Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Chương 96: Phiên ngoại 1 - truyền thuyết



Mộ Thiên Sơn biến mất. Thu Địch Phỉ biến mất. Ngay cả hài tử của hai người, nhủ danh Ngưu Ngưu cũng không thấy đâu.

Bọn họ đi đâu, không ai biết. Rất nhiều năm sau đó, Mộ Thiên Sơn đã trở thành nhân vật truyền kỳ, làm người ta bàn tán không biết mỏi miệng.

Truyền thuyết hắn có dung mạo như trích tiên. Truyền thuyết hắn có võ công cái thế. Truyền thuyết hắn mưu trí như Gia Cát Lượng tái thế hay ba anh thợ giày gộp lại cũng không bằng. Truyền thuyết khi còn trẻ hắn rất phong lưu phóng khoáng, tùy hứng. Truyền thuyết hắn lại yêu một nữ tử rất bình thường.

Truyền thuyết sau khi nhất thống thiên hạ, hắn lại vì nữ tử này mà thương tâm gần chết, cuối cùng buông tay từ bỏ giang sơn.

Truyền thuyết…

Bách Quái vừa rót rượu, vừa cát ngang đám vẹt om sòm…

“Truyền thuyết cái con kỉ á, đều là ăn ốc nói mò. Tiểu tử kia rõ ràng mang thê tử của hắn lên Thiên Sơn tìm tuyết liên thôi, lại làm như một nhà ba người bọn họ tu hành đắc đạo, thăng thiên thành tiên vậy. Các ngươi còn om sòm, coi chừng ta nhổ sạch lông đem các ngươi nướng làm mồi nhắm rượu ah”

Đội hình cầu vồng nghe sư phụ uy hiếp mất con vẹt cưng của mình thì rất không hài lòng và mất hứng, bực bội nói “ lão già chết tiệt, đừng quên hiện tại ngươi chẳng có chút võ công nào, ai cũng không đánh lại đấy, còn không khách khí với mấy con chim của chúng ta thì chúng ta cũng sẽ không khách khí với ngươi”

Bách Quái bật cười nói “ một đám vương bát đản mà, các ngươi tạo phản rồi. Cho dù ta không có võ công thì vẫn còn vô số độc dược nha, ai không muốn sống thì thử đụng tới ta xem”

Tám người oán hận nhe răng trừng mắt…



Cái rắm, mấy người bọn họ sớm mong tối ước đã nhiều rồi, hi vọng lão già chết tiệt mất hết võ công, hôm nay rốt cục mộng ước đã thành sự thật, bọn họ lại quên mất lão già ngoài võ công còn rất giỏi dụng độc ah. Cái rắm, chẳng lẽ cả đời này đều bị lão ăn tới gắt gao sao

Không không không là không không không

Mọi người còn đang đắm chìm trong cảm xúc, chợt vẹt một run run lên tiếng “ để cho ta đem truyền thuyết nói cho xong đã, sau đó các ngươi muốn võ đấu hay độc đấu cũng được. Truyền thuyết này rất quan trọng, rất rất quan quan trọng trọng ah”

Mọi người liền vung tay lên, ý bảo nó có rắm mau thả, không thì vác bụng sang chỗ khác mà chơi.

Vẹt một xin được quyền lên tiếng xong liền tranh thủ thời gian, hắng giọng nói “ lại nói, truyền thuyết rằng ở Thiên Sơn xa xôi từng có người gặp được một đôi vợ chồng trẻ vô cùng ân ái cùng một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài. Hai vợ chồng kia khí độ lỗi lạc, tướng mạo thoát tục, quả thực không giống như người phàm, mà đặc biệt nhất là người chồng lại là nam tử một đầu tóc bạc đến chói mắt”



Vẹt một cuối cùng cũng nói xong truyền thuyết tâm đắc nhất.

Bách Quái ngửa cổ uống cạn chén rượu, thoải mái cười lớn “ ta nói rồi mà, nha đầu kia phúc lớn mạng lớn sao có thể dễ dàng bị lão thiên gia bắt đi được chứ”

Dứt lời, thừa dịp mọi người không để ý liền nhanh tay lau đi vệt nước nơi khóe mắt, bên môi vẫn tươi cười.

Biết bọn họ còn sống là tốt rồi, là tốt rồi ah…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện