Mạn Mạn Lưỡng Sinh Hoa

Chương 25



Chương 25:

Sáng ngày thứ hai, tôi bị một tràng tiếng gõ cửa đánh thức,tỷ tỷ bên cạnh vẫn ngủ sâu, tôi mơ mơ màng màng bò dậy mở cửa, nhìn thấy Hoàng bác sĩ mang theo cháo trắng bánh quẩy bánh rán nịnh nọt cười. .

Tôi có chút đau đầu nhìn người đàn ông trước mắt này, "Bệnh viện các ngươi đóng cửa có phải không a... Ngươi làm sao nhàn rỗi như thế, mỗi ngày tới nhà ta đây." .

"Ta được nghỉ đông mà, " Hoàng bác sĩ hiển nhiên sự chú ý không ở chỗ của tôi, nhìn chung quanh, "Tỷ tỷ của ngươi đâu? Tiểu Viên đâu?" Dứt lời tự mình lão luyện không khách khí chen vào cửa, nhìn chung quanh, "Nhà bếp đâu? Ta đem cháo hâm nóng lại, ta thật xa mang lại đây, e là đã nguội!" .

Tôi vô lực nhìn hắn hưng phấn khó khăn đến bận bịu đi, đánh thức Tiểu Viên ngủ ở trên ghế salông nước miếng đều chảy ra hết, Tiểu Viên nhìn thấy Hoàng bác sĩ, trong đôi mắt có chút đồng tình. .

"Ta sau đó cũng nghe được, " Tiểu Viên đâm đâm tôi, "Tên ngốc kia còn chưa biết đi..." .

Tôi lắc lắc đầu, chợt nghe trong phòng có âm thanh, tỷ tỷ đại khái cũng bị đồ ngốc này đánh thức. .

"Ta đi xem tỷ tỷ, " tôi vừa đi vừa hướng Tiểu Viên nói, "Tìm một cơ hội nói với hắn đi." .

Tôi đẩy cửa phòng ra, tỷ tỷ đã tỉnh rồi, đang ngồi ở mép giường chuẩn bị tự mình lên xe đẩy, tôi mau tới trước dìu nàng, tỷ tỷ đối với tôi nở nụ cười, "Không có chuyện gì, em ở bên cạnh nhìn tỷ , tỷ nghĩ... Tự mình thử xem." .

Tôi không thể làm gì khác hơn là đứng bên cạnh nhìn, chuẩn bị bất cứ lúc nào đỡ lấy nàng. Tỷ tỷ tay phải đã nắm chặt tay vịn xe đẩy, tay trái chống ở trên giường, dựa vào ba cái xung lượng lao xuống theo quán tính lập tức bị kéo, tay phải đỡ lấy tay vịn thay đổi tư thế tay trái cũng theo tìm tới một cái tay vịn khác, đem toàn bộ thân thể quăng vào xe đẩy. Tôi ở bên cạnh xem hãi hùng khiếp vía, như vậy cũng quá nguy hiểm, nếu như trong người bị trượt sẽ mất đi cân bằng liền sẽ ngã chổng vó! .

"Tỷ tỷ..." Tôi ôm lấy nàng, "Sau này tỷ nếu như ngồi xe đẩy vẫn là gọi em giúp tỷ đi, vạn nhất quăng ngã thì làm sao bây giờ đây."

Tỷ tỷ bởi vì động tác vừa nãy hơi thở hổn hển, "Tỷ... Sau này muốn cùng Bảo Bảo đồng thời... Nỗ lực cho tương lai... Tỷ sau này biết... Làm việc... Nuôi gia đình... Chăm sóc em... Bảo Bảo cùng với tỷ... Tỷ sẽ không để cho em... Bị khổ..."

Lỗ mũi của tôi lập tức trở nên chua xót, ôm chặt thân thể gầy yếu, tỷ tỷ ôn nhu sờ sờ đầu tôi, nói tiếp, "Tỷ sẽ cố gắng để Bảo Bảo hạnh phúc... Làm tỷ tỷ cũng tốt... Làm... Người yêu cũng tốt... Nhất định, có thể làm cho Bảo Bảo hạnh phúc."

Đây là lần đầu tỷ tỷ hướng về tôi mà hứa hẹn, cái buổi sáng long lanh này, cái hứa hẹn kiên định ấm áp vẫn chạm trổ ở trong lòng tôi, bất cứ lúc nào cũng chưa từng phai màu. .

Sau đó tỷ tỷ, bởi vì cái hứa hẹn này mà ủy khúc cầu toàn, bởi vì cái hứa hẹn này mà thương tâm thương thân , tương tự, cũng là bởi vì cái hứa hẹn này mà kiên cường dũng cảm, bởi vì cái hứa hẹn này mà trở nên hạnh phúc. Đương nhiên những thứ kia đều là nói sau, hạnh phúc không có một định nghĩa rõ ràng, có một gia đình, có một người ở nhà chờ ngươi, yêu ngươi, ai nói như vậy thì không phải là hạnh phúc đây. .

Tôi giúp tỷ tỷ rửa mặt xong, đẩy nàng ra phòng khách. Điểm tâm nóng hổi đã sớm mang lên bàn, Tiểu Viên chỉ chỉ Hoàng bác sĩ ngồi ủ rủ trước bàn, rõ ràng vừa bị qua đả kích, tôi hiểu ý gật gật đầu. .

Tỷ tỷ nhận ra được Hoàng bác sĩ tâm tình kém, cẩn thận hỏi, "Sao... Sao rồi?" .

"Tiểu Viên nói... Là lừa người khác chứ gì?" Hoàng bác sĩ ngẩng đầu lên, nhìn tỷ tỷ, có chút trầm tư, "Các ngươi làm sao có khả năng chung một chỗ, lừa người khác chứ gì?"

Tỷ tỷ không hề giật mình như tôi dự đoán, cũng làm cho tôi có chút bất ngờ, nàng bình tĩnh nhìn Hoàng bác sĩ, "Hoàng bác sĩ... Có thích qua một người sao?" .

Hoàng bác sĩ lập tức đáp không được, tôi cùng Tiểu Viên liếc mắt nhìn nhau, cái này không phải rất rõ ràng sao, người mù đều nhìn ra được hắn yêu thích tỷ tỷ a.

"Không phải...Loại yêu thích... Bình thường kia, " tỷ tỷ cúi đầu, tựa hồ có hơi không tiện nói ra khỏi miệng, "Vâng... Nếu như phát sinh tai nạn xe cộ, ngươi sẽ đem nàng bảo hộ ở dưới thân mình. Là ngươi ở lúc hôn mê, thời điểm cái gì cũng không nghe được, nhưng vẫn có thể nghe thấy nàng khóc, là ngươi thấy nàng mân mê miệng, liền hận không thể đem sao trăng đều hái xuống dỗ nàng vui vẻ, lúc nàng khóc, ngươi cả trái tim đều đau... Người như vậy, có sao?" .

Hoàng bác sĩ nhất thời nghẹn lời, tôi lén lút ở dưới bàn đưa tay ra, được tỷ tỷ ôn nhu nắm chặt. .

"Bảo Bảo chính là... người kia." Tỷ tỷ nhìn tôi, ánh mắt rất mềm mại rất mềm mại, "Hoàng bác sĩ có một ngày, cũng sẽ gặp người như vậy, Tiểu Viên cũng vậy, mỗi một người tốt cũng vậy." .

Tiểu Viên cũng bị cảm động, hét lên, "Vậy là sao, Hoàng Hạo Nhiên, tâm ý tỷ tỷ đối với Hiểu Hiểu, ngươi có thể làm được như vậy phải không?"

Hoàng bác sĩ nghĩ đến chốc lát, sắc bén hỏi: "Cái kia, Hiểu Hiểu đối với Hiểu Phong, có thể làm được như vậy phải không?" .

Tôi càng bị hỏi càng nói không ra lời. .

Tác giả có lời muốn nói:

Xin lỗi u... ><

Hồ Điệp không phải lười, là thật sự gần đây siêu bận bịu...

Ta ta ta tranh thủ lúc rảnh rỗi đang nấu cơm trước mau mau lung tung viết một chương,

Có sai chính tả cũng không cần nói ta, câu nói không thông không cần nói ta, ta chỉ là bà chủ của gia đình bình thường bà chủ a a a a a a

Ta tan việc còn phải làm cơm cho lão công còn phải cho ăn hai con cẩu cẩu, ta cũng không dễ dàng a a a a


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện