Mặc Chi Đồng

Chương 42



Chu Thích Hoài thật nhẹ nhàng hôn phía sau tai Mặc Đồng.



Trước đây, trên mặt cậu thiếu niên lúc này sẽ ửng đỏ, tượng như phiến hoa đào trong tranh, thần sắc nửa ngượng ngùng nửa mong đợi, phi thường động lòng người.

Hôm nay cậu lại rủ mắt, ngoan ngoãn tựa vào vai anh ta.

Chu Thích Hoài đột nhiên nhớ đến con bồ câu trắng mà mình nuôi rất nhiều năm trước. Nó có đôi cánh mềm mại xinh đẹp, đôi mắt nho nhỏ, đen lay láy như biết nói. Nhưng sau không hiểu sao nó lại bệnh, thường cong cổ, giấu đầu dưới cánh. Không lâu sau, sinh mệnh nhỏ linh động héo tàn như lá thu.

Chu Thích Hoài bỗng cảm thấy một nỗi sợ hãi dâng lên từ sâu trong tim, đôi tay lại thêm cố sức ôm lấy cơ thể trong lòng mình. Mãi đến khi anh ta chợt bừng tỉnh mới buông lỏng tay.

Anh ta biết lực của tay mình, cậu thiếu niên trong lòng gần như không thở nổi, nhưng không giãy dụa chút nào.

Tối hôm đó là lần đầu tiên bọn họ quan hệ sau nhiều tháng trời.

Khi y phục của cậu thiếu niên đã trút hết, Chu Thích Hoài thất thần trong chốc lát.

Cậu thật sự rất gầy, gầy thật gầy, xương sườn nổi lên từng chiếc từng chiếc một, dường như muốn đâm thủng làn da mỏng manh, nơi hai chiếc xương quai xanh hõm xuống thật sâu.

Đó không phải là cái gầy một cậu thiếu niên hai mươi tuổi nên có. Cậu lẳng lặng nằm đó, giống như một vật hiến tế bất lực nằm trên bục tế thần. Nhưng cậu lại nở nụ cười, một nụ cười mênh mang vô hồn.

Chu Thích Hoài cúi người, dùng hai tay chống thân thể, anh ta gần như không làm nổi.

Nhưng cậu thiếu niên kia lại vô thố [1] nhìn anh ta, trong mắt thậm chí có chút kinh hoàng. Cậu lại cười, nụ cười mơ hồ có ý lấy lòng, cậu không hề như rất nhiều lần khác trong quá khứ nói, “Làm ơn làm ơn, tắt đèn đi được không?” Thanh âm nhè nhẹ, có chút nũng nịu, có chút ngượng ngùng, có chút động tình.

Cậu chỉ như vậy, thản nhiên *** giữa ánh sáng, trên mặt mang một nụ cười mập mờ.

Chu Thích Hoài yên lặng thở dài một tiếng, tắt đèn.

Đêm đó, Chu Thích hoài ôn nhu khác thường, âu yếm cậu thiếu niên thật thật lâu, khiến nhiệt độ cơ thể cậu dần dần tăng lên, làn da toát ra một lớp mồ hôi mỏng, để thân thể cậu, giữa những cơn khoái cảm ngày càng mãnh liệt dần dần trở nên mềm mại như ao nước xuân, bập bềnh dậy sóng.

Mãi đến cuối cùng khi tiến nhập cậu, anh ta cũng phá lệ nhẹ nhàng chậm rãi. Thân thể gầy gò đến đáng thương kia nhưng lại mang đến cho anh ta khoái cảm thật lớn, cái loại thể nghiệm mới mẻ này, giống như lần đầu tiên cùng với người yêu, pha lẫn sự vui sướng quý trọng cùng với nỗi bất an mơ hồ.

Sau hôm đó, hai người lại phục hồi cuộc sống yên ả cùng nhau.

Nhưng Chu Thích Hoài cảm thấy rất rõ ràng, có gì đó không còn đúng nữa.

Mặc Đồng trở nên cực kỳ thông minh.

Cậu thường học rất lâu, nhưng Chu Thích Hoài vừa trở về, cậu sẽ rất ân cần pha trà cho anh ta, làm cho anh ta chút điểm tâm, cùng làm tất cả những gì anh ta muốn làm.

Chu Thích Hoài rất nhớ cậu Mặc Đồng ngày xưa, nhớ ánh mắt lúng liếng của cậu, nhớ nụ cười có chút tinh nghịch của cậu, nhớ kiểu nói chuyện có chút khiêu khích của cậu, thậm chí nhớ chút sắc sảo cậu giấu dưới vẻ ngoài thanh đạm khi mới gặp gỡ.

Anh ta biết đã đánh mất cậu rồi, anh ta cũng biết mình đánh mất cậu ở đâu, chỉ là không biết phải làm thế nào để tìm cậu về.

Về việc quan hệ, sự thay đổi của Mặc Đồng cũng rất lớn.

Trước khi gặp Chu Thích Hoài, cậu không hề là một cậu bé không có kinh nghiệm, nhưng, sự ngượng ngùng và non nớt của cậu là thật.

Nhưng hiện tại, cậu dường như có chút buông thả bản thân mình, sa vào trong dục vọng.

Cậu trước đây rất ít khi phát ra âm thanh khi quan hệ, dù là khi cao trào cũng chỉ như con thú nhỏ, phát ra tiếng hừ nhẹ vừa thấp vừa ngắn như tiếng thút thít.

Hiện tại, cậu sẽ phát ra tiếng rên suốt cả quá trình, thanh âm mềm mại vô lực, nhưng lại kích thích dục vọng khác thường.

Cậu sẽ thả lỏng cơ thể, cực kỳ phối hợp để Chu Thích Hoài chuyển mình thành bất cứ tư thế gì.

Trong quá trình như vậy, hai người đều cảm thấy, có một bản thể khác, từ giữa cơn triền miên chết người với đối phương thoát ra, buồn rầu nhìn cơ thể quấn lấy tại một chỗ trên giường, chỉ cách xa gang tấc, nhưng ngươi không đến đây được, ta không sang kia được.

Có một lần, thậm chí khi Chu Thích Hoài vừa ôm cậu bước vào phòng ngủ, cậu liền chậm rãi trút đi chiếc áo len xanh dương cổ chữ V, lại mở nút chiếc áo mặc bên trong, từng nút từng nút một.

Đó là một chiếc sơmi vải lanh màu trắng, là chiếc Mặc Đồng thích nhất, áo có một dãy những chiếc nút rất nhỏ san sát. Chu Thích Hoài nhớ rõ một buổi tối, trong căn nhà gỗ ở khu resort, ánh lửa đo đỏ trong lò sưởi ánh lên mặt Mặc Đồng sáng bừng, anh ta dục vọng bừng bừng, chưa kịp mở hết nút đã liền đưa tay vào mơn trớn một mảnh da thịt săn chắc mịn màng, nhưng lại làm đứt mất một chiếc nút. Hôm sau, Mặc Đồng tìm nửa ngày trời mới tìm thấy, lại cẩn thận khâu vào.

Hiện tại, cậu cứ như vậy mở ra từng chiếc nút một, sau đó, nằm xuống trên giường.

Chu Thích Hoài bỗng thấy mệt mỏi vô hạn.

Anh ta đến bên cửa sổ, đưa một ngón tay vén lên tấm rèm cửa dày, nhìn bóng đêm nặng trĩu bên ngoài.

Anh ta nói, “Mặc Đồng, một thiếu niên như cậu, đối với một người gay mà nói, có sức hấp dẫn rất lớn; nhưng tôi, cũng không đam mê thân thể của cậu đến vậy.”

Mặc Đồng hơi nhổm người dậy, nhỏ giọng nói từng chữ từng chữ một, khó khăn mà thong thả, “Xin lỗi, Chu tiên sinh, nhưng mà, ngoài cái này ra, tôi thật sự, không có gì cả.”

Chu Thích Hoài nói thầm trong lòng, cậu có, cậu có. Cậu có. Chỉ là, tôi không biết nên làm thế nào để chiếm được. Thứ tôi đã từng dễ dàng có được, hôm nay lại như cách sơn cách thủy.

Cuối cùng, anh ta cũng không nói câu đó ra.

Nhưng, anh ta rốt cuộc hạ quyết tâm thay đổi tình trạng hiện tại.

Hôm đó, lại sắp đến kỳ nghỉ đông, khi Chu Thích Hoài trở về, còn mang theo một chiếc hộp giấy thật to.

…………………

[1] vô thố: không biết phải làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện