Mạc Phụ Hàn Hạ
Quyển 3 - Chương 30
Một buổi sáng cứ thế trôi qua như vậy, Mộc Hàn Hạ về nhà tắm rửa, đến công ty vẫn còn sớm, chưa tới thời gian đi làm, nhưng từ xa đã nhìn thấy cửa văn phòng Lục Chương khép hờ, đèn còn bật sáng.
Đúng là ngạc nhiên. Lục Chương chưa bao giờ đến sớm như vậy.
Cô đi qua đẩy cửa, quả thực thấy Lục thiếu gia ngồi ngay ngắn sau máy tính, bộ dáng vẻ mặt vô cùng buồn chán. Nhìn thấy cô xuất hiện, ánh mắt anh ta sáng ngời, sau đó nở nụ cười: “Này, đây không phải là sư phụ sao? Đã ăn chơi về rồi à?”
Anh ta cười vô cùng vui vẻ, trong lòng Mộc Hàn Hạ cũng ấm áp, thản nhiên nói: “Nói bậy gì đấy, ai đi ăn chơi chứ, tôi có việc. Sao cậu đến sớm như vậy, không có tôi ở đây trở nên chăm chỉ à? Vi sư cảm thấy vô cùng vui mừng.”
Lục Chương thờ ơ đáp: “Ha ha, từ trước đến nay bổn thiếu gia đều làm theo ý mình, muốn làm mấy tiếng thì làm mấy tiếng. Nửa đêm đi làm thì sao chứ? Chăm chỉ ư? Xin lỗi, tôi tạm thời chưa có nghĩ sâu như vậy.”
Mộc Hàn Hạ bị anh ta chọc cười, xoay người muốn về văn phòng của mình, Lục Chương lại gọi cô: “Đợi đã.”
Mộc Hàn Hạ nhìn anh ta: “Còn có chuyện gì à?”
Lục Chương hỏi: “Cô đi thành phố Giang gặp ai vậy? Đi nhiều ngày như vậy.”
“Một người bạn cũ.”
“À.” Lục Chương miễn cưỡng nói: “Nam à? Có phải trợ lí cô muốn sắp xếp kia không?”
“Không phải, là nữ.” Mộc Hàn Hạ nhanh nhẹn đáp.
Lục Chương nghe vậy nở nụ cười, duỗi thắt lưng, tinh thần tỉnh táo trong nháy mắt lại ngồi thẳng: “Nữ là tốt rồi. Sư phụ cô không nói sớm, aiz, cô ấy xinh không? Có đẹp hơn cô không?”
Nghe mấy câu “đứng đắn” của anh ta, Mộc Hàn Hạ lập tức xoay người đi.
Buổi sáng, Mộc Hàn Hạ mang Lục Chương đi tuần tra cửa hàng, kiểm tra tình hình chuẩn bị cuối cùng của trung tâm mua sắm Duyệt Gia. Hôm nay Lục Chương biểu hiện vô cùng nghe lời phục tùng, cả đường đều đi theo sát cô, còn chủ động nói ra một số vấn đề. Mộc Hàn Hạ đương nhiên kiên nhẫn chỉ bảo anh ta, hai người cứ như vậy hòa hợp trải qua một buổi sáng.
Đến buổi trưa, Phùng Nam đã đặt xong một nhà hàng cho anh ta, là một nhà hàng gần đó hoàn cảnh vô cùng tao nhã. Phùng Nam cũng không dám làm quá rõ ràng, tuy đã thuê gian phòng nhỏ dành cho tình nhân, nhưng không có hoa hồng và nến, mà chỉ trang trí thanh lịch thoải mái.
Vì vậy khi Mộc Hàn Hạ bước vào chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp, cũng không phát hiện có gì bất thường. Còn Lục Chương đã rất quen thuộc với những nơi ăn chơi như thế này, nhìn thấy ghế số pha tình nhân màu đỏ và trang trí lãng mạn, liếc mắt nhìn Phùng Nam, im lặng nở nụ cười.
Vì thế Phùng Nam biết mình làm đúng rồi.
Trong gian phòng nhỏ, một mặt tường đều là kính, có thể quan sát phong cảnh cả thành Bắc Kinh. Lúc này là buổi chiều, ánh mặt trời chiếu rọi khắp các tòa nhà, Mộc Hàn Hạ hơi kinh ngạc với phong cảnh này, đến bên cửa sổ, tay đặt trên kính, tập trung nhìn bên ngoài.
“Đẹp quá.” Cô nói.
Lục Chương đi đến phía sau cô, một bàn tay đặt trên tường, tay kia đặt trên kính. Đi thêm một bước, có thể ôm cô vào trong lòng, ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô, trái tim anh ta đập rất nhanh, vừa hưng phấn lại hồi hộp. Anh ta chưa từng theo đuổi phụ nữ hơn tuổi mình, lại còn là sư phụ, cảm thấy trong đầu đều nóng hầm hập.
Mộc Hàn Hạ vô tâm không phát hiện.
“Đẹp chứ?” Anh ta khẽ nói ở trên đỉnh đầu cô, “Sư phụ, thành Bắc Kinh còn có nhiều nơi đẹp hơn, sau này tôi sẽ mang cô đi xem.”
Anh ta nói chân thành lại còn gọi cô là sư phụ, Mộc Hàn Hạ không phát hiện ra điều gì khác thường cười đáp: “Cám ơn.”
Phùng Nam nhìn bộ dáng hai người bọn họ, nữ xinh đẹp cởi mở, nam anh tuấn bướng bỉnh đứng cùng một chỗ, cũng là một đôi bích nhân. Anh ta nhìn thấy tay Lục Chương đặt bên thắt lưng Mộc Hàn Hạ, rục rịch nhưng không dám tiến lên, cảm thấy nếu mình còn đứng ở nơi này, không chừng Lục Chương sẽ chiên sống anh ta. Vì anh ta không tiếng động lui ra ngoài đóng cửa lại.
Nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Mộc Hàn Hạ quay đầu lại, Lục Chương nhanh chóng thả tay xuống, làm như không có việc gì nói: “Ngồi xuống ăn cơm thôi.”
Mộc Hàn Hạ liếc nhìn ra cửa: “Phùng Nam đâu?”
Lục Chương cầm đũa gắp đồ ăn nói: “Cậu ta còn một đống việc nữa, mặc kệ cậu ta, chúng ta ăn thôi.”
Mộc Hàn Hạ ngồi xuống, nhìn đồ ăn nói: “Chỉ là ăn cơm thôi sao phải đến nơi sang trọng thế này? Tùy tiện là được rồi.”
Lục Chương đáp: “Cơm trưa của bổn thiếu gia sao có thể tùy tiện được chứ? Trước tiên là phải tốt, trưa mai chúng ta đi ăn đồ Nhật đi, nhà hàng ấy có món sushi tôi rất thích. Tôi cảm thấy cô chắc chắn cũng thích.”
Mộc Hàn Hạ hơi bất đắc dĩ lười nói với anh ta.
Ăn được một nửa, di động của Mộc Hàn Hạ vang lên, cô liếc mắt nhìn Lục Chương ở phía đối diện, đi ra cửa sổ nhận điện thoại.
Lục Chương cúi đầu ăn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía cô.
Mộc Hàn Hạ: “A lô?”
Giọng nói của Lâm Mạc Thần truyền đến: “A lô.”
Mộc Hàn Hạ khẽ cười: “Chuyện gì vậy?”
“Em ăn cơm chưa?” Anh hỏi.
“Em đang ăn.”
Hai người im lặng một lát, anh nở nụ cười: “Anh cũng đang ăn cùng với đám quản lí đầu tư. Ăn không tốt lắm. Buổi tối em rảnh không? Anh tới đón em đi ăn.”
“Tối nay không được rồi.” Mộc Hàn Hạ đáp: “Em có việc.”
“Ừ. Vậy hôm khác nhé.”
“Vâng.”
“Summer...” Anh nói, “Nhớ em.”
Mộc Hàn Hạ khẽ “ừ” một tiếng.
Cúp điện thoại, cô quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của Lục Chương tỏa sáng như chuông đồng nhìn cô.
“Nhìn tôi làm gì?” Cô ngồi xuống tiếp tục ăn.
Lục Chương nói: “Điện thoại của ai mà khiến sư phụ cười dịu dàng như vậy?”
“Một người bạn.”
Lục Chương im lặng ăn mấy miếng, bỗng nhiên nở nụ cười: “Aiz, sư phụ, tôi biết cách đây 3 km có một nơi vui chơi rất lớn, buổi tối xong việc, chúng ta đi nơi đó chơi được không?”
Mộc Hàn Hạ cũng không ngẩng đầu lên chỉ đáp: “Không được, buổi tối tôi có việc.”
“Việc gì vậy?”
“Tôi đi đón người bạn tên Hà Tĩnh, là người đến làm trợ lý cho tôi ấy.”
Lục Chương giật mình: “À.”
Đợi mấy ngày, buổi tối lại không hẹn được cô, cả tối Lục Chương đều không yên lòng, đi ăn đồ hải sản với mấy người bạn, ăn được một nửa, anh ta im lặng chạy đi.
Lúc này đã là chín giờ hơn, một mình anh ta lái xe bất tri bất giác lại tới tiểu khu Mộc Hàn Hạ ở. Hiện tại anh ta cũng hơi chán nản, sớm biết như vậy, anh ta đã bảo Phùng Nam thuê phòng cho cô gần nhà anh ta, không tốt nhất, là đem một căn hộ của anh ta cho cô ở, dù sao anh ta cũng có nhiều căn hộ, như vậy là hay nhất.
Nghĩ lung tung, anh ta từ từ đỗ xe cách dưới lầu nhà cô không xa. Ngẩng đầu nhìn thấy nhà cô đã sáng đèn, không biết tại sao lại cảm thấy trong lòng ấm áp. Mẹ nó chứ, anh ta hoài nghi mình có phải bị bệnh yêu mẹ hay không. Anh ta cúi đầu hút thuốc, mở cửa kính xe, từ từ hút, trong lúc lơ đãng, lại thoáng nhìn về phía trước cách đó không xa, đang có một chiếc Cayenne đỗ ở đó.
Anh ta nhận ra chiếc Cayenne này.
Anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm, chậc chậc lão lưu manh kia lại đến đây quấy rầy?
Ai ngờ qua mấy phút, quả nhiên nhìn thấy Lâm Mạc Thần xuống xe. Dựa vào ánh mắt của Lục Chương không thể không thừa nhận người đàn ông ba mươi tuổi này có vẻ ngoài rất tốt, mặc quần áo cũng đẹp. Chỉ mặc một chiếc áo khoác màu đen, lại có thể lộ ra sự mạnh mẽ, khí chất bất phàm.
Lâm Mạc Thần dựa vào bên cạnh xe, cũng không đi lên, hút thuốc, sau đó ngẩng đầu, từ từ hút, nhìn cửa sổ nhà Mộc Hàn Hạ.
Lục Chương nhìn thấy cảnh này đột nhiên trong lòng cảm thấy khó chịu.
Đó là một loại cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời, tận mắt nhìn thấy một người đàn ông có thể nói là truyền kì trên thương trường, một người mà ngay cả cha anh ta cũng phải tôn trọng, lại cùng canh giữ dưới lầu ở dưới nhà người phụ nữ này. Hơn nữa Lục Chương cũng có thể cảm nhận được rõ ràng mối bất hòa giữa hai người kia, còn anh ta là người đến sau, trẻ tuổi hơn Lâm Mạc Thần, căn bản là không cần thăm dò và tham dự vào.
Lục Chương hút xong ngụm thuốc cuối cùng, di mạnh tàn thuốc dưới chân, ngước mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Mạc Thần.
Đúng lúc này, cửa tòa nhà bị đẩy ra, Mộc Hàn Hạ đi ra.
Trong lòng Lục Chương hơi động, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.
Tuy nhiên cô không hề chú ý tới xe của Lục Chương, chỉ nhìn Lâm Mạc Thần, sau đó mỉm cười. Lâm Mạc Thần nghênh đón, đưa túi anh đào trong tay cho cô. Lục Chương nhìn thấy anh đào, trong lòng thầm mắng “Shit“.
Sau đó hai người còn nói gì đó, Mộc Hàn Hạ nhận lấy anh đào, xoay người muốn lên lầu. Lâm Mạc Thần lại giữ chặt tay cô, không biết xấu hổ kéo cô lại. Sau đó nắm tay cô không buông ra, khuôn mặt Mộc Hàn Hạ vốn bình tĩnh trước mặt Lục Chương, bây giờ lại hơi đỏ ửng, tuy không thân thiết hơn, nhưng cũng không tránh đi.
Lục Chương không thể nhìn được nữa, lạnh mặt, lấy điện thoại ra gọi cho Mộc Hàn Hạ.
Sau đó nhìn thấy Mộc Hàn Hạ buông tay Lâm Mạc Thần ra nhận điện thoại: “A lô? Lục Chương.”
Lục Chương thở phào, giọng nói tự nhiên nở nụ cười: “Sư phụ, có việc gấp.”
“Việc gấp gì vậy?” Cô nhìn Lâm Mạc Thần, cuối cùng xoay người đi vào bên trong.
Đầu Lục Chương nhanh chóng xoay chuyển nói: “À, hôm nay chúng ta đi tuần tra cửa hàng có mấy vấn đề tôi không rõ, là...”
Mắt thấy cô đã đi vào trong thang máy, không nhìn thấy nữa, Lục Chương mới khẽ thở ra, nói lung tung mấy câu, tìm lí do cúp điện thoại, còn nghe thấy Mộc Hàn Hạ mắng anh ta một cậu “Không đầu không đuôi“.
Đúng vậy hiện tại anh ta chính là không đầu không đuôi đấy thì sao?
Lục Chương lại ngẩng đầu, phát hiện Lâm Mạc Thần đứng tại chỗ cũng xoay người.
Lục Chương vẫn không nhúc nhích nhìn anh.
Lâm Mạc Thần dường như có trực giác, ngước mắt lên, nhìn thấy anh ta ở cách đó mười mét.
Hai người đàn ông nhìn nhau không chớp mắt.
Mặt Lục Chương không hề thay đổi.
Lâm Mạc Thần lại bật cười, cũng không nhìn anh ta, lên thẳng xe.
Lục Chương ngồi tại chỗ, nhìn thấy Lâm Mạc Thần quay xe, sau đó lái về phía anh ta.
Ánh mắt Lâm Mạc Thần vẫn nhìn thẳng về phía trước, không thèm liếc Lục Chương cái nào. Cho đến khi hai chiếc xe lướt qua nhau, khóe môi Lâm Mạc Thần mới cong lên, khuôn mặt nghiêng của anh không có chút biểu cảm nào.
Lục Chương cảm thấy mình chưa từng gặp người đàn ông nào có ánh mắt lạnh lùng như Lâm Mạc Thần.
Lâm Mạc Thần lái xe nghênh ngang rời đi.
Rõ ràng Lâm Mạc Thần chưa làm gì hết, nhưng Lục Chương cảm thấy phổi như nổ tung.
Lời tác giả:
Bảy năm trước, cô không có cảm giác an toàn, còn bảy năm sau lại là anh. Ngoài ra yên tâm Lão Mặc sẽ không viết tình tay ba dây dưa cẩu huyết đâu. Mấu chốt của nhân vật Lục chương là lột xác trưởng thành dần, có tác dụng thúc đẩy tình tiết câu chuyện. Các nhân vật khác có vai trò của mình. Hơn nữa cậu ta chơi cũng rất đẹp.
Đúng là ngạc nhiên. Lục Chương chưa bao giờ đến sớm như vậy.
Cô đi qua đẩy cửa, quả thực thấy Lục thiếu gia ngồi ngay ngắn sau máy tính, bộ dáng vẻ mặt vô cùng buồn chán. Nhìn thấy cô xuất hiện, ánh mắt anh ta sáng ngời, sau đó nở nụ cười: “Này, đây không phải là sư phụ sao? Đã ăn chơi về rồi à?”
Anh ta cười vô cùng vui vẻ, trong lòng Mộc Hàn Hạ cũng ấm áp, thản nhiên nói: “Nói bậy gì đấy, ai đi ăn chơi chứ, tôi có việc. Sao cậu đến sớm như vậy, không có tôi ở đây trở nên chăm chỉ à? Vi sư cảm thấy vô cùng vui mừng.”
Lục Chương thờ ơ đáp: “Ha ha, từ trước đến nay bổn thiếu gia đều làm theo ý mình, muốn làm mấy tiếng thì làm mấy tiếng. Nửa đêm đi làm thì sao chứ? Chăm chỉ ư? Xin lỗi, tôi tạm thời chưa có nghĩ sâu như vậy.”
Mộc Hàn Hạ bị anh ta chọc cười, xoay người muốn về văn phòng của mình, Lục Chương lại gọi cô: “Đợi đã.”
Mộc Hàn Hạ nhìn anh ta: “Còn có chuyện gì à?”
Lục Chương hỏi: “Cô đi thành phố Giang gặp ai vậy? Đi nhiều ngày như vậy.”
“Một người bạn cũ.”
“À.” Lục Chương miễn cưỡng nói: “Nam à? Có phải trợ lí cô muốn sắp xếp kia không?”
“Không phải, là nữ.” Mộc Hàn Hạ nhanh nhẹn đáp.
Lục Chương nghe vậy nở nụ cười, duỗi thắt lưng, tinh thần tỉnh táo trong nháy mắt lại ngồi thẳng: “Nữ là tốt rồi. Sư phụ cô không nói sớm, aiz, cô ấy xinh không? Có đẹp hơn cô không?”
Nghe mấy câu “đứng đắn” của anh ta, Mộc Hàn Hạ lập tức xoay người đi.
Buổi sáng, Mộc Hàn Hạ mang Lục Chương đi tuần tra cửa hàng, kiểm tra tình hình chuẩn bị cuối cùng của trung tâm mua sắm Duyệt Gia. Hôm nay Lục Chương biểu hiện vô cùng nghe lời phục tùng, cả đường đều đi theo sát cô, còn chủ động nói ra một số vấn đề. Mộc Hàn Hạ đương nhiên kiên nhẫn chỉ bảo anh ta, hai người cứ như vậy hòa hợp trải qua một buổi sáng.
Đến buổi trưa, Phùng Nam đã đặt xong một nhà hàng cho anh ta, là một nhà hàng gần đó hoàn cảnh vô cùng tao nhã. Phùng Nam cũng không dám làm quá rõ ràng, tuy đã thuê gian phòng nhỏ dành cho tình nhân, nhưng không có hoa hồng và nến, mà chỉ trang trí thanh lịch thoải mái.
Vì vậy khi Mộc Hàn Hạ bước vào chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp, cũng không phát hiện có gì bất thường. Còn Lục Chương đã rất quen thuộc với những nơi ăn chơi như thế này, nhìn thấy ghế số pha tình nhân màu đỏ và trang trí lãng mạn, liếc mắt nhìn Phùng Nam, im lặng nở nụ cười.
Vì thế Phùng Nam biết mình làm đúng rồi.
Trong gian phòng nhỏ, một mặt tường đều là kính, có thể quan sát phong cảnh cả thành Bắc Kinh. Lúc này là buổi chiều, ánh mặt trời chiếu rọi khắp các tòa nhà, Mộc Hàn Hạ hơi kinh ngạc với phong cảnh này, đến bên cửa sổ, tay đặt trên kính, tập trung nhìn bên ngoài.
“Đẹp quá.” Cô nói.
Lục Chương đi đến phía sau cô, một bàn tay đặt trên tường, tay kia đặt trên kính. Đi thêm một bước, có thể ôm cô vào trong lòng, ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô, trái tim anh ta đập rất nhanh, vừa hưng phấn lại hồi hộp. Anh ta chưa từng theo đuổi phụ nữ hơn tuổi mình, lại còn là sư phụ, cảm thấy trong đầu đều nóng hầm hập.
Mộc Hàn Hạ vô tâm không phát hiện.
“Đẹp chứ?” Anh ta khẽ nói ở trên đỉnh đầu cô, “Sư phụ, thành Bắc Kinh còn có nhiều nơi đẹp hơn, sau này tôi sẽ mang cô đi xem.”
Anh ta nói chân thành lại còn gọi cô là sư phụ, Mộc Hàn Hạ không phát hiện ra điều gì khác thường cười đáp: “Cám ơn.”
Phùng Nam nhìn bộ dáng hai người bọn họ, nữ xinh đẹp cởi mở, nam anh tuấn bướng bỉnh đứng cùng một chỗ, cũng là một đôi bích nhân. Anh ta nhìn thấy tay Lục Chương đặt bên thắt lưng Mộc Hàn Hạ, rục rịch nhưng không dám tiến lên, cảm thấy nếu mình còn đứng ở nơi này, không chừng Lục Chương sẽ chiên sống anh ta. Vì anh ta không tiếng động lui ra ngoài đóng cửa lại.
Nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Mộc Hàn Hạ quay đầu lại, Lục Chương nhanh chóng thả tay xuống, làm như không có việc gì nói: “Ngồi xuống ăn cơm thôi.”
Mộc Hàn Hạ liếc nhìn ra cửa: “Phùng Nam đâu?”
Lục Chương cầm đũa gắp đồ ăn nói: “Cậu ta còn một đống việc nữa, mặc kệ cậu ta, chúng ta ăn thôi.”
Mộc Hàn Hạ ngồi xuống, nhìn đồ ăn nói: “Chỉ là ăn cơm thôi sao phải đến nơi sang trọng thế này? Tùy tiện là được rồi.”
Lục Chương đáp: “Cơm trưa của bổn thiếu gia sao có thể tùy tiện được chứ? Trước tiên là phải tốt, trưa mai chúng ta đi ăn đồ Nhật đi, nhà hàng ấy có món sushi tôi rất thích. Tôi cảm thấy cô chắc chắn cũng thích.”
Mộc Hàn Hạ hơi bất đắc dĩ lười nói với anh ta.
Ăn được một nửa, di động của Mộc Hàn Hạ vang lên, cô liếc mắt nhìn Lục Chương ở phía đối diện, đi ra cửa sổ nhận điện thoại.
Lục Chương cúi đầu ăn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía cô.
Mộc Hàn Hạ: “A lô?”
Giọng nói của Lâm Mạc Thần truyền đến: “A lô.”
Mộc Hàn Hạ khẽ cười: “Chuyện gì vậy?”
“Em ăn cơm chưa?” Anh hỏi.
“Em đang ăn.”
Hai người im lặng một lát, anh nở nụ cười: “Anh cũng đang ăn cùng với đám quản lí đầu tư. Ăn không tốt lắm. Buổi tối em rảnh không? Anh tới đón em đi ăn.”
“Tối nay không được rồi.” Mộc Hàn Hạ đáp: “Em có việc.”
“Ừ. Vậy hôm khác nhé.”
“Vâng.”
“Summer...” Anh nói, “Nhớ em.”
Mộc Hàn Hạ khẽ “ừ” một tiếng.
Cúp điện thoại, cô quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của Lục Chương tỏa sáng như chuông đồng nhìn cô.
“Nhìn tôi làm gì?” Cô ngồi xuống tiếp tục ăn.
Lục Chương nói: “Điện thoại của ai mà khiến sư phụ cười dịu dàng như vậy?”
“Một người bạn.”
Lục Chương im lặng ăn mấy miếng, bỗng nhiên nở nụ cười: “Aiz, sư phụ, tôi biết cách đây 3 km có một nơi vui chơi rất lớn, buổi tối xong việc, chúng ta đi nơi đó chơi được không?”
Mộc Hàn Hạ cũng không ngẩng đầu lên chỉ đáp: “Không được, buổi tối tôi có việc.”
“Việc gì vậy?”
“Tôi đi đón người bạn tên Hà Tĩnh, là người đến làm trợ lý cho tôi ấy.”
Lục Chương giật mình: “À.”
Đợi mấy ngày, buổi tối lại không hẹn được cô, cả tối Lục Chương đều không yên lòng, đi ăn đồ hải sản với mấy người bạn, ăn được một nửa, anh ta im lặng chạy đi.
Lúc này đã là chín giờ hơn, một mình anh ta lái xe bất tri bất giác lại tới tiểu khu Mộc Hàn Hạ ở. Hiện tại anh ta cũng hơi chán nản, sớm biết như vậy, anh ta đã bảo Phùng Nam thuê phòng cho cô gần nhà anh ta, không tốt nhất, là đem một căn hộ của anh ta cho cô ở, dù sao anh ta cũng có nhiều căn hộ, như vậy là hay nhất.
Nghĩ lung tung, anh ta từ từ đỗ xe cách dưới lầu nhà cô không xa. Ngẩng đầu nhìn thấy nhà cô đã sáng đèn, không biết tại sao lại cảm thấy trong lòng ấm áp. Mẹ nó chứ, anh ta hoài nghi mình có phải bị bệnh yêu mẹ hay không. Anh ta cúi đầu hút thuốc, mở cửa kính xe, từ từ hút, trong lúc lơ đãng, lại thoáng nhìn về phía trước cách đó không xa, đang có một chiếc Cayenne đỗ ở đó.
Anh ta nhận ra chiếc Cayenne này.
Anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm, chậc chậc lão lưu manh kia lại đến đây quấy rầy?
Ai ngờ qua mấy phút, quả nhiên nhìn thấy Lâm Mạc Thần xuống xe. Dựa vào ánh mắt của Lục Chương không thể không thừa nhận người đàn ông ba mươi tuổi này có vẻ ngoài rất tốt, mặc quần áo cũng đẹp. Chỉ mặc một chiếc áo khoác màu đen, lại có thể lộ ra sự mạnh mẽ, khí chất bất phàm.
Lâm Mạc Thần dựa vào bên cạnh xe, cũng không đi lên, hút thuốc, sau đó ngẩng đầu, từ từ hút, nhìn cửa sổ nhà Mộc Hàn Hạ.
Lục Chương nhìn thấy cảnh này đột nhiên trong lòng cảm thấy khó chịu.
Đó là một loại cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời, tận mắt nhìn thấy một người đàn ông có thể nói là truyền kì trên thương trường, một người mà ngay cả cha anh ta cũng phải tôn trọng, lại cùng canh giữ dưới lầu ở dưới nhà người phụ nữ này. Hơn nữa Lục Chương cũng có thể cảm nhận được rõ ràng mối bất hòa giữa hai người kia, còn anh ta là người đến sau, trẻ tuổi hơn Lâm Mạc Thần, căn bản là không cần thăm dò và tham dự vào.
Lục Chương hút xong ngụm thuốc cuối cùng, di mạnh tàn thuốc dưới chân, ngước mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Mạc Thần.
Đúng lúc này, cửa tòa nhà bị đẩy ra, Mộc Hàn Hạ đi ra.
Trong lòng Lục Chương hơi động, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.
Tuy nhiên cô không hề chú ý tới xe của Lục Chương, chỉ nhìn Lâm Mạc Thần, sau đó mỉm cười. Lâm Mạc Thần nghênh đón, đưa túi anh đào trong tay cho cô. Lục Chương nhìn thấy anh đào, trong lòng thầm mắng “Shit“.
Sau đó hai người còn nói gì đó, Mộc Hàn Hạ nhận lấy anh đào, xoay người muốn lên lầu. Lâm Mạc Thần lại giữ chặt tay cô, không biết xấu hổ kéo cô lại. Sau đó nắm tay cô không buông ra, khuôn mặt Mộc Hàn Hạ vốn bình tĩnh trước mặt Lục Chương, bây giờ lại hơi đỏ ửng, tuy không thân thiết hơn, nhưng cũng không tránh đi.
Lục Chương không thể nhìn được nữa, lạnh mặt, lấy điện thoại ra gọi cho Mộc Hàn Hạ.
Sau đó nhìn thấy Mộc Hàn Hạ buông tay Lâm Mạc Thần ra nhận điện thoại: “A lô? Lục Chương.”
Lục Chương thở phào, giọng nói tự nhiên nở nụ cười: “Sư phụ, có việc gấp.”
“Việc gấp gì vậy?” Cô nhìn Lâm Mạc Thần, cuối cùng xoay người đi vào bên trong.
Đầu Lục Chương nhanh chóng xoay chuyển nói: “À, hôm nay chúng ta đi tuần tra cửa hàng có mấy vấn đề tôi không rõ, là...”
Mắt thấy cô đã đi vào trong thang máy, không nhìn thấy nữa, Lục Chương mới khẽ thở ra, nói lung tung mấy câu, tìm lí do cúp điện thoại, còn nghe thấy Mộc Hàn Hạ mắng anh ta một cậu “Không đầu không đuôi“.
Đúng vậy hiện tại anh ta chính là không đầu không đuôi đấy thì sao?
Lục Chương lại ngẩng đầu, phát hiện Lâm Mạc Thần đứng tại chỗ cũng xoay người.
Lục Chương vẫn không nhúc nhích nhìn anh.
Lâm Mạc Thần dường như có trực giác, ngước mắt lên, nhìn thấy anh ta ở cách đó mười mét.
Hai người đàn ông nhìn nhau không chớp mắt.
Mặt Lục Chương không hề thay đổi.
Lâm Mạc Thần lại bật cười, cũng không nhìn anh ta, lên thẳng xe.
Lục Chương ngồi tại chỗ, nhìn thấy Lâm Mạc Thần quay xe, sau đó lái về phía anh ta.
Ánh mắt Lâm Mạc Thần vẫn nhìn thẳng về phía trước, không thèm liếc Lục Chương cái nào. Cho đến khi hai chiếc xe lướt qua nhau, khóe môi Lâm Mạc Thần mới cong lên, khuôn mặt nghiêng của anh không có chút biểu cảm nào.
Lục Chương cảm thấy mình chưa từng gặp người đàn ông nào có ánh mắt lạnh lùng như Lâm Mạc Thần.
Lâm Mạc Thần lái xe nghênh ngang rời đi.
Rõ ràng Lâm Mạc Thần chưa làm gì hết, nhưng Lục Chương cảm thấy phổi như nổ tung.
Lời tác giả:
Bảy năm trước, cô không có cảm giác an toàn, còn bảy năm sau lại là anh. Ngoài ra yên tâm Lão Mặc sẽ không viết tình tay ba dây dưa cẩu huyết đâu. Mấu chốt của nhân vật Lục chương là lột xác trưởng thành dần, có tác dụng thúc đẩy tình tiết câu chuyện. Các nhân vật khác có vai trò của mình. Hơn nữa cậu ta chơi cũng rất đẹp.
Bình luận truyện