Mại Thái Lang
Chương 72
Uy hiếp của lão ngoan đồng khiến Thương Đông Nghêu không dám hành động thiếu suy nghĩ, Lục Tiêu âm thầm bảo hộ phía trước, hắn hiểu được cá tính lão gia hỏa này. Nếu khiến lão không vui, không chỉ tiểu Yên không cứu được, mà ngay cả Thương Đông Nghêu cũng không xong.
“Lão gia hỏa, ngươi rốt cuộc muốn ôm ái nhân người ta làm gì?”
“Không phải ta muốn cứu hắn sao? Bớt sàm ngôn đi.” Lão ngoan đồng nói xong liền ôm tiểu Yên rời đi.
“Đứng lại.” Thương Đông Nghêu vừa muốn tiến lên.
Lục Tiêu hướng Hựu cùng Hi đánh một cái ánh mắt, không để Thương Đông Nghêu tùy tiện chạy mất. Thương Đông Nghêu tức giận muốn đẩy Lục Tiêu đang chắn ngang trước mặt.
“Lục Tiêu, buông. Tin hay không ta giết ngươi.”
Thương Đông Nghêu lúc này phẫn nộ là không cần phải nghĩ, tựa như lúc hắn trơ mắt nhìn Mạnh Lãng bị xâm phạm. Hắn chính là bất lực phẫn nộ, bất quá tiểu Yên so với Mạnh Lãng còn quan trọng gấp mấy trăm vạn lần, thế nên cái loại cảm giác này càng sâu nặng thêm mấy trăm vạn lần, huống chi hiện tại ngăn cản hắn lại đúng là bằng hữu hắn tối trung tâm cùng tín nhiệm.
Đến lúc Thương Đông Nghêu mắng xong Lục Tiêu, mới phát hiện lão ngoan đồng đã ôm tiểu Yên khuất dạng.
“Không… tiểu Yên trả lại cho ta!”
Thương Đông Nghêu đã không còn biết gì, liền dùng nội lực đem toàn bộ người chế trụ đánh văng, hệt như một con dã thú nổi điên lao ra ngoài. Lục Tiêu vội nhanh bám theo, điểm phía sau hôn huyệt của Thương Đông Nghêu, đỡ lấy hắn, rồi bảo Hựu cùng Hi tiến lại hỗ trợ.
Hựu cùng Hi tuy không rõ Lục Tiêu vì sao phải làm thế, nhưng hiện giờ chỉ có thể nghe theo Lục Tiêu.
“Lục Tiêu, ngươi vì cái gì muốn ngăn cản chủ tử?” Hi gấp gáp nhất hỏi ra điều nghi vấn, Hựu cũng đồng dạng nhìn Lục Tiêu.
“Muốn cứu tiểu Yên chỉ có thể làm như vậy, lão gia hỏa này muốn làm gì trước giờ đều tùy tâm sở dục. Chính là có một điều, lão trước giờ chưa từng chạm qua ai. Lão ngại người khác thối, mặc kệ nam hay nữ, hài tử hay lão nhân, chỉ khi hắn thật tình muốn cứu ai mới có thể hu tôn hàng quý [1] đi đụng vào người khác.”
Hựu cùng Hi khi nghe Lục Tiêu nói thế đều ngây người, còn có… loại sự tình này a.
“Khi đó vừa bước vào cửa, ta chính là cảm thấy lão gia hỏa này sao không việc gì làm lại đi ôm tiểu Yên, thẳng đến khi lão nói ra câu kia mới khiến ta nhớ đến, cho nên ngăn cản Đông Nghêu làm điều xằng bậy. Nếu lỡ khiến lão gia hỏa mất hứng, đừng nói cứu không được tiểu Yên, mệnh Đông Nghêu cũng không thể bảo toàn. Hiện tại cũng chỉ còn lão gia hỏa kia mới giúp được tiểu Yên, chúng ta chỉ có thể ngồi yên mà xem.”
Hựu cùng Hi thở dài một hơi, Lục Tiêu nói không sai, nhưng chủ tử nơi này… phải làm sao công đạo a?
Hai người cùng nhau lộ vẻ mặt cực kỳ ai oán.
“Ta biết các ngươi khó xử, nhưng phải hảo hảo nói rõ cho Đông Nghêu. Nói không chừng hắn vì có thể cứu sống tiểu Yên mà không làm xằng bậy.” Lục Tiêu an ủi, hắn cũng biết phải khiến Thương Đông Nghêu bình tĩnh, nhưng nói dễ hơn làm, quả thực so với lên trời còn khó hơn, bất quá trước mắt chỉ có cách như vậy.
Hy vọng lão gia hỏa khi không nổi tâm chơi đùa, đem ái nhân người ta cầm tù, như vậy hắn sẽ đỡ phải chịu tội.
…
[1] Hu tôn hàng quý: người có thân phận cao quý chịu hạ mình với người thấp kém
“Lão gia hỏa, ngươi rốt cuộc muốn ôm ái nhân người ta làm gì?”
“Không phải ta muốn cứu hắn sao? Bớt sàm ngôn đi.” Lão ngoan đồng nói xong liền ôm tiểu Yên rời đi.
“Đứng lại.” Thương Đông Nghêu vừa muốn tiến lên.
Lục Tiêu hướng Hựu cùng Hi đánh một cái ánh mắt, không để Thương Đông Nghêu tùy tiện chạy mất. Thương Đông Nghêu tức giận muốn đẩy Lục Tiêu đang chắn ngang trước mặt.
“Lục Tiêu, buông. Tin hay không ta giết ngươi.”
Thương Đông Nghêu lúc này phẫn nộ là không cần phải nghĩ, tựa như lúc hắn trơ mắt nhìn Mạnh Lãng bị xâm phạm. Hắn chính là bất lực phẫn nộ, bất quá tiểu Yên so với Mạnh Lãng còn quan trọng gấp mấy trăm vạn lần, thế nên cái loại cảm giác này càng sâu nặng thêm mấy trăm vạn lần, huống chi hiện tại ngăn cản hắn lại đúng là bằng hữu hắn tối trung tâm cùng tín nhiệm.
Đến lúc Thương Đông Nghêu mắng xong Lục Tiêu, mới phát hiện lão ngoan đồng đã ôm tiểu Yên khuất dạng.
“Không… tiểu Yên trả lại cho ta!”
Thương Đông Nghêu đã không còn biết gì, liền dùng nội lực đem toàn bộ người chế trụ đánh văng, hệt như một con dã thú nổi điên lao ra ngoài. Lục Tiêu vội nhanh bám theo, điểm phía sau hôn huyệt của Thương Đông Nghêu, đỡ lấy hắn, rồi bảo Hựu cùng Hi tiến lại hỗ trợ.
Hựu cùng Hi tuy không rõ Lục Tiêu vì sao phải làm thế, nhưng hiện giờ chỉ có thể nghe theo Lục Tiêu.
“Lục Tiêu, ngươi vì cái gì muốn ngăn cản chủ tử?” Hi gấp gáp nhất hỏi ra điều nghi vấn, Hựu cũng đồng dạng nhìn Lục Tiêu.
“Muốn cứu tiểu Yên chỉ có thể làm như vậy, lão gia hỏa này muốn làm gì trước giờ đều tùy tâm sở dục. Chính là có một điều, lão trước giờ chưa từng chạm qua ai. Lão ngại người khác thối, mặc kệ nam hay nữ, hài tử hay lão nhân, chỉ khi hắn thật tình muốn cứu ai mới có thể hu tôn hàng quý [1] đi đụng vào người khác.”
Hựu cùng Hi khi nghe Lục Tiêu nói thế đều ngây người, còn có… loại sự tình này a.
“Khi đó vừa bước vào cửa, ta chính là cảm thấy lão gia hỏa này sao không việc gì làm lại đi ôm tiểu Yên, thẳng đến khi lão nói ra câu kia mới khiến ta nhớ đến, cho nên ngăn cản Đông Nghêu làm điều xằng bậy. Nếu lỡ khiến lão gia hỏa mất hứng, đừng nói cứu không được tiểu Yên, mệnh Đông Nghêu cũng không thể bảo toàn. Hiện tại cũng chỉ còn lão gia hỏa kia mới giúp được tiểu Yên, chúng ta chỉ có thể ngồi yên mà xem.”
Hựu cùng Hi thở dài một hơi, Lục Tiêu nói không sai, nhưng chủ tử nơi này… phải làm sao công đạo a?
Hai người cùng nhau lộ vẻ mặt cực kỳ ai oán.
“Ta biết các ngươi khó xử, nhưng phải hảo hảo nói rõ cho Đông Nghêu. Nói không chừng hắn vì có thể cứu sống tiểu Yên mà không làm xằng bậy.” Lục Tiêu an ủi, hắn cũng biết phải khiến Thương Đông Nghêu bình tĩnh, nhưng nói dễ hơn làm, quả thực so với lên trời còn khó hơn, bất quá trước mắt chỉ có cách như vậy.
Hy vọng lão gia hỏa khi không nổi tâm chơi đùa, đem ái nhân người ta cầm tù, như vậy hắn sẽ đỡ phải chịu tội.
…
[1] Hu tôn hàng quý: người có thân phận cao quý chịu hạ mình với người thấp kém
Bình luận truyện