Ma Vương Tuyệt Tình

Chương 63: Phiên Ngoại 1: Loạn thiên



Tinh Linh Giới…

- Tỷ…tỷ đang ở đâu vậy? Đừng trốn nữa…

Giọng một tiểu nam hài vang lên lanh lảnh. Trời đã bắt đầu tối dần, trong khu rừng thiêng gần biên giới, thấp thoáng bóng trẻ nhỏ chạy về.

- Linh Lăng tỷ…tỷ đang ở đâu, về nhà thôi, đệ ko chơi nữa đâu…

Tiếng nam hài bắt đầu thút thít, bước chân càng nhanh hơn, gần như chạy: “Linh Lăng tỷ, huhu, ra đây đi, đệ ko chơi nữa…”nó càng đi càng thấy vắng n gười, n hưng đứa trẻ đi cùng đã tản về hết cả…

“Hù…” một bóng người lao ra trước mặt nó làm nó điếng hồn, giật nảy người. Cái bóng lắc lư cười hắc hắc với nó. Nhìn rõ gương mặt đối p hương, nó òa khóc, nắm chặt lấy áo người nọ, nức nở: “Tỷ tỷ…làm đệ sợ quá!”

- Ngốc quá! Tiểu nữ tử nhỏ tuổi thâm thiết vuốt ve tóc và mồ hôi b ện chặt trên đầu tiểu nam hài, âu yếm nói

- Ta còn tưởng ngươi bỏ lại ta chứ huhu

- Hmmm, tỷ tỷ sẽ ko bao giờ bỏ lại ngươi đâu Linh Hy…

- Tỷ hứa đi, ko bao giờ bỏ lại Linh Hy nữa…

- Ta hứa, ta ko bao giờ bỏ rơi Linh Hy, đệ là đệ đệ mà ta yêu nhất!

Nói rồi, Tiểu nữ tử nắm tay tiểu nam hài nhẹ nhàng hướng về ánh đến làng mạc phía xa xăm………………………….

Nam tử mặc trường sam xanh n hạt, đôi mắt cong cong hoa đào, gương mặt tuấn tú, nhã nhặn, thân hình cao lớn, khóe miệng khẽ cười nhìn về phía trước, ở đó có bóng hình nhỏ xinh của một thanh y nữ tử loay hoay chọn trang sức.

- Linh Hy, cái nào hợp với tỷ, đệ nói xem nào?

-Cái nào cũng đều hợp, tỷ đeo cái g ì cũng đều đẹp cả. hắn dịu dàng, nâng tay vén một lọn tóc rớt xuống

- Ko được, cái n ào đẹp nhất đây….

- Nếu đã khó nghĩ vậy, c hi bằng mua hết đi.

Hắn sủng nịnh, cầm tất cả lên, rồi đặt xuống một thỏi bạc.

- Như vậy thì nhiều quá….Nữ tử cười hắc hắc

- Linh Lăng tỷ, từ nay về sau, chỉ cần tỷ thích, đệ sẽ tặng cho tỷ, bất kể thứ gì…

Thanh y nữ tử dịu dàng nhìn vào mắt hắn, nhẹ giọng: “Ko cần, chỉ cần tỷ đệ chúng ta mãi được bên nhau là cả đời này đã thỏa mãn…”

Ráng chiều nhuộm đỏ một góc trời, phủ lên một lớp áo đỏ trên h ai bóng hình ngồi tựa vào nhau trong hốc núi, một là nam nhân trẻ tuổi gương mặt sáng ngời, một là nữ tử xinh xắn thanh thuần.

- Mưa đã tạnh rồi, chúng ta phải về thôi!

” Linh Hy…!” Nữ tử nắm lấy tay áo, ngập ngừng: “ở lại thêm chút nữa đi, mưa vẫn chưa dứt hẳn, chúng ta cứ ở trong này đợi, phụ thân cùng mẫu thân hôm nay cũng ko về, ko cần gấp gáp”

Nam tử tên Linh Hy quay lại, ấn sau người vào trong động, khẽ cười, giũ giũ áo: “Được, chúng ta ngồi lại đây thêm một lát cũng ko sao!”

Gió lạnh thổi qua vách núi nghe ù ù, nắng dần dần tắt, mất hút ở đường chân trời. Thỉnh thoảng nghe có tiếng chim bay về tổ. Nói là núi thực ra cũng chỉ là một núi thấp, thoai t hoải như đồi, nơi đây bao bọc lấy Lương Duyên Hồ, mỗi ngày, có rất nhiều cặp đôi nam thanh nữ tú, hẹn hò chèo thuyền ca xướng, rồi nên duyên. Bất kể trai gái, đến tuổi cập kê đều muốn tới nơi này tìm kiếm lương duyên của mình nên mới có tên là Lương Duyên Hồ.

Nhưng đến lúc này đã vắng bóng người qua lại, không khí yên tĩnh mát lạnh dưới cơn mưa khiến tâm hồn lặng đi một nhịp.

Gương mặt hai người theo từng tia chớp nhẹ lóe lên hắt vào mảng tối trong động đẹp đến mê hoặc.

- Linh Lăng tỷ, nép vào đây, gió ngoài thổi vô rất lạnh, sẽ đổ bệnh đấy…Linh Hy dịu dàng kéo tay nữ tử vào.

Linh Lăng nhẹ nhàng lùi vào, dần dần nép vào lồng ngực của đệ đệ. Lồng ngực ấm nóng, vương lại vài giọt nước trên lọn tóc dài buông xuống. Nàng vùi đầu vào, nghe tiếng tim đập vững vàng trong lồng n gực, cảm giác mê man. Cánh tay rắn chắc choàng qua vai, vuốt nhẹ trên đầu, tực như xoa , tựa như vuốt, cảm giác trong lòng hẫng lên một nhịp, run rẩy.

Lực đạo trên tay càng siết chặt, Linh Lăng càng vui đầu vào sâu hơn, cô h ồ cả gương mặt dán vào làn da nhẵn bóng. Hơi thở nóng bỏng cứ vồ vập vào phần ngực mở rộng của nam tử, ngứa ngáy, khó chịu.

Bàn tay chợt nắm lấy đầu vai của nàng, một lúc một mạnh mẽ, Linh Lăng thở nặng, ngước lên nhìn, lại rơi v ào một đôi mắt xanh ngọc như nước hồ thu, yên tĩnh và sâu ko thấy đáy, nàng có thể nhìn thấy bóng h ình mê man của mình trong đáy mắt ấy.

Bàn tay nhỏ nắm rồi lại mở, vạt áo trước ngực trở nên nhăn nhúm. Hơi thở nóng h ổi vấn vít. Linh Lăng nhìn thẳng vào nam nhân trước mắt gương mặt như ngọc tạc sâu vào lòng, đôi môi dâng lên. Chưa kịp đến gần, một lực đạo bên vai hướng đến, mạnh mẽ, trước mắt nàng tối sầm, cảm g iac1 mát lạnh trên môi thoáng đến, ẩm ướt, rồi là nóng bỏng, dây dưa.

Linh Lăng ko nhịn nổi, hé mở đôi môi anh đào hồng nhuận, nghên đón trận càn quét đang đến, Hai cái lưỡi trơn quấn lấy nhau, lùng sực khắp khoang miệng của đối phương. Tiếng nam nhân gầm nhẹ, nữ tử rên rỉ những t iếng “ưm” đầy mê hoặc.

Nhưng dù hai c ánh môi c ó tàn phá đến đâu, c ảm gíac vẫn là ko đủ. Linh Lăng ngọ nguậy đầu, bàn tay nhỏ trượt vào áo, vuốt ve lồng ngực cường tráng của đệ đệ, thở từng t iếng: “Linh Hy, Linh Hy…tỷ muốn….”

- Linh Lăng…! Ánh mắt trầm mê của Linh Hy nhìn vào gương mặt đỏ hồng vì dục vọng trong cơ thể. Một bàn tay giữ lấy lưng, tay còn lại lần về trước ngực, nhẹ nhàng nắn bóp. Cảm giác mềm mại dưới tay mình làm Linh Hy run rẩy. Lực đạo trên tay càng ngày càng mạnh, đột nhiên, vạt áo bị mở ra, cảm giác mát lạnh vừa đánh úp vào, bàn tay nóng bỏng lại chụp xuống, vân vê, nhéo nhéo, Linh Lăng ko chịu nổi cảm giác xa lạ này, “a” lên một tiếng.

Linh Hy mỗi lúc một thêm tham lam, bàn tay ko an phận kéo xoạt một tiếng, áo ngoài rơi xuống đất, bàn tay tham tiến lần xuống dưới, xoa lên cái bụng phẳng, nhìn cảnh xuân k iều diễm trước m ặt, nhịn ko được, cúi đầu xuống, liếm láp hai bầu ngực sữa hồng hào. Một luồng điện chạy dọc thân hình, khiến Linh Lăng b ật lên tiếng rên rỉ, kích thích màng nhĩ của Linh Hy, hắn càng lấn tới, liếm mút dữ hơn, cuối cùng nhịn ko được, cắn xuống một ngụm, trên bầu n gực toàn là những vệt đỏ bầm, thành quả của hắn.

Linh Lăng cựa quậy, muốn ném trải cảm gíac tốt hơn, bàn tay ko yên phận cũng lần xuống, cởi lấy đai lưng của Linh Hy, lần sâu xuống tìm kiếm, bàn tay đụng một v ật cứng rắn nóng bỏng làm nàng giật mình, lại ko kiềm được mà nắm lấy, xoa nhẹ, đây là của Linh Hy, Linh Hy người mà nàng yêu thương.

Bàn tay mát lạnh của Linh Lăng xoa bóp vật hạ thân của mình l àm hắn sướng phát điên phát ra những tiếng rên rỉ, cảm giác được xoa, trượt lên xuống, xoay tròn làm hắn thêm thèm khát. Ko được, hắn m uốn bùng p hát, dứt k hoát đè Linh Lăng xuống, mạnh mẽ thoát hết quần áo, tay hắn lần xuống dưới, bàn tay còn lại vẫn xoa lên bầu vú của Linh Lăng, miệng l iên tục bú mút gây lên những tiếng nhẹp nhẹp xấu hổ mờ ám.

bàn tay đạ tiến nhập vào khu rừng thánh địa, cảm giác ướt át nơi đầu ngón tay khiếp Linh Hy kích thích, trong khi đó, Linh Lăng thì bởi sự đụng chạm xa lạ giật mình một cái, luống xuống muốn khép lại, phát hiện hai chân đã bị Linh Hy kềm chặt, Ánh mắt Linh Hy giờ này đậm mùi tình dục, tham lam nhìn vào đám cỏ và khe hẹp thần bí mê người. Ngón tay vuốt ve bên ngoài, xoay tròn, rồi t ừ từ tiến nhập vào khe nhỏ hẹp ướt át, sự công kích n gón tay Linh Hy khiến khoai cảm trong Linh Lăng t ăng vọt, bàn tay ko yên phận lại v ô tình dùng sức trượt lên trượt xuống, những tiếng “ư…a” phát ra liên tục. phía dưới ướt một mảng. Dòng n ước ngọt ngào ấm ướt trào ra làm Linh Hy nhịn ko được, cúi đầu x uống, mút sạch sẽ, cái lượi trơn mềm lượn quanh, khẽ đây những cánh h oa ra, để lộ nhụy hoa trong ko khí.

- Ko được, Linh Hy, tỷ chịu ko nổi nữa…

Linh Hy như còn múa tận hưởng vị ngọt của của Linh Lăng bằng miệng, hắn ko dừng lại, dùng giọng k hàn khàn lên tiếng: “Chịu ko nổi cái gì, tỷ nói rõ ràng đi nào…” vừa nói, cái lưỡi l i lượn một v òng tiến sâu vào

- Linh Hy, tỷ muốn, tỷ muốn….

Linh Lăng ko chống đỡ nổi, nức nở lên thành tiếng, đổi lại vẫn ;à thái độ dửng dưng của Linh Hy, nàng cuối cùng, vứt bỏ hết xấu hổ, mở lời: “Mau vào, Linh Hy…hức”

Dứt l ời, vật nóng bỏng căng cứng đã chuẩn bị sẵn ngoài cửa u động, một cái động thân, mạnh mẽ xuyên tần lớp v ật cản vào chôn sâu vào Linh Lăng, nàng a lên m ột tiếng, cảm giác đau rát, lại hạnh p húc vô cùng. Trong động, hai bóng h ình quấn chặt, mạnh mẽ luật động, sau một hồi cao t rào vang lên tiếng “a…a” đầy k ích thích, cứ thế lặp đi lặp lại suốt một đêm dài. Dòng nước nóng bỏng trắng đục ko chút chần chừ, phun trào vào nơi sâu thẳm của nữa nhân dưới thân mình.

Một mảnh giấy được kẹp dười giường: “Đêm nay canh ba tại kho rạ!”

Trước màn đêm và ánh trăng mờ đục, mùi vị tình dục nồng đậm tản ra từ haio thân thể trần truồng giao nhau chặt chẽ….

3 tháng sau…

- Linh Hy, tỷ ko muốn, tỷ thật sự ko muốn p hải gả đi…

- Ngoan Linh Lăng, tỷ ko phải gả đi xa, chúng t a vẫn có thể gặp nhau mà phải ko? Ngoan. Linh Hy vẫn vuốt v e mái tóc mềm m ượt của Linh Lăng,nhẹ giọng an ủi, bàn tay ko an phận vẫn đặt trên bầu ngực tròn nhẹ nhàng xoa nắn.

- Linh Hy, cho tỷ, tỷ muốn.

Hắn l ại lần nữa động thân, chôn vùi vào nơi sâu n hất, dục vọng được thỏa mãn thì thoải mái thở dài.

9 tháng sau…

- Không… đau quá…đau quá….ko được, ko sinh nữa…

- Phu nhân ráng cố gắng, ráng cố gắng, sắp ra rồi…!

- Oa…oa…

Tiếng một b é trai vang lên, bà mụ vui m ừng mang ra, vừa đụng vào, nó im bặt, vươn cái đầu ra, nhìn bằng đôi hắc bạch phân minh trong trẻo lạnh lùng và ko con khóc nữa.

Bà mụ cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng vẫn niềm nở báo tin. Người nam nhân thấp lùn, gương mặt tròn đầy phúc hậu bước tới, ôm lấy nó vào lòng, khi đụng vào lưng, thấy một vết bớt đen d ài chạy dọc một nửa sống lưng, thấy làm kỳ lạ….

2 năm sau…

- Oa…oa… con diều vướng trên cành cây r ồi, sao giờ..

Một đám nhóc chúm chụm lại, nhí nhéo ồn ào. La hét có, cãi nhau có, nhưng mãi ko sao lấy được con diều. Chúng còn quá nhỏ để vương ra những đôi cánh mỏng manh lấp lánh bay lên.

- Thư đi, ngươi chưa thử mà, lên thử nào.

Một đứa trong đám đẩy lên một đứa bé trai tóc đen, mắt đen, thân hình gầy gò.: “Lên nào, thử xem được ko, cánh mày đầu rồi..”

Cánh tay đưa ra, chồm tới, theo sau tiếng rách của vải là nguyên tấm lưng nhỏ lộ ra, đứa nhỏ ngoan ngoãn, nghe lời vận sức, tấm lưng mỗi lốc một tối đi, như c ó cái gì muốn chui ra khỏi làn da trẻ con kia.

Một chiếc lông đen rơi xuống, chúngbạn của nó vội hét lên, chạy đi: “Cánh đen, nghiệt chủng, cánh đen, nghiệt chủng…”

Sau lưng nó, một bên lưng nhú lên một chiếc cánh bằng lông vũ đen kịt, rách nát tơi tả do còn quá non nớt. Mà cánh đen ở Tinh Linh Giới biểu trưng cho sự trừng phạt của thần linh, là nghiệt chủng bị sinh ra, là dấu hiệu đen tối…

-Đồ nghiệt chủng, cút, mày ko phải con tao, yêu nghiệt, cút ngay…

Những nhát cây bổ xuống thân hình non nót của nó, tạo thành những vết thâm tím, nó ko khóc, cố gắng thu người lại, lăn tròn trên đất, tìm đường chạy đi. Hình bóng Thanh y sam của mẹ nó hiện hữu trước mặt.

- Mẹ..mẹ..

- Aaaa, đừng đụng v ào t ao, đừng đụng v ào t ao, tao ko phải mẹ mày, tao ko có, ko có con n hư mày…Nữ tử mặt m ày nhợt nhạt, tái xanh, xua tay đuổi nó như đuổi tà, luôn miệng hét lên, ôm đầu, cuối cùng là ngồi phịch xuống lẩm bẩm…

Nó đi đến đâu đều b ị ném đá xua đuổi đến đó, sợ hãi, căm hận, đau lòng, nó chạy đi, biến m ất về khu rừng linh t hiêng ngoài biên giới Tinh Linh Giới.

Từ đó, ko ai thấy bóng dáng thằng bé tóc đen, m ắt đen, có một nửa đôi cánh đen trên lưng, người ta nói nó đã bị trời phạt, người lại nói nó trở về địa ngục, người lại nói nó đang ẩn n áp đau đó chờ ngày san bằng Tinh Linh Giới.

Nữ tử Linh Lăng nghe nói đã phát điên, bị nhà chồng trả lại. Hai nhà giấu nhẹm việc này, ko ai dám nhắc đến.

Đệ đệ Linh Hy rời khu làng nhỏ, đi đến m ột nơi xa lập nghiệp.

Nữ tử bị nhốt trong hậu viên sau nhà, sau đó phát điên rồi tự đập đầu m à chết.

Đoạn cuối được lưu truyền có kể thêm chi tiết hết sức đau lòng, đệ đệ thương yêu Linh Hy, sau khi nhận lại tỷ tỷ Linh Lăng, hét lên một tiếng, quăng nàng ra, rồi trong đêm ra đi biền biệt, giáng thẳng một nhát chí mạng cho nàng sau khi phát hiện đứa con mang dấu hiệu loạn thiên, cơ hồ trong một đêm biến đổi thành thân tàn ma dại, điên điên khùng khùng, giam mình trong hậu viện héo mòn đến lúc chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện