Mại Thái Lang
Chương 2
…
Đậu hủ *** nguyên bản do một lão tiên sinh kinh doanh, sau khi lão tiên sinh bệnh mất nữ nhi lão kế thừa.
Nữ nhi lão mặt trái xoan lớn cỡ bàn tay, ánh mắt hoa đào đầy câu nhân, thân hình như rắn nước tinh tế nhưng không dư thừa, làn da trắng trắng nộn nộn, hai gò má mật đào hấp dẫn người khác tiến đến cắn một ngụm, thanh âm khi nói khiến nam nhân nhịn không được muốn ôm thắt lưng.
Đậu hủ *** buôn bán nguyên bản là việc rất bình thường, nhưng sau khi nữ nhi lão tiên sinh tiếp nhận chức vụ, việc kinh doanh nháy mắt tăng vọt, mọi người đều là vì mỹ thiếu nữ xinh đẹp mà tới.
Tây Thi đậu hũ xinh đẹp không chỉ vẻ ngoài mà còn cái tên, nàng gọi Tuyết Miên.
Mại Thái Lang mỗi ngày đều vì Tuyết Miên thần hồn điên đảo, cho nên cố ý ở góc đối diện bán đồ ăn, nhìn người đến người đi đậu hủ *** chuyện trò vui vẻ, Mại Thái Lang hảo hy vọng chính mình cũng sẽ được trong số đó, hơn nữa còn có được dũng khí cùng Tuyết Miên nói chuyện không đỏ mặt.
Còn nhớ lúc trước có một lần đi mua đậu hũ đặc biệt nghe Tuyết Miên nói chuyện, chính là nhìn đến người ta ngay cả một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể ngươi ngươi ta ta, mất mặt muốn chết.
Cứ như vậy, nhìn trộm người trong lòng cũng là một loại hạnh phúc!
Mại Thái Lang chỉ giữ một ảo tưởng mỹ lệ, bốn phía gợi lên những bọt bóng xinh xinh…
“Ha hả, Tuyết Miên xinh đẹp, có nghĩ theo ta cả đời hưởng phúc a?”
Một tên đầu phì lỗ tai heo, công tử nhà giàu mặc đại bào hoa lệ theo lý mà nói thực rất trẻ, bất quá vẻ mặt dữ tợn, lại thêm gương mặt lỗ rổ trường mãn [1], bởi do buông thả dục vọng quá độ, thoạt nhìn lầm tưởng cha Tuyết Miên.
Tuyết Miên chán ghét mặt nhăn mày nhíu, dùng thanh âm đối với một người đến mua đậu hủ nói.
“Cũng không ngẫm lại mình trưởng thành ra cái dạng gì, nếu không dựa vào đồng tiền, có thể đòi đến lão bà sao? Hơn nữa số tiểu thiếp thú vào nhà hắn đã đủ mở một gian kỹ quán.”
Mọi người nghe xong ha hả cười to, việc này quả thật khơi dậy màn thảo luận bị bỏ quên của mọi người, tên Vương đại phú đỏ đậm hai gò má.
“Mẹ nó, nghĩ là ai mà lớn mật, dám nói lão tử ngươi như thế, không muốn sống nữa chăng!”
Mới vừa rồi mọi người bảy miệng tám lưỡi, thì giờ như chim thú chạy loạn, không còn ai muốn làm tên ngốc tiếp tục ở lại.
Vương đại phú cả tiếng kêu to, không như vừa rồi ra vẻ văn phong nhã phạm, càng khiến người nhìn thêm chán ghét.
“Tiểu nữu [2], ta xem lúc thượng ngươi có nên cười thầm không, dám cự tuyệt ta, người đâu tới cho ta. Hôm nay ta không bắt nàng trở về làm vợ bé không được.” Ngữ khí *** tà vừa chuyển, “Chỉ cần ở dưới ta thân thích vài lần, đảm bảo lần sau ngươi sẽ ôm giữ đùi ta nói còn muốn, ha ha ha”
…
[1] Lỗ rỗ trường mãn: gương mặt là sự kết hợp của dài + bư + lỗ rỗ như lỗ châu mai
[2] Tiểu nữu: cô bé
Đậu hủ *** nguyên bản do một lão tiên sinh kinh doanh, sau khi lão tiên sinh bệnh mất nữ nhi lão kế thừa.
Nữ nhi lão mặt trái xoan lớn cỡ bàn tay, ánh mắt hoa đào đầy câu nhân, thân hình như rắn nước tinh tế nhưng không dư thừa, làn da trắng trắng nộn nộn, hai gò má mật đào hấp dẫn người khác tiến đến cắn một ngụm, thanh âm khi nói khiến nam nhân nhịn không được muốn ôm thắt lưng.
Đậu hủ *** buôn bán nguyên bản là việc rất bình thường, nhưng sau khi nữ nhi lão tiên sinh tiếp nhận chức vụ, việc kinh doanh nháy mắt tăng vọt, mọi người đều là vì mỹ thiếu nữ xinh đẹp mà tới.
Tây Thi đậu hũ xinh đẹp không chỉ vẻ ngoài mà còn cái tên, nàng gọi Tuyết Miên.
Mại Thái Lang mỗi ngày đều vì Tuyết Miên thần hồn điên đảo, cho nên cố ý ở góc đối diện bán đồ ăn, nhìn người đến người đi đậu hủ *** chuyện trò vui vẻ, Mại Thái Lang hảo hy vọng chính mình cũng sẽ được trong số đó, hơn nữa còn có được dũng khí cùng Tuyết Miên nói chuyện không đỏ mặt.
Còn nhớ lúc trước có một lần đi mua đậu hũ đặc biệt nghe Tuyết Miên nói chuyện, chính là nhìn đến người ta ngay cả một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể ngươi ngươi ta ta, mất mặt muốn chết.
Cứ như vậy, nhìn trộm người trong lòng cũng là một loại hạnh phúc!
Mại Thái Lang chỉ giữ một ảo tưởng mỹ lệ, bốn phía gợi lên những bọt bóng xinh xinh…
“Ha hả, Tuyết Miên xinh đẹp, có nghĩ theo ta cả đời hưởng phúc a?”
Một tên đầu phì lỗ tai heo, công tử nhà giàu mặc đại bào hoa lệ theo lý mà nói thực rất trẻ, bất quá vẻ mặt dữ tợn, lại thêm gương mặt lỗ rổ trường mãn [1], bởi do buông thả dục vọng quá độ, thoạt nhìn lầm tưởng cha Tuyết Miên.
Tuyết Miên chán ghét mặt nhăn mày nhíu, dùng thanh âm đối với một người đến mua đậu hủ nói.
“Cũng không ngẫm lại mình trưởng thành ra cái dạng gì, nếu không dựa vào đồng tiền, có thể đòi đến lão bà sao? Hơn nữa số tiểu thiếp thú vào nhà hắn đã đủ mở một gian kỹ quán.”
Mọi người nghe xong ha hả cười to, việc này quả thật khơi dậy màn thảo luận bị bỏ quên của mọi người, tên Vương đại phú đỏ đậm hai gò má.
“Mẹ nó, nghĩ là ai mà lớn mật, dám nói lão tử ngươi như thế, không muốn sống nữa chăng!”
Mới vừa rồi mọi người bảy miệng tám lưỡi, thì giờ như chim thú chạy loạn, không còn ai muốn làm tên ngốc tiếp tục ở lại.
Vương đại phú cả tiếng kêu to, không như vừa rồi ra vẻ văn phong nhã phạm, càng khiến người nhìn thêm chán ghét.
“Tiểu nữu [2], ta xem lúc thượng ngươi có nên cười thầm không, dám cự tuyệt ta, người đâu tới cho ta. Hôm nay ta không bắt nàng trở về làm vợ bé không được.” Ngữ khí *** tà vừa chuyển, “Chỉ cần ở dưới ta thân thích vài lần, đảm bảo lần sau ngươi sẽ ôm giữ đùi ta nói còn muốn, ha ha ha”
…
[1] Lỗ rỗ trường mãn: gương mặt là sự kết hợp của dài + bư + lỗ rỗ như lỗ châu mai
[2] Tiểu nữu: cô bé
Bình luận truyện