Mạc Phụ Hàn Hạ
Quyển 3 - Chương 24
Sáng sớm sương mù còn chưa tan hẳn, Mộc Hàn Hạ đeo khẩu trang, mặc quần áo thể thao đi xuống lầu. Nơi chân trời lộ ra ánh sáng nhạt, trên mặt đất vẫn u ám.
Chạy bộ nhiều năm đã trở thành thói quen, bước chạy của cô cũng vô cùng đều đều có lực. Cô chạy ra ngoài tiểu khu, chạy dọc theo những tòa nhà cao tầng ở Quốc Mậu, chạy theo quảng trường diện tích không lớn, tăng tốc chạy. Trong lòng cũng bình yên vui vẻ.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy một người đàn ông xuất hiện ở con đường đối diện.
Anh mặc một bộ quần áo thể thao màu xám, đi giày màu đen, vừa nhìn đã biết là hoàn toàn mới, không đeo khẩu trang, chạy không nhanh không chậm. Khuôn mặt anh từ từ xuất hiện trong sương mù, trong nháy mắt ánh mắt hai người giao nhau, ánh mắt anh vẫn trầm tĩnh như thường.
Mộc Hàn Hạ chạy qua người anh.
“Chào buổi sáng.” Anh nói.
Mộc Hàn Hạ: “Chào buổi sáng.”
Hai người chạy sát qua nhau.
Mộc Hàn Hạ hiểu khi Lâm Mạc Thần dự định làm chuyện gì đó nhất định sẽ có hành động, hơn nữa anh còn có rất nhiều thủ đoạn. Trên tình trường, anh cẩn thận không lay chuyển được, nhưng biết rõ là anh cố ý chạm mặt, song cô lại không tự chủ được nhớ tới anh của trước đây.
Nhớ tới thời gian ngắn ngủi ở bên nhau, mỗi buổi sáng cô đều chạy bộ, nhưng anh chưa bao giờ đi.
Anh là người đàn ông duy nhất Mộc Hàn Hạ ở chung, khi đó cô cảm thấy thật kì quái sao đàn ông và phụ nữ khác biệt nhiều như vậy? Anh luôn có thể ngủ được, mỗi ngày ngủ thẳng đến khi đồng hồ báo thức vang lên mấy lần mới bình tĩnh thức dậy, rửa mặt mới tỉnh táo. Đương nhiên anh cũng là người vô cùng gò bó bản thân, nếu vì công việc ba giờ sáng phải dậy, anh cũng sẽ dậy, cho dù đêm hôm trước mới ngủ được mấy tiếng. Nhưng anh thực sự ngủ được, thỉnh thoảng buổi tối cuối tuần hai người đi ngủ rất sớm, hôm sau anh vẫn có thể ngủ thẳng đến chín mười giờ mới khoan khoái tỉnh dậy.
Có lẽ khi đó bởi vì anh vẫn còn là một chàng trai trẻ tuổi nên mới tham ngủ như vậy?
Mấy ngày nay anh sống ở tòa nhà Phong Thần, cô chạy bộ chưa từng gặp anh, có lẽ hôm nay đúng là lần đầu tiên trong nhiều năm qua anh chạy bộ buổi sáng.
Mộc Hàn Hạ chạy trên đường đã sáng rõ, từ từ giảm tốc độ. Hôm nay cô đã chạy được tương đối, đột nhiên nhớ tới khi ở nước ngoài, mỗi ngày cô đều chạy bộ dọc bờ sông. Có một thời gian, cũng có một anh chàng người Hoa mỗi ngày đều chạy cùng. Sau đó thì sao? Sau đó vào một ngày nào đó người đó rốt cuộc thổ lộ, cô thẳng thắn từ chối, sau đó chạy vô cùng nhanh, bỏ lại người đó phía sau. Lúc ấy cô giống như trốn quỷ, chạy như điên trên đường, nghĩ cái gì ư? Cô nghĩ đời này có lẽ sẽ không có ai chạy cùng cô nữa. Cô thậm chí còn nghĩ cho dù chưa chia tay với Lâm Mạc Thần cũng sẽ không có, bởi vì anh chưa bao giờ chạy bộ.
Đang nghĩ như vậy đã thấy Lâm Mạc Thần chạy tới trước mặt, đã là một vòng nữa rồi.
Ánh mặt trời nhô khỏi tầng mây, đường nét của anh càng rõ ràng hơn, mặt mày đen thui lạnh lùng, khuôn mặt trắng nõn gầy gò. Hai người bước tới gần nhau, anh dừng lại.
“Chạy xong rồi à?” Anh hỏi.
Mộc Hàn Hạ: “Vâng.”
Anh hơi thở gấp, hai tay để bên hông, nhìn cảnh vật xung quanh nói: “Không khí nơi này kém quá, sau này tốt nhất em đừng chạy ở nơi này.”
Mộc Hàn Hạ tháo khẩu trang ra, lấy khăn mặt trên vai lau mồ hôi nói: “Không có chỗ khác để đi, em cũng không thích dùng máy chạy bộ ở nhà.”
Trên con đường bên cạnh không ngừng có xe chạy qua, con đường bắt đầu trở nên ồn ào. Anh nói: “Không phải không có nơi để đi, cách đây 3 km có công viên Vọng Tinh, nếu em cảm thấy được, về sau chúng ta lái xe chạy chung.”
Mộc Hàn Hạ nhìn bóng dáng dưới chân mình cười nói: “Nói sau đi.”
“Ừ.” Anh nhìn cô nói.
Hai người im lặng một lát, sóng vai đi trở về. Sau khi rời khỏi đường lớn, dọc đường cả hai đều im lặng. Các tòa nhà cao tầng vẫn còn im ắng, trên bầu trời chỉ có mấy chú chim bay qua.
Khi đến cửa tiểu khu nhà cô, anh hỏi: “Em ăn sáng chưa?”
Mộc Hàn Hạ đáp: “Vẫn chưa. Trong nhà có nấu cháo.”
Anh dừng bước, chợt nở nụ cười nói: “Đã lâu anh không ăn cháo trong nhà nấu rồi. Sau này nếu ngày nào đó em nấu cháo, anh lên ăn nhé.”
Mộc Hàn Hạ khẽ đáp: “Vâng.”
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Khi cô xoay người đi vào trong tiểu khu, đi được hai bước nghe thấy tiếng anh truyền đến từ phía sau:
“Summer, ngày mai gặp.”
Mộc Hàn Hạ hơi sửng sốt, đi được vài bước mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn anh đã đi xa rồi.
Sáng sớm khi Lâm Mạc Thần nói “Ngày mai gặp”, sở dĩ Mộc Hàn Hạ sững sờ là vì hôm nay cô sẽ đi thành phố Giang, sáng mai chắc chắn không ở đây, xin Lục Chương nghỉ hai ngày cũng là vì chuyện này.
Khi cô đến thành phố Giang đã là giữa trưa. Nếu nói lần này cô về nước cảm thấy Bắc Kinh thay đổi rất nhiều, phồn vinh, hiện đại hơn. Nhưng thành phố Giang vẫn mang lại cho cô cảm giác giống như bảy năm về trước. Thành phố vẫn mờ mịt cũ kĩ như trước, đường phố vừa cũ vừa bẩn nhưng vẫn náo nhiệt, xe buýt vẫn phóng nhanh như chớp, đi qua nhiều nơi, cây cầu bắc ngang qua sông Trường Giang, đường dành riêng cho người đi bộ, những cửa hàng nhỏ hằng hà sa số trên phố vẫn như cũ không đổi.
Nhưng có nhiều nơi, nhiều người đã thay đổi rồi.
Ví dụ như siêu thị Nhạc Nhã trước mắt cô đã ngừng kinh doanh, cửa hàng flagship đầu tiên ở khu Hoa Trung cô từng làm việc.
Cô xuống taxi đứng bên đường nhìn nó. Tòa nhà đã bị bao quanh, có cả công nhân đang dỡ bỏ bên ngoài. “Nhạc Nhã Mart” trên mái nhà đã cũ kĩ, khi ở nước ngoài, cô cũng đã nghe đến ảnh hưởng mạnh mẽ của thương mại điện tử với siêu thị thực thể, chú ý tới thành tích của Nhạc Nhã trượt dốc hàng năm, nhưng khi thực sự đến nơi này nhìn thấy cô mới cảm nhận được rõ ràng thời gian đã trôi qua, cảm giác cảnh còn người mất.
Cô rời khỏi Nhạc Nhã, đi theo con đường quen thuộc về nhà, con đường vốn ngoàn ngoèo, đầy bụi, hai bên đều là những tòa nhà cũ có khả năng sập bất cứ lúc nào, nhưng đã không còn nữa, dưới chân đã biến thành một con đường bê tông bằng phẳng, tất cả các tòa nhà cũ đã bị dỡ bỏ. Xóm nghèo quen thuộc ngày xưa của cô đã không còn sót lại chút gì, biến thành một công viên nho nhỏ. Ánh mặt trời rộng lớn, rợp bóng cây, cây cỏ xanh tốt, con đường càng ngày càng rộng.
Khi ở nước ngoài cô biết nhà đã bị phá bỏ và di dời đi nơi khác, lúc ấy cô vẫn bình tĩnh nhờ Hà Tĩnh xử lí hộ thủ tục. Đồ đạc trong nhà và di vật của cha mẹ cũng nhờ Hà Tĩnh bảo quản hộ, nhưng khi tận mắt đến đây chứng kiến sự thay đổi, ngôi nhà cuối cùng không còn tồn tại nữa, trong lòng cô bình tĩnh nhưng lại ngấm ngầm đau.
Ngồi trong công viên một lát cô đứng dậy rời đi.
Cô ngồi xe buýt đến một khu dân cư đã cũ kĩ, dựa theo địa chỉ Hà Tĩnh nói, chắc nhà cô ấy ở gần khu này.
Mắt thấy đã là giữa trưa, cô nghĩ nếu đến nhà Hà Tĩnh cô ấy lại phải vất vả nấu cơm. Hà Tĩnh cũng không phải là người thường xuyên xuống bếp, mỗi ngày đều thà ăn cơm hộp còn hơn. Mộc Hàn Hạ cười, tìm một cửa hàng ven đường ngồi xuống ăn cơm.
Nơi này đường hẹp nhưng cũng náo nhiệt. Người đi đường, xe đạp, thỉnh thoảng còn có xe con chen chúc trên đường. Mộc Hàn Hạ ngồi trước một chiếc bàn sạch sẽ gọi một bát mì, trong lòng cảm nhận được sự cô đơn và ấm áp đã lâu.
Đối diện đường có còn một siêu thị của Nhạc Nhã, là loại siêu thị dành cho gia đình, kiếm lợi nhuận từ dân cư sống trong khu, cũng có người đến người đi, xem ra làm ăn cũng không tệ lắm.
Mộc Hàn Hạ nhìn siêu thị này của Nhạc Nhã từ từ ăn, bỗng nhiên trong nháy mắt nhìn thấy một người đàn ông trung niên hơi quen từ trong siêu thị đi ra.
Cô giật mình, là Mạnh Cương.
Chạy bộ nhiều năm đã trở thành thói quen, bước chạy của cô cũng vô cùng đều đều có lực. Cô chạy ra ngoài tiểu khu, chạy dọc theo những tòa nhà cao tầng ở Quốc Mậu, chạy theo quảng trường diện tích không lớn, tăng tốc chạy. Trong lòng cũng bình yên vui vẻ.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy một người đàn ông xuất hiện ở con đường đối diện.
Anh mặc một bộ quần áo thể thao màu xám, đi giày màu đen, vừa nhìn đã biết là hoàn toàn mới, không đeo khẩu trang, chạy không nhanh không chậm. Khuôn mặt anh từ từ xuất hiện trong sương mù, trong nháy mắt ánh mắt hai người giao nhau, ánh mắt anh vẫn trầm tĩnh như thường.
Mộc Hàn Hạ chạy qua người anh.
“Chào buổi sáng.” Anh nói.
Mộc Hàn Hạ: “Chào buổi sáng.”
Hai người chạy sát qua nhau.
Mộc Hàn Hạ hiểu khi Lâm Mạc Thần dự định làm chuyện gì đó nhất định sẽ có hành động, hơn nữa anh còn có rất nhiều thủ đoạn. Trên tình trường, anh cẩn thận không lay chuyển được, nhưng biết rõ là anh cố ý chạm mặt, song cô lại không tự chủ được nhớ tới anh của trước đây.
Nhớ tới thời gian ngắn ngủi ở bên nhau, mỗi buổi sáng cô đều chạy bộ, nhưng anh chưa bao giờ đi.
Anh là người đàn ông duy nhất Mộc Hàn Hạ ở chung, khi đó cô cảm thấy thật kì quái sao đàn ông và phụ nữ khác biệt nhiều như vậy? Anh luôn có thể ngủ được, mỗi ngày ngủ thẳng đến khi đồng hồ báo thức vang lên mấy lần mới bình tĩnh thức dậy, rửa mặt mới tỉnh táo. Đương nhiên anh cũng là người vô cùng gò bó bản thân, nếu vì công việc ba giờ sáng phải dậy, anh cũng sẽ dậy, cho dù đêm hôm trước mới ngủ được mấy tiếng. Nhưng anh thực sự ngủ được, thỉnh thoảng buổi tối cuối tuần hai người đi ngủ rất sớm, hôm sau anh vẫn có thể ngủ thẳng đến chín mười giờ mới khoan khoái tỉnh dậy.
Có lẽ khi đó bởi vì anh vẫn còn là một chàng trai trẻ tuổi nên mới tham ngủ như vậy?
Mấy ngày nay anh sống ở tòa nhà Phong Thần, cô chạy bộ chưa từng gặp anh, có lẽ hôm nay đúng là lần đầu tiên trong nhiều năm qua anh chạy bộ buổi sáng.
Mộc Hàn Hạ chạy trên đường đã sáng rõ, từ từ giảm tốc độ. Hôm nay cô đã chạy được tương đối, đột nhiên nhớ tới khi ở nước ngoài, mỗi ngày cô đều chạy bộ dọc bờ sông. Có một thời gian, cũng có một anh chàng người Hoa mỗi ngày đều chạy cùng. Sau đó thì sao? Sau đó vào một ngày nào đó người đó rốt cuộc thổ lộ, cô thẳng thắn từ chối, sau đó chạy vô cùng nhanh, bỏ lại người đó phía sau. Lúc ấy cô giống như trốn quỷ, chạy như điên trên đường, nghĩ cái gì ư? Cô nghĩ đời này có lẽ sẽ không có ai chạy cùng cô nữa. Cô thậm chí còn nghĩ cho dù chưa chia tay với Lâm Mạc Thần cũng sẽ không có, bởi vì anh chưa bao giờ chạy bộ.
Đang nghĩ như vậy đã thấy Lâm Mạc Thần chạy tới trước mặt, đã là một vòng nữa rồi.
Ánh mặt trời nhô khỏi tầng mây, đường nét của anh càng rõ ràng hơn, mặt mày đen thui lạnh lùng, khuôn mặt trắng nõn gầy gò. Hai người bước tới gần nhau, anh dừng lại.
“Chạy xong rồi à?” Anh hỏi.
Mộc Hàn Hạ: “Vâng.”
Anh hơi thở gấp, hai tay để bên hông, nhìn cảnh vật xung quanh nói: “Không khí nơi này kém quá, sau này tốt nhất em đừng chạy ở nơi này.”
Mộc Hàn Hạ tháo khẩu trang ra, lấy khăn mặt trên vai lau mồ hôi nói: “Không có chỗ khác để đi, em cũng không thích dùng máy chạy bộ ở nhà.”
Trên con đường bên cạnh không ngừng có xe chạy qua, con đường bắt đầu trở nên ồn ào. Anh nói: “Không phải không có nơi để đi, cách đây 3 km có công viên Vọng Tinh, nếu em cảm thấy được, về sau chúng ta lái xe chạy chung.”
Mộc Hàn Hạ nhìn bóng dáng dưới chân mình cười nói: “Nói sau đi.”
“Ừ.” Anh nhìn cô nói.
Hai người im lặng một lát, sóng vai đi trở về. Sau khi rời khỏi đường lớn, dọc đường cả hai đều im lặng. Các tòa nhà cao tầng vẫn còn im ắng, trên bầu trời chỉ có mấy chú chim bay qua.
Khi đến cửa tiểu khu nhà cô, anh hỏi: “Em ăn sáng chưa?”
Mộc Hàn Hạ đáp: “Vẫn chưa. Trong nhà có nấu cháo.”
Anh dừng bước, chợt nở nụ cười nói: “Đã lâu anh không ăn cháo trong nhà nấu rồi. Sau này nếu ngày nào đó em nấu cháo, anh lên ăn nhé.”
Mộc Hàn Hạ khẽ đáp: “Vâng.”
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Khi cô xoay người đi vào trong tiểu khu, đi được hai bước nghe thấy tiếng anh truyền đến từ phía sau:
“Summer, ngày mai gặp.”
Mộc Hàn Hạ hơi sửng sốt, đi được vài bước mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn anh đã đi xa rồi.
Sáng sớm khi Lâm Mạc Thần nói “Ngày mai gặp”, sở dĩ Mộc Hàn Hạ sững sờ là vì hôm nay cô sẽ đi thành phố Giang, sáng mai chắc chắn không ở đây, xin Lục Chương nghỉ hai ngày cũng là vì chuyện này.
Khi cô đến thành phố Giang đã là giữa trưa. Nếu nói lần này cô về nước cảm thấy Bắc Kinh thay đổi rất nhiều, phồn vinh, hiện đại hơn. Nhưng thành phố Giang vẫn mang lại cho cô cảm giác giống như bảy năm về trước. Thành phố vẫn mờ mịt cũ kĩ như trước, đường phố vừa cũ vừa bẩn nhưng vẫn náo nhiệt, xe buýt vẫn phóng nhanh như chớp, đi qua nhiều nơi, cây cầu bắc ngang qua sông Trường Giang, đường dành riêng cho người đi bộ, những cửa hàng nhỏ hằng hà sa số trên phố vẫn như cũ không đổi.
Nhưng có nhiều nơi, nhiều người đã thay đổi rồi.
Ví dụ như siêu thị Nhạc Nhã trước mắt cô đã ngừng kinh doanh, cửa hàng flagship đầu tiên ở khu Hoa Trung cô từng làm việc.
Cô xuống taxi đứng bên đường nhìn nó. Tòa nhà đã bị bao quanh, có cả công nhân đang dỡ bỏ bên ngoài. “Nhạc Nhã Mart” trên mái nhà đã cũ kĩ, khi ở nước ngoài, cô cũng đã nghe đến ảnh hưởng mạnh mẽ của thương mại điện tử với siêu thị thực thể, chú ý tới thành tích của Nhạc Nhã trượt dốc hàng năm, nhưng khi thực sự đến nơi này nhìn thấy cô mới cảm nhận được rõ ràng thời gian đã trôi qua, cảm giác cảnh còn người mất.
Cô rời khỏi Nhạc Nhã, đi theo con đường quen thuộc về nhà, con đường vốn ngoàn ngoèo, đầy bụi, hai bên đều là những tòa nhà cũ có khả năng sập bất cứ lúc nào, nhưng đã không còn nữa, dưới chân đã biến thành một con đường bê tông bằng phẳng, tất cả các tòa nhà cũ đã bị dỡ bỏ. Xóm nghèo quen thuộc ngày xưa của cô đã không còn sót lại chút gì, biến thành một công viên nho nhỏ. Ánh mặt trời rộng lớn, rợp bóng cây, cây cỏ xanh tốt, con đường càng ngày càng rộng.
Khi ở nước ngoài cô biết nhà đã bị phá bỏ và di dời đi nơi khác, lúc ấy cô vẫn bình tĩnh nhờ Hà Tĩnh xử lí hộ thủ tục. Đồ đạc trong nhà và di vật của cha mẹ cũng nhờ Hà Tĩnh bảo quản hộ, nhưng khi tận mắt đến đây chứng kiến sự thay đổi, ngôi nhà cuối cùng không còn tồn tại nữa, trong lòng cô bình tĩnh nhưng lại ngấm ngầm đau.
Ngồi trong công viên một lát cô đứng dậy rời đi.
Cô ngồi xe buýt đến một khu dân cư đã cũ kĩ, dựa theo địa chỉ Hà Tĩnh nói, chắc nhà cô ấy ở gần khu này.
Mắt thấy đã là giữa trưa, cô nghĩ nếu đến nhà Hà Tĩnh cô ấy lại phải vất vả nấu cơm. Hà Tĩnh cũng không phải là người thường xuyên xuống bếp, mỗi ngày đều thà ăn cơm hộp còn hơn. Mộc Hàn Hạ cười, tìm một cửa hàng ven đường ngồi xuống ăn cơm.
Nơi này đường hẹp nhưng cũng náo nhiệt. Người đi đường, xe đạp, thỉnh thoảng còn có xe con chen chúc trên đường. Mộc Hàn Hạ ngồi trước một chiếc bàn sạch sẽ gọi một bát mì, trong lòng cảm nhận được sự cô đơn và ấm áp đã lâu.
Đối diện đường có còn một siêu thị của Nhạc Nhã, là loại siêu thị dành cho gia đình, kiếm lợi nhuận từ dân cư sống trong khu, cũng có người đến người đi, xem ra làm ăn cũng không tệ lắm.
Mộc Hàn Hạ nhìn siêu thị này của Nhạc Nhã từ từ ăn, bỗng nhiên trong nháy mắt nhìn thấy một người đàn ông trung niên hơi quen từ trong siêu thị đi ra.
Cô giật mình, là Mạnh Cương.
Bình luận truyện