Mạc Tử Băng!!
Chương 74: " Si tâm tuyệt đối "
Tựa đề này là do Au lấy cảm hứng từ một bài hát Trung au thích nhé:3. Nội dung bài hát và nội dung chap lần này không giống nha =))
_______________________________________________________________
Bữa nay là ngày nghỉ nên nó không cần phải đi làm nhưng trùng hợp thay nó lại phải đi làm việc khác. Và có lẽ đây cũng là việc khiến cho kế hoạch của nó tiến triển...
Tiệm cafe
- Này này, dạo này công ty mày đang có người mẫu độc quyền hả? _ Anh nhìn hắn tò mò hỏi
- Tao không biết cô gái đó là ai _ hắn thờ ơ trả lời, đã 3 ngày rồi mà hắn vẫn chưa tìm được cô gái kia!
- Vậy cô ấy chính là đang giúp mày? Mà bây giờ mày cũng chưa tìm ra được à?
- Vẫn chưa tìm được
- Không ngờ mày cũng có ngày này. Nhưng xem ra cô gái đó đã giúp mày một việc lớn rồi đấy
- Đúng là giúp rất nhiều
Nhỏ ở bên cạnh không nói chuyện chỉ là chăm chú đọc một cuốn sách. Nhìn bên ngoài rất trang nhã, màu sắc chính đó là màu trắng.
Hắn nhìn nhỏ thì hơi ngạc nhiên. Cô gái này lại đang khóc sao? Nhưng vì sao? Anh nhìn theo ánh mắt của hắn, cũng phát hiện nhỏ đang khóc. Tim anh bỗng nhói lên, lo lắng hỏi
- Em sao vậy? Tại sao lại khóc?
- Không sao, vì cuốn truyện này hay quá, rất cảm động. Nhịn không được nên mới khóc _ Nhỏ cười lắc đầu nói
Anh thở phào nhẹ nhõm. Còn hắn thì liếc mắt nhìn cuốn truyện mà nhỏ đang cầm, tựa đề là “ Si tâm tuyệt đối “?
- Truyện này cảm động lắm sao? _ Anh ngơ ngác hỏi nhỏ
- Ừm, truyện kể có một cô gái kia có một quá khứ là bị người con trai mình yêu thương mà lừa gạt tình cảm của cô, cô bị ám ảnh rất nặng rồi cô từ một cô gái hiền lành biến thành một cô gái máu lạnh nhưng rồi cho đến một ngày cô gái này gặp một chàng trai khác. Chàng trai này cũng lạnh lùng như cô, khi hai người gặp nhau là lúc người con trai đó bước vào trường. Cô đã vô ý mà ngã vào người anh khiến anh lạnh lùng nhìn mình. Nhưng khi đó cô gái đó lại giả trang biến mình thành một cô gái ngố, ngoài mặt thì sợ sệt nhưng trong lòng lại chẳng có một tia sợ hãi nào cả. Các cô gái xung quanh bàn tán nói lần này cô chết chắc rồi, nhưng người bạn của cô đã đến cứu cô. Cách đó không lâu sau thì anh thấy được vẻ đẹp đằng sau lớp kính đó của cô, rồi lại tò mò tìm hiểu. Còn sau nữa là gì em cũng không rõ, chỉ mới đọc đến đây thôi nhưng đọc đến quá khứ của cô gái này em thấy rất xót xa _ Nhỏ luyên thuyên kể rồi lại làm vẻ mặt đau lòng
Hắn cũng chỉ lẳng lặng nghe. Hắn cảm nhận được rất mơ hồ rằng câu truyện này rất quen thuộc...
- Thấy anh cũng có hứng thú, anh có muốn đọc hay không? _ Nhỏ đưa quyển truyện đến trước mặt hắn
- Cảm ơn _ Hắn nhận lấy nhưng khi cầm lấy hắn lại cảm thấy khó hiểu. Vì sao mình lại muốn xem? Hành động của hắn chỉ là vô ý thức - Thôi tao với Thanh đi đây. Mày ngồi đọc truyện đi ha _ Nói xong anh dắt tay của nhỏ đi ra khỏi quán
Chỉ còn lại mình hắn, hắn nhẹ nhàng mở trang đầu tiên của cuốn truyện ra rồi chăm chú mà đọc
Một tiếng đồng hồ sau hắn đã đọc xong cuốn truyện. Chẳng hiểu sao khi đọc xong hắn lại cảm thấy tim mình nhói lên đau đớn và rồi hắn lại ngạc nhiên. Khẽ chạm vào một bên má, cảm nhận được sự ươn ướt ở trên mặt. Hắn mới nhận ra hắn đang khóc?!! Một người như hắn mà chỉ vì đọc một cuốn truyện mà khóc sao? Là vì thương xót cho nữ chính sao? Bỗng hắn rất căm ghét nam chính này, rất căm ghét...
Chẳng bao lâu sau hắn trở lại trạng thái như cũ, trên tay là cuốn truyện ban nãy, rời khỏi quán và lên xe rời đi.
Không hiểu sao hắn lại chạy đến một quảng trường khá lớn. Hắn cũng bình thản mà đi vào bên trong. Đi được một lúc thì lại thấy bên kia rất đông người, còn xếp thành một hàng dài nữa, đa số đều là những thiếu nữ, thanh niên mới lớn. Trên tay bọn họ đều cầm một quyển sách, hắn nhận ra đó chính là quyển mà hắn đang cầm, y như nhau.
Phía xa hắn nhìn thấy có một cái bàn, có người đang ngồi, hình như là một cô gái. Hắn bỗng nhiên lại tìm một chỗ ngồi gần đó, lẳng lặng xem từng người từng người đang vui mừng xin chữ ký của cô gái kia.
Hắn nhận ra hình như có rất nhiều người yêu thích cuốn truyện này. Mỗi người xin chữ ký đều nói gì với cô gái đó, khi họ đi về nụ cười còn giữ nguyên. Bỗng nhiên hắn lại thấy tò mò cô gái đó là ai, truyện này thật sự rất hay, người đọc chắc chắn cũng sẽ cảm thấy thương xót cho nhân vật nữ chính này. Khi hắn đọc đến cuối trang thì phát hiện ra, truyện này vẫn chưa ra hết có lẽ là còn phần hai. Hắn tự hỏi liệu nữ chính sẽ như thế nào đây?
Nửa tiếng sau, không còn ai xin chữ ký nữa, hắn cũng định đi về. Cảm thấy mình thật kỳ lạ, tại sao lại lãng phí mất nửa tiếng đồng hồ chỉ ngồi xem từng người đi xin chữ ký? Nhưng đi chỉ được vài bước thì đôi chân hắn lại đi về phía ngược lại, nếu hắn cảm nhận không sai đó chính là cái bàn mà cô gái ấy đang ngồi chính là nơi hắn muốn đến.
Cô gái đó chính là nó. Trong lúc ba năm nó đã viết ra câu truyện về cuộc đời mình, chỉ đơn giản là muốn khắc ghi từng khoảnh khắc kia mà thôi nhưng không ngờ nhỏ lại tung ra trong giới mạng xã hội. Rồi một ngày có người muốn hợp tác xuất bản truyện của nó ra sách. Nó cũng không phản đối mà hợp tác, chẳng bao lâu sau nó nhận được tin là truyện của nó đang sản xuất rất nhiều, được rất nhiều giới trẻ quan tâm. Khi đó nó đã tự cười nhạt, có ai biết rằng đó chính là cuộc đời của nó không? Họ không hề biết...
Hôm nay trùng hợp là ngày nó giao lưu với các độc giả. Nhưng mái tóc và đôi mắt nó vẫn là màu đen, khuôn mặt được hóa trang cẩn thận như một cô gái đáng yêu mà thôi, không có vẻ đẹp diễm lệ nào cả. Ký tên vào mỗi cuốn truyện của họ, nhìn nụ cười tươi rói trên khuôn mặt họ rồi lại nghe những câu hỏi của họ đặt ra cho mình bỗng nó cảm thấy thật ấm lòng.
Có một cô gái hỏi nó khi nào mới có phần hai, nó cũng suy nghĩ khá lâu rồi mới trả lời: “ Không lâu nữa đâu “. Chỉ vỏn vẹn bấy nhiêu đấy vậy mà cô gái kia lại vui mừng ra mặt, nụ cười tràn ngập sự ấm áp.
Khi nó định đi về thì thấy một chàng trai bước đến, nó cũng chẳng nghĩ nhiều mà ngồi xuống và định ký nốt cho người này nhưng khi nhìn kỹ khuôn mặt thì lại ngạc nhiên không thôi. Tại sao lại là hắn? Hắn chẳng lẽ nhớ ra rồi sao? Nhưng rồi nó nhìn đôi mắt lạnh lẽo kia thì lại cười nhạt nhẽo nghĩ. Nó đúng là đứa ngốc mà vì sao lại nghĩ hắn nhớ nhanh đến như vậy? Nó đưa mắt nhìn cuốn sách của hắn đang cầm, chính là cuốn “ Si tâm tuyệt đối “, hắn đã đọc rồi sao? Hắn có nhớ được gì không? Tại sao nó lại không nghĩ ra cách này để hắn dễ nhớ hơn? Nó chỉ lẳng lặng nhìn hắn từ từ bước đến trước mặt nó.
Còn hắn khi nhìn thấy rõ khuôn mặt nó thì lại cảm giác có gì đó rất kỳ lạ. Khi hai người chỉ còn cách nhau khoảng 2 bước chân thì hắn ngừng lại, hai người ánh mắt nhìn chằm chằm vào nhau. Đôi mắt sâu thẳm của nó nhìn vào sâu đôi mắt tím sắc bén kia như muốn nhìn thấu tất cả tâm tư của hắn. Cuối cùng vẫn là nó mở lời trước
- Anh cũng đến xin chữ ký vào trong cuốn truyện sao? _ giọng nó nhẹ nhàng cứ như là một cô gái yếu đuối
- À ừ _ Hắn thấy người kia hỏi thì cũng trả lời rồi đưa cuốn truyện đến mặt nó
Thời khắc khi nó nhận lấy thì nó cảm nhận được, ngón tay nó đã đụng vào ngón tay hắn. Cảm giác suốt 3 năm nay thì đối với lần chạm này nó thật sự cảm thấy xúc động. Rồi nó bình tĩnh và nhận lấy.
Nó mở bút ra và ký, hắn thì bâng quơ nhìn sang chỗ khác. Khi đó nó lật sang trang cuối, ghi gì đó rất nhỏ rồi lại đưa lại cho hắn.
- Liệu anh có mong sẽ có phần hai không?
- Có lẽ là rất mong. Vì tôi muốn xem nữ chính sau này sẽ như thế nào! _ Nói xong hắn lấy cuốn truyện và rời đi
Nó ở phía sau, nhìn bóng dáng của hắn rời đi. Thật cô đơn! Dáng vẻ đó của hắn thật khiến người khác đau lòng. Họ có lẽ sẽ nghĩ rằng hắn rất lạnh lùng, phía sau nhìn cũng sẽ rất đáng sợ nhưng nó khác, nó hiểu rõ bóng dáng đó đang cần một người nào đó đến mức nào...
Một lúc sau nó mới rời đi. Rồi lại nhận được cuộc điện thoại của nhỏ, mới biết khi nãy cuốn truyện đó là của nhỏ đưa hắn. Vậy khi hắn đến đây liệu có phải do ông trời sắp đặt giúp nó một tay không? Nó lại ngước nhìn bầu trời, khuôn mặt cười dịu dàng nói
- Cảm ơn _ Rồi nó đi về
Còn hắn khi rời khỏi đó. Lại cứ suy nghĩ mãi về cuốn truyện đó, thật sự đối với cuốn truyện này hắn cảm thấy rất quen thuộc. Hắn nhẹ nhàng mở đầu trang cuốn truyện, trên đó có một chữ ký rất đẹp mắt, rất có khí chất. Hắn lại liên tưởng lại khuôn mặt của cô gái đó, không xinh đẹp, chỉ là mang vẻ đáng yêu nhưng lại chữ ký này lại có khí chất cao sang đến vậy thì cô gái đó thật sự có phải là người đơn giản như vậy không? Cô gái đấy thật sự khiến cho hắn dâng lên một cảm giác thật quen thuộc...
Vài lời của tác giả
Báo với các bạn độc giả của Au một tin buồn đó chính là ngày mai Au đã bắt đầu nhập học rồi nên Au đã bị hạn chế sử dụng điện thoại lẫn laptop T.T Nên có lẽ thời gian này sẽ hơi khó ra chap mới nhé:'(. Au sẽ cố gắng nhé, với lại thời gian gần đây au sẽ phải đi học nên sẽ không còn thời gian như hè nữa nhưng cũng đừng vì như vậy mà bỏ truyện của ta nhé, ta sẽ khóc đó nha:((. Yêu mấy bạn, mấy bạn cmt cổ vũ ta đi. không ta sẽ nản lắm a:((((((
_______________________________________________________________
Bữa nay là ngày nghỉ nên nó không cần phải đi làm nhưng trùng hợp thay nó lại phải đi làm việc khác. Và có lẽ đây cũng là việc khiến cho kế hoạch của nó tiến triển...
Tiệm cafe
- Này này, dạo này công ty mày đang có người mẫu độc quyền hả? _ Anh nhìn hắn tò mò hỏi
- Tao không biết cô gái đó là ai _ hắn thờ ơ trả lời, đã 3 ngày rồi mà hắn vẫn chưa tìm được cô gái kia!
- Vậy cô ấy chính là đang giúp mày? Mà bây giờ mày cũng chưa tìm ra được à?
- Vẫn chưa tìm được
- Không ngờ mày cũng có ngày này. Nhưng xem ra cô gái đó đã giúp mày một việc lớn rồi đấy
- Đúng là giúp rất nhiều
Nhỏ ở bên cạnh không nói chuyện chỉ là chăm chú đọc một cuốn sách. Nhìn bên ngoài rất trang nhã, màu sắc chính đó là màu trắng.
Hắn nhìn nhỏ thì hơi ngạc nhiên. Cô gái này lại đang khóc sao? Nhưng vì sao? Anh nhìn theo ánh mắt của hắn, cũng phát hiện nhỏ đang khóc. Tim anh bỗng nhói lên, lo lắng hỏi
- Em sao vậy? Tại sao lại khóc?
- Không sao, vì cuốn truyện này hay quá, rất cảm động. Nhịn không được nên mới khóc _ Nhỏ cười lắc đầu nói
Anh thở phào nhẹ nhõm. Còn hắn thì liếc mắt nhìn cuốn truyện mà nhỏ đang cầm, tựa đề là “ Si tâm tuyệt đối “?
- Truyện này cảm động lắm sao? _ Anh ngơ ngác hỏi nhỏ
- Ừm, truyện kể có một cô gái kia có một quá khứ là bị người con trai mình yêu thương mà lừa gạt tình cảm của cô, cô bị ám ảnh rất nặng rồi cô từ một cô gái hiền lành biến thành một cô gái máu lạnh nhưng rồi cho đến một ngày cô gái này gặp một chàng trai khác. Chàng trai này cũng lạnh lùng như cô, khi hai người gặp nhau là lúc người con trai đó bước vào trường. Cô đã vô ý mà ngã vào người anh khiến anh lạnh lùng nhìn mình. Nhưng khi đó cô gái đó lại giả trang biến mình thành một cô gái ngố, ngoài mặt thì sợ sệt nhưng trong lòng lại chẳng có một tia sợ hãi nào cả. Các cô gái xung quanh bàn tán nói lần này cô chết chắc rồi, nhưng người bạn của cô đã đến cứu cô. Cách đó không lâu sau thì anh thấy được vẻ đẹp đằng sau lớp kính đó của cô, rồi lại tò mò tìm hiểu. Còn sau nữa là gì em cũng không rõ, chỉ mới đọc đến đây thôi nhưng đọc đến quá khứ của cô gái này em thấy rất xót xa _ Nhỏ luyên thuyên kể rồi lại làm vẻ mặt đau lòng
Hắn cũng chỉ lẳng lặng nghe. Hắn cảm nhận được rất mơ hồ rằng câu truyện này rất quen thuộc...
- Thấy anh cũng có hứng thú, anh có muốn đọc hay không? _ Nhỏ đưa quyển truyện đến trước mặt hắn
- Cảm ơn _ Hắn nhận lấy nhưng khi cầm lấy hắn lại cảm thấy khó hiểu. Vì sao mình lại muốn xem? Hành động của hắn chỉ là vô ý thức - Thôi tao với Thanh đi đây. Mày ngồi đọc truyện đi ha _ Nói xong anh dắt tay của nhỏ đi ra khỏi quán
Chỉ còn lại mình hắn, hắn nhẹ nhàng mở trang đầu tiên của cuốn truyện ra rồi chăm chú mà đọc
Một tiếng đồng hồ sau hắn đã đọc xong cuốn truyện. Chẳng hiểu sao khi đọc xong hắn lại cảm thấy tim mình nhói lên đau đớn và rồi hắn lại ngạc nhiên. Khẽ chạm vào một bên má, cảm nhận được sự ươn ướt ở trên mặt. Hắn mới nhận ra hắn đang khóc?!! Một người như hắn mà chỉ vì đọc một cuốn truyện mà khóc sao? Là vì thương xót cho nữ chính sao? Bỗng hắn rất căm ghét nam chính này, rất căm ghét...
Chẳng bao lâu sau hắn trở lại trạng thái như cũ, trên tay là cuốn truyện ban nãy, rời khỏi quán và lên xe rời đi.
Không hiểu sao hắn lại chạy đến một quảng trường khá lớn. Hắn cũng bình thản mà đi vào bên trong. Đi được một lúc thì lại thấy bên kia rất đông người, còn xếp thành một hàng dài nữa, đa số đều là những thiếu nữ, thanh niên mới lớn. Trên tay bọn họ đều cầm một quyển sách, hắn nhận ra đó chính là quyển mà hắn đang cầm, y như nhau.
Phía xa hắn nhìn thấy có một cái bàn, có người đang ngồi, hình như là một cô gái. Hắn bỗng nhiên lại tìm một chỗ ngồi gần đó, lẳng lặng xem từng người từng người đang vui mừng xin chữ ký của cô gái kia.
Hắn nhận ra hình như có rất nhiều người yêu thích cuốn truyện này. Mỗi người xin chữ ký đều nói gì với cô gái đó, khi họ đi về nụ cười còn giữ nguyên. Bỗng nhiên hắn lại thấy tò mò cô gái đó là ai, truyện này thật sự rất hay, người đọc chắc chắn cũng sẽ cảm thấy thương xót cho nhân vật nữ chính này. Khi hắn đọc đến cuối trang thì phát hiện ra, truyện này vẫn chưa ra hết có lẽ là còn phần hai. Hắn tự hỏi liệu nữ chính sẽ như thế nào đây?
Nửa tiếng sau, không còn ai xin chữ ký nữa, hắn cũng định đi về. Cảm thấy mình thật kỳ lạ, tại sao lại lãng phí mất nửa tiếng đồng hồ chỉ ngồi xem từng người đi xin chữ ký? Nhưng đi chỉ được vài bước thì đôi chân hắn lại đi về phía ngược lại, nếu hắn cảm nhận không sai đó chính là cái bàn mà cô gái ấy đang ngồi chính là nơi hắn muốn đến.
Cô gái đó chính là nó. Trong lúc ba năm nó đã viết ra câu truyện về cuộc đời mình, chỉ đơn giản là muốn khắc ghi từng khoảnh khắc kia mà thôi nhưng không ngờ nhỏ lại tung ra trong giới mạng xã hội. Rồi một ngày có người muốn hợp tác xuất bản truyện của nó ra sách. Nó cũng không phản đối mà hợp tác, chẳng bao lâu sau nó nhận được tin là truyện của nó đang sản xuất rất nhiều, được rất nhiều giới trẻ quan tâm. Khi đó nó đã tự cười nhạt, có ai biết rằng đó chính là cuộc đời của nó không? Họ không hề biết...
Hôm nay trùng hợp là ngày nó giao lưu với các độc giả. Nhưng mái tóc và đôi mắt nó vẫn là màu đen, khuôn mặt được hóa trang cẩn thận như một cô gái đáng yêu mà thôi, không có vẻ đẹp diễm lệ nào cả. Ký tên vào mỗi cuốn truyện của họ, nhìn nụ cười tươi rói trên khuôn mặt họ rồi lại nghe những câu hỏi của họ đặt ra cho mình bỗng nó cảm thấy thật ấm lòng.
Có một cô gái hỏi nó khi nào mới có phần hai, nó cũng suy nghĩ khá lâu rồi mới trả lời: “ Không lâu nữa đâu “. Chỉ vỏn vẹn bấy nhiêu đấy vậy mà cô gái kia lại vui mừng ra mặt, nụ cười tràn ngập sự ấm áp.
Khi nó định đi về thì thấy một chàng trai bước đến, nó cũng chẳng nghĩ nhiều mà ngồi xuống và định ký nốt cho người này nhưng khi nhìn kỹ khuôn mặt thì lại ngạc nhiên không thôi. Tại sao lại là hắn? Hắn chẳng lẽ nhớ ra rồi sao? Nhưng rồi nó nhìn đôi mắt lạnh lẽo kia thì lại cười nhạt nhẽo nghĩ. Nó đúng là đứa ngốc mà vì sao lại nghĩ hắn nhớ nhanh đến như vậy? Nó đưa mắt nhìn cuốn sách của hắn đang cầm, chính là cuốn “ Si tâm tuyệt đối “, hắn đã đọc rồi sao? Hắn có nhớ được gì không? Tại sao nó lại không nghĩ ra cách này để hắn dễ nhớ hơn? Nó chỉ lẳng lặng nhìn hắn từ từ bước đến trước mặt nó.
Còn hắn khi nhìn thấy rõ khuôn mặt nó thì lại cảm giác có gì đó rất kỳ lạ. Khi hai người chỉ còn cách nhau khoảng 2 bước chân thì hắn ngừng lại, hai người ánh mắt nhìn chằm chằm vào nhau. Đôi mắt sâu thẳm của nó nhìn vào sâu đôi mắt tím sắc bén kia như muốn nhìn thấu tất cả tâm tư của hắn. Cuối cùng vẫn là nó mở lời trước
- Anh cũng đến xin chữ ký vào trong cuốn truyện sao? _ giọng nó nhẹ nhàng cứ như là một cô gái yếu đuối
- À ừ _ Hắn thấy người kia hỏi thì cũng trả lời rồi đưa cuốn truyện đến mặt nó
Thời khắc khi nó nhận lấy thì nó cảm nhận được, ngón tay nó đã đụng vào ngón tay hắn. Cảm giác suốt 3 năm nay thì đối với lần chạm này nó thật sự cảm thấy xúc động. Rồi nó bình tĩnh và nhận lấy.
Nó mở bút ra và ký, hắn thì bâng quơ nhìn sang chỗ khác. Khi đó nó lật sang trang cuối, ghi gì đó rất nhỏ rồi lại đưa lại cho hắn.
- Liệu anh có mong sẽ có phần hai không?
- Có lẽ là rất mong. Vì tôi muốn xem nữ chính sau này sẽ như thế nào! _ Nói xong hắn lấy cuốn truyện và rời đi
Nó ở phía sau, nhìn bóng dáng của hắn rời đi. Thật cô đơn! Dáng vẻ đó của hắn thật khiến người khác đau lòng. Họ có lẽ sẽ nghĩ rằng hắn rất lạnh lùng, phía sau nhìn cũng sẽ rất đáng sợ nhưng nó khác, nó hiểu rõ bóng dáng đó đang cần một người nào đó đến mức nào...
Một lúc sau nó mới rời đi. Rồi lại nhận được cuộc điện thoại của nhỏ, mới biết khi nãy cuốn truyện đó là của nhỏ đưa hắn. Vậy khi hắn đến đây liệu có phải do ông trời sắp đặt giúp nó một tay không? Nó lại ngước nhìn bầu trời, khuôn mặt cười dịu dàng nói
- Cảm ơn _ Rồi nó đi về
Còn hắn khi rời khỏi đó. Lại cứ suy nghĩ mãi về cuốn truyện đó, thật sự đối với cuốn truyện này hắn cảm thấy rất quen thuộc. Hắn nhẹ nhàng mở đầu trang cuốn truyện, trên đó có một chữ ký rất đẹp mắt, rất có khí chất. Hắn lại liên tưởng lại khuôn mặt của cô gái đó, không xinh đẹp, chỉ là mang vẻ đáng yêu nhưng lại chữ ký này lại có khí chất cao sang đến vậy thì cô gái đó thật sự có phải là người đơn giản như vậy không? Cô gái đấy thật sự khiến cho hắn dâng lên một cảm giác thật quen thuộc...
Vài lời của tác giả
Báo với các bạn độc giả của Au một tin buồn đó chính là ngày mai Au đã bắt đầu nhập học rồi nên Au đã bị hạn chế sử dụng điện thoại lẫn laptop T.T Nên có lẽ thời gian này sẽ hơi khó ra chap mới nhé:'(. Au sẽ cố gắng nhé, với lại thời gian gần đây au sẽ phải đi học nên sẽ không còn thời gian như hè nữa nhưng cũng đừng vì như vậy mà bỏ truyện của ta nhé, ta sẽ khóc đó nha:((. Yêu mấy bạn, mấy bạn cmt cổ vũ ta đi. không ta sẽ nản lắm a:((((((
Bình luận truyện