Mạn Thù Sát Hoa

Chương 5



“Sao có thể?” Tôi vừa nghe nhắc đến tóc, theo bản năng liền chà xát hai tay, luôn cảm thấy trên tay có quấn tóc.

Tôi vội mở camera điện thoại, nhìn thấy mái tóc vốn nâu xoăn của mình bên trong biến thành tóc đen thẳng ngang vai, ngay cả cách trang điểm cũng không phải kiểu phong cách trước đây của tôi mà là kiểu quán bar màu khói, thậm chí dưới góc mắt bên trái còn cố tình chấm một nốt ruồi lệ.

Dọa cho tay tôi run run, vội ném điện thoại vào túi xách, hốt hoảng rút khăn giấy ướt ra tẩy trang. Lớp trang điểm có thể tẩy hết, nhưng mái tóc thì không thể trở lại như cũ dễ dàng như vậy.

Thấy tôi lau mặt và dùng sức giật mạnh tóc ra sau như thể trút giận, Vệ Sùng Hoa vội bắt lấy tay tôi, nhưng đụng phải vết thương trên cánh tay làm tôi đau đớn rít nhẹ một tiếng.

Tôi dùng sức thoát ra, nhưng Vệ Sùng Hoa giữ chặt tay tôi, nghiến răng trầm giọng hỏi: “Hồ Mạn, em tự nhuộm đấy à?”

“Hôm qua tôi gây thành như vậy, làm gì còn tâm trí nhuộm tóc chứ.” Tôi dùng sức muốn đẩy tay Vệ Sùng Hoa ra.

Nhưng làm thế nào Vệ Sùng Hoa cũng không chịu buông tay, vào lúc tôi đang xô đẩy thì phát hiện gương mặt mình phản chiếu trên tủ rượu thủy tinh ở quầy bar đối diện dường như đang nhếch đôi môi đỏ mọng lên cười.

Tôi lập tức cảm thấy không ổn, lớn tiếng nói với Vệ Sùng Hoa: “Anh mau buông ra…buông ra!”

Nhân viên phục vụ đang kiểm kê dụng cụ pha chế rượu bên cạnh nghe tôi hét liền nhìn qua, thấy dáng vẻ của tôi, dường như anh ta cũng sững lại, vội vàng bỏ đồ xuống đi về phía bên đây.

Nhưng Vệ Sùng Hoa chỉ hung dữ nhìn tôi, gắt gao giữ chặt hai tay tôi, kéo tôi đến trước mặt anh ta, nhìn tôi chằm chằm nói: “Cô nói cô ấy muốn giết tôi? Vì sao chứ?”

“Anh bỏ tôi ra…” Tôi sợ đến nỗi trong giọng nói mang theo tiếng khóc.

“Tại sao muốn giết tôi?” Vệ Sùng Hoa nắm chặt cổ tay tôi, trừng mắt nhìn tôi gầm gừ, “Là cô giúp cô ta báo thù đúng không?”

“Không phải, tôi không quen cô ấy.”

Tôi bị dọa cho run cầm cập, nhìn qua tủ rượu kia, nói “Cô ấy đang ở đây, anh nhìn kìa…”

Dường như lúc này Vệ Sùng Hoa mới nhận ra, theo ánh mắt của tôi nhìn về phía tủ rượu thủy tinh.

Bên trong phản chiếu một nửa gương mặt tôi, mái tóc đen dài rối bù vì vật lộn, lớp trang điểm trên mặt bị chùi tẩy lung tung, đặt biệt là giữa lông mày chùi thành một vùng đen thui u ám, màu môi nhợt nhạt, bên môi bị chà đỏ loang lổ.

Ngay lúc Vệ Sùng Hoa quay đầu qua nhìn, đôi môi tái nhợt đó đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị nổi bần bật giữa đen và đỏ.

Trong nháy mắt tôi cảm thấy không ổn, tôi dùng sức giằng cánh tay đang bị Vệ Sùng Hoa giữ lấy ra.

Nhưng suy cho cùng sức lực của anh ta quá lớn, tôi chỉ giằng được tay phải ra, tay trái vẫn bị giữ chặt, không biết làm thế nào, tôi thuận tay bắt lấy chai rượu trên quầy bar đập thẳng vào đầu anh ta.

Nhân viên phục vụ đang đi qua hét lên một tiếng!

Nhưng cho dù đầu bị đập chảy máu, Vệ Sùng Hoa vẫn cứng rắn túm tay tôi không chịu buông!

Tôi nhìn máu tươi trên trán Vệ Sùng Hoa bò xuống huyệt thái dương giống như một con giun đất, sợ đến ch ảy nước mắt.

Tôi gần như khóc không ra tiếng, hét lên với nhân viên phục vụ: “Anh bảo anh ta bỏ tôi ra, bỏ tôi ra đi.”

“Vệ tổng! Vệ tổng! Nhân viên phục vụ cũng vội kéo tay và nói với Vệ Sùng Hoa, “Anh buông tay ra trước đã.”

Nhưng anh ta vừa kéo, Vệ Sùng Hoa đã ngã xuống từ trên chiếc ghế đẩu cao.

Tôi sợ đến mức ngoài việc hét lên và ném bình rượu đi thì không biết phải làm gì nữa.

Nhân viên phục vụ cũng nhìn tôi đầy kinh hãi, sau đó vội gọi điện thoại báo cảnh sát và gọi xe cấp cứu.

Tôi cũng không dám đi, chỉ dám đè nén nỗi sợ hãi gọi điện thoại cho Cố Nhất Minh, nhờ anh ấy qua đây xử lý.

Vì Vệ Sùng Hoa bị đập vào đầu nên nhân viên phục vụ cũng không dám di chuyển anh ta, chỉ đổi tư thế ngủ cho anh ta, sau đó kiểm tra vết thương một chút rồi lấy đá trong tủ lạnh ra chườm vết thương.

Lúc làm những việc này, anh ấy không ngừng nhìn tôi, trên mặt dường như có một sự cảm thông và thương hại khó diễn tả.

Tôi được Cố Nhất Minh ở đầu bên kia điện thoại an ủi vài câu thì cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

Thấy nhân viên phục vụ cứ luôn quan sát mình, nhìn bộ dạng của anh ta cũng không phải là người mới đến, tôi nhìn xung quanh quán bar này một chút mới phát hiện ra đây là quán bar trước đây Trần Thù làm việc mà chị Hùng từng nói.

Nghĩ đến mái tóc đen hiện tại của mình, tôi vẫn có chút run rẩy nhìn nhân viên phục vụ: “Tôi rất giống với Trần Thù sao?”

Người phục vụ nhìn tôi, lại nhìn Vệ Sùng Hoa, sau đó cười khổ với tôi: “Rất giống.”

Ngay lúc đó, tôi nhìn Vệ Sùng Hoa đang hôn mê trên đất, cay đắng nói: “Anh nói xem, anh ta cưới tôi là vì coi tôi như Trần Thù yêu mà không được, hay là vì nguyên nhân khác?”

Nói đến điều này, cả người tôi đều đang run rẩy.

Người phục vụ nhìn Vệ Sùng Hoa trán chảy đầy máu nằm dưới đất, cười khổ nói: “Em gái à, em còn nhỏ, đừng yêu đương mù quáng.”

Lúc anh ta nói lời này, ý nghĩa sâu xa, giống hệt như lúc Vệ Sùng Hoa nói “Xin lỗi”, như thể nhìn một người khác thông qua tôi.

“Bản thân tôi cũng là đàn ông, mà đàn ông thì khá lí trí, càng hiểu được việc cân nhắc lợi hại hơn phụ nữ, ở chỗ chúng ta, cô gặp nhiều đàn ông như vậy, liệu có được mấy người thật lòng. Cô…” Anh phục vụ nói đến đây bỗng dường như sực tỉnh, nhớ đến việc tôi không phải là Trần Thù thì vội vàng nói, “Đương nhiên, cũng có thể là vì bù đắp…”

Anh ta nói nhưng lại nuốt những lời phía sau xuống.

“Bù đắp cái gì?” Tôi thấy anh ta không nói, vội gặng hỏi.

Nhân viên phục vụ ho nhẹ một tiếng: “Chắc là bù đắp tiếc nuối.”

Lời này có lẽ bản thân anh ta cũng không tin!

Tôi xoay đầu nhìn quán bar rộng lớn và vắng vẻ: “Trước đây Trần Thù tiếp rượu ở đây à?”

“Là nhảy múa.” Nhân viên phục vụ chỉ vào sân khấu trước mặt, nhẹ giọng nói, “Tất nhiên có lúc cũng tiếp rượu, còn tiếp…”

Anh ta không nói lời phía sau, nhưng là ý gì trong lòng đều biết rõ.

Anh chỉ cười khổ với tôi: “Cô ấy vẫn ngây thơ cho rằng Vệ Sùng Hoa sẽ cưới cô ấy, nhưng sao có thể được. Cô xem, mới bao lâu anh ta đã cưới cô rồi.”

Anh ta dường như bất bình thay Trần Thù, có lẽ bọn họ là người quen cũ.

Hộp đêm hỗn tạp, nhảy múa chẳng qua chỉ là mánh khóe, tiếp nhiều khách mới kiếm được nhiều tiền.

Nhưng tiền mà Trần Thù kiếm được đều đi đâu cả rồi?

Đến chị Hùng cũng biết cô ấy và Vệ Sùng Hoa đã ở bên nhau tám chín năm, chung vốn thành lập công ty hiện tại này.

Tôi vừa nghĩ đến đây, nhìn sân khấu được bố trí vô số ánh đèn đen kịt từ trên xuống dưới kia, bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.

Tôi chưa từng đến hộp đêm, Hồ Vân Phi sợ tôi sẽ xảy ra chuyện nên từ nhỏ đã quản tôi rất chặt.

Nhưng tôi cũng thấy qua, thậm chí nữ streamer ở công ty Hồ Vân Phi cũng từng nhảy những điệu nhảy nóng bỏng trong hộp đêm.

Tôi biết vũ hội ở nơi này bạo bao nhiêu, thậm chí còn có người sẽ động tay động chân trong lúc nhảy…

Tôi thật sự rất tốt số…

Nơi thế này, Hồ Vân Phi ngay cả xem cũng không cho tôi xem, cô ấy rõ ràng trông giống tôi như đúc, nhưng lại phải nhảy múa, tiếp rượu…

Rõ ràng chúng tôi giống hệt nhau, nhưng Vệ Sùng Hoa từng chính miệng nói sẽ không lấy cô ấy!

Đến cả nhân viên phục vụ này cũng biết Vệ Sùng Hoa mãi mãi sẽ không cưới cô ấy, liệu cô ấy sẽ không biết sao?

Chính là bởi vì Trần Thù không có một người bố mở công ty luật, không có anh trai mở công ty về Internet, cũng không có học vấn đàng hoàng như tôi, cho nên bất kể cô ấy ở bên Vệ Sùng Hoa bao lâu, yêu Vệ Sùng Hoa thêm bao nhiêu thì Vệ Sùng Hoa cũng sẽ không lấy cô ấy.

Tám năm gắn bó, lại không bằng ba tháng tôi xuất hiện trước mặt Vệ Sùng Hoa!

Cô ấy đã mất tích được bốn năm năm, lại ở bên cạnh Vệ Sùng Hoa tám năm, vậy lúc cô ấy đứng trên sân khấu này mới bao nhiêu tuổi chứ?

Chẳng trách cô ấy hận Vệ Sùng Hoa, chẳng trách cô ấy muốn đến công ty Vệ Sùng Hoa làm loạn.

Nhưng cô ấy chết rồi, sống không thấy người, chết không thấy xác.

Ai cũng chẳng nhớ cô ấy từng vì Vệ Sùng Hoa mà bỏ ra những gì, chị Hùng bọn họ chỉ nhớ cô ấy xuất thân từ hộp đêm, làm Vệ Sùng Hoa mất mặt, không xứng với Vệ Sùng Hoa!

Sẽ không có ai nhớ cô ấy đã làm những gì cho Vệ Sùng Hoa…

4

Tôi nhìn sân khấu, nghĩ đến Trần Thù trông giống hệt tôi đứng trên đó với tư thế uốn éo nhiều năm như vậy, cõi lòng tôi thắt lại. Đang nghĩ ngợi thì nghe thấy tiếng kêu của xe cứu thương.

Sau đó Cố Nhất Minh gấp gáp xông vào, luật sư Cố chạy đến nỗi đầu tóc bù xù, nói với tôi: “Anh đã báo cảnh sát rồi, đưa người đến bệnh viện trước.”

Anh ấy đưa danh thiếp cho nhân viên phục vụ rồi nói trước mặt bác sĩ: “Đợi lát nữa cảnh sát sẽ đến thu thập chứng cứ, xin anh nhất định phải bảo vệ camera giám sát lúc xảy ra sự việc.”

Nhân viên phục vụ nhận lấy tấm danh thiếp trong tay Cố Nhất Minh, nhìn một cái rồi nói: “Tôi biết công ty luật này, tôi từng nhìn thấy tấm danh thiếp thế này, có điều tên bên trên là chủ nhiệm Hồ Thiên.”

Tôi nghe thấy thì toàn thân cứng lại, Cố Nhất Minh liền lập tức nháy mắt với tôi, ra hiệu cho tôi đi trước.

Hồ Thiên là bố tôi, ông ấy đã rất lâu không mấy phát danh thiếp nữa rồi.

Nhân viên phục vụ này đã nhắc nhở tôi điều gì đó…

Tôi mỉm cười với người phục vụ, khi nhân viên y tế phía trước bảo tôi đi theo, người phục vụ đột nhiên nói: "Tôi nhớ khi Trần Thù nhận được danh thiếp này, cô ấy đã ở hậu đài khóc rất lâu."

Lưng tôi bỗng cứng đờ, đột ngột quay đầu nhìn anh ta.

“Hồ Mạn, đi theo xe cấp cứu đi!” Cố Nhất Minh nhìn nhân viên phục vụ, không quay đầu lại mà trầm giọng nói.

Người phục vụ đó cười với tôi, cất danh thiếp của Cố Nhất Minh vào: “Đương nhiên cũng có thể là tôi nhớ nhầm.”

Tôi không biết anh ta có ý gì, chỉ nặng nề nhìn anh ta.

Anh ta lại khẽ nói với tôi: “Em gái à, em còn nhỏ, không nên yêu đương mù quáng.”

Tôi đột nhiên hiểu ra anh ta có ý gì, hốc mắt chợt chua xót, cười với anh ta rồi gật gật đầu.

“Đi đi!” Cố Nhất Minh lại nặng nề nói một tiếng.

Tôi biết dựa vào khả năng của anh ấy, nhân viên phục vụ này sẽ không nói thêm một câu nào với cảnh sát.

Lúc ra khỏi quán bar, tên quán bên ngoài đột nhiên sáng lên.

Đèn nê-ông chiếu sáng ba chữ thảo* phóng khoáng: Nợ Phong Nguyệt.

*Một cách viết chữ thư pháp của Trung Quốc.

Nam nữ si tình, đáng tiếc nợ phong nguyệt khó trả!

Ông chủ ở đây quả thật là một người giàu cảm xúc!

Ngồi trên xe cấp cứu, nhìn gương mặt đang hôn mê của Vệ Sùng Hoa, nước mắt tôi rơi lã chã.

Y tá trên xe vừa kiểm tra vết thương vừa an ủi tôi: “Sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu, cô đừng khóc.”

Tôi cố gắng muốn nén nước mắt, nhưng làm thế nào cũng không kiềm chế được.

Trần Thù nhận được danh thiếp của Hồ Thiên…

Cô ấy đã khóc rất lâu…

Nếu như cô ấy theo danh thiếp gọi điện thoại cho Hồ Thiên, vậy có phải tất cả đều sẽ thay đổi không!

Có phải cô ấy sẽ không chết không!

Là do cô ấy không gọi, hay cô ấy gọi nhưng Hồ Thiên không nói với tôi và mẹ!

Thì ra cô ấy cách tôi gần như vậy…

Đang nghĩ thì Hồ Vân Phi gọi điện thoại đến, trước tiên hỏi tôi đang ở đâu, sau đó nói bố đã để Hồ Nhất Minh xử lí vụ ly hôn rồi, bảo tôi không cần kéo dài nữa.

Suy nghĩ đó trong lòng tôi trong chớp mắt bị đè x uống.

Hồ Thiên biết nút thắt trong lòng mẹ tôi, nếu như nhận được điện thoại của Trần Thù, rất có thể sẽ không giấu giếm

Nếu không thì ông ấy cũng sẽ không để Hồ Vân Phi tham gia vào tôi những chuyện tôi làm.

Cũng chính là nói Trần Thù không hề gọi cú điện thoại đó.

Cô ấy hận chúng tôi sao?

Cho dù biết chúng tôi ở đâu cũng sẽ không chủ động liên lạc với chúng tôi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện