Mân Côi

Chương 19



Buổi chiều sắp đến giờ tan ca, quả nhiên gã hàng mềm Phương Tử Quân gọi điện cho Lâm Mân Côi.

"Bà xã, bảo bối, tuần này anh về nhà đấy, có nhớ anh không?" Phương Tử Quân hưng phấn nói, lời ngon tiếng ngọt đầy miệng hệt như trước kia.

Đáng tiếc Lâm Mân Côi chẳng còn tin hắn nữa. Đang tính lạnh lùng trả lời, Phương Tử Quân lại nói tiếp.

"Bảo bối, nhận được hoa hồng chưa? Có thích không? Đúng rồi, anh phát hiện thành phố Tô có điểm tâm em rất thích ăn, đợi cuối tuần này anh mang về cho em..."

Phương Tử Quân diễn vai người chồng tốt thương yêu vợ mới cưới quá hoàn hảo, nếu không phải tận mắt chứng kiến, thì Lâm Mân Côi hoàn toàn không thể tin nổi.

Đây là chồng cô, lại có thể làm loạn ở bên ngoài, còn với một trong những người bạn thân nhất của cô, Lâm Thanh Thiển.

"Vô sự hiến ân cần, không gian tức đạo, Phương Tử Quân, đến tận bây giờ, anh không cảm thấy những chuyện này đã trở nên vô nghĩa sao.."

Phương Tử Quân thực sự khiến Lâm Mân Côi quá ghê tởm, cũng bất chấp hiện tại cô nói ra có hậu quả gì, Lâm Mân Côi cười lạnh một tiếng, trực tiếp rống.

"Bảo bối, làm sao vậy? Kỳ kinh nguyệt lại tới à?"

Bản lĩnh nói châm chọc của người này đúng là số một, thảo nào xin được vào cơ quan nhà nước. Lâm Mân Côi cười lạnh nói tiếp, "Phương Tử Quân, anh và Lâm Thanh Thiển đều coi tôi là người mù phải không. Tôi cho anh biết, tôi không có những khả năng khác, lại béo, ánh mắt cũng không tốt, nhưng ưu điểm duy nhất của tôi là không nể quá hóa hỏng [1]... Tôi cho anh biết, bớt nói nhảm đi, trở về chúng ta ly hôn! Mang theo bà mẹ cực phẩm và cô em cực phẩm của anh cút khỏi nhà tôi!"

[1] Nể quá hóa hỏng: bỏ qua cho kẻ xấu cũng là khuyến khích tính xấu của nó.

Phịch—

Lâm Mân Côi cúp điện thoại.

Mẹ nó! Không phát hỏa, đúng là coi cô như mèo bệnh!

Nhưng, điện thoại lại nhanh chóng reo lên, Lâm Mân Côi thoáng nhìn, là Phương Tử Quân, cô chẳng thèm nghĩ ngợi tắt luôn. Trái lại Phương Tử Quân rất kiên nhẫn, gọi liền hai mươi mấy cuộc, đều bị Lâm Mân Côi ngắt máy.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, hắn gửi một tin nhắm: "Mân Côi, bảo bối, xin lỗi, anh sai rồi, anh và cô ta không có gì cả, em hãy tin anh! Người mà anh yêu nhất chỉ có em! Tin anh đi mà, bảo bối!"

Cho dù đến nước này, song miệng vẫn toàn lời dối trá.

Lâm Mân Côi lườm một cái, xóa tin nhắn rồi tính tiện tay tắt máy luôn. Lúc này, lại có điện thoại gọi đến.

Theo phản xạ, Lâm Mân Côi định tắt, nhưng khi thấy là số điện thoại nhà cô, bèn ngẩn người.

"Sao ạ?"

"Mân Côi à, tối nay về ăn cơm đi." Là Lâm Kiến Quốc gọi tới, Lâm Mân Côi suy nghĩ một hồi, khuôn mặt Trương Ngọc trong nhà quả thực quá buồn nôn, ăn cơm ở đó chỉ tổ làm dạ dày co rút, chẳng thà về nhà.

Nhưng cô không ngờ, về nhà rồi, lại có thêm một người cô không ngờ tới.

Lâm Thanh Thiển đang ngồi trên ghế salon nói chuyện với Lâm Kiến Quốc, ả tiểu yêu tinh này đúng là khắc tinh của đàn ông, trước mặt đàn ông nào cũng được hoan nghênh.

"Chú, lần này con tới thành phố Tô làm việc, nhân tiện mua cho chú, mới đưa ra thị trường thôi, chờ đến mùa thu là mặc được."

Lâm Thanh Thiển mua áo len cho Lâm Kiến Quốc, Lâm Mân Côi lườm một cái, bây giờ vẫn là mùa hè, phải dùng tới à?

Nhưng Lâm Kiến Quốc thì miệng đầy từ ái nhận lấy, đồng thời còn không quên liếc cô một cái, "Vẫn là Thẩm Tường hiểu chuyện, dung mạo xinh đẹp, lại có hiếu tâm, Mân Côi nhà chú thực sự phải học tập điểm này của Thẩm Tường rồi..."

Học tập? học cách quyến rũ đàn ông của cô ta?

Lâm Mân Côi thầm trợn mắt, trong lòng khó chịu, nói ra cũng không thể thư thái.

"Mùa hè mua áo len làm gì, không sợ nóng phát ốm sao..."

Lời này Lâm Mân Côi nói có chút không tốt, cũng không có ý chê bai, trái lại Lâm Kiến Quốc nằm cũng trúng đạn.

Quả thật, càng có tuổi càng dễ sinh bệnh, Lâm Kiến Quốc biến sắc.

"Mân Côi, con nói cái gì đấy..."

Bị cha ruột quát thế, Lâm Mân Côi cảm thấy không còn mặt mũi, nhất là ở trước mặt Lâm Thanh Thiển, càng cảm thấy người nhà cô cũng giúp Lâm Thanh Thiển, cuộc sống này tưởng chừng như không có cách nào trôi qua. Chẳng thèm nghĩ ngợi, Lâm Mân Côi hừ lạnh một tiếng, chạy thẳng về phòng mình.

"Còn dung thái độ gì hả! Lâm Mân Côi! Con đúng lại đó cho ba!"

Sau lưng, Lâm Kiến Quốc đỏ mặt rống giận, nhưng Lâm Mân Côi đã rầm một tiếng đóng cửa lại.

Lâm Thanh Thiển nhìn ra chút thay đổi nhỏ này, đợi Lâm Mân Côi đóng cửa lại, khóe miệng cong lên, nhẹ nhàng nói: "Chú, chắc do trời nóng nực, chị Mân Côi hơi bức bối, đợi một chút cháu đi khuyên chị ấy là được..."

Nói xong, Lâm Thanh Thiển đi tới phòng Lâm Mân Côi, Cùng lúc đó, Lâm Xảo bận rộn trong nhà bếp cũng bước ra, ngồi bên cạnh Lâm Kiến Quốc, vuốt lồng ngực phập phồng không ngừng của ông ta, quở trách: "Anh đấy, vất vả lắm Mân Côi mới về nhà, anh so đo với con bé làm gì... Được rồi, được rồi, em có nấu cháo đậu xanh cho anh, anh ăn chút cho ngươi thoải mái..."

Lâm Xảo vừa an ủi vậy, sắc mặt Lâm Kiến Quốc cũng tốt dần, nở nụ cười.

"Vẫn là hai mẹ con em tri kỉ, không giống hai... người này càng không bớt lo hơn người kia, không về nhà thì thôi, vừa về là cãi nhau với anh..."

"Được rồi, được rồi, anh đừng nói nữa, ngoan đi, em múc cháo cho anh."

Lâm Thanh Thiển gõ cửa nửa ngày, Lâm Mân Côi vẫn mặc kệ cô ta. Có điều cô ta thường xuyên đến nhà họ Lâm, trước kia còn ở cùng một phòng với Lâm Mân Côi, nên Lâm Thanh Thiển cũng có chìa khóa phòng Lâm Mân Côi.

Không chút khách sáo mở của, quả nhiên Lâm Mân Côi đang ngồi trước bàn trang điểm buồn bực, đặc biệt khi nhìn thấy Lâm Thanh Thiển nghênh ngang bước vào, sắc mặt Lâm Mân Côi càng khó coi hơn.

"Cô vào đây làm gì?"

Đóng cửa lại, Lâm Thanh Thiển hoàn toàn gỡ bỏ vẻ bề ngoài ngoan hiền, quan sát Lâm Mân Côi từ trên xuống dưới một phen, cười hì hì nói: "Chị Mân Côi, gần đây chị gầy đi không tí nha... Nghe nói chị còn tham gia một khóa giảm béo... Xem ra hiệu quả rất tốt..."

"Mắc mớ gì đến cô! Cút ra ngoài cho tôi, đây là phòng của tôi!"

"Phải không?"

Lâm Thanh Thiển vừa cười vừa nói: "Nhưng đây là chìa khóa phòng chú đưa cho tôi, phải nói rằng tôi cũng có một nửa..."

Cái người này! Không chỉ là một kẻ lẳng lơ, còn tính làm tu hú chiếm tổ chim khách nữa sao?

"Lâm Thanh Thiển, cô đừng tưởng tôi không có cách nào trừng trị cô, chuyện của cô và Phương Tử Quân tôi có ảnh chụp, nếu tôi lấy ra, cô xem cô còn mặt mũi nào lui tới Lâm gia không..."

"Ồ, thật không?"

Phản ứng hoàn toàn khác với dự liệu, Lâm Thanh Thiển vô cùng bình tĩnh, dịu dàng ôm lấy eo nhỏ, khẽ thổi lông mi giả vừa dài vừa vểnh của cô ta, từ từ nói: "Vậy sao chị không lấy ra luôn đi... Tôi cho chị biết, Lâm Mân Côi, tôi không sợ chị đâu... Chị dám vạch trần chuyện này, ly hôn với Phương Tử Quân, vừa hay tôi có thể cùng anh ta như hình với bóng."

"Cô!" Từng gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ đến mức này! Lâm Mân Côi không nhịn được nữa, ném một bạt tai tới.

Mặt Lâm Thanh Thiển bị tát sang một bên, một lúc sau mới nghoảnh lại, ý cười trên khuôn mặt đã không còn, chỉ có sự trào phúng và địch ý lạnh lẽo.

"Lâm Mân Côi, chị cho rằng chị thắng hả? Tôi nói cho chị biết, chị chỉ là bại tướng dưới tay tôi thôi, người Phương Tử Quân yêu là tôi, loại người như chị không tự nhìn lại bản mặt mình xem, vừa lùn vừa béo làm Phương Tử Quân không cứng nổi... Hừ, chị có tin chị tát tôi một cái, tôi có bản lĩnh khiến Phương Tử Quân tát lại chị hai cái không?"

"Cô..." Lâm Mân Côi giận dữ cười.

"Tốt, tôi cũng muốn nhìn xem loại hàng mềm ấy có dám chạm đến một sợi tóc gáy của tôi không?"

Phải biết rằng, con chó nóng nảy ắt sẽ lượt tường, Lâm Mân Côi ban đầu là cô béo yếu đuối, hiện tại mỡ trên người giảm dần, đồng thời lòng dạ cũng cứng rắn lên.

Cũng không phải tâm địa bản thân cứng rắn, mà là địch thủ quá đê tiện vô sỉ, bạn không mạnh mẽ, thì sẽ bị áp bức.

Quả thực Lâm Mân Côi tức vô cùng, nhấc tay lên muốn tát Lâm Thanh Thiển nữa. Không phải cô ta có Phương Tử Quân làm chỗ dựa ư? Cô muốn nhìn thử, gã hàng mềm Phương Tử Quân có thể chống lưng không!

Nhưng Lâm Thanh Thiển chợt biến sắc ôm hông Lâm Mân Côi, quỳ phịch xuống đất: "Chị Mân Côi, em không có... Em chỉ vô tình gặp anh rể ở thành phố Tô à... Giữa bọn em không có gì cả... Chị đừng đánh em... huhu... chị đừng đánh em..."

Hát cái gì thế? Lâm Mân Côi kinh ngạc đồng thời nghe được tiếng gầm giận dữ của Lâm Kiến Quốc, "Lâm Mân Côi, con đang làm gì đấy?"

Lúc này nhìn thấy Lâm Thanh Thiển nằm khóc thành đống, Lâm Mân Côi mới hiểu, cô lại bị con nhỏ đóng kịch này tính toán.

Bất quá, đây là nhà cô, tại sao cô phải nhường nhịn, nhượng bộ chứ?

Nếu Lâm Thanh Thiển đã ầm ĩ đến mức này, dù gì cô cũng muốn ly hôn với Phương Tử Quân, may thay, chọn ngày không bằng chọn hôm nay, dứt khoát nói huỵch toẹt ra, đỡ phải lằng nhằng mất thời gian.

"Ba! Ba không biết đâu, Lâm Thanh Thiển dụ dỗ Phương Tử Quân! Bọn họ ở sau lưng con vụng trộm với nhau."

Lâm Mân Côi chẳng thèm nghĩ ngợi nói hết chân tướng. Vốn tưởng răng Lâm Kiến Quốc tin cô, lại không ngờ Lâm Kiến Quốc càng giận dữ hơn, "Con nói bậy bạ gì đó! Bình thường con đã hồ đồ, giờ kết hôn rồi còn không bớt phiền phức! Thẩm Tường đã nói cho ba biết! Nó đến thành phố Tô làm việc vô tình gặp Tử Quân..."

"Không phải..." Lâm Mân Côi rốt cuộc hiểu ra mình lỡ mất tiên cơ, chẳng những không đạt được mục đích mà còn bị phản đòn.

"Ba... Cô ta thật sự vụng trộm với Phương Tử Quân! Con tận mắt nhìn thấy bọn họ lên giường với nhau đó!"

"Tận mắt nhìn thấy sao lúc đó con không nói!"

Lâm Kiến Quốc dường như vô cùng thất vọng với cô, "Lâm Mân Côi, bây giờ con còn học được cách nói dối nhỉ!"

"Ba..." Lâm Mân Côi cảm thấy uất ức, nước mắt lăn dài, "Ba không tin con, ba lại không tin con..."

Lâm Kiến Quốc thấy nước mắt con gái cũng hơi xúc động, dù sao vẫn là ruột thịt mà.

Nhưng lúc này Lâm Thanh Thiển trên mặt đất thấy Lâm Kiến Quốc xúc động, liền oa một tiếng gào khóc, nhào tới ôm đùi Lâm Mân Côi thì thào xin lỗi: "Chị Mân Côi, chị đừng tức giận, đều là lỗi của em, em không nên đến thành phố Tô, là lỗi của em, chị đừng khóc, chị khóc em cũng muốn khóc..."

Lâm Thanh Thiển khóc lóc đầy vẻ "khoan dung" và "am hiểu lòng người" rốt cuộc làm cán cân trong lòng Lâm Kiến Quốc nghiêng về phía cô ta, "Lâm Mân Côi, con nhìn em con đi, con lớn hơn nó, nhưng cái gì cũng không bằng nó, ngay cả hiểu chuyện cũng không bằng Thẩm Tường... Con thực sự khiến ba quá thất vọng..."

Lâm Kiến Quốc đùng đùng giận dữ bỏ đi, Lâm Mân Côi ngây ngốc rơi lệ. Người thất vọng tại sao là Lâm Kiến Quốc, lẽ nào Lâm Mân Côi không thất vọng ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện