Mạc Phụ Hàn Hạ

Quyển 3 - Chương 9



Ánh mắt Mộc Hàn Hạ lướt qua bên trong xe, là hai người đàn ông trẻ tuổi xa lạ, lại liếc nhìn biển số xe: Kinh AL8M27.

Có thói quen vẫn nhiều năm đi theo cô. Ví dụ như cho dù ở đất nước nào, vùng nào, chỉ cần nhìn thấy Cayenne, ánh mắt sẽ dừng lại.

“Mộc tổng, bên này.” Phùng Nam nói,“Cô nhìn đi đối diện là một trung tâm thương mại của Phong Thần. Tôi nói thật, lượng hàng hóa tiêu thụ của chúng ta không bằng được người ta.”

Mộc Hàn Hạ nghe vậy ngẩng đầu, cách một quảng trường rộng, đối diện Phương Nghi đúng là tòa nhà màu xám bạc mang dấu hiệu của Phong Thần. Hôm nay là thời gian làm việc, nhưng ở cửa vẫn có không ít xe. Tấm biển quảng cáo thật lớn, được treo ngay bên ngoài, vừa mới mẻ lại vừa có không khí.

Lâm Mạc Thần cứ ngồi trong xe như vậy, cách một con đường, dưới ánh mặt trời, im lặng nhìn cô.

Tiền Bài là trợ lí riêng của Tôn Chí, và cũng là trợ lí riêng của anh. Thực sự với việc Đại Boss đã ẩn lui nhiều năm, gần đây đột nhiên đến Bắc Kinh, hơn nữa hôm nay còn muốn dừng xe, làm cho hai trợ lí cũng thấy thấp thỏm.

Kết quả từ sân bay ra đi thẳng tới nơi này.

Có thể làm đến chức trợ lí cho người điều hành công ty tất nhiên phải là người tinh tế. Hai người thấy Lâm Mạc Thời tạm thời không có dặn dò gì khác, trao đổi ánh mắt. Một người nói:“Chủ tịch Lâm, vậy ngài nghỉ ngơi một lát, tôi đi xuống hút điếu thuốc.” Người còn lại cũng nói:“Tôi đi mua hai chai nước.”

Lâm Mạc Thần không ý kiến.

Hai người xuống xe, vào lúc đó trong xe càng yên tĩnh. Lâm Mạc Thần ngồi yên, sau đó từ từ nghiêng người về phía trước, ấn cửa sổ xe xuống.

Cửa kính xe hạ xuống, tầm nhìn rõ ràng không bị cản trở.

Cô đã quay đầu đi, mỉm cười đi vào trung tâm thương mại với Phùng Nam.

Bóng dáng cô biến mất bên trong cánh cửa.

Mái tóc dài, khuôn mặt non nớt của cô dường như đã biến mất, mặt hơi nhọn, thoạt nhìn cũng không

quá thay đổi, nhưng dường như cũng thay đổi rất nhiều.

Bộ dáng cô ngẩng đầu nhìn Phong Thần im lặng như vậy.

Lâm Mạc Thần kéo cửa kính xe lên.

Hai trợ lí cũng đúng lúc trở lại xe.

“Đi thôi.”

Bọn họ nghe được Chủ tịch trẻ tuổi bình tĩnh nói.

Hôm nay tâm trạng của Lục Chương rất tốt, bởi vì nghe Phùng Nam nói bà già kia buổi chiều đến văn phòng tìm anh ta, nhưng lại bị anh ta bỏ bom. Hơn nữa buổi chiều anh ta đến câu lạc bộ chơi với mấy người bạn, còn thắng được hơn mười vạn. Tiền không quan trọng, quan trọng là vận may dồi dào.

Anh ta vui vẻ ngâm nga, hai tay đút trong túi quần ra khỏi thang máy. Lúc này trời đã tối, trên tầng còn mấy nhân viên chưa tan tầm, nhìn thấy anh ta đều vội cười gật đầu:“Chào Lục tổng!” “Chào Tiểu Lục tổng!”

“Ừ.” Vẻ mặt anh ta bình thản đi qua.

Từ xa đã thấy sau bàn làm việc của thư kí ở cửa đã có một cô gái đang ngồi, anh ta nhíu mày.

Phùng Nam làm rất tốt chuyện này.

Sớm bảo cậu ta dựa vào danh sách tuyển dụng thư kí, ai ngờ lại chọn một thư kí xinh đẹp, nhưng ngốc nghếch hồ đồ, thành thật, làm gì cũng phải xin chỉ thị từ anh ta. Anh ta sớm phiền muốn chết, chưa đến hai tuần đã tìm lí do sa thải.

Người trước mắt thì khác, thoạt nhìn có lẽ khoảng hai sáu hai bảy, tuy hơi lớn tuổi, nhưng hoàn toàn có thể nằm trong tầm kiểm soát của anh ta. Bộ dạng xinh đẹp, ăn mặc quần áo cũng thuận mắt, có chất lượng. Nhìn anh ta tiến về phía mình, cô bỏ tạp chí trong tay xuống đứng lên, trong nháy mắt có ý cười dịu dàng.

Thông minh.

Lục Chương khẽ cười, giọng nói cũng trầm thấp mê hoặc vài phần, ngón tay khẽ gõ trên mặt bàn cô:“Pha cho tôi một cốc cà phê.” Nói xong cũng không chờ cô trả lời, đi vào trong văn phòng.

Ý cười vẫn chưa tắt trong mắt Mộc Hàn Hạ, ánh mắt nhìn vào cánh cửa, không nhanh không chậm đi vào phòng trà nước.

“Đúng rồi, cô tên gì? Tôi nói tên tiếng Anh ấy.” Tiếng anh ta truyền đến.

“Carol.” Mộc Hàn Hạ đáp.

Một lát sau, cô mang cà phê vào. Lục Chương đã cởi áo khoác, anh ta hiếm khi mặc trang phục nghiêm túc, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, quần dài, đi một đôi giày, sau khi ngồi vào bàn làm việc, vẫy tay với Mộc Hàn Hạ:“Carol, lại đây.”

Mộc Hàn Hạ đưa cà phê cho anh ta, sau đó ngồi xuống đối diện. Lục Chương nhìn dáng vẻ trầm tĩnh tự nhiên, động tác không nhanh không chậm, hơn nữa sau khi ngồi xuống, tay còn đặt lên tay vịn, không ngờ còn rất có khí chất.

Ôi, người Phùng Nam tìm là tuýp ngự tỷ à.

Lục Chương vừa lòng cười, bắt đầu uống cà phê.

“Đúng rồi, Carol, hôm nay lúc cô tới, buổi chiều có nhìn thấy một bà già đến tìm tôi hay không? Nếu lần sau bà ta đến, cô cứ tiếp tục ngăn cản cho tôi. Xem ra cô cũng từng làm thư kí mấy năm rồi, việc này không cần tôi dạy chứ?”

Mộc Hàn Hạ dừng một chút, trong mắt xẹt qua ý cười, vươn tay ra với anh ta:“Xin chào, Lục tổng, còn chưa tự giới thiệu, tôi là Mộc Hàn Hạ.”

“Phụt...” Lục Chương phun một ngụm cà phê ra đầy bàn. Mộc Hàn Hạ nhanh nhẹn bỏ tay xuống, cô hơi muốn cười, nhưng phải cố nhịn xuống.

Lục Chương ngẩng đầu, vẻ mặt chật vật nhìn cô, lấy khăn tay lau qua loa một chút. Mộc Hàn Hạ nhã nhặn ở bên cạnh nhìn. Chờ anh ta thu dọn sạch sẽ, nụ cười trên mặt anh ta đã nhạt đi:“Lục tổng, không nghĩ tới anh lại coi tôi là thư kí. Hi vọng sau này chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Vẻ mặt Lục chương khó coi:“Cô có bệnh à, tự dưng đóng giả làm thư kí của tôi?”

Mộc Hàn Hạ:“Tôi chưa từng đóng giả.”

Lục Chương nhất thời nghẹn lời, nghĩ lại cũng đúng, là tự mình cho là đúng, còn bảo người ta đi pha cà phê, nhưng trong lòng anh ta vẫn vô cùng khó chịu, hừ lạnh nói:“Tùy cô. Tóm lại tôi cũng không cần phải vui vẻ. Mộc Hàn Hạ, hoan nghênh cô. Tùy cô muốn làm thế nào, tôi sẽ không tháp tùng.” Nói xong mang theo bộ trò chơi bên cạnh tường, bước đi ra cửa.

“Chờ đã, Lục tổng.” Mộc Hàn Hạ nói,“Chín giờ sáng mai, tôi muốn mở một cuộc họp với quản lí các ngành, để bàn về sự phát triển trong tương lai. Hi vọng anh có mặt, tôi cũng có một số ý kiến cần bàn với anh.”

Lục Chương giễu cợt, xoay người nhìn cô:“Vị Mộc tổng này, tôi nói thẳng với cô nhé, lão già phiền phức phái người đến đây giám sát việc của tôi, từng người đều lần lượt ra đi. Cô muốn làm gì thì làm, nhưng nhớ kĩ, công ty này, cả tập đoàn tương lai đều là của tôi. Cô muốn làm lâu trong này, tốt nhất nghe theo tôi, đừng bắt tôi thu dọn đống việc này. Cô không phải không hiểu đạo lí này chứ?”

Khí thế của anh ta to lớn, Mộc Hàn Hạ chỉ im lặng một lát mỉm cười:“Có phải anh đều dùng thái độ như vậy đối đãi với tất cả những người đến giúp anh mấy năm nay?”

Lục Chương cười lạnh không nói.

“Vì vậy anh mới không nắm được thực quyền của tập đoàn trong tay?” Cô tiếp tục nói.

Lục Chương ngẩn ra, không nhẫn nạn mắng câu “bệnh thần kinh” rồi đi.

Lúc xuống lầu, Lục Chương lười biếng tựa vào thang máy, cảm thấy lúc này đúng là phiền phức. Ông già phái tới không chỉ là một mụ già, mà còn là một con cáo già thành tinh!

Mộc Hàn Hạ không để trong lòng thái độ tồi tệ và nói năng lỗ mãng của Lục Chương. Cô cũng không để cho Phùng Nam sắp xếp bữa tối, mà một mình đi xuống nhà trọ ăn một bữa cơm đơn giản. Sau khi ăn xong chạy vài vòng trong tiểu khu, mởi trở lên lầu. Đây cũng là thói quen trong cuộc sống nhiều năm qua của cô.

Đên dài yên tĩnh, ngoài phòng không có ánh sao, chỉ có ngọn đèn từ tòa nhà chiếu vào. Có lẽ là vì căn phòng xa lạ, Mộc Hàn Hạ lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được.

Sau đó lúc mơ màng, trong đầ đột nhiên hiện lên biển số chiếc xe Cayennekia.

Kinh AL8M27.

Sinh nhật của cô là ngày 7 tháng 2.

Sinh nhật của Lâm Mạc Thần là ngày 27 tháng 8.

Lời tác giả: Xin chào, nam hai đã login. Không cần cảm thấy nam hai hiện tại ngây thơ đáng giận, chỉ cần biết nữ chính mãi mãi là nỗi đau suốt đời của anh ta. Ha ha, ngày mai gặp, nam chính cũng sắp chính thức login~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện