Mạc Phụ Hàn Hạ

Quyển 2 - Chương 23



Ngày hôm sau, Mộc Hàn Hạ mở mắt ra, nhìn nắng sớm nhẹ nhàng, cô nằm ngốc nghếch một lát, trong đầu xuất hiện ý nghĩ: hiện tại mình xem như là có bạn trai?

Trái tim không ngừng đập thình thịch, rời giường, rửa mặt, thay quần áo, trong đầu còn nghĩ đến anh ở phòng bên cạnh. Kết quả mở cửa ra đã thấy cửa phòng anh cũng mở ra. Lâm Mạc Thần mặc âu phục thẳng thớm, trong tay còn vắt áo khoác, đi ra.

Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Mộc Hàn Hạ khẽ run lên, trên mặt lại làm như không có việc gì:“Chào buổi sang.”

Anh lập tức đi về phía cô, dừng trước mặt cô, sau đó cầm lấy một bàn tay cô, khẽ nói:“Đi thôi.”

Mộc Hàn Hạ bị anh nắm tay đi về phía thang máy, linh hồn cả người người cũng như bị anh dắt mất rồi. Cô nhìn bàn tay hai người đan nhau nói:“Không phải hôm qua anh nói để cho em cân nhắc một thời gian sao?” Sao hiện tại lại thuận lý thành chương thế này.

Lâm Mạc Thần nhìn phía trước, khẽ cười một tiếng:“Ha...”

Mộc Hàn Hạ:“...”

Hai người vào thang máy, tay anh vẫn nắm chặt.

Mộc Hàn Hạ:“Anh chơi xấu.”

Lâm Mạc Thần im lặng.

Một lát sau đã đến tầng nhà hàng, cửa thang máy mở ra, ngoài cửa cũng không có người, Lâm Mạc Thần bỗng nhiên cúi đầu, tay đồng thời đỡ lấy gáy cô, môi khẽ mổ một cái thì thầm:“Đi ăn sáng.”

Mặt Mộc Hàn Hạ nóng lên, ngoan ngoãn tùy anh nắm tay vào nhà hàng.

Hôm nay vẫn tuần tự mà tiến như cũ. Hai người ăn xong bữa sáng, anh lái xe đến công ty. Tới công ty, cả hai đều bận rộn. Tinh lực của anh hiện tại đặt ở mảnh đất A, còn cô phải giúp anh để ý kinh doanh trang phục, thường xuyên liên hệ với phía bên Bắc Kinh. Hai người đ

ều bận rộn, từ sáng đến trưa chưa từng gặp mặt nói với nhau một câu nào.

Nhưng bắt đầu từ ngày này, Mộc Hàn Hạ không còn giống trước kia nữa, đây là lần đầu tiên cô đến bên một người đàn ông. Cho dù công việc bận rộn, nhưng luôn thường nhớ tới dáng vẻ của anh. Dáng vẻ khi anh ôm, khi anh hôn, khi anh khẽ cười chăm chú nhìn cô. Dáng vẻ này của anh ở trước mặt người khác là lạnh lùng lão luyện, còn ở trong mắt cô thì hoàn toàn khác biệt.

Tới giữa trưa, Lâm Mạc Thần vẫn còn đang họp với mấy người bên công ty bất động sản, có người nhìn đồng hồ nói:“Lâm tổng, nếu không chúng ta xuống dưới lầu ăn trưa nhé?”

Lâm Mạc Thần yên tĩnh một lát đáp:“Buổi trưa tôi có hẹn rồi. Mọi người ăn trước đi, buổi chiều trở về tiếp tục.”

Mội người tất nhiên không dị nghị gì.

Lúc đó, Mộc Hàn Hạ đang ở nhà máy vùng ngoại thành, tính ăn cơm hộp với mấy cán bộ trong phân xưởng, lại nhận được điện thoại của Lâm Mạc Thần.

“Ở đâu vậy?” Anh hỏi.

“Trong nhà máy.”

“Anh đón em đi ăn cơm.” Trong tiếng nói của anh khẽ có ý cười.

“Vâng.” Cúp điện thoại, Mộc Hàn Hạ lập tức bỏ hộp cơm xuống, vẻ mặt nghiêm nghị:“Tạm thời có việc, mọi người ăn trước nhé, tôi đi đây.”

Mọi người đều nói:“Quản lí Mộc thật sự bận quá. Rất chuyên nghiệp! Cơm cũng không thể ăn!”

Mộc Hàn Hạ chột dạ:“Đâu có.”

Khi cô ra khỏi nhà máy, đã thấy Lâm Mạc Thần đậu xe dưới bóng râm cây ven đườn. Cô mở cửa ngồi vào vị trí cạnh ghế lái, nhìn anh đeo kính râm, vẻ mặt khẽ cười.

“Em muốn ăn gì?” Anh hỏi.

“Gì cũng được.”

Kết quả Lâm Mạc Thần lại lái xe đưa cô đến cửa hàng nhỏ kia. Anh nắm tay cô, Mộc Hàn Hạ nhìn thấy trên mặt ông chủ tươi cười, hơi 囧, nhỏ giọng nói:“Sao anh lại mang em đến nơi này? Có cần phải ấu trĩ như vậy không lão đại?”

Lâm Mạc Thần thản nhiên đáp:“Làm gì có chuyện anh không nắm chắc khi mang em đến nơi này chứ? Lần trước mang em đến đây, chính là một trong những bước theo đuổi em.”

“...”

Hai người ngồi xuống ăn cơm, ngay cả canh củ sen loãng cũng hơi có vị ngọt.

Khi Lâm Mạc Thần ăn cơm, nếu không có chuyện cần bàn, sẽ im lặng, nhưng Mộc Hàn Hạ có một thói quen ngay cả khi ăn cơm cũng nhiệt tình, nhịp điệu ăn cơm của cô cũng nhanh. Thỉnh thoảng cô ngước mắt nhìn về phía anh, cô không quen với lễ nghi dùng cơm trang trọng của người nước ngoài, cái gì gọi là xã hội thượng lưu, cái gì gọi là phong độ, nhưng dáng vẻ dùng cơm của Lâm Mạc Thần thực sự tao nhã cẩn thận. Ngay cả dáng vẻ cầm đũa này nọ dường như đều phóng khoáng hơn người bình thường.

“Em nhìn gì vậy?” Anh hỏi.

“Không có gì.” Mộc Hàn Hạ đáp, nghĩ đến việc thời niên thiếu anh đã rời khỏi thành phố Lâm ra nước ngoài, vì thế hỏi:“Ngoài em gái, anh còn người thân nào ở thành phố Lâm không?”

Lâm Mạc Thần uống một ngụm canh, giọng nói nhàn nhạt đáp:“Không có.”

“Vâng.”

Anh ngước mắt nhìn cô:“Còn em? Ở thành phố Giang còn ai không?”

Mộc Hàn Hạ gẩy đồ ăn trong bát đáp:“Còn lại đều là họ hàng xa không mấy lui tới.”

Lâm Mạc Thần im lặng.

Một lát sau, Mộc Hàn Hạ bỗng nhiên ngẩn ra, Lâm Mạc Thần cầm tay cô ở dưới bàn.

Đôi mắt anh nặng nề, yên bình nhìn cô. Tay anh thon dài, hoàn toàn nắm tay cô trong lòng bàn tay.

Mộc Hàn Hạ bỗng nhiên hiểu ra nắm tay vừa là động viên, vừa là sự che chở của anh dành cho cô.

Chưa từng có ai mang lại cảm giác như vậy cho Mộc Hàn Hạ, trong mắt cô khẽ cay cay, cúi đầu nở nụ cười.

Lúc này di động của Lâm Mạc Thần vang lên, anh buông tay cô ra, nhận điện thoại:“Alo. Ừ, được, chuyển sổ liệu tỉ mỉ cho tôi. Được, tôi sẽ nhanh chóng phái người qua.”

Cúp điện thoại, Mộc Hàn Hạ hỏi:“Xảy ra chuyện gì à?”

Anh nhìn cô đáp:“Gần đây thành tích tiêu thụ ở thị trường Bắc Kinh hơi dao động, cũng xuất hiện đối thủ cạnh tranh mới, cần giúp bọn họ quan sát thị trường và một số loại sản phẩn trọng điểm khác.”

Mộc Hàn Hạ yên tĩnh một lát đáp:“Để em đi.”

Lâm Mạc Thần không trả lời ngay. Trên thực tế, người như anh cho tới bây giờ kế hoạch luôn chu đáo chặt chẽ, lúc này trong lòng lại xuất hiện một chút chán nản. Nếu sớm biết có ngày hôm nay, anh cần gì phải đào tạo cô thành người kế tục sự nghiệp trang phục? Người mới thu vào tay, tình cảm còn chưa nồng nàn, đã phải thả ra ngoài?

A....

Nhưng rốt cuộc anh cũng không phải là người đàn ông vì tình cảm để ảnh hưởng đến sự nghiệp. Yên lặng một lát, anh đáp:“Ừ.”

Cơm nước xong, trở lại xe, Mộc Hàn Hạ nói:“Nếu tình huống khẩn cấp, vậy tối nay em bay qua luôn.”

“Ừ.”

Mộc Hàn Hạ không nói nữa.

Lâm Mạc Thần cắm chìa khóa vào ổ, nhưng không khởi động ngay, ngón tay gõ trên tay lái hai cái, kéo cô vào lòng, tim Mộc Hàn Hạ đập thình thịch, anh cúi đầu, khẽ hôn cô. Nụ hôn này còn nồng nàn hơn so với buổi sáng, nóng bỏng và mạnh mẽ y như tối hôm qua. Mộc Hàn Hạ khẽ ưm ở trong lòng anh, anh hôn sâu một lúc lâu, mới khẽ nói:“Anh sẽ nhanh chóng xử lí xong mọi chuyện, đến sân bay tiễn em.”

Kết qua hôm nay khi Mộc Hàn Hạ chờ ở cửa an ninh sân bay sắp đến thời gian lên máy bay, Lâm Mạc Thần vẫn chưa tới.

Hoàng hôn buông xuống, cô nhìn cửa vào ở xa, trong dòng người như thoi đưa không hề có bóng dáng anh.

Cuối cùng chờ khi anh gọi điện thoại đến.

Đầu này ầm ĩ, bên phía anh cũng vậy.

“Sắp lên máy bay chưa?” Anh hỏi.

Mộc Hàn Hạ đáp:“Em lên ngay đây.”

“Xin lỗi.” Anh nói,“Bên Dung Duyệt có cuộc họp quan trọng, đến giờ còn chưa kết thúc, nên anh không đi được.”

Rõ ràng là anh thất hứa, nhưng cô vẫn hơi mềm lòng nói:“Không sao.”

Hai người yên tĩnh một lát, anh chợt bật cười:“Sớm xử lí xong, sớm trở về một chút.”

“Ừ, em sẽ.”

Trong loa thông báo sắp đến giờ lên máy bay.

Mộc Hàn Hạ đáp:“Hẹn gặp lại anh.”

Anh đáp:“Hẹn gặp lại.”

Mộc Hàn Hạ yên lặng hai giây, không cúp điện thoại, nghe thấy anh thản nhiên nói:“Summer, nhớ anh nhé.”

Tim Mộc Hàn Hạ hơi đập mạnh, đỏ mặt:“Vâng, em sẽ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện