Mại Thái Lang
Chương 54
Thương Đông Nghêu cầm chén thuốc đứng trước mặt tiểu Yên, đây chính là chuyện trọng yếu hắn nói.
“Ta thật sự yêu ngươi sao?” Một Thương Đông Nghêu luôn luôn lãnh tình quả quyết hôm nay lại mê mang nhìn tiểu Yên tái nhợt.
A, không nghĩ tới Thương Đông Nghêu cũng có ngày hôm nay, nhớ đến cảnh ngộ đã từng khiến hắn lập thệ không yêu bất kỳ người nào, cha hắn phong lưu thành tánh không làm tròn trách nhiệm, nghĩ phụ vì tình mà khổ thương cả đời, mọi thứ đều khiến hắn lựa chọn dùng vẻ ngoài lạnh lùng để tự bảo hộ.
Hắn không muốn khổ sở vì tình…
Thương Đông Nghêu ngậm lấy một ngụm thuốc, tiếp tục dụng phương thức dùng miệng uy tiểu Yên. Dược uy xong, Thương Đông Nghêu có chút luyến tiếc rời khỏi đôi môi non mềm mại, liền phản ngược hôn sâu, tay bắt đầu động loạn, không lâu sau, tiểu Yên đã muốn nửa thân trần.
Tiểu Yên rên khẽ ra tiếng, càng khiến Thương Đông Nghêu không dừng được, hắn cởi bỏ y phục hai người, hôn môi tiểu Yên, tiểu Yên vốn đang mê man, không tự chủ liền đáp lại Thương Đông Nghêu.
Hết thảy mọi thứ đều ổn thỏa, nhưng khi Thương Đông Nghêu đem chích nhiệt để ở mật huyệt tiểu Yên, tiểu Yên kêu lên một chữ, khiến ghen tỵ của Thương Đông Nghêu lan dần, ác ý dùng sức tiến thẳng rồi dừng lại.
“Ân… Thương…” Tiểu Yên nghĩ đến chính mình đang trong mộng, giấc mộng đó có Thương hắn yêu.
Thương Đông Nghêu bất mãn nhẹ nhàng ma xát, buồn cười, người bên trong cơ thể tiểu Yên rõ ràng là hắn, chính là cái tên tiểu Yên gọi lại thuộc về một người khác, kẻ cao ngạo như Thương Đông Nghêu sao có thể nhịn được, thế nên hắn cố ý khi dễ tiểu Yên.
“Ô… Thương… mau…” Tiểu Yên chịu không nổi sự ma sát của Thương Đông Nghêu.
“Vân Yên ngoan, gọi Nghêu ta liền khiến ngươi thoải mái.”
Tiểu Yên không rõ Thương vì cái gì muốn hắn gọi “Diêu” chính là chỗ ngứa ở hậu huyệt kia đã làm hắn không còn biết gì. Hắn vừa gọi “Diêu” vừa xoay xoay thắt lưng, Thương Đông Nghêu cũng không để tiểu Yên thất vọng, sau khi đem hai chân tiểu Yên để trên vai, liền tăng thêm lực đạo tiến đến, khiến tiểu Yên cao giọng rên lên.
Thương Đông Nghêu không biết đã yêu tiểu Yên bao nhiêu lần, đến lúc hai người đều mệt mỏi, Thương Đông Nghêu mới ôm tiểu Yên, song song nằm trên giường, hai tay gắt gao siết chặt, thỏa mãn hôn môi hắn, giống như vốn dĩ nên làm như vậy.
“Vân Yên, ngươi thật ngọt khiến ta luyến tiếc a!”
Thương Đông Nghêu không hề hối hận khi yêu Vân Yên, dung mạo Vân Yên tuy so ra kém Mạnh Lãng tuyệt mỹ, nhưng Vân Yên rất ngọt, làm hắn không thể buông, dù biết rõ Vân Yên đã có tình nhân nhưng Thương Đông Nghêu vẫn muốn hắn, dù hiểu được Vân Yên lúc tỉnh lại sẽ phản ứng liệt thế nào, Thương Đông Nghêu vẫn sẽ giữ. Tối hảo, Vân Yên chỉ có thể thuộc về một người.
Còn tiểu Yên hiện đang chìm trong mộng đẹp, vẫn chưa rõ ngày mai phải đối mặt với sự việc ra sao, thế nào khiến chính mình hối hận cùng nan kham.
Cách một ngày, tiểu Yên hôn mê bấy lâu rốt cuộc cũng tỉnh dậy, vừa dậy hắn thấy toàn thân có chút nhức mỏi, cổ còn hơi đau, trong mắt xuất hiện tia nghi hoặc cùng mờ mịt.
“Cuối cùng đã tỉnh.”
Thanh âm nam trầm dễ nghe từ phía sau truyền đến, tiểu Yên xoay người, nhìn thấy chính là khóe miệng có động tác rất nhỏ hệt như cười của Thương Đông Nghêu.
“Ngươi…”
“Ngươi ngủ đã lâu.” Thương Đông Nghêu nhân cơ hội thâu hương.
Lúc này tiểu Yên mới chú ý đến tư thế của hắn cùng Thương Đông Nghêu…
…
“Ta thật sự yêu ngươi sao?” Một Thương Đông Nghêu luôn luôn lãnh tình quả quyết hôm nay lại mê mang nhìn tiểu Yên tái nhợt.
A, không nghĩ tới Thương Đông Nghêu cũng có ngày hôm nay, nhớ đến cảnh ngộ đã từng khiến hắn lập thệ không yêu bất kỳ người nào, cha hắn phong lưu thành tánh không làm tròn trách nhiệm, nghĩ phụ vì tình mà khổ thương cả đời, mọi thứ đều khiến hắn lựa chọn dùng vẻ ngoài lạnh lùng để tự bảo hộ.
Hắn không muốn khổ sở vì tình…
Thương Đông Nghêu ngậm lấy một ngụm thuốc, tiếp tục dụng phương thức dùng miệng uy tiểu Yên. Dược uy xong, Thương Đông Nghêu có chút luyến tiếc rời khỏi đôi môi non mềm mại, liền phản ngược hôn sâu, tay bắt đầu động loạn, không lâu sau, tiểu Yên đã muốn nửa thân trần.
Tiểu Yên rên khẽ ra tiếng, càng khiến Thương Đông Nghêu không dừng được, hắn cởi bỏ y phục hai người, hôn môi tiểu Yên, tiểu Yên vốn đang mê man, không tự chủ liền đáp lại Thương Đông Nghêu.
Hết thảy mọi thứ đều ổn thỏa, nhưng khi Thương Đông Nghêu đem chích nhiệt để ở mật huyệt tiểu Yên, tiểu Yên kêu lên một chữ, khiến ghen tỵ của Thương Đông Nghêu lan dần, ác ý dùng sức tiến thẳng rồi dừng lại.
“Ân… Thương…” Tiểu Yên nghĩ đến chính mình đang trong mộng, giấc mộng đó có Thương hắn yêu.
Thương Đông Nghêu bất mãn nhẹ nhàng ma xát, buồn cười, người bên trong cơ thể tiểu Yên rõ ràng là hắn, chính là cái tên tiểu Yên gọi lại thuộc về một người khác, kẻ cao ngạo như Thương Đông Nghêu sao có thể nhịn được, thế nên hắn cố ý khi dễ tiểu Yên.
“Ô… Thương… mau…” Tiểu Yên chịu không nổi sự ma sát của Thương Đông Nghêu.
“Vân Yên ngoan, gọi Nghêu ta liền khiến ngươi thoải mái.”
Tiểu Yên không rõ Thương vì cái gì muốn hắn gọi “Diêu” chính là chỗ ngứa ở hậu huyệt kia đã làm hắn không còn biết gì. Hắn vừa gọi “Diêu” vừa xoay xoay thắt lưng, Thương Đông Nghêu cũng không để tiểu Yên thất vọng, sau khi đem hai chân tiểu Yên để trên vai, liền tăng thêm lực đạo tiến đến, khiến tiểu Yên cao giọng rên lên.
Thương Đông Nghêu không biết đã yêu tiểu Yên bao nhiêu lần, đến lúc hai người đều mệt mỏi, Thương Đông Nghêu mới ôm tiểu Yên, song song nằm trên giường, hai tay gắt gao siết chặt, thỏa mãn hôn môi hắn, giống như vốn dĩ nên làm như vậy.
“Vân Yên, ngươi thật ngọt khiến ta luyến tiếc a!”
Thương Đông Nghêu không hề hối hận khi yêu Vân Yên, dung mạo Vân Yên tuy so ra kém Mạnh Lãng tuyệt mỹ, nhưng Vân Yên rất ngọt, làm hắn không thể buông, dù biết rõ Vân Yên đã có tình nhân nhưng Thương Đông Nghêu vẫn muốn hắn, dù hiểu được Vân Yên lúc tỉnh lại sẽ phản ứng liệt thế nào, Thương Đông Nghêu vẫn sẽ giữ. Tối hảo, Vân Yên chỉ có thể thuộc về một người.
Còn tiểu Yên hiện đang chìm trong mộng đẹp, vẫn chưa rõ ngày mai phải đối mặt với sự việc ra sao, thế nào khiến chính mình hối hận cùng nan kham.
Cách một ngày, tiểu Yên hôn mê bấy lâu rốt cuộc cũng tỉnh dậy, vừa dậy hắn thấy toàn thân có chút nhức mỏi, cổ còn hơi đau, trong mắt xuất hiện tia nghi hoặc cùng mờ mịt.
“Cuối cùng đã tỉnh.”
Thanh âm nam trầm dễ nghe từ phía sau truyền đến, tiểu Yên xoay người, nhìn thấy chính là khóe miệng có động tác rất nhỏ hệt như cười của Thương Đông Nghêu.
“Ngươi…”
“Ngươi ngủ đã lâu.” Thương Đông Nghêu nhân cơ hội thâu hương.
Lúc này tiểu Yên mới chú ý đến tư thế của hắn cùng Thương Đông Nghêu…
…
Bình luận truyện