Mami, Các Papa Lại Đánh Đến Cửa Rồi!
Chương 167: Bùa mê
“Lần sau em đừng có đi khỏi tầm mắt của tôi! Không biết rời mắt khỏi em 1 giây thôi thì em sẽ gặp phải thứ gì nữa!”Lệ Tiêu tức giận lẩm bẩm, hắn cảm thấy có lẽ nên buộc một sợi dây lên cổ Bỉ Ngạn sau đó lôi đi, như vậy Bỉ Ngạn liền sẽ không thể rời khỏi tầm mắt của hắn nữa!
“Thế nhưng không phải Tiêu ca ca mới là người sẽ bỏ rơi Bỉ Ngạn trước sao?” Giọng nói mềm nhũn của Bỉ Ngạn truyền tới từ phía sau
Lệ Tiêu giật mình quay người lại, liền thấy một vẻ mặt hắn chưa từng thấy ở nàng, đuôi mắt khẽ cụp, môi nhỏ mím lại thành một đường thẳng, không có cười đùa, cũng không có vô tri vô giác, đầu của Bỉ Ngạn hơi cúi khiến cho Lệ Tiêu hoàn toàn không nhìn thấy được cảm xúc trong mắt của nàng
Trái tim của Lệ Tiêu run lên, tay nhanh hơn não làm theo bản năng ôm lấy Bỉ Ngạn, không muốn để bản thân phải nhìn thấy biểu cảm đau lòng đó Hắn cười gượng: “Em nói gì vậy, ta có bao giờ nói muốn rời đi đâu…”
Ít nhất là lúc này thì chưa…
Bỉ Ngạn ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh nước trong đuôi mắt đẹp tới mức khiến cho Lệ Tiêu sững sờ, trái tim lệch nhịp đập một tiếng “Bang” khiến cho hắn cảm thấy có chút khó thở, bức bối!
Trong chốc lát đó, trong đầu hắn thậm chí còn có 1 suy nghĩ hoang đường, con bé này có phải hay không đặt lời nguyền kỳ quái lên hắn, khiến cho hắn làm những hành động như một tên ngốc như vây!
“Tiêu ca ca, ai lừa Bỉ Ngạn là một con chó nhỏ!” Bỉ Ngạn mím môi, giơ lên ngón út
Một con chó nhỏ? Tiêu nốt nước bọt, thầm nghĩ, không sao, hiện tại ta vẫn là một con người cơ mà (hình như vậy), tương lai làm chó nhỏ hay gì, không phải chuyện ta cần phải quan tâm!
Vậy là Bỉ Ngạn có được cái ngoắc tay của Tiêu, nở một nụ cười thật xinh đẹp, đôi mắt ánh nước long lanh tia sáng màu đỏ dưới ánh hoàng hôn Ngực trái của Tiêu lại “bang” một tiếng thật lớn! Hắn nghĩ là tốt nhất đêm nay hắn nên trở về kiểm tra lại xem bản thân có bị hạ bùa mê nào không…
===
Bỉ Ngạn dạy chị em ít chiêu tán zai:V
Chương cuối ngày nhé mọi ngừi
Lát sẽ có bài thảo luận về hố mới, hố mới thì cá sẽ up 1-2 chương/ ngày tùy theo khả năng sau khi xong chương ngày của truyện ^^~
#Đừng đọc, nghiện đấy!
“Thế nhưng không phải Tiêu ca ca mới là người sẽ bỏ rơi Bỉ Ngạn trước sao?” Giọng nói mềm nhũn của Bỉ Ngạn truyền tới từ phía sau
Lệ Tiêu giật mình quay người lại, liền thấy một vẻ mặt hắn chưa từng thấy ở nàng, đuôi mắt khẽ cụp, môi nhỏ mím lại thành một đường thẳng, không có cười đùa, cũng không có vô tri vô giác, đầu của Bỉ Ngạn hơi cúi khiến cho Lệ Tiêu hoàn toàn không nhìn thấy được cảm xúc trong mắt của nàng
Trái tim của Lệ Tiêu run lên, tay nhanh hơn não làm theo bản năng ôm lấy Bỉ Ngạn, không muốn để bản thân phải nhìn thấy biểu cảm đau lòng đó Hắn cười gượng: “Em nói gì vậy, ta có bao giờ nói muốn rời đi đâu…”
Ít nhất là lúc này thì chưa…
Bỉ Ngạn ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh nước trong đuôi mắt đẹp tới mức khiến cho Lệ Tiêu sững sờ, trái tim lệch nhịp đập một tiếng “Bang” khiến cho hắn cảm thấy có chút khó thở, bức bối!
Trong chốc lát đó, trong đầu hắn thậm chí còn có 1 suy nghĩ hoang đường, con bé này có phải hay không đặt lời nguyền kỳ quái lên hắn, khiến cho hắn làm những hành động như một tên ngốc như vây!
“Tiêu ca ca, ai lừa Bỉ Ngạn là một con chó nhỏ!” Bỉ Ngạn mím môi, giơ lên ngón út
Một con chó nhỏ? Tiêu nốt nước bọt, thầm nghĩ, không sao, hiện tại ta vẫn là một con người cơ mà (hình như vậy), tương lai làm chó nhỏ hay gì, không phải chuyện ta cần phải quan tâm!
Vậy là Bỉ Ngạn có được cái ngoắc tay của Tiêu, nở một nụ cười thật xinh đẹp, đôi mắt ánh nước long lanh tia sáng màu đỏ dưới ánh hoàng hôn Ngực trái của Tiêu lại “bang” một tiếng thật lớn! Hắn nghĩ là tốt nhất đêm nay hắn nên trở về kiểm tra lại xem bản thân có bị hạ bùa mê nào không…
===
Bỉ Ngạn dạy chị em ít chiêu tán zai:V
Chương cuối ngày nhé mọi ngừi
Lát sẽ có bài thảo luận về hố mới, hố mới thì cá sẽ up 1-2 chương/ ngày tùy theo khả năng sau khi xong chương ngày của truyện ^^~
#Đừng đọc, nghiện đấy!
Bình luận truyện