Ma Y Độc Phi

Chương 205: Cần gì vương vấn bụi trần



Edit: susublue

Bạch Vũ Mộng xoay tròn người trong không trung, phối hợp với Phượng Múa Cửu Thiên, tấn công về phía ác ma Phục Sinh, Lam Hạo Thần tìm đúng thời cơ, cũng đồng thời sử dụng Kiếm Chỉ Giang Sơn, hai loại võ công dung hợp vào nhau, sức mạnh phát ra càng lúc càng lớn.

Ác ma Phục Sinh hoảng sợ mở to hai mắt, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng hai người trẻ tuổi trước mắt lại có thể bộc phát ra sức mạnh lớn như thế, hơn nữa còn có U Lam, hắn không có chút phần thắng nào, không bằng chạy trốn trước.

Nghĩ vậy liền muốn trốn thoát, Bạch Vũ Mộng phát hiện được mục đích của hắn, lạnh lùng nhếch môi: "Còn muốn chạy, sợ là không dễ như vậy đâu, lúc trước thượng tiên không hoàn toàn đánh bại ngươi nên mới để lại mối họa này, hiện tại ta sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó."

Bạch Vũ Mộng nói xong liền ngưng tụ một luồng khí lớn hơn nữa, nhìn Lam Hạo Thần rồi hai người cùng tấn công, đánh thẳng về phía hắn.

Ác ma Phục Sinh tránh không kịp, cường ngạnh sử dụng sức mạnh cả người, dien;dafn*lle#quysdo0n cùng chống trả lại, nhưng mà cũng chỉ phí công, sức mạnh của ba vị thượng tiên cùng với Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần đồng loạt tấn công sao có thể dễ dàng bị đánh tan được.

Dần dần ác ma Phục Sinh trở nên lực bất tòng tâm, Bạch Vũ Mộng nắm đúng thời cơ, gia tăng lực đạo nên hắn bị đánh trúng, cả người bị lửa mạnh đốt cháy nên đau khổ.

"Hôm nay ta lại thua trong tay các ngươi, ta không cam lòng, không cam lòng!" Ác ma Phục sinh ma gào thét một tiếng lớn, chung quy vẫn không trốn thoát mà tan thành mây khói.

Bạch Vũ Mộng vô lực ngã xuống, Lam Hạo Thần vội vàng vươn tay đỡ được: "Mộng Nhi, không sao rồi, tất cả đều đã trôi qua, hiện tại điều duy nhất nàng phải làm chính là dưỡng cơ thể cho tốt."

"Ừ." Bạch Vũ Mộng đáp nhẹ một tiếng, trước mắt đột nhiên xuất hiện nhiều vệt màu lốm đốm, ba vị thượng tiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ, mỉm cười nhìn bọn họ.

"Các ngươi..." Bạch Vũ Mộng có chút kinh ngạc, nhìn trang phục của họ thì chắc hẳn đây chính là các vị thượng tiên.

"Các ngươi làm rất khá, lúc trước chúng ta hợp lực cũng chỉ có thể trấn áp hắn, không ngờ các ngươi lại có thể diệt được hắn, thật sự là rất cảm tạ các ngươi." Một vị thượng tiên trong đó nói.

Bạch Vũ Mộng lắc đầu, nói: "Chúng ta cũng chỉ muốn bảo vệ người mà mình muốn thôi."

"Năng lực của các ngươi chúng ta không bắt kịp, bây giờ ác ma Phục Sinh đã bị diệt, đại kiếp nạn ngàn năm cũng đã bị giải quyết dễ dàng, ngươi cần phải trở về..."

Cả người Bạch Vũ Mộng run lên, rốt cục điều nàng lo lắng cũng vẫn xảy ra sao? Nếu là như thế thì Thần phải làm sao bây giờ, còn nàng cũng nên làm gì đây?

"Vì sao? Không thể... Ở lại sao?" Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng hỏi, cảm thấy cánh tay ôm mình siết chặt lại, trong lòng Bạch Vũ Mộng có chút chua xót khó nói.

Các vị thượng tiên cũng liếc mắt nhìn nhau nhưng vị thượng tiên kia vẫn mở miệng: "Nếu như ngươi muốn ở lại vậy thì người thân kiếp trước của ngươi thì sao, không quan tâm nữa ư?"

Bạch Vũ Mộng trầm mặc, mọi chuyện đều không thể tốt đẹp hết, nếu cố níu kéo bên này thì sẽ làm người bên kia đau khổ, nàng vốn không thể lựa chọn.

"Vì sao người đó lại là ta?" Bạch Vũ Mộng lẩm bẩm nói, Lam Hạo Thần đau lòng ôm chặt nàng, nhưng cũng không biết nên an ủi thế nào.

Vài vị thượng tiên bất đắc dĩ, thật ra bọn họ cũng không muốn nhìn thấy kết quả này, nhưng lại không thể đưa ra một lựa chọn khác.

"Các vị thượng tiên, có thể để những người bên kia và bên này cùng nhau lui tới không, như vậy thì không cần lo lắng mấy vấn đề này nữa." Mộ Túy Tình nhíu mày, thật lâu sau mới mở miệng.

Mấy vị thượng tiên nhìn nàng, một lát sau mới mở miệng: "Ngươi cũng đến từ nơi đó, ngươi cũng không nằm trong dự đoán của chúng ta, nếu đã như thế thì để chúng ta thử một lần."

Nói xong mấy người bọn họ hợp lực, rót sức mạnh vào trong U Lam, một lát sau ánh sáng dần dần phai nhạt đi, các vị thượng tiên suy yếu thở phì phò rồi lại bật cười.

"Không ngờ U Lam đi theo ngươi một thời gian lâu linh khí lại tăng lên không ít, chúng ta ba người hợp lực khai thông vòng xoay thời gian, sau này dựa vào U Lam, tất cả các ngươi có thể tùy ý xuyên việt, nhưng mà phải sử dụng cẩn thận, nếu bị người có lòng xấu lợi dụng thì sợ sẽ tạo nên sự hỗn loạn trong thời không."

"Ừ, ta đã biết." Bạch Vũ Mộng hưng phấn nắm chặt tay Lam Hạo Thần, rốt cục cũng không cần phải tách ra nữa, có lẽ, sau này còn có thể dẫn gia gia và ba mẹ, Thiển Thiển đến cổ đại du ngoạn, bọn họ nhất định sẽ rất vui.

" Thân thể các ngươi ở hiện đại đã bị phá hủy, hiện tại người nhà của các ngươi sắp điên lên rồi, mau trở về xem thử đi. Nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, cũng nên đi rồi, U Lam sẽ bảo vệ các ngươi." Thượng tiên nói xong liền rời khỏi đó.

"Đợi chút, thượng tiên, ta còn một chuyện không rõ, vì sao ở hiện đại cũng có một Thần?" Bạch Vũ Mộng đột nhiên lên tiếng, nhíu mày hỏi vấn đề khiến nàng phiền lòng.

"Tất cả đều là duyên số, hai người các ngươi hữu duyên, dù là kiếp trước hay kiếp này..." Nói xong thì bóng dáng càng lúc càng mờ nhạt rồi dần dần tan biến.

Bạch Vũ Mộng vui vẻ nở nụ cười, xoay người ôm lấy Lam Hạo Thần: "Thần, rốt cục chúng ta cũng có thể an tâm mà sống."

"Ừ, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc..."

...

Hai người nói một tiếng với mấy người Mộ Túy Tình, kêu bọn họ đưa Trúc Đạp Vũ về trước, còn bọn họ lại muốn về hiện đại một chuyến, lúc Trúc Đạp Vũ được cứu ra ngoài, ngoại trừ cơ thể có chút suy yếu, trên cơ bản là không có chuyện gì, ngay cả hai trưởng lão cũng bị thương nhẹ, xem ra ác ma Phục Sinh vốn chỉ muốn bắt bọn họ làm con tin, cho nên mới không có làm họ bị thương.

Hai người dựa vào U Lam trở lại nhà của Bạch Vũ Mộng ở hiện đại, chỉ thấy tất cả mọi người đều ngồi với nhau, ngay cả nhà họ Lam cũng ở đó, Lam Thiển Hề khóc đến sưng đỏ mắt.

Người hai nhà đều đầy bi thương, đột nhiên nhìn thấy hai người xuất hiện đều ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn họ.

Bạch Vũ Mộng mím môi cười, hoạt bát mở miệng: "Gia gia, cháu gái người mới đi có vài ngày mà người đã không nhận ra."

Bạch lão gia dụi mắt, vui mừng thấy hai người chết đi sống lại, liên tục hít vài hơi, càng nhìn càng vừa lòng.

Hai người kể lại mọi chuyện cho bọn họ nghe, mọi người cũng đều rất vui vẻ, còn nói nhất định phải đến cổ đại xem thử, bọn họ chưa đến đó bao giờ đâu.

------ susublue ~ diendanlequydon ------

Bạch Vũ Mộng bất đắc dĩ dẫn một đám người quay lại Lam Tường quốc, mọi người nhận được tin cũng đã sớm rời khỏi Thiên Sơn đỉnh, tụ tập tại Lam Tường quốc, Bạch Vũ Mộng ôm con trai con gái đã lâu không gặp, hốc mắt đỏ ửng lên.

"Mộng Nhi, không sao rồi, sau này chúng ta nhất định sẽ thật hạnh phúc." Lam Hạo Thần ôm lấy Bạch Vũ Mộng, cảm thán nói.

Thu Hằng Duệ cũng chạy đến từ Thanh Hoàng Quốc, chẳng qua còn có thêm một người nữa đi theo, đó là Đường Ức Ảnh, Bạch Vũ Mộng kinh ngạc nhìn hai người nắm tay, chậm rãi nở nụ cười, thật tốt, tất cả mọi người đều đã tìm được hạnh phúc.

Đám người Bạch lão gia và những người cổ đại giống như đã quen nhau từ lâu vậy, vui vẻ trò chuyện, đoàn người Hạ Tử Lăng cũng ầm ĩ muốn đến hiện đại xem thử, muốn xem coi chỗ đó có gì tiên tiến hơn nơi này.

Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần yên tĩnh ngồi ở một góc, mỗi người ôm một đứa trẻ, có lẽ bọn nhỏ cũng cảm nhận được người nhà vui vẻ nên đều cười rất vui vẻ.

"Phụ thân, mẫu thân..." Bỗng nhiên trong lòng vang lên một giọng nói mơ hồ không rõ, Lam Hạo Thần kinh hỉ cúi đầu nhìn lại thì thấy Lam Hãn Nguyệt trong ngực mình mấp máy miệng, tiếng nói cũng không rõ ràng.

Bên kia Lam Tuyết Nhu không chịu bị xem nhẹ nên cũng kêu lên, Bạch Vũ Mộng quá vui mừng, nhìn Lam Hạo Thần, hưng phấn mở miệng: "Thần, bọn họ gọi chúng ta!"

Lam Hạo Thần yêu chiều gật đầu, cúi đầu nhìn hai đứa bé trong lòng, vẻ dịu dàng yêu chiều trong mắt như muốn tràn ra ngoài, trông rất say lòng người.

Hai hài tử có thiên phú bẩm sinh, cơ trí hơn những đứa trẻ khác, có thể nói là thiên tài, quả nhiên là kết tinh của Lam Hạo Thần và Bạch Vũ Mộng, chúng có ưu điểm của cả hai người.

Lam Tường quốc, mùng chín tháng năm. 

Lam Tường Hoàng Lam Ngạo Thiên thoái vị làm Thái Thượng Hoàng, cùng Hoàng Hậu an hưởng tuổi già, tam hoàng tử, Chiến Vương, Lam Hạo Thần kế vị, Bạch Vũ Mộng làm Hậu, ngày đăng cơ Lam Hạo Thần tuyên bố trước mặt mọi người, đời này chỉ cưới một Hậu, Hoàng hậu cũng ngang hàng với Hoàng thượng.

Mặt khác, phong trưởng tử Lam Hãn Nguyệt làm thái tử, trưởng nữ Lam Tuyết Nhu làm Nhu Nghiên công chúa. Hai tiểu hài tử non nớt nhận được sự yêu thích và kính yêu của mọi người.

Năm sau, nhà mẹ đẻ Hoàng hậu, Thanh Hoàng Quốc tuyên bố sáp nhập vào Lam Tường quốc, Mộ Dung Quốc, Phong Quốc, Nam Cương đồng thời ban phát chiếu lệnh, cùng sáp nhập vào Lam Tường quốc, hoàng đế Minh Quốc Bách Lí Dật Thanh tự mình đến Lam Tường Quốc, đàm phán sáp nhập luôn Minh Quốc.

Từ đây toàn bộ Phong Lăng đại lục đều thống nhất, tình yêu của Đế Hậu được truyền tụng ngàn đời, được người dân trò chuyện say sưa...

Hoàng cung, Lam Hạo Thần ôm Bạch Vũ Mộng trong lòng, thở dài mở miệng: "Sao bọn họ lại đồng loạt buông tay mặc kệ, quăng cục diện rối rắm cho ta vậy."

"Chàng cũng đừng oán giận, lúc trước ta cũng từng khuyên, nhưng Bách Lí Dật Thanh đáp lại là hắn thích hợp làm đế vương hơn ta." Bạch Vũ Mộng xoa xoa khuôn mặt nhăn nhó của Lam Hạo Thần, cười một tiếng.

"Nàng còn chê cười ta, ta mới không muốn sống mệt mỏi như vậy, bọn họ khen ngược để bản thân được thoải mái thì có, không được, chúng ta đều không có thời gian ở cùng nhau, ta quyết định, ngày mai sẽ ban chiếu chỉ cho thái tử đảm nhiệm, còn chúng ta đi du sơn ngoạn thủy."

"Thần, chàng cũng quá không phúc hậu, Hãn nhi còn nhỏ như vậy, sao chàng lại nhẫn tâm?" Bạch Vũ Mộng nói ngoài miệng như vậy, nhưng trong mắt vẫn đầy ý cười chờ mong.

"Nó thì sao? Còn nhỏ tuổi đã khôn khéo lão làng không giống một tiểu hài tử, việc này giao cho nó không thành vấn đề, hơn nữa, không phải còn có bọn họ giúp đỡ sao!"

Lam Hạo Thần vừa mới dứt lời, thì bên ngoài đã có đứa nhỏ non nớt chạy vào, dienxdafnllequysdoon một đứa trẻ trong đó bất mãn oán giận: "Phụ thân xấu nhất, việc này mà lại giao cho ta, ta vẫn còn là một đứa trẻ."

Mặc dù nói như thế nhưng vẫn còn nhào vào lòng Lam Hạo Thần, Lam Hạo Thần cười đỡ hắn, mở miệng: "Ta chỉ muốn con sớm thích ứng."

"Hừ, ca ca đáng ghét, lại muốn tranh phụ thân với ta, Nhu nhi không thích huynh." Một tiểu cô nương mặc váy hồng nhạt bất mãn nhìn Lam Hãn Nguyệt nằm trong lòng phụ thân không chịu lui ra.

"Ôi, các con ỷ lại vào phụ thân như vậy, mẫu thân sẽ ghen nha." Bạch Vũ Mộng hơi ghen tuông trừng mắt nhìn Lam Hạo Thần, hai đứa bé này, sao lại kề cận Thần như vậy, không phải chúng do mình sinh ra sao!

"Mẫu thân đừng tức giận, Nhu nhi thích mẫu thân nhất, không để ý ca ca hư và phụ thân." Lam Tuyết Nhu hừ một tiếng, ôm cánh tay Bạch Vũ Mộng làm nũng.

"Được rồi, các con đừng cãi nhau, ngày mai ta dẫn các con đi chơi được không?" Lam Hạo Thần cười mở miệng, quả nhiên nhìn thấy trong mắt ba mẹ con đầy sự vui vẻ.

Ngày hôm sau, quả nhiên Lam Hạo Thần giữ đúng chữ tín dẫn bọn họ đi chơi, chơi mệt rồi lại nằm trên cỏ, hai lớn hai nhỏ nằm dưới ánh nắng, ánh nắng vàng chiếu xuống người, sự hạnh phúc, ngọt ngào phảng phất xung quanh....

...

--- -----

TOÀN VĂN HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện