Mạch Lộ Quy Đồ
Chương 46
Trần Trạm nhìn quyển sách trên tay rơi vào trầm tư, cẩn thận nhớ lại chuyện có liên quan đến Thẩm Mạc Thành.
Năm đó Thẩm Mạc Thành gặp La Thiếu Hằng vì đầu bị thương nên mất trí nhớ thì có thể hiểu, nhưng sau khi tỉnh lại do tai nạn xe thì nhớ lại tất cả, chỉ quên mỗi những chuyện có liên quan đến La Thiếu Hằng, điều này khiến anh ta cảm thấy có chút bất hợp lý.
Như anh ta đã nói lúc trước, nguyên nhân chọn mất trí nhớ có thể là do ý thức mãnh liệt của bản thân, nhưng theo lý thuyết thì sau khi Thẩm Mạc Thành mất trí nhớ lần đầu tiên, hai năm sống chung với La Thiếu Hằng là ký ức mà hắn trân trọng nhất, hắn không thể nào ép mình quên mất, cho nên khả năng này căn bản có thể loại trừ, vậy khả năng khác chính là nhờ ngoại lực.
… Thôi miên.
Trần Trạm chợt hiểu ra cái mà mấy ngày nay mình xem thường là gì, anh ta nhìn tên sách, có cảm giác đã thông suốt.
Thẩm Vân thấy anh ta đột nhiên trầm mặc, chỉ nhìn chằm chằm quyển sách không nói lời nào, gọi anh ta: “Bác sĩ Trần”
Trần Trạm hồi thần, thấy cậu nhìn mình với ánh mắt kỳ quái, đặt sách sang bên cạnh, nói: “Xin lỗi, nhớ tới công việc.”
Thẩm Vân thấu hiểu gật đầu, đứng dậy thu dọn chén đũa hai người dùng trên bàn bỏ vào trong hộp thức ăn, định lát nữa tiện đường mang đi.
Trần Trạm nhìn động tác lưu loát của cậu, cười nói: “Trợ lý Thẩm đúng là ra phòng lớn vào phòng bếp.”
“Đương nhiên, năng lực cần thiết của trợ lý hoàn mỹ.” Thẩm Vân không nhận ra ba phần đùa giỡn trong lời nói của anh ta, thuận miệng đáp.
Trong mắt Trần Trạm mang theo ý cười dễ nhận thấy, nhìn cậu bận rộn.
Sau khi thu dọn xong, Thẩm Vân rửa sạch tay, đi ra liền thấy Trần Trạm lấy bộ quần áo đã được xếp sẵn.
“Thời gian không còn sớm, lái xe ban đêm không an toàn, tôi không giữ cậu lại nữa.” Trầm Trạm đưa cái túi cho cậu, “Cảm ơn bữa ăn khuya của cậu, lần sau mời cậu ăn cơm.”
Thẩm Vân nhận lấy cái túi: “Đừng khách khí, vậy tôi đi trước.”
Trần Trạm gật đầu, tiễn cậu ra cửa.
Mấy ngày sau đó, Trần Trạm lên mạng tìm những trường hợp tương tự như Thẩm Mạc Thành, còn chạy mấy chuyến tới thư viện thành phố tìm những tư liệu có liên quan, đến tối lại ở khách sạn phân loại chỉnh hợp những thứ tìm được, ngoài ra còn liên lạc với bạn học ở nước ngoài thảo luận trường hợp tương tự.
Những thứ tìm được trên mạng và trong thư viện không nhiều lắm, nhất là không thể hoàn toàn tin tưởng hoàn toàn vào thông tin trên mạng, Trần Trạm có rất nhiều tài liệu và hồ sơ đều ở trong phòng khám của mình, suy nghĩ một chút, anh ta liên lạc gặp mặt với Thẩm Mạc Thành, nói suy đoán của mình cho hắn biết.
“Thôi miên” Trong nháy mắt, Thẩm Mạc Thành giật mình với những gì anh ta nói.
“Đúng vậy, bây giờ chỉ là suy đoán của cá nhân tôi, nhưng không ngoại trừ khả năng này.” Trần Trạm gật đầu, “Tôi nhớ trước đây có nghe thầy tôi nói tới trường hợp tương tự, tôi cần phải về kiểm chứng một chút.”
Thẩm Mạc Thành trầm mặc, mấy ngày hôm trước mới biết rõ chuyện mười năm trước có liên quan đến ông ngoại, hôm nay Trần Trạm lại liên lạc với hắn, nói chuyện hắn mất trí nhớ rất có thể do người khác gây ra, còn mục đích là gì thì không cần nói cũng biết.
Những chuyện này đến liên tục khiến hắn cảm thấy khó có thể chấp nhận, hít một hơi, giọng nói có chút khàn, hỏi: “Nếu xác nhận… thì có thể giải không”
“Trên lý thuyết thì có thể.” Trần Trạm phát hiện sắc mặt của hắn có chút mệt mỏi liền hỏi, “Anh sao vậy”
Thẩm Mạc Thành lắc đầu: “Cậu nói tiếp đi.”
“Xem tình hình gần đây anh lần lượt nhớ lại một vài chuyện quá khứ, thật ra đã là có chuyển biến tốt đẹp, may mắn là dù không giải thích được, nhưng biết đâu một ngày nào đó anh có thể nhớ lại.” Trần Trạm nói.
“Biết đâu” Thẩm Mạc Thành lặp lại hai chữ, nhớ lại dáng vẻ của La Thiếu Hằng mấy hôm trước mơ thấy ác mộng tỉnh lại ôm hắn khóc, thở không ra hơi, trong lòng khó chịu đến lạ thường, hắn thấp giọng nói: “Tôi không chờ lâu như vậy được, càng nhanh càng tốt.”
La Thiếu Hằng đã đợi mười năm, hắn không nỡ để cho một mình anh tiếp tục chịu đựng quá khứ của hai người.
Trần Trạm rất thấu hiểu cảm giác của hắn, cân nhắc một chút, nói: “Tôi quay về tìm xem tài liệu liên quan trước, nếu khẳng định là như vậy, tôi đề nghị anh tốt nhất là có thể tìm được bác sĩ thôi miên anh khi đó, vậy sẽ tương đối an toàn hơn.”
Bác sĩ thôi miên khi đó… người mà Thẩm Mạc Thành nghĩ đến đầu tiên là bác sĩ Trương.
Năm đó sau khi hắn chuyển về từ thành phố A, người trị liệu cho hắn chính là bác sĩ Trương, nhưng bác sĩ Trương là người của ông ngoại, nếu người lợi dụng thôi miên để khoá chặt ký ức giữa mình và La Thiếu Hằng là ông, vậy chứng minh ông ngoại phản đối chuyện giữa mình và La Thiếu Hằng, bây giờ muốn nhờ bác sĩ Trương giải thôi miên cho mình thì hơn phân nửa là không thể nào.
Nghĩ tới đây, hắn nhìn Trần Trạm: “Cậu không thể giải sao”
“Tôi có thể thử, nhưng không thể đảm bảo, dù sao tôi cũng không phải là chuyên gia ở phương diện này.” Trần Trạm dừng một chút, sắc mắt hơi nghiêm túc, “Hơn nữa, việc này chắc chắn sẽ nguy hiểm, có thương tổn nhất định đối với cơ thể anh, cũng có thể để lại di chứng, anh phải suy nghĩ cho kĩ.”
“Không cần suy nghĩ.” Thẩm Mạc Thành không hề do dự nói, “Làm phiền cậu.”
“Đừng nói vậy.” Trần Trạm cười nói, “Có thể giúp hai người là tốt rồi, tôi định hôm nay thu dọn, ngày mai sẽ quay về, có tin tức gì tôi sẽ liên lạc với anh trước.”
Thẩm Mạc Thành gật đầu, cảm ơn anh ta lần nữa.
Sáng sớm hôm sau, Trần Trạm lên máy bay rời khỏi thành phố B, sau khi chuyến bay của anh ta rời khỏi sân bay không bao lâu, thì chuyến bay từ thành phố A của La Thiếu Hằng đáp xuống sân bay thành phố B.
Lần này sang đây La Thiếu Hằng không nói với Thẩm Mạc Thành, mấy ngày nay không gặp nhau, nhưng mỗi lần gọi điện thoại anh đều có thể nhận ra Thẩm Mạc Thành có tâm sự, tuy giọng nói của hắn che giấu rất tốt, nhưng anh có linh cảm là có chuyện gì đó xảy ra khiến cho Thẩm Mạc Thành khó xử, nên sau khi anh về nhà thăm cha mẹ xong liền đặt vé máy bay tới đây.
Trong nhà không có ai, La Thiếu Hằng cất đồ đạc xong liền gọi cho Thẩm Mạc Thành. Anh không nói cho người kia biết là mình tới, chỉ hỏi hắn tối có tiệc xã giao hay không, sau khi có được câu trả lời liền cúp điện thoại ra ngoài.
Lúc trước bác sĩ Trương nói anh uống thuốc xong thì tới tái khám, vừa khéo anh cũng muốn hỏi tình hình của Thẩm Mạc Thành, sau khi ra ngoài thì bắt xe đến phòng khám bác sĩ Trương.
Cô gái ở bàn tiếp tân trong phòng khám nhận ra anh, nói với anh bác sĩ Trương có khách, rót trà cho anh rồi mới anh đến ghế salon bên cạnh chờ.
Bây giờ thời gian còn sớm, La Thiếu Hằng cũng không gấp, rút một quyển tạp chí ra vừa xem vừa chờ. Anh không chờ bao lâu liền nghe tiếng của bác sĩ Trương, ngẩng đầu thấy bác sĩ Trương đang đi tới từ hành lang bên kia.
Đi cùng với bác sĩ Trương còn có hai ông cụ, ông cụ đi phía trước tóc đã hoa râm, nhưng trông tinh thần vẫn còn rất tốt, hai người vừa đi vừa trò chuyện, vào trong đại sảnh.
Không biết có phải ảo giác hay không, La Thiếu Hằng cảm thấy ánh mắt của ông lão hơi dừng lại một chút trên người mình khi đi ngang qua bên cạnh, nhưng lại nhanh chóng dời đi.
Anh không quen biết người kia, anh nghĩ có lẽ là mình quá đa nghi, cũng không để ý nhiều, chờ bác sĩ Trương tiễn khách xong quay lại mới vào phòng làm việc với ông.
“Đã uống xong thuốc rồi Cảm thấy thế nào” Bác sĩ Trương hỏi.
“Đã uống hết, giấc ngủ gần đây cũng không tệ lắm.” La Thiếu Hằng nói, sau một đợt điều trị, ngoại trừ lần đó gặp ác mộng, thì buổi tối gần như anh ngủ một giấc đến sáng, có rất ít đêm không thể chợp mắt, ngoại trừ cái đó ra thì còn thấy cơ thể thoải mái hơn rất nhiều, không mệt mỏi như trước nữa.
Bác sĩ Trương nghe xong gật đầu, vừa hỏi vừa ghi tình trạng của anh vào trong bệnh án, sau khi hỏi thêm vài vấn đề liên quan thì lại kê thêm thuốc cho anh: “Đợt trị liệu lần này là nửa tháng, chủ yếu là ở vấn đề bồi bổ khí huyết, trong thời gian điều trị cũng phải ăn kiêng như trước, nếu có chỗ nào không khoẻ thì ngưng uống thuốc rồi tới tìm tôi.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ Trương.” La Thiếu Hằng chân thành nói cảm ơn.
“Đừng khách khí, đúng rồi, hôm nay Mạc Thành không đi với cậu sao” Bác sĩ Trương hỏi.
“Anh ấy có hơi bận.” La Thiếu Hằng thấy ông nhắc tới Thẩm Mạc Thành liền hỏi tiếp, “Bác sĩ Trương, tôi có một số việc muốn thảo luận với ngài một chút, không biết ngài có ngại hay không.”
“Cậu cứ nói.” Bác sĩ Trương dừng bút nhìn về phía anh.
“Có liên quan đến Mạc Thành,” La Thiếu Hằng hỏi, “Theo anh ấy nói thì năm đó khi anh ấy xảy ra chuyện, ngài trị liệu cho anh ấy đúng không”
“Không sai.” Bác sĩ Trương gật đầu.
“Tôi muốn hỏi năm đó anh ấy bị thương nặng thế nào, lúc trước ngài dặn anh ấy cùng đi tái khám, nghĩa là bây giờ anh ấy vẫn còn chưa khoẻ” La Thiếu Hằng hỏi ra chuyện khiến mình vẫn lo lắng cho tới giờ.
Bác sĩ Trương nghe anh nói xong, trên mặt không hề có chút bất ngờ, giống như đã sớm dự liệu được anh sẽ hỏi như vậy, chỉ mỉm cười hỏi lại: “Việc này Mạc Thành không nói với cậu sao”
“Tôi đã hỏi anh ấy, nhưng anh ấy không hề nói tới chuyện bị thương năm đó, tôi chỉ biết anh ấy hôn mê bảy năm.” Sau khi La Thiếu Hằng hỏi Thẩm Mạc Thành mấy lần mà không có kết quả, mặc dù anh không nhắc lại, nhưng vẫn để ở trong lòng, muốn biết tình hình năm đó của Thẩm Mạc Thành, muốn biết bây giờ cơ thể hắn có còn nguy hiểm hay không.
“Vậy thì chứng minh cậu ấy không muốn cậu quá lo lắng.” Bác sĩ Trương ôn tồn cười nói, “Nếu cậu ấy không muốn nói, tôi cũng chỉ có thể tôn trọng suy nghĩ của cậu ấy, nhưng tôi có thể nói cho cậu biết, trải qua hai năm điều trị, cậu ấy đã khôi phục rất nhiều, đừng quá lo lắng.”
Bác sĩ không thể tuỳ tiện tiết lộ việc riêng của bệnh nhân là vấn đề đạo đức nghề nghiệp, La Thiếu Hằng có thể hiểu, cũng không ôm hy vọng quá lớn là ông sẽ nói cho mình biết, nhưng ít ra có thể biết tình hình của Thẩm Mạc Thành bây giờ không quá kém là được.
Sau khi cảm ơn bác sĩ Trương, La Thiếu Hằng cầm thuốc Đông y mới hốt rời khỏi phòng khám. Anh không về thẳng, mà đến khu chợ gần nhà, hai ngày nay trong nhà má Vương có việc nên xin nghỉ, anh định tự mua thức ăn về nấu, đúng lúc có thể chờ Thẩm Mạc Thành xong việc về dùng cơm.
Mua thức ăn xong trở về nhà thời gian vẫn còn sớm, La Thiếu Hằng không vội nấu cơm, bỏ đồ vào trong phòng bếp liền lên lầu sắp xếp những gì mình mang tới.
Thẩm Mạc Thành ở bên thành phố B, cha mẹ anh ở thành phố A, lần này tới đây anh đã chuẩn bị chạy tới chạy lui hai bên, ngoại trừ quần áo đã giặt sạch còn mang theo cọ vẽ mình dùng quen.
Sắp xếp quần áo xong, anh nhớ lại album và tấm bảng gỗ lần trước mình mang tới còn để trong ngăn kéo phòng khách, vì giúp Thẩm Mạc Thành nhớ lại chuyện lúc trước, anh quyết định mang đồ đạc bỏ vào trong phòng ngủ chính, đặt chung với máy ảnh kỹ thuật số lúc trước Thẩm Mạc Thành lấy đi.
Lần này anh tới còn mang thêm những thứ liên quan đến hai người, những thứ linh tinh tương đối nhiều, ngăn kéo đầu tiên để không hết, anh sắp xếp ngăn nắp vài thứ, sau đó lấy album và đủ loại tập tranh ra định đặt vào trong ngăn dưới.
Bên ngoài ngăn dưới có cắm một cái chìa khoá nhỏ, nhưng mở khoá, anh tiện tay kéo ngăn tủ ra, nhưng còn chưa bỏ đồ vào liền nhìn thấy thứ bên trong ngăn kéo, anh ngây ngẩn cả người, mắt đột nhiên trợn to!
——Trong ngăn kéo có rất nhiều thuốc, chai lọ, hộp, sách,… chiếm toàn bộ ngăn kéo.
Chỉ sửng sốt trong chốc lát, anh đặt đồ trên tay sang một bên, vươn tay cầm một hộp thuốc trong ngăn kéo lên, trên hộp thuốc có viết tiếng Anh, trị bệnh đau đầu.
Đặt nó xuống, anh cầm một lọ thuốc khác lên, cái lọ này anh thấy rất quen, gọi là Alprazolam.
Đây là loại thuốc tâm thần thông thường, có thể trị chứng lo âu, cũng có tác dụng thôi miên, lúc trước anh đã từng dùng qua, thuốc trong lọ chỉ còn một phần ba, ngày tháng phía trên có hơi lâu, cũng đã ngưng sử dụng.
Trong ngăn kéo còn có một vài loại thuốc trị bệnh mất ngủ thông thường, ngoài ra còn có thuốc trị bệnh gan suy kiệt, trị cột sống, thậm chí còn có những loại thuốc ngay cả thấy anh cũng chưa từng thấy lấp đầy một ngăn kéo lớn.
Bên dưới hộp thuốc có một túi tài liệu dán kín, lúc đụng trúng nó tay anh dừng lại, trong nháy mắt đó, anh cảm thấy lưng mình chảy mồ hôi, cảm giác này giống như trở lại năm đó lúc Thẩm Mạc Thành gặp chuyện, giây phút bệnh viện gọi điện thoại cho anh.
Hoảng hốt, lo âu, sợ sệt… Và sự bất an to lớn tràn đầy nội tâm anh, khiến lòng bàn tay anh chảy mồ hôi chỉ trong thời gian ngắn.
Rút túi tài liệu ra, anh nhìn thấy trên đó viết ba chữ qua loa —— Thẩm Mạc Thành.
Nhìn thấy cái tên này, anh có chút hoảng hốt, trong ngực đập ‘thịch thịch ——’, đột nhiên có cảm giác chuyện hôm nay mình hỏi bác sĩ Trương đã tìm được câu trả lời.
Năm đó Thẩm Mạc Thành gặp La Thiếu Hằng vì đầu bị thương nên mất trí nhớ thì có thể hiểu, nhưng sau khi tỉnh lại do tai nạn xe thì nhớ lại tất cả, chỉ quên mỗi những chuyện có liên quan đến La Thiếu Hằng, điều này khiến anh ta cảm thấy có chút bất hợp lý.
Như anh ta đã nói lúc trước, nguyên nhân chọn mất trí nhớ có thể là do ý thức mãnh liệt của bản thân, nhưng theo lý thuyết thì sau khi Thẩm Mạc Thành mất trí nhớ lần đầu tiên, hai năm sống chung với La Thiếu Hằng là ký ức mà hắn trân trọng nhất, hắn không thể nào ép mình quên mất, cho nên khả năng này căn bản có thể loại trừ, vậy khả năng khác chính là nhờ ngoại lực.
… Thôi miên.
Trần Trạm chợt hiểu ra cái mà mấy ngày nay mình xem thường là gì, anh ta nhìn tên sách, có cảm giác đã thông suốt.
Thẩm Vân thấy anh ta đột nhiên trầm mặc, chỉ nhìn chằm chằm quyển sách không nói lời nào, gọi anh ta: “Bác sĩ Trần”
Trần Trạm hồi thần, thấy cậu nhìn mình với ánh mắt kỳ quái, đặt sách sang bên cạnh, nói: “Xin lỗi, nhớ tới công việc.”
Thẩm Vân thấu hiểu gật đầu, đứng dậy thu dọn chén đũa hai người dùng trên bàn bỏ vào trong hộp thức ăn, định lát nữa tiện đường mang đi.
Trần Trạm nhìn động tác lưu loát của cậu, cười nói: “Trợ lý Thẩm đúng là ra phòng lớn vào phòng bếp.”
“Đương nhiên, năng lực cần thiết của trợ lý hoàn mỹ.” Thẩm Vân không nhận ra ba phần đùa giỡn trong lời nói của anh ta, thuận miệng đáp.
Trong mắt Trần Trạm mang theo ý cười dễ nhận thấy, nhìn cậu bận rộn.
Sau khi thu dọn xong, Thẩm Vân rửa sạch tay, đi ra liền thấy Trần Trạm lấy bộ quần áo đã được xếp sẵn.
“Thời gian không còn sớm, lái xe ban đêm không an toàn, tôi không giữ cậu lại nữa.” Trầm Trạm đưa cái túi cho cậu, “Cảm ơn bữa ăn khuya của cậu, lần sau mời cậu ăn cơm.”
Thẩm Vân nhận lấy cái túi: “Đừng khách khí, vậy tôi đi trước.”
Trần Trạm gật đầu, tiễn cậu ra cửa.
Mấy ngày sau đó, Trần Trạm lên mạng tìm những trường hợp tương tự như Thẩm Mạc Thành, còn chạy mấy chuyến tới thư viện thành phố tìm những tư liệu có liên quan, đến tối lại ở khách sạn phân loại chỉnh hợp những thứ tìm được, ngoài ra còn liên lạc với bạn học ở nước ngoài thảo luận trường hợp tương tự.
Những thứ tìm được trên mạng và trong thư viện không nhiều lắm, nhất là không thể hoàn toàn tin tưởng hoàn toàn vào thông tin trên mạng, Trần Trạm có rất nhiều tài liệu và hồ sơ đều ở trong phòng khám của mình, suy nghĩ một chút, anh ta liên lạc gặp mặt với Thẩm Mạc Thành, nói suy đoán của mình cho hắn biết.
“Thôi miên” Trong nháy mắt, Thẩm Mạc Thành giật mình với những gì anh ta nói.
“Đúng vậy, bây giờ chỉ là suy đoán của cá nhân tôi, nhưng không ngoại trừ khả năng này.” Trần Trạm gật đầu, “Tôi nhớ trước đây có nghe thầy tôi nói tới trường hợp tương tự, tôi cần phải về kiểm chứng một chút.”
Thẩm Mạc Thành trầm mặc, mấy ngày hôm trước mới biết rõ chuyện mười năm trước có liên quan đến ông ngoại, hôm nay Trần Trạm lại liên lạc với hắn, nói chuyện hắn mất trí nhớ rất có thể do người khác gây ra, còn mục đích là gì thì không cần nói cũng biết.
Những chuyện này đến liên tục khiến hắn cảm thấy khó có thể chấp nhận, hít một hơi, giọng nói có chút khàn, hỏi: “Nếu xác nhận… thì có thể giải không”
“Trên lý thuyết thì có thể.” Trần Trạm phát hiện sắc mặt của hắn có chút mệt mỏi liền hỏi, “Anh sao vậy”
Thẩm Mạc Thành lắc đầu: “Cậu nói tiếp đi.”
“Xem tình hình gần đây anh lần lượt nhớ lại một vài chuyện quá khứ, thật ra đã là có chuyển biến tốt đẹp, may mắn là dù không giải thích được, nhưng biết đâu một ngày nào đó anh có thể nhớ lại.” Trần Trạm nói.
“Biết đâu” Thẩm Mạc Thành lặp lại hai chữ, nhớ lại dáng vẻ của La Thiếu Hằng mấy hôm trước mơ thấy ác mộng tỉnh lại ôm hắn khóc, thở không ra hơi, trong lòng khó chịu đến lạ thường, hắn thấp giọng nói: “Tôi không chờ lâu như vậy được, càng nhanh càng tốt.”
La Thiếu Hằng đã đợi mười năm, hắn không nỡ để cho một mình anh tiếp tục chịu đựng quá khứ của hai người.
Trần Trạm rất thấu hiểu cảm giác của hắn, cân nhắc một chút, nói: “Tôi quay về tìm xem tài liệu liên quan trước, nếu khẳng định là như vậy, tôi đề nghị anh tốt nhất là có thể tìm được bác sĩ thôi miên anh khi đó, vậy sẽ tương đối an toàn hơn.”
Bác sĩ thôi miên khi đó… người mà Thẩm Mạc Thành nghĩ đến đầu tiên là bác sĩ Trương.
Năm đó sau khi hắn chuyển về từ thành phố A, người trị liệu cho hắn chính là bác sĩ Trương, nhưng bác sĩ Trương là người của ông ngoại, nếu người lợi dụng thôi miên để khoá chặt ký ức giữa mình và La Thiếu Hằng là ông, vậy chứng minh ông ngoại phản đối chuyện giữa mình và La Thiếu Hằng, bây giờ muốn nhờ bác sĩ Trương giải thôi miên cho mình thì hơn phân nửa là không thể nào.
Nghĩ tới đây, hắn nhìn Trần Trạm: “Cậu không thể giải sao”
“Tôi có thể thử, nhưng không thể đảm bảo, dù sao tôi cũng không phải là chuyên gia ở phương diện này.” Trần Trạm dừng một chút, sắc mắt hơi nghiêm túc, “Hơn nữa, việc này chắc chắn sẽ nguy hiểm, có thương tổn nhất định đối với cơ thể anh, cũng có thể để lại di chứng, anh phải suy nghĩ cho kĩ.”
“Không cần suy nghĩ.” Thẩm Mạc Thành không hề do dự nói, “Làm phiền cậu.”
“Đừng nói vậy.” Trần Trạm cười nói, “Có thể giúp hai người là tốt rồi, tôi định hôm nay thu dọn, ngày mai sẽ quay về, có tin tức gì tôi sẽ liên lạc với anh trước.”
Thẩm Mạc Thành gật đầu, cảm ơn anh ta lần nữa.
Sáng sớm hôm sau, Trần Trạm lên máy bay rời khỏi thành phố B, sau khi chuyến bay của anh ta rời khỏi sân bay không bao lâu, thì chuyến bay từ thành phố A của La Thiếu Hằng đáp xuống sân bay thành phố B.
Lần này sang đây La Thiếu Hằng không nói với Thẩm Mạc Thành, mấy ngày nay không gặp nhau, nhưng mỗi lần gọi điện thoại anh đều có thể nhận ra Thẩm Mạc Thành có tâm sự, tuy giọng nói của hắn che giấu rất tốt, nhưng anh có linh cảm là có chuyện gì đó xảy ra khiến cho Thẩm Mạc Thành khó xử, nên sau khi anh về nhà thăm cha mẹ xong liền đặt vé máy bay tới đây.
Trong nhà không có ai, La Thiếu Hằng cất đồ đạc xong liền gọi cho Thẩm Mạc Thành. Anh không nói cho người kia biết là mình tới, chỉ hỏi hắn tối có tiệc xã giao hay không, sau khi có được câu trả lời liền cúp điện thoại ra ngoài.
Lúc trước bác sĩ Trương nói anh uống thuốc xong thì tới tái khám, vừa khéo anh cũng muốn hỏi tình hình của Thẩm Mạc Thành, sau khi ra ngoài thì bắt xe đến phòng khám bác sĩ Trương.
Cô gái ở bàn tiếp tân trong phòng khám nhận ra anh, nói với anh bác sĩ Trương có khách, rót trà cho anh rồi mới anh đến ghế salon bên cạnh chờ.
Bây giờ thời gian còn sớm, La Thiếu Hằng cũng không gấp, rút một quyển tạp chí ra vừa xem vừa chờ. Anh không chờ bao lâu liền nghe tiếng của bác sĩ Trương, ngẩng đầu thấy bác sĩ Trương đang đi tới từ hành lang bên kia.
Đi cùng với bác sĩ Trương còn có hai ông cụ, ông cụ đi phía trước tóc đã hoa râm, nhưng trông tinh thần vẫn còn rất tốt, hai người vừa đi vừa trò chuyện, vào trong đại sảnh.
Không biết có phải ảo giác hay không, La Thiếu Hằng cảm thấy ánh mắt của ông lão hơi dừng lại một chút trên người mình khi đi ngang qua bên cạnh, nhưng lại nhanh chóng dời đi.
Anh không quen biết người kia, anh nghĩ có lẽ là mình quá đa nghi, cũng không để ý nhiều, chờ bác sĩ Trương tiễn khách xong quay lại mới vào phòng làm việc với ông.
“Đã uống xong thuốc rồi Cảm thấy thế nào” Bác sĩ Trương hỏi.
“Đã uống hết, giấc ngủ gần đây cũng không tệ lắm.” La Thiếu Hằng nói, sau một đợt điều trị, ngoại trừ lần đó gặp ác mộng, thì buổi tối gần như anh ngủ một giấc đến sáng, có rất ít đêm không thể chợp mắt, ngoại trừ cái đó ra thì còn thấy cơ thể thoải mái hơn rất nhiều, không mệt mỏi như trước nữa.
Bác sĩ Trương nghe xong gật đầu, vừa hỏi vừa ghi tình trạng của anh vào trong bệnh án, sau khi hỏi thêm vài vấn đề liên quan thì lại kê thêm thuốc cho anh: “Đợt trị liệu lần này là nửa tháng, chủ yếu là ở vấn đề bồi bổ khí huyết, trong thời gian điều trị cũng phải ăn kiêng như trước, nếu có chỗ nào không khoẻ thì ngưng uống thuốc rồi tới tìm tôi.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ Trương.” La Thiếu Hằng chân thành nói cảm ơn.
“Đừng khách khí, đúng rồi, hôm nay Mạc Thành không đi với cậu sao” Bác sĩ Trương hỏi.
“Anh ấy có hơi bận.” La Thiếu Hằng thấy ông nhắc tới Thẩm Mạc Thành liền hỏi tiếp, “Bác sĩ Trương, tôi có một số việc muốn thảo luận với ngài một chút, không biết ngài có ngại hay không.”
“Cậu cứ nói.” Bác sĩ Trương dừng bút nhìn về phía anh.
“Có liên quan đến Mạc Thành,” La Thiếu Hằng hỏi, “Theo anh ấy nói thì năm đó khi anh ấy xảy ra chuyện, ngài trị liệu cho anh ấy đúng không”
“Không sai.” Bác sĩ Trương gật đầu.
“Tôi muốn hỏi năm đó anh ấy bị thương nặng thế nào, lúc trước ngài dặn anh ấy cùng đi tái khám, nghĩa là bây giờ anh ấy vẫn còn chưa khoẻ” La Thiếu Hằng hỏi ra chuyện khiến mình vẫn lo lắng cho tới giờ.
Bác sĩ Trương nghe anh nói xong, trên mặt không hề có chút bất ngờ, giống như đã sớm dự liệu được anh sẽ hỏi như vậy, chỉ mỉm cười hỏi lại: “Việc này Mạc Thành không nói với cậu sao”
“Tôi đã hỏi anh ấy, nhưng anh ấy không hề nói tới chuyện bị thương năm đó, tôi chỉ biết anh ấy hôn mê bảy năm.” Sau khi La Thiếu Hằng hỏi Thẩm Mạc Thành mấy lần mà không có kết quả, mặc dù anh không nhắc lại, nhưng vẫn để ở trong lòng, muốn biết tình hình năm đó của Thẩm Mạc Thành, muốn biết bây giờ cơ thể hắn có còn nguy hiểm hay không.
“Vậy thì chứng minh cậu ấy không muốn cậu quá lo lắng.” Bác sĩ Trương ôn tồn cười nói, “Nếu cậu ấy không muốn nói, tôi cũng chỉ có thể tôn trọng suy nghĩ của cậu ấy, nhưng tôi có thể nói cho cậu biết, trải qua hai năm điều trị, cậu ấy đã khôi phục rất nhiều, đừng quá lo lắng.”
Bác sĩ không thể tuỳ tiện tiết lộ việc riêng của bệnh nhân là vấn đề đạo đức nghề nghiệp, La Thiếu Hằng có thể hiểu, cũng không ôm hy vọng quá lớn là ông sẽ nói cho mình biết, nhưng ít ra có thể biết tình hình của Thẩm Mạc Thành bây giờ không quá kém là được.
Sau khi cảm ơn bác sĩ Trương, La Thiếu Hằng cầm thuốc Đông y mới hốt rời khỏi phòng khám. Anh không về thẳng, mà đến khu chợ gần nhà, hai ngày nay trong nhà má Vương có việc nên xin nghỉ, anh định tự mua thức ăn về nấu, đúng lúc có thể chờ Thẩm Mạc Thành xong việc về dùng cơm.
Mua thức ăn xong trở về nhà thời gian vẫn còn sớm, La Thiếu Hằng không vội nấu cơm, bỏ đồ vào trong phòng bếp liền lên lầu sắp xếp những gì mình mang tới.
Thẩm Mạc Thành ở bên thành phố B, cha mẹ anh ở thành phố A, lần này tới đây anh đã chuẩn bị chạy tới chạy lui hai bên, ngoại trừ quần áo đã giặt sạch còn mang theo cọ vẽ mình dùng quen.
Sắp xếp quần áo xong, anh nhớ lại album và tấm bảng gỗ lần trước mình mang tới còn để trong ngăn kéo phòng khách, vì giúp Thẩm Mạc Thành nhớ lại chuyện lúc trước, anh quyết định mang đồ đạc bỏ vào trong phòng ngủ chính, đặt chung với máy ảnh kỹ thuật số lúc trước Thẩm Mạc Thành lấy đi.
Lần này anh tới còn mang thêm những thứ liên quan đến hai người, những thứ linh tinh tương đối nhiều, ngăn kéo đầu tiên để không hết, anh sắp xếp ngăn nắp vài thứ, sau đó lấy album và đủ loại tập tranh ra định đặt vào trong ngăn dưới.
Bên ngoài ngăn dưới có cắm một cái chìa khoá nhỏ, nhưng mở khoá, anh tiện tay kéo ngăn tủ ra, nhưng còn chưa bỏ đồ vào liền nhìn thấy thứ bên trong ngăn kéo, anh ngây ngẩn cả người, mắt đột nhiên trợn to!
——Trong ngăn kéo có rất nhiều thuốc, chai lọ, hộp, sách,… chiếm toàn bộ ngăn kéo.
Chỉ sửng sốt trong chốc lát, anh đặt đồ trên tay sang một bên, vươn tay cầm một hộp thuốc trong ngăn kéo lên, trên hộp thuốc có viết tiếng Anh, trị bệnh đau đầu.
Đặt nó xuống, anh cầm một lọ thuốc khác lên, cái lọ này anh thấy rất quen, gọi là Alprazolam.
Đây là loại thuốc tâm thần thông thường, có thể trị chứng lo âu, cũng có tác dụng thôi miên, lúc trước anh đã từng dùng qua, thuốc trong lọ chỉ còn một phần ba, ngày tháng phía trên có hơi lâu, cũng đã ngưng sử dụng.
Trong ngăn kéo còn có một vài loại thuốc trị bệnh mất ngủ thông thường, ngoài ra còn có thuốc trị bệnh gan suy kiệt, trị cột sống, thậm chí còn có những loại thuốc ngay cả thấy anh cũng chưa từng thấy lấp đầy một ngăn kéo lớn.
Bên dưới hộp thuốc có một túi tài liệu dán kín, lúc đụng trúng nó tay anh dừng lại, trong nháy mắt đó, anh cảm thấy lưng mình chảy mồ hôi, cảm giác này giống như trở lại năm đó lúc Thẩm Mạc Thành gặp chuyện, giây phút bệnh viện gọi điện thoại cho anh.
Hoảng hốt, lo âu, sợ sệt… Và sự bất an to lớn tràn đầy nội tâm anh, khiến lòng bàn tay anh chảy mồ hôi chỉ trong thời gian ngắn.
Rút túi tài liệu ra, anh nhìn thấy trên đó viết ba chữ qua loa —— Thẩm Mạc Thành.
Nhìn thấy cái tên này, anh có chút hoảng hốt, trong ngực đập ‘thịch thịch ——’, đột nhiên có cảm giác chuyện hôm nay mình hỏi bác sĩ Trương đã tìm được câu trả lời.
Bình luận truyện