tâm không có chút lay động nào, giết thì cũng giết rồi, bây giờ hối hận cũng đã muộn.
~ Ta chỉ có thể nói là….

Nạp Lan gia tộc có 20 cái Độ Kiếp cường giả, người cao nhất là phụ thân tên Nạp Lan Chiến này, Độ Kiếp Ngũ tầng…
Nghe Lam Nhất nói, Thiên Long tỏ ra bên ngoài không chút mảy may quan tâm, miệng vẫn giữ nụ cười thản nhiên, cứ như đó là chuyện bình thường, nhưng trong lòng hắn thì là điên cuồng hối hận rồi, hối hận chết đi được, Độ Kiếp a… 20 cái, điên rồi, con mẹ nó một cái gia tộc mà 20 cái cường giả Độ Kiếp, Thiên Long có chút tiếp nhận không nổi đả kích này….

Độ kiếp tại sao như rau ngoài chợ như vậy a...
~ Không sao, bất quá bọn chúng cũng không thể nào biết được ta đâu a…
Thiên Long tự tin, nếu như để hắn dọn dẹp mớ hỗn loạn nơi đây, cho dù Độ Kiếp cũng không thể nào phát hiện ra hắn giết Nạp Lan Chiến.
~ Cái này cũng không hẳn.
Lam Nhất lắc đầu cười khổ, thấy vậy Thiên Long nhíu mày hỏi:
~ Vì sao?
~ Chắc Thiên huynh không biết, đạt tới Độ Kiếp đã có chút tài năng, họ có thể thông thiên triệt địa câu thông pháp tắc một chút, Độ Kiếp có thể sưu hồn kẻ chết, điểm này chắc đủ khiến Thiên huynh khổ thật rồi.
Khi nãy Thiên Long đã tiết lộ danh tính, Lam Nhất cũng không nói hắn tên gì, bởi khi nãy Nạp Lan Chiến đã nêu danh xưng của hắn rồi, thời gian cấp bách Lam Nhất lập tức đả thông một chút sự tình giúp Thiên Long chuẩn bị một chút, có thể về thông chi tiền bối trong tộc hay sư phó đến để trợ giúp.
~ Cái này….
Thiên Long bất ngờ thật sự, hắn còn không nghĩ đến trên đời còn có việc như vậy, linh hồn kẻ chết có thể còn sống thì cũng bình thường, cường độ thân thể linh hồn càng mạnh khi chết có thể ngưng linh dựng hình thoát chạy, bất quá với thực lực của Nạp Lan Chiến hình như không thể nào a, hắn chỉ có thể chuẩn bị một trận chiến thôi.
~ Thiên huynh không cần lo, hiện tại Thiên huynh chưa thể thông tri đến gia tộc cũng không sao, ở phụ cận gần đây có một cái huyễn không gian, theo tình hình thì tối nay cũng có thể là có một đường không gian chi lộ mở ra, đến khi đó huynh chỉ cần vào bên trong tránh nạn một hồi, khẳng định đủ thời gian gia tộc đến trợ giúp.

Lam Nhất không che giấu mà giúp Thiên Long một chút, huống chi là Thiên Long giúp hắn một đại ân tình, tiết lộ chút bí mật cũng không phải không thể.
Thiên Long gật đầu hiểu rõ, hắn cũng không ngán bị truy sát, chỉ là thêm một chút rắc rối mà thôi, Lam Nhất nói đi vào không gian đặc biệt, khẳng định bên trong nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, hiện tại thà mạo hiểm còn hơn là bị Độ Kiếp nhìn chằm chằm a…
Không gian độc lập nó giống như Thất Tinh Long Mạch của Thiên Long thôi, nó là một khối không gian do cường giả lưu lại, bên trong đó khẳng định có đồ tốt, chỉ là có mạng để sống không mới là chuyện.

Là một cái huyền cảnh không gian độc lập
Giết chết nhi tử độc tôn của Nạp Lan gia tộc, khẳng định sẽ là một hồi sóng gió, với tư chất của Nạp Lan Chiến, sau này đích thị là một phần thực lực cường đại của gia tộc, còn có thể vượt hơn các trưởng bối đi lên một bước cao hơn cũng khẳng định không trừng, bây giờ chết oan chết uổng chỉ vì tranh một con hung thú.
~ vậy nhờ Lam huynh cho ta vị trí, ta cũng muốn đi đến không gian đó thử vận may.
Đại phiền toái không bao giờ là tự đến, chỉ có bản thân tự đi rước lấy, Thiên Long đây mới là không sợ đấy.
Nhận được vị trí, Thiên Long không hề ngần ngại khinh công di chuyển rời đi, mọi người xử lý một chút chiến trường cũng không nán lại lâu.
….
~ Thiếu chủ là chết nơi này….
Ba canh giờ sau, nơi Thiên Long vừa đứng xuất hiện năm áo bào hôi y, năm áo bào này chính là khánh khanh của gia tộc Nạp Lan gia, thực lực đều là Độ Kiếp, trên tay một lão già có một khối ngọc giản, chỉ là ngọc giản đã vỡ vụn, không còn một điểm sinh cơ, đây là ngọc mệnh phù, rót vào một đạo thần hồn, khi chết ngọc giản cũng toái theo.
~ Hừ, lại có kẻ dám khiêu khích Nạp Lan gia tộc chúng ta, vậy xem bổn lượng của hắn.
Vù vù….
Một lão già hừ lạnh, hắn phất tay tản mát ra một hơi thở lạnh lẽo bức thiết, sát ý trong mắt lập lòe hiện lên, trong tay hắn phóng ra một đoàn hào quang hắc ám, miệng lão lẩm bẩm một chút gì đó chú ngữ, chỉ thấy bầu trời đột nhiên tối sầm lại, hắc vân che đi mặt trời về chiều chói chang, linh khí bốn phương tám hướng tụ tập lại một điểm nơi quang huy duy nhất trong không gian.
Dần dần một cái bóng mờ xuất hiện, đây chính là linh hồn của Nạp Lan Chiến, hắn đang không ngừng tụ thể trở nên rõ ràng hơn một chút, trong mắt Nạp Lan Chiến chỉ có mịt mờ đờ đẫn, không một tia sinh cơ.
~ Thái gia gia… là Thiên Long.

Hắn giết ta….

Bụp…
m thanh nhỏ dần, sau đó linh hồn Nạp Lan Chiến nổ nhẹ biến mất, trong thiên địa đã không còn Nạp Lan Chiến linh hồn nữa rồi.
~ Thiên Long….

Ngươi bất kể là ai, cho dù là thần tiên cũng không thể dung tha.
Năm lão già giận dữ hằm hằm, lập tức cả năm đều nhắm đến một phương hướng mà phóng đi, đúng là phương hướng Thiên Long bỏ đi lúc trước, sức mạnh truy tung của Độ Kiếp đúng là khiến thế nhân khiếp sợ không thôi.
Năm người rời đi, bầu trời liền trở lại vẻ đỏ rực của hoàng hôn, linh khí bão hòa cũng trở lại vẻ nhẹ nhàng mềm mại.
….
~ Hắc hắc….

Tiểu tử dã nhân…
Vù….
Khi Thiên Long đang di chuyển, đột nhiên hắn rùng mình một cái, vội vã một tay vỗ vào mặt đất, đẩy thân hình hắn ra xa nơi vừa nãy, oành một tiếng, nơi đó đã bị một mũi tên phá hủy thành một cái hố to ba trượng, nơi bắp tay Thiên Long cũng có một vết xước máu chảy đầm đìa, may mắn một tiễn đâm lệch nếu không đã xuyên qua tim Thiên Long.
Theo ánh mắt Thiên Long nhìn lên, trên bầu trời một chiếc chiến thuyền đang lặng lẽ phiêu động di chuyển, trên đó có rất nhiều người, nam thanh tú đẹp đẽ, nữ kiều diễm mị hoặc, đều là thiên chi kiêu nữ một môn phái lớn, đặc biệt Thiên Long chú ý một kẻ đứng đầu thuyền, kẻ này ước chừng khoảng 16 17 tuổi, khuôn mặt tròn trịa đẹp rạng ngời, khí chất cao nhã một bộ thảnh thơi sang trọng, mày kiếm mắt sắc nhọn cực kỳ, trong tay hắn là một trường cung đỏ thẫm, vừa nhìn là biết bảo khí hiếm có.
Nam tử cầm cung có chút kinh ngạc nhìn Thiên Long, hắn không nghĩ đến một tên bẩn thỉu bộ dáng liền cứ như vậy tránh thoát một tiễn của hắn, thoạt nhìn Thiên Long trong mắt hắn không khác gì một con vượn đen trên trường bắn, không nghĩ đến thiện xạ như hắn lại bắn lệch vượn đen.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện