Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 446: Đệ Nhất Kiếm





Thiên Long biết một chút về Tĩnh Như bệnh tình, nàng không phải là bệnh hiếm, nàng mang trong mình một cái Ám Mạch, thứ Mạch này làm tắc nghẽn quá trình lưu thông của Tĩnh Như, lại ra sức hút lấy sinh mệnh của nàng, Thiên Long không cần tam đại kỳ vật khi trước tìm hiểu được, cầu vật nó quá hi hữu, Thiên Long muốn là bản thân thật mạnh, khi đó có thể chữa được cái Ám Mạch của Tĩnh Như.

~ thiên đại si (ca)….

Chờ ta với….

Thấy Thiên Long dứt khoát bỏ đi, Liễu Liên Nhi cũng là cắn răng kiều nộ gọi lên, coi như là nàng ăn thiệt thòi lớn đi, lập tức nhào động thân hình phóng theo sau Thiên Long.

Di chuyển thêm bốn ngày đường, Thiên Long cảm giác bản thân di chuyển rất chậm, phần vì chờ Liễu Liên Nhi phần vì nghỉ ngơi làm chút đồ ăn cho nàng, Thiên Long có thể chịu được vô cùng khoái hoạt, hắn ăn trái cây ven đường đều được, bất quá Liễu Liên Nhi là không ăn được trường như Thiên Long.

Oành oành….


Di chuyển đến một khe núi sâu, Thiên Long ngứa người nhảy xuống kiếm được một cái gốc cây mọc trên đường, nơi này tận cùng có một con đường mòn nhỏ, cái gốc cây này mọc ra bốn quả lạ, trên lớp vỏ còn có một chút linh văn lưu chuyển nhè nhẹ, không phải Thiên Long biết mà nhảy xuống, mà vì thứ quả này tỏa ra một cái mùi thơm ngát khiến linh hồn dễ chịu thổn thức, Thiên Long hắn lập tức nhổ cả cây cổ thụ vào Thất Tinh Long Mạch trồng, bên trong Thất Tinh Long Mạch Thiên Long là có linh nhũ do Sinh Mệnh chi tuyền biến hóa, hàng ngày nhỏ vài giọt vào cây cỏ hay linh dược đều sẽ khiến chúng nhanh chóng biến hóa, rút ngắn thời gian phát triển.

Không gian Thất Tinh Long Mạch ngoài nhờ vào thực lực Thiên Long tăng lên diện tích, nó cũng tự tăng diện tích một chút, diện tích không gian mỗi ngày đều mở rộng một chút, vô cùng ổn định vô cùng to lớn, dường như là không có giới hạn.

Bất quá Thiên Long phải qua được ải của hung thú canh gác nơi này, một con Lửng mật da dày thịt béo, nó và Thiên Long đại chiến ba ngày ba đêm không nghỉ, quyền đấm cước đá vang dội ầm ầm, làm hai bên vách núi đổ sụp xuống thành bình địa, điều này khiến Liễu Liên Nhi than thở không ngớt, cái này tràng cảnh khiến Liễu Liên Nhi không biết Thiên Long là hung thú hay con Lửng kia là hung thú, đều là dùng thể xác kịch liệt chiến đấu.

~ Gừ Gừ….

Cuối cùng Thiên Long bó tay rồi, lớp da của con Lửng này quá bền đi, cuối cùng hắn mặc kệ luôn, mặc cho con lửng này thoải mái cắn bắp chân hắn, Thiên Long vừa đi vừa lôi theo con lửng di chuyển tiếp tục hành trình.

~ ngươi không thấy đau à?
Nhìn con Lửng kia cắn vào bắp chân Thiên Long, nhiều khi còn lôi ra cả miếng thịt, liếc một cái thôi đã khiến cho Liễu Liên Nhi trong lòng đau lòng.

~ Ngươi tiểu thư danh gia khuê nữ, chưa trải qua cảm giác xương cốt vỡ vụn linh hồn bị hành hạ, người không ra người quỷ không ra quỷ, thứ này đã là gì đâu.

Thiên Long thở dài mệt mỏi, nghĩ về quá khứ khiến hắn trong lòng toát lên một tia sợ hãi, cúi người tóm được cổ con lửng, trực tiếp lôi lên vận lực ném một cái biến mất trong không trung, trên trời lóe lên một cái sao băng biến mất tận chân trời.

~ Cho ngươi.

Thiên Long lôi ra hai quả trái cây đưa cho Liễu Liên Nhi một quả, còn quả còn lại hắn không để ý cắn ăn như ăn táo, không có vẻ gì là trân trọng.

Vừa nhìn thấy hai quả linh dược, còn chưa kịp làm gì đang chấn động trong lòng, đã thấy Thiên Long cắn ăn mất tiêu, cái này… cái này làm Liễu Liên Nhi hận không bẻ hết răng Thiên Long.

~ cái này là Thanh Huyền quả, ba ngàn năm sinh trưởng một lần, nếu đem bán sẽ được cái giá trên trời, nếu đem luyện thành đan sẽ có thể trợ giúp ngươi đột phá Động Hư cảnh, thứ này là chủ dược trân bảo đấy.


Liễu Liên Nhi nhìn Thiên Long ăn hận ngứa răng ngứa lợi, trong lòng ám mắng lên thật to, thật sự là một tên có nhân duyên tốt với bảo vật, bất quá lại là một tên phá gia chi tử không có một chút chân trọng.

~ Vị của thứ này thật sảng khoái, sau này nếu là cần cứ liên hệ ta, ta bán với giá hữu nghị.

Thiên Long mới không thèm để ý, hắn trồng được thì việc gì hắn quan tâm đến nó có quý hay không, ngươi nói gì cơ? Thứ này quý lắm đó hả? Là trân bảo ngàn năm khó gặp hả? Vậy ngươi có thể im miệng được rồi, một thời gian sau ta bán từng sọt, đến lúc đó sợ ngươi không đủ sức mà mua.

~ hừ, không chơi với ngươi nữa.

Liễu Liên Nhi nũng nịu hừ nhẹ không để ý Thiên Long, nàng không để ý lời nói của Thiên Long, nhưng trong lòng là vui vẻ ngọt ngào không ngớt, nàng nói ra công dụng của thứ này, với thực lực và hoàn cảnh Thiên Long bây giờ thiếu lam tinh trầm trọng, thế mà hắn không có một tia hối hận, điều này khiến Liễu Liên Nhi trong lòng ấm áp hẳn lên, nàng là chưa bao giờ thấy có người cho nàng thứ gì mà không cảm thấy hối tiếc, trừ phụ mẫu ra Thiên Long là người đầu tiên.

Nếu là Liễu Liên Nhi biết Thiên Long có thể sản xuất đại trà thứ Thiên Huyền quả này, nhất định sẽ chửi ầm lên đánh Thiên Long một trận, một cái biển lớn múc cho ngươi một chút nước, đảm bảo sẽ không hối hận, đảm bảo sẽ không tiếc hận, Thiên Long cũng là thế, hắn là biển, linh dược là giọt nước nhỏ, hắn thích thì cho, vô tư luôn.

~ Haha… Thiên Long, ta gặp được ngươi rồi, ông trời cũng giúp ta.

Đột nhiên một âm thanh băng lãnh vang lên, đối diện Thiên Long có một tên trung niên hắn đứng nơi đó tỏa ra khí thế bức người, tuy đã không thể dùng chân khí, thế nhưng phong phạm uy áp cao thủ không thể biến mất, thứ này đã ngấm vào huyết nhục bọn họ, tạo ra một loại hư hư thực thực khiến phần lớn đối thủ sợ hãi không dám phản kháng.

Bất quá Thiên Long không có nằm trong cái đám phần lớn kia, hắn trong nhóm phần nhỏ không có sợ hãi đám gia hỏa không biết xấu hổ, công khai muốn bắt hắn cái gì quy án, mẹ kiếp nếu không phải Thiên Long hắn yếu, cho dù Đại Đế đứng trước mặt hắn, hắn cũng lười đánh rắm.

~ Ngươi, ngươi là ai, ta biết rồi, người Ngạo gia.

Thiên Long khuôn mặt sợ hãi lùi lại ba bước, tim hắn loạn nhịp ánh mắt thối ý đã hiện, hắn hiện tại bộ dáng không khác gì đã bị hù cho vỡ gan vỡ mật.

Trung niên khẳng định dùng bí pháp gì đó vượt qua không gian đi đến nơi này trước, hiển nhiên là một số phù văn lợi hại nào đó.


Liễu Liên Nhi nhìn Thiên Long như vậy nhíu nhíu đôi mi thanh tú lại, nàng không nghĩ đến một tên thực lực hơi cao chút đã khiến Thiên Long sợ hãi như thế, không một chút ý chí liều mạng, nàng là rất khinh bỉ hạng người như thế, nếu Thiên Long là như vậy thật, nàng nhất định sẽ bỏ đi mà không hề thấy mất mát, loại người như vậy nàng không quan tâm.

~ haha… vậy thì ngươi nên theo ta về gia tộc thôi, ta rất thưởng thức ngươi đó nha.

Trung niên bật nhảy hướng Thiên Long, hắn rất khinh thường vươn tay muốn bắt Thiên Long, trung niên trong lòng đã nghĩ, nếu là bắt được Thiên Long nhất định sẽ phải khổ sở một chút, trong lòng hắn cũng có một chút kính ý với Thiên Long, dù sao chọc một đống lớn cường giả mà vẫn còn có gan thong dong trong này khoác lác, chỉ là bây giờ hắn đã không thèm còn cái ý nghĩ đó nữa, loại người lùi bước khi gặp nạn hắn đã gặp nhiều, hắn vô cùng khinh thường loại người này.

Thấy trung niên lao lại, Liễu Liên Nhi đang muốn động thủ, nàng tiếp xúc Thiên Long nhiều ngày nay cũng có chút cảm tình, nàng muốn giúp Thiên Long một lần này rồi bỏ đi, dù sao nàng cũng không thích loại người hèn nhát.

Phập.

Bất quá đã không khiến nàng phải ra tay, trong lúc nhất thời, Thiên Long làm một hành động khiến cho trung niên cùng Liễu Liên Nhi trợn mắt kinh ngạc, Thiên Long đang sợ hãi thủ thế muốn bỏ chạy bộ dáng, đột nhiên tế ra một thanh phá kiếm không trọn vẹn, một kiếm bổ ra, khí thế chớp giật một kiếm lập tức không một ba động bổ đôi trung niên làm hai nửa từ đầu xuống, từ mi tâm trung niên chạy xuống có một tia hồng sắc sợi chỉ.

Vù…
Thiên Long bật người ra sau, trung niên kia đã ầm ầm tách ra làm hai ánh mắt uất hận nhìn Thiên Long, trong đó nồng nặc ý không cam lòng, đúng vậy, là không cam lòng chết như thế, Thiên Long tên khốn này là giả nai ăn thịt hổ ám toán hắn hắn.

Thiên Long biết tên trung niên này là thân thể Độ Kiếp cảnh, bởi vậy hắn không dám có chút nào khinh địch, lập tức tế ra Ma kiếm chém sắt như bùn, một kiếm thẳng thắn bổ đôi trung niên như bổ củi.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện