Mặc Chi Đồng

Chương 36



Sáng hôm sau, Mặc Đồng tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, mí mắt như giấy nhám, cố gắng hai lần mới ngồi dậy được.



Trên người đã thay áo ngủ sạch, hơi cũ nhưng mềm mại, rõ ràng rộng hơn người cậu. Mặc Đồng ngồi lặng bên giường, trong đầu mù mịt mênh mang.

Đây là một căn phòng ngủ nhỏ, đồ vật rất nhiều, tủ quần áo, bàn học, giá sách, một bộ sofa nhỏ, gần như đầy hết cả phòng, nhưng cực kỳ ngăn nắp sạch sẽ. Cả căn phòng đượm một khí vị thanh sạch.

Một người đàn ông trẻ đẩy cửa phòng ngủ bước vào.

Chiều cao trung bình, khuôn mặt đôn hậu, tóc ngắn gọn gàng.

Mặc Đồng nhìn người đàn ông đứng trước mặt, nhục nhã cùng xấu hổ đồng loạt dâng lên trong lòng, lời nói cũng bắt đầu lắp bắp.

“Giáo… Giáo sư Thang?”

Thang Khải Thần mỉm cười, “Đúng vậy. Là tôi. An Mặc Đồng.”

Anh ta là phó giáo sư dạy Mặc Đồng môn Lý luận về Phát triển không gian trong khóa này.

Mặc Đồng lúc này mới nhớ ra, gần hồ Huyền Vũ có ký túc xá của giáo viên D đại.

Thang Khải Thần nhìn cậu thiếu niên xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, đưa tay xoa xoa tóc cậu:

“Không cần xấu hổ. Mỗi người đều có lúc không vui, bất kể tuổi tác lớn nhỏ, từng trải nhiều ít. Thiếu niên tâm sự còn cao hơn trời, bọn tôi đều từng có những ngày như vậy. Đến đây, uống tách trà giải rượu có một không hai của tôi nào.”

Trong chiếc tách sứ trắng nho nhỏ là nước trà màu hồng đậm, có vị hơi đắng của hồng trà, hương thơm dịu của hoa cúc cùng với vị ngọt của mật ong. Dòng nước âm ấm trôi thẳng vào dạ dày trống trơn, cực kỳ thoải mái dễ chịu, khiến cho tâm hồn cũng tĩnh lại.

Thang Khải Thần nói, “Mặc quần áo, đi làm vệ sinh một chút đi.”

Khi Mặc Đồng đi ra, phát hiện đây chỉ là một căn nhà một phòng ngủ, tối qua thầy hẳn là ngủ trên sofa ở phòng khách, trên sofa đặt một chiếc chăn xếp rất gọn gàng.

Mặc Đồng cúi đầu, lúng túng nói, “Xin lỗi giáo sư.”

Thang Khải Thần cười, “Nói gì vậy. Nào, buồng vệ sinh ở bên kia, không có bàn chải đánh răng mới, chỉ có một chiếc dành cho trẻ con, là chuẩn bị sẵn cho cháu trai tôi, dùng tạm là được rồi.”

Trên lavabo trong phòng tắm, trong chiếc ly in hình hoạt hình, cư nhiên lại là một chiếc bàn chải đánh răng nhỏ hình cây ngô. Mặc Đồng cầm lên, có chút hoảng hốt.

Ra khỏi phòng tắm, thấy trên chiếc bàn trong phòng khách đã bày sẵn bát đĩa, có một nồi cháo nóng hôi hổi, Thang Khải Thần đang múc cháo ra hai chiếc chén nhỏ.

“Đến đây, nếm thử điểm tâm tôi làm.”

Mặc Đồng quay nhìn, thấy trong đĩa lại còn có hai lát sandwich. Thang Khải Thần cười híp mắt, “Tôi luôn ăn sandwich với cháo, Trung Tây kết hợp, trên cả tuyệt vời!”

Mặc Đồng cũng cười.

Nhìn anh ta mặc chiếc sơmi vải hơi cũ, quần jeans, khuôn mặt bình thường, nhờ vẻ chất phác hợp với vẻ trí thức mà trông rất khoáng đạt, Mặc Đồng nhớ đến lời nhận xét của mấy bạn nữ cùng khóa về Thang Khải Thần, dùng từ ‘anh trai tốt’ để hình dung về giáo sư Thang là đúng nhất. Cậu không khỏi nở nụ cười.

Thang Khải Thần vừa ăn vừa nói với Mặc Đồng, “Tôi rất thích các mẫu thiết kế trong bài tập của cậu, rất chú trọng đến tính nhân văn, thiếu niên tuổi này như cậu, thật sự là hiếm thấy.”

Mặt Mặc Đồng ửng đỏ.

Ăn xong, hai người cùng đến trường. Thang Khải Thần dắt một chiếc xe đạp ra, nói với Mặc Đồng, “Hay là tôi chở cậu?”

Mặc Đồng nói, “A?”

Thang Khải Thần trèo lên xe, “Đến đây đến đây, hồi tưởng lại cảm giác cha cậu đèo cậu hồi nhỏ một chút.”

Mặc Đồng ngồi lên ghế sau, thật sự nhắm mắt lại. Trong trí nhớ mơ hồ hiện lên hình ảnh, dù đã không còn rõ ràng nhưng lại chẳng bao giờ biến mất.

Cậu bé nho nhỏ, ngồi trên đòn trước của xe, phía sau là bờ vai rộng của Cha, gió quất vào mặt lành lạnh, sau lưng lại là ấm áp.

Chỉ lát sau đã đến cổng bên của trường, Mặc Đồng nhảy xuống xe, nói cảm ơn xong, vừa định đi, Thang Khải Thần liền gọi cậu lại.

“Mặc Đồng, tôi và giáo sư Trần cùng với vài học sinh cùng sở thích lập một câu lạc bộ về mô hình, chuyên dựng các mô hình kiến trúc từ các loại vật liệu, ở trong phòng thể dục nhỏ không dùng đến đằng sau dãy phòng học. Không bằng cậu cũng tham gia?”

Mặc Đồng suy nghĩ một lát, đồng ý.

Buổi chiều sau khi tan học, Mặc Đồng đi đến nơi Thang Khải Thần nói, đẩy cửa bước vào.

Căn phòng này trước kia được dùng làm nơi tập thể dục cho nữ sinh, sau lại không dùng nữa, bên tường vẫn còn một dãy tay vịn. Nhưng giờ đã được trang bị thêm không ít tủ trưng bày, tuy là cũ nhưng rất sạch sẽ. Trong tủ bày rất nhiều mô hình kiến trúc, Mặc Đồng thoáng nhìn đã bị hấp dẫn ngay.

Đi xuống hai bậc thang, nhoài người đến sát tủ quan sát.

Rõ ràng những mô hình này đều dùng những chất liệu không đắt tiền dựng nên nhưng lại tinh xảo lạ thường, trong đó có nhiều mô hình các công trình kiến trúc nổi tiếng thế giới.

Thang Khải Thần đi đến, kéo Mặc Đồng sang giới thiệu cho mọi người.

Từ hôm đó, Mặc Đồng bắt đầu cùng dựng mô hình ở câu lạc bộ của Thang Khải Thần.

Mặc Đồng khi còn nhỏ đã từng học làm gốm tại xưởng của một gia đình cậu đến ở nhờ, hơn nữa lại rất có thiên phú, tay rất khéo, không lâu sau đã làm rất giỏi. Cậu vốn rất có hứng thú với nhà ở, bắt đầu làm một mô hình về nhà cửa vùng Giang Tô dưới sự giúp đỡ của mọi người.

Thang Khải Thần và giáo sư Trần đều là người rất ôn hòa, hơn nữa những người tham gia câu lạc bộ này hơn phân nửa đều là tính tình hiền lành trầm tĩnh, quen với sự tịch mịch. Điều này khiến một người không giỏi giao thiệp như Mặc Đồng cảm thấy rất thoải mái.

Lại một cuối tuần, Mặc Đồng như trước đến căn phòng học nhỏ nọ dựng mô hình. Khi chăm chú chạm chạm khắc khắc, thời gian trôi qua thật chậm, nhưng vừa ngẩng đầu lên, thời gian đã lập tức tràn đến.

Chợt nghe có người vui vẻ gọi, “Mời giáo sư Thang đến ăn trái cây.”

Con dao trong tay bỗng cứa vào ngón tay.

Dựng mô hình khó tránh khỏi vài vết thương nhỏ, Thang Khải Thần đã chuẩn bị sẵn một hòm thuốc nhỏ đặt trong tủ. Thấy Mặc Đồng đưa ngón tay vào miệng mút, anh ta buông trái cây, mang đến một chiếc băng cá nhân, ngồi trên bậc thang, cẩn thận băng vết thương trên ngón tay giúp cậu, lại giúi một quả táo vào tay cậu.

“Kể cậu nghe chuyện này, An Mặc Đồng.”

Mặc Đồng nhìn anh ta.

Vẻ buồn bã sâu sắc trong mắt cậu thiếu niên này vẫn khiến Thang Khải Thần lo lắng.

“Chuyện này tên là Quả táo cuối cùng. Có một người bị lạc trong sa mạc, lục lọi khắp hành lý thấy chỉ còn lại một quả táo xanh nho nhỏ. Anh ta nắm chặt quả táo, giữa mênh mông bát ngát cố tìm lối ra. Một đêm trôi qua, anh ta vẫn chưa ra khỏi được. Anh ta liếm liếm đôi môi khô nứt, nhìn quả táo nhỏ trong tay, tự nói với mình, ta vẫn còn một quả táo, ta vẫn còn một quả táo. Niềm tin đó chống đỡ anh ta, ba ngày sau, anh ta rốt cuộc ra khỏi sa mạc, trước mắt là một mảnh đất xanh tươi.” Anh ta vỗ vỗ vai Mặc Đồng, “Người có hy vọng, sẽ không đến Hỏa Diệm Sơn.”

Rất nhanh đã đến nghỉ hè.

Các học sinh trong câu lạc bộ hẹn cùng nhau đến nhà giáo sư Thang ở Bát Quái châu chơi một ngày một đêm, nhất định bảo Mặc Đồng cũng đi.

Mặc Đồng nghĩ nghĩ, lấy di động bấm bấm một tin nhắn ngắn, một lúc lâu mới nhấn nút gửi.

“Tôi cùng với bạn học đến nhà giáo sư, một ngày đêm sẽ trở về.”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện