Ma Y Độc Phi

Chương 52: Phá thư



Edit:susublue

Bạch Vũ Mộng nhìn Lam Hạo Thần gắt gao nhắm hai mắt lại, vẻ mặt thống khổ, không khỏi hối hận, sao nàng có thể tùy hứng như vậy, không biết quan tâm hắn mà lại làm cho hắn vất vả thêm.

Bỗng nhiên cũng hơi hận bản thân mình, nàng không biết lo lắng cho hắn, chỉ biết khư khư cố chấp, mà hắn lại luôn ở phía sau yên lặng bao dung nàng.

Bạch Vũ Mộng đi qua, nhẹ nhàng nắm tay Lam Hạo Thần, đặt ở trước ngực của mình, trong lòng yên lặng cầu nguyện: "Thần, chàng nhất định  không được có việc gì, nếu không ta sẽ thật sự hận bản thân mình đến chết!"

Sau khi Lam Hạo Thần tỉnh lại, nhìn thấy trên mặt Bạch Vũ Mộng ngấn nước mắt, tựa vào giường ngủ say. Lam Hạo Thần có chút đau lòng lau nước mắt giúp nàng.

Bạch Vũ Mộng khẽ mở mắt, vừa thấy Lam Hạo Thần tỉnh lại, liền cực kỳ cao hứng, dieexndannllequydoon kích động ôm lấy Lam Hạo Thần, Lam Hạo Thần hơi sửng sốt, lập tức nở nụ cười ấm áp.

Trên mặt Lam Hạo Thần còn hơi suy yếu, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến hình tượng yêu nghiệt của hắn, Bạch Vũ Mộng nhìn ngây người, nhưng ngay lập tức hồi thần lại.

Lam Hạo Thần có chút thất bại thở dài, ôm Bạch Vũ Mộng vào lòng: "Mộng Nhi, lại làm cho nàng lo lắng rồi, thực xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa!"

" Lần sau chàng còn muốn giấu ta, không nói một tiếng tự mình chịu đựng sao?" Bạch Vũ Mộng hơi tức giận.

Lam Hạo Thần há mồm, nhưng cũng không nói gì thêm, hắn vốn tính toán làm như vậy, nhưng nhìn tình huống hiện tại, cũng biết không có khả năng.

Bạch Vũ Mộng cũng không nói gì thêm, đứng dậy kiểm tra thân thể Lam Hạo Thần một chút. Nhưng ngay lập tức, nàng liền nhíu mày, sao lại thế này, cổ độc của Lam Hạo Thần càng ngày càng nghiêm trọng.

Nhưng sợ Lam Hạo Thần lo lắng, Bạch Vũ Mộng không nói ra, chỉ cười cười, nói một câu "Đã không sao rồi.", liền đi ra ngoài chuẩn bị thức ăn cho Lam Hạo Thần.

Lam Hạo Thần hiểu Bạch Vũ Mộng, tất nhiên hắn nhìn ra nụ cười của Bạch Vũ Mộng có ẩn chứa lo lắng, nhưng hắn cũng không vạch trần, Mộng Nhi đã không muốn nói, hắn cũng sẽ không ép nàng.

Bạch Vũ Mộng vào thư phòng, hạ quyết tâm, nhất định phải chữa khỏi cổ độc cho Lam Hạo Thần, đi qua giá sách tìm mấy quyển sách, lật qua lật lại nghiên cứu.

Bạch Vũ Mộng cũng không biết có phương pháp nào không, nhưng nàng vẫn muốn nghiên cứu sách thuốc biết đâu có thể tìm được phương pháp nào đó.

Lam Hạo Thần thấy Bạch Vũ Mộng ra ngoài lâu mà không quay lại, đứng dậy đi tìm, liền thấy bóng dáng của nàng trong thư phòng, Lam Hạo Thần yên lặng đứng một lúc ngoài cửa.

Sau đó, hắn đi vào, ôm lấy Bạch Vũ Mộng từ phía sau, nhẹ nhàng đặt cằm trên vai Bạch Vũ Mộng.

Bạch Vũ Mộng giật mình: "Sao chàng lại tới đây, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt?"

"Ta thấy nàng đi lâu như vậy còn chưa quay lại, liền ra ngoài tìm nàng!" Lam Hạo Thần vô tội nói.

Bạch Vũ Mộng nhất thời ảo não, sao lại quên mất điều này chứ? Nàng đi lâu như vậy, nhất định hắn sẽ nghi ngờ, chỉ mong hắn sẽ không tò mò nàng ở trong này làm cái gì...

"Mộng Nhi, nàng vẫn không muốn nói cho ta biết sao? Có chuyện gì, chúng ta cùng nhau giải quyết, không cần gánh vác một mình!"

Bạch Vũ Mộng khẽ run lên, vẫn bị hắn phát hiện: "Thần, chàng biết không, cổ độc trong cơ thể chàng càng ngày càng nghiêm trọng!" Nhẹ nhàng nói xong, xoay người ôm lấy thắt lưng Lam Hạo Thần.

Lam Hạo Thần cũng ôm lấy Bạch Vũ Mộng, đặt nàng ngồi trên đùi mình: "Không sao, chúng ta cùng nhau nỗ lực được không?"

Bạch Vũ Mộng khẽ gật đầu, tựa vào người Lam Hạo Thần, không tiếp tục nói nữa. diexndafnleequydonn Ngoài miệng Lam Hạo Thần nói không sợ, nhưng thân thể cứng ngắc đã để lộ cảm xúc của hắn.

Hắn rất sợ, sợ sau khi chết rồi, Bạch Vũ Mộng phải làm sao, hắn sợ mình sẽ ra sao nếu không có Mộng Nhi, hắn sợ nếu Mộng Nhi không có hắn, có phải lại tự phong bế bản thân hay không.

Hai người cứ như vậy mà lẳng lặng ngồi im, không hề mở miệng nói một câu, nhưng đều tự hiểu tâm ý đối phương.

Một lát sau, Lam Hạo Thần miễn cưỡng mở miệng: "Mộng Nhi, sau này, ngày nào ta cũng đều đến đây, chúng ta có thể cùng nhau hoàn thành chuyện muốn hoàn thành!"

Bạch Vũ Mộng liếc mắt nhìn hắn, chỉ biết lòng hắn cũng không tốt. Lúc này, bọn họ đều ăn ý không ai nhắc tới đề tài kia nữa, điểm quan trọng là vẫn chưa tìm ra đáp án...

Hiệu suất làm việc của Lam Hạo Thần quả nhiên rất nhanh, sáng sớm hôm sau đã có người chuyển một cái bàn của Lam Hạo Thần đến đây, văn kiện của hắn cũng được đưa đến.

Những người khác vừa thấy hành động này của Lam Hạo Thần, có chút nghiến răng nghiến lợi, hận bản thân vô dụng làm mất đi cơ hội tốt như vậy.

Cái gọi là lâu ngày sinh tình, nếu mỗi ngày Lam Hạo Thần và Bạch Vũ Mộng đều ở cùng nhau, nhất định sẽ nảy sinh tình cảm.

Bạch Vũ Mộng đứng trong thư phòng không nói gì nhìn đám hạ nhân này, trừng mắt nhìn Lam Hạo Thần đang đứng một bên cười đến đáng đánh đòn, hắn còn không biết xấu hổ đứng đó cười, có cần thiết phải gióng trống khua chiêng như vậy không?

Chờ mọi thứ đã sắp xếp xong rồi, Lam Hạo Thần ôm chặt lấy Bạch Vũ Mộng, có chút đắc ý nói: "Về sau chúng ta có thể ở cùng nhau mỗi ngày, thật tốt!"

Bạch Vũ Mộng trợn mắt nhìn Lam Hạo Thần, khẽ cười, nâng sách thuốc của mình lên tiếp tục đọc.

Liên tục vài ngày, Bạch Vũ Mộng đều cùng Lam Hạo Thần ở trong thư phòng, đồ ăn cũng do hạ nhân đưa vào, theo lời đám hạ nhân đó nói, bọn họ ở bên trong đều vùi đầu đọc sách.

Tuy rằng mọi người đều nửa tin nửa ngờ, nhưng không có cách nào, ai bảo mình không chiếm được cơ hội này chứ?

Quả thật Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần đều vội vàng tự lo chuyện của mình, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn đối phương một cái, người còn lại cũng ăn ý nhìn qua, sau đó hai người nhìn nhau cười.

Ngoại trừ Lam Hạo Thần ngẫu nhiên đi tới ôm Bạch Vũ Mộng ngồi xuống, nghỉ ngơi một chút, cũng không có hành động gì khác.

Hôm nay, đột nhiên Bạch Vũ Mộng cũng rất hưng phấn, bởi vì nàng tìm được biện pháp có thể giúp Lam Hạo Thần, đây là một quyển sách cổ, Bạch Vũ Mộng tìm được dưới chân bàn.

Mấy ngày nay, Bạch Vũ Mộng đều đã đọc hết sách thuốc, chỉ thiếu mỗi việc lật ngược thư phòng lên, nhưng vẫn không có thu hoạch gì, tuy nhiên trong một lần tình cờ, nàng thấy được quyển sách này.

Hình như quyển sách này có từ rất lâu rồi, còn bị dùng để kê chân bàn, bên trong có rất nhiều thứ mơ hồ không rõ, còn thiếu một số trang, Bạch Vũ Mộng cũng thử ôm hi vọng đọc thử, diiexndafnlleqydonn không ngờ lại thật sự tìm được biện pháp, không biết cái tên ngu xuẩn nào đã lấy nó để kê chân bàn.

Lam Hạo Thần thấy Bạch Vũ Mộng cao hứng như vậy, nhíu mày, chẳng lẽ Mộng Nhi đã phát hiện ra biện pháp nào sao?

"Thần, thật tốt quá, ta tìm được phương pháp có thể trị cổ độc cho chàng rồi!"

"Vậy sao? Là biện pháp gì?" Lam Hạo Thần có chút bất ngờ hỏi.

Bạch Vũ Mộng cười thần bí, giơ quyển"Phá thư" trong tay lên, tiếp tục ngồi xuống nghiên cứu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện