Mái Tóc Rùng Rợn
Chương 3
Trường cầm chiếc kéo nhỏ trong khay đồ dùng lên, anh nghi là có người đã đột nhập vào phòng, chính kẻ đó đang đứng thập thò ngoài cửa kia. Hắn đoán anh ở trong này nên không để ý thấy, phải hành động trước khi hắn ra tay, để lát nữa kẻ đó mang theo vũ khí ập vào, tính mạng anh sẽ gặp nguy hiểm. Trường nắm lấy tay cầm trên cửa, nuốt một ngụm nước miếng, anh hồi hộp siết chặt chiếc kéo. Phăng một tiếng. Cửa nhà tắm mở toang, Trường đứng thủ thế trước cửa, lưỡi kéo chĩa ra ngoài, nhưng trước mặt anh hoàn toàn trống không. Anh liếc sang hai bên trái phải, tay mở hết đèn phòng lên, mọi ngóc ngách xung quanh đều được chiếu sáng.
Bước khỏi nhà tắm, Trường hầm hầm đi một vòng quanh phòng ngủ, ra tới phòng khách, trong bếp, không thấy gì khác lạ, đang nhìn quanh, mắt anh chạm tới chiếc hộp để trên bàn kính. Nắp hộp bị kênh lên, tạo ra khe hở cỡ nửa gang tay. Trường nhíu mày, anh mở nó ra khi nào, từ lúc mang vào nhà anh đâu có động tới cái hộp đó, nhưng, nếu anh không mở thì ai vào đây. Để xua đi cái suy nghĩ vô lý đó, Trường nghiễm nhiên nhận mình đã mở nắp hộp ra, anh đi kiểm tra quanh nhà thêm vài vòng nữa, chắc chắn là không có ai rồi, Trường mới quay lại phòng khách. Anh ngồi lên ghế, mắt nhìn cái hộp đã mở, tính đậy chặt lại, nhưng khi nhấc nắp hộp lên, mái tóc cũng rủ ra theo, đuôi tóc xõa ra bàn như một cái đầu người gục xuống đó.
Trường vuốt vuốt nó gọn lại, anh nhấc mái tóc lên, chất liệu thật đẹp, thầm khen một câu, bất giác tay anh luồn vào suối tóc, từng sợi suôn mềm như níu lấy bàn tay anh. Cảm giác mềm và mát dịu, nếu ai đã từng chạm vào tơ lụa sẽ nghĩ đây rất giống thứ chất liệu xa xỉ đó. Ngắm nghía nó một hồi, dưới ánh sáng nhẹ nhàng, mái tóc ỏng ả dường như sống động hẳn lên, khiến cho người nhìn cứ muốn vuốt ve nó mãi. Đột nhiên anh nghe thấy tiếng tin báo trên điện thoại, vì công việc bận rộn không có nhiều thời gian theo dõi tin tức, anh đã cài một ứng dụng đọc báo cuối ngày trong máy. Trường cầm theo mái tóc đi ra móc treo quần áo để lấy điện thoại.
Anh không muốn làm cho mái tóc bị cuốn nếp nên đã treo luôn nó lên móc, ngay trên chiếc áo sơmi, thoạt nhìn rất giống như ai đang đứng cúi đầu, rủ tóc, người mê tín thường rất kiêng kỵ việc làm đó. Trường không để ý, tay anh cầm điện thoại lướt lướt, rất nhiều tiêu đề hiện ra, đột nhiên anh thấy một hàng tít đập vào mắt: “Nữ sinh tự vẫn trong phòng riêng.” Bài đăng nói về một cô gái trẻ tuổi, cách đây mười ngày người thân phát hiện cô ấy chết trong phòng ngủ, cổ thòng qua một sợi dây treo trên trần nhà. Đặc biệt trong tay cô ấy cầm một chiếc kéo, tay còn lại nắm một mớ tóc dài. Phần lớn mọi người đặt nghi vấn xung quanh chi tiết này, vì người chết có mái tóc ngắt, chỉ trúm tới gáy, trong khi mớ tóc kia phải dài ngang eo.
Đọc tới bình luận bên dưới, họ cho rằng cô gái đã bị giết hại, dù không có dấu hiệu xô xát nhưng chút tóc kia rất có thể được cắt từ đầu của hung thủ. Người khác lại phản bác, nếu đúng là tóc của hung thủ thì tại sao người đó lại không phi tang đi, để lại hiện trường như thế chẳng phải quá lộ liễu, hay kẻ đó muốn thách thức pháp luật? Trường nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp lại hiện trường được cộng đồng mạng truyền tay nhau, anh thấy hình ảnh này rất quen mắt, giống như đã từng được thấy cách đây không lâu. Cô gái treo người trên cao, vai và tay buông thõng, đầu cúi gập vào cổ, chỉ khác là tóc lần đó dài, có khi phải tới ngang eo. Chính là nó, đây rất giống với lần anh thấy người còn gái ngồi sau xe bus, cũng tư thế này, hình ảnh trong điện thoại chợt động đậy trước mắt Trường. Thay vì một xác người cứng đờ, anh thấy cô gái cười cười, tay vuốt tóc, rồi khuôn mặt bỗng méo mó biến dạng, tay cầm kéo giằng co muốn cắt mái tóc dài kia đi. Nhưng chỉ sau một đường kéo, cô gái như hóa điên, sợi dây từ đâu thòng vào cổ và giật ngược người cô ấy lên, chân tay cô gái thả lỏng và đung đưa như con lắc.
Tay Trường run lên, anh lập tức rời khỏi bài viết đó, ngón tay chuyển sang điểm tin khác, còn chưa hết hoảng hồn, mắt anh lại thấy một tiêu đề: “Ống sắt tại công trường T rơi từ trên cao xuống, gây tai nạn một người tử vong.” Tay anh tự động nhấp vào bài viết, bức ảnh đầu tiên ghi lại hiện trường, anh nhận ra kia là con Lexus trắng bốn chỗ, cửa kính trước đã bị ống thép làm vỡ vụn, người ta không chụp cận cảnh nạn nhân, chỉ thấy ống thép xuyên từ ngoài vào sâu trong xe, máu bắn khắp cửa kính và xung quanh ghế. Người viết nhận định nạn nhân là phụ nữ, trong ảnh thấy được hai cánh tay thả bên thành ghế, từ vai tới ngực đầy máu, tư thế ngửa đầu ra sau. Trường nhìn tới thất thần, có phải đây là người phụ nữ anh bắt gặp trong hầm xe bệnh viện, cô ấy thực sự đã gặp tai nạn. Năm ngày trước anh thấy cô ấy chết, tai nạn xảy ra cách đây hai ngày.
Tính ra những gì anh thấy so với thực tế diễn ra khoảng cách là ba ngày. Mối liên hệ ở đây là gì, Trường nghĩ mà da đầu tê rần, ảnh người phụ nữ kia lúc còn sống, tóc ôm mặt, không dưng mà anh lại thấy một mái tóc bí ẩn xuất hiện, nó có vai trò gì trong chuyện này? Anh rời mắt khỏi màn hình điện thoại, trước mặt là tấm kính cửa sổ phản chiếu lại hình ảnh phía sau lưng anh. Tự nhiên anh lại chú ý tới chiếc móc treo quần áo, mái tóc đen dài đã biến mất.
Tim Trường nhảy lỗi một nhịp, còn tưởng anh đánh rơi cả chiếc điện thoại đang cầm trên tay, ngay lập tức anh quay đầu lại, trên móc trống trơn. Trường liếc mắt, hóa ra mái tóc đang nằm dưới đất, cách anh vài bước chân, nó rơi từ trên móc treo quần áo xuống, phần đầu hướng về phía anh. Nhìn thế nào thì nó cũng chỉ là một mái tóc vô tri vô giác, làm gì có chuyện nó hại chết người, từ khi nào anh lại trở lên sợ bóng sợ gió như vậy. Hơn nữa mái tóc này trông không có gì nguy hiểm, Trường thở dài, anh cúi xuống nhặt mái tóc lên, phủi qua một chút, đúng là nó rất bình thường, anh cẩn thận cất nó vào trong hộp và đậy chặt nắp lại. Mệt mỏi khiến anh không muốn nghĩ thêm gì nữa, bây giờ anh chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, quên đi hết những vướng mắc trong đầu mình.
Ngày hôm sau, Trường mang hộp quà tới tặng cho My. Anh tưởng sẽ được thấy khuôn mặt vui mừng của cô, nhưng My chỉ nhìn nó chăm chăm, biểu cảm có phần kinh ngạc. Anh muốn cô đội nó lên, My nhìn anh háo hức như vậy, sao cô có thể từ chối. Sau khi chỉnh lại mái tóc một cách ngay ngắn, hai người cùng nhìn vào gương, khuôn mặt anh rạng rõ hẳn lên. Trái lại với cảm xúc của Trường, mặt My càng lúc càng tái đi, hai mắc cô ngây dại, thấn thái bộc lộ sự sợ hãi. Ngay lúc đó, My giật mái tóc xuống, mắt không dám nhìn vào gương nữa. Trước hành động đó, Trường hết sức kinh ngạc, anh hỏi:
- Em không thích mái tóc này sao, anh đã cố đặt nó giống với mái tóc cũ của em.
My ngước ánh mắt sợ sệt lên nhìn anh, trong lúc hoảng hốt, cô lại nghe thành: “Em không thích anh sao…” Không có chuyện đó, sao em lại không thích anh chứ, cô vội vã níu lấy hai tay anh, giọng gần như sắp khóc:
- Có mà, em thích, rất thích…
Anh nhìn cô mà lòng xót xa, có lẽ My chưa chấp nhận được thức tế này, anh nên cho cô thời gian để quen với thay đổi lớn ấy. Trường ôm lấy bờ vai đang run lên của My, anh siết vòng tay bao bọc lấy tấm lưng nhỏ bé, cô ghé sát vào ngực anh, thổn thức. Nghe giọng anh vọng qua lồng ngực:
- Anh hiểu, em đừng vội, rồi từ từ em sẽ quen thôi, tới khi em khỏi bệnh, chúng ta sẽ làm đám cưới, nếu tóc em không mọc kịp thì em hãy dùng tạm mái tóc này, em vẫn sẽ là cô dâu đẹp nhất của anh, đừng lo lắng gì cả.
Những lời ấm áp của Trường, nếu là trước đây hẳn sẽ khiến cô lịm đi trong hạnh phúc, nhưng hiện tại, vì sao thâm tâm cô lại dao động như vậy. Một nỗi sợ hãi vô hình dần lấn át suy nghĩ My. Thứ khiến cô sợ hãi vừa rồi, rõ ràng như vậy mà chẳng lẽ anh không thấy?
Bước khỏi nhà tắm, Trường hầm hầm đi một vòng quanh phòng ngủ, ra tới phòng khách, trong bếp, không thấy gì khác lạ, đang nhìn quanh, mắt anh chạm tới chiếc hộp để trên bàn kính. Nắp hộp bị kênh lên, tạo ra khe hở cỡ nửa gang tay. Trường nhíu mày, anh mở nó ra khi nào, từ lúc mang vào nhà anh đâu có động tới cái hộp đó, nhưng, nếu anh không mở thì ai vào đây. Để xua đi cái suy nghĩ vô lý đó, Trường nghiễm nhiên nhận mình đã mở nắp hộp ra, anh đi kiểm tra quanh nhà thêm vài vòng nữa, chắc chắn là không có ai rồi, Trường mới quay lại phòng khách. Anh ngồi lên ghế, mắt nhìn cái hộp đã mở, tính đậy chặt lại, nhưng khi nhấc nắp hộp lên, mái tóc cũng rủ ra theo, đuôi tóc xõa ra bàn như một cái đầu người gục xuống đó.
Trường vuốt vuốt nó gọn lại, anh nhấc mái tóc lên, chất liệu thật đẹp, thầm khen một câu, bất giác tay anh luồn vào suối tóc, từng sợi suôn mềm như níu lấy bàn tay anh. Cảm giác mềm và mát dịu, nếu ai đã từng chạm vào tơ lụa sẽ nghĩ đây rất giống thứ chất liệu xa xỉ đó. Ngắm nghía nó một hồi, dưới ánh sáng nhẹ nhàng, mái tóc ỏng ả dường như sống động hẳn lên, khiến cho người nhìn cứ muốn vuốt ve nó mãi. Đột nhiên anh nghe thấy tiếng tin báo trên điện thoại, vì công việc bận rộn không có nhiều thời gian theo dõi tin tức, anh đã cài một ứng dụng đọc báo cuối ngày trong máy. Trường cầm theo mái tóc đi ra móc treo quần áo để lấy điện thoại.
Anh không muốn làm cho mái tóc bị cuốn nếp nên đã treo luôn nó lên móc, ngay trên chiếc áo sơmi, thoạt nhìn rất giống như ai đang đứng cúi đầu, rủ tóc, người mê tín thường rất kiêng kỵ việc làm đó. Trường không để ý, tay anh cầm điện thoại lướt lướt, rất nhiều tiêu đề hiện ra, đột nhiên anh thấy một hàng tít đập vào mắt: “Nữ sinh tự vẫn trong phòng riêng.” Bài đăng nói về một cô gái trẻ tuổi, cách đây mười ngày người thân phát hiện cô ấy chết trong phòng ngủ, cổ thòng qua một sợi dây treo trên trần nhà. Đặc biệt trong tay cô ấy cầm một chiếc kéo, tay còn lại nắm một mớ tóc dài. Phần lớn mọi người đặt nghi vấn xung quanh chi tiết này, vì người chết có mái tóc ngắt, chỉ trúm tới gáy, trong khi mớ tóc kia phải dài ngang eo.
Đọc tới bình luận bên dưới, họ cho rằng cô gái đã bị giết hại, dù không có dấu hiệu xô xát nhưng chút tóc kia rất có thể được cắt từ đầu của hung thủ. Người khác lại phản bác, nếu đúng là tóc của hung thủ thì tại sao người đó lại không phi tang đi, để lại hiện trường như thế chẳng phải quá lộ liễu, hay kẻ đó muốn thách thức pháp luật? Trường nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp lại hiện trường được cộng đồng mạng truyền tay nhau, anh thấy hình ảnh này rất quen mắt, giống như đã từng được thấy cách đây không lâu. Cô gái treo người trên cao, vai và tay buông thõng, đầu cúi gập vào cổ, chỉ khác là tóc lần đó dài, có khi phải tới ngang eo. Chính là nó, đây rất giống với lần anh thấy người còn gái ngồi sau xe bus, cũng tư thế này, hình ảnh trong điện thoại chợt động đậy trước mắt Trường. Thay vì một xác người cứng đờ, anh thấy cô gái cười cười, tay vuốt tóc, rồi khuôn mặt bỗng méo mó biến dạng, tay cầm kéo giằng co muốn cắt mái tóc dài kia đi. Nhưng chỉ sau một đường kéo, cô gái như hóa điên, sợi dây từ đâu thòng vào cổ và giật ngược người cô ấy lên, chân tay cô gái thả lỏng và đung đưa như con lắc.
Tay Trường run lên, anh lập tức rời khỏi bài viết đó, ngón tay chuyển sang điểm tin khác, còn chưa hết hoảng hồn, mắt anh lại thấy một tiêu đề: “Ống sắt tại công trường T rơi từ trên cao xuống, gây tai nạn một người tử vong.” Tay anh tự động nhấp vào bài viết, bức ảnh đầu tiên ghi lại hiện trường, anh nhận ra kia là con Lexus trắng bốn chỗ, cửa kính trước đã bị ống thép làm vỡ vụn, người ta không chụp cận cảnh nạn nhân, chỉ thấy ống thép xuyên từ ngoài vào sâu trong xe, máu bắn khắp cửa kính và xung quanh ghế. Người viết nhận định nạn nhân là phụ nữ, trong ảnh thấy được hai cánh tay thả bên thành ghế, từ vai tới ngực đầy máu, tư thế ngửa đầu ra sau. Trường nhìn tới thất thần, có phải đây là người phụ nữ anh bắt gặp trong hầm xe bệnh viện, cô ấy thực sự đã gặp tai nạn. Năm ngày trước anh thấy cô ấy chết, tai nạn xảy ra cách đây hai ngày.
Tính ra những gì anh thấy so với thực tế diễn ra khoảng cách là ba ngày. Mối liên hệ ở đây là gì, Trường nghĩ mà da đầu tê rần, ảnh người phụ nữ kia lúc còn sống, tóc ôm mặt, không dưng mà anh lại thấy một mái tóc bí ẩn xuất hiện, nó có vai trò gì trong chuyện này? Anh rời mắt khỏi màn hình điện thoại, trước mặt là tấm kính cửa sổ phản chiếu lại hình ảnh phía sau lưng anh. Tự nhiên anh lại chú ý tới chiếc móc treo quần áo, mái tóc đen dài đã biến mất.
Tim Trường nhảy lỗi một nhịp, còn tưởng anh đánh rơi cả chiếc điện thoại đang cầm trên tay, ngay lập tức anh quay đầu lại, trên móc trống trơn. Trường liếc mắt, hóa ra mái tóc đang nằm dưới đất, cách anh vài bước chân, nó rơi từ trên móc treo quần áo xuống, phần đầu hướng về phía anh. Nhìn thế nào thì nó cũng chỉ là một mái tóc vô tri vô giác, làm gì có chuyện nó hại chết người, từ khi nào anh lại trở lên sợ bóng sợ gió như vậy. Hơn nữa mái tóc này trông không có gì nguy hiểm, Trường thở dài, anh cúi xuống nhặt mái tóc lên, phủi qua một chút, đúng là nó rất bình thường, anh cẩn thận cất nó vào trong hộp và đậy chặt nắp lại. Mệt mỏi khiến anh không muốn nghĩ thêm gì nữa, bây giờ anh chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, quên đi hết những vướng mắc trong đầu mình.
Ngày hôm sau, Trường mang hộp quà tới tặng cho My. Anh tưởng sẽ được thấy khuôn mặt vui mừng của cô, nhưng My chỉ nhìn nó chăm chăm, biểu cảm có phần kinh ngạc. Anh muốn cô đội nó lên, My nhìn anh háo hức như vậy, sao cô có thể từ chối. Sau khi chỉnh lại mái tóc một cách ngay ngắn, hai người cùng nhìn vào gương, khuôn mặt anh rạng rõ hẳn lên. Trái lại với cảm xúc của Trường, mặt My càng lúc càng tái đi, hai mắc cô ngây dại, thấn thái bộc lộ sự sợ hãi. Ngay lúc đó, My giật mái tóc xuống, mắt không dám nhìn vào gương nữa. Trước hành động đó, Trường hết sức kinh ngạc, anh hỏi:
- Em không thích mái tóc này sao, anh đã cố đặt nó giống với mái tóc cũ của em.
My ngước ánh mắt sợ sệt lên nhìn anh, trong lúc hoảng hốt, cô lại nghe thành: “Em không thích anh sao…” Không có chuyện đó, sao em lại không thích anh chứ, cô vội vã níu lấy hai tay anh, giọng gần như sắp khóc:
- Có mà, em thích, rất thích…
Anh nhìn cô mà lòng xót xa, có lẽ My chưa chấp nhận được thức tế này, anh nên cho cô thời gian để quen với thay đổi lớn ấy. Trường ôm lấy bờ vai đang run lên của My, anh siết vòng tay bao bọc lấy tấm lưng nhỏ bé, cô ghé sát vào ngực anh, thổn thức. Nghe giọng anh vọng qua lồng ngực:
- Anh hiểu, em đừng vội, rồi từ từ em sẽ quen thôi, tới khi em khỏi bệnh, chúng ta sẽ làm đám cưới, nếu tóc em không mọc kịp thì em hãy dùng tạm mái tóc này, em vẫn sẽ là cô dâu đẹp nhất của anh, đừng lo lắng gì cả.
Những lời ấm áp của Trường, nếu là trước đây hẳn sẽ khiến cô lịm đi trong hạnh phúc, nhưng hiện tại, vì sao thâm tâm cô lại dao động như vậy. Một nỗi sợ hãi vô hình dần lấn át suy nghĩ My. Thứ khiến cô sợ hãi vừa rồi, rõ ràng như vậy mà chẳng lẽ anh không thấy?
Bình luận truyện