Mãng Hoang Kỷ
"Tiền bối đã từng nói nếu ta xông vào Chiến Thần Điện thì đến một phần thành công cũng không có. Thế thì tội gì ta phải xông vào?" Kỷ Ninh nói. "Hơn nữa ngài cũng đã nói, nơi có ích nhất với Thư Hoa tiên nhân là Tinh Thần Điện. Ta cũng rất hiếu kỳ."
Kỷ Ninh nói xong lền đi ra ngoài.
Còn về những kiện kỳ bảo trong Trân Bảo Điện kia sao? Lấy còn chưa lấy được thì dùng kiểu gì đây? Thư Hoa tiên nhân tới tận lúc trở thành Tán tiên mới chỉ có được một pháp bảo tiên giai mà thôi.
"Tốt nhất là làm đến nơi đến chốn." Kỷ Ninh hiểu rất rõ bản thân mình.
Bước ra khỏi Trân Bảo Điện đi dọc theo hành lang.
Trân Bảo Điện ở ngay đầu hành lang còn Tinh Thần Điện lại ở trong cùng.
Lão ngưu màu đen cũng đi theo, miệng vẫn liến thoắng: "Trong Tinh Thần Điện có ẩn chứa sự ảo diệu của Đạo. Tu luyện ở trong đó có thể rất dễ dàng ngộ đạo. Nhưng chắc là ngươi không thể đắm chìm trong đó...Lúc ở bên ngoài ta đã thấy ngươi vội vội vàng vàng rồi, chắc là có chuyện quan trọng gì đây. Nhưng ngàn vạn lần đừng có trì hoãn thời gian ngộ đạo trong Tinh Thần Điện."
"A." Kỷ Ninh hơi kinh ngạc, liền cảm kích nói. "Cảm tạ tiền bối đã nhắc nhở."
Tí nữa thì quên mất đại sự!
Mặc dù ngộ đạo quan trong, nhưng nếu vì ngộ đạo mà mình dây dưa tới một hai ngày. Thì đến lúc tỉnh lại đi ra...thì mọi chuyện đã xong rồi.
"Cho dù thế nào." Kỷ Ninh nhắc nhở với lão ngưu màu đen. "Trong khi ta ngộ đạo ở Tinh Thần Điện. Một khi trời bên ngoài tối đen thì xin tiền bối lập tức cắt ngang việc ngộ đạo của ta, giúp ta tỉnh lại."
"Khi trời bên ngoài tối đen ư? Như thế thì chỉ còn sáu canh giờ nữa thôi." Lão ngưu màu đen nói.
"Được rồi, sáu canh giờ! Nếu ta ngộ đạo...thì nhiều nhất cũng chỉ có sáu canh giờ thôi." Kỷ Ninh liền nói. "Đến lúc hết sáu canh giờ thì lập tức cắt ngang giúp ta."
Dựa theo tính toán về mặt thời gian, thông thường Tử Phủ tu sĩ điều khiển pháp bảo phi hành một ngày cũng đi được mười vạn dặm. Đương nhiên đây là phi hành trong lúc bình thương. Nếu như không ngủ không nghỉ, thậm chí không thèm để ý tới việc tiêu hao lượng lớn nguyên lực thì một ngày có thể bay tới gần hai mươi vạn dặm. Mà vùng mặt đất Yên Sơn cũng chỉ có rộng mấy vạn dặm...tới chỗ khác để mời đệ tử của Tuyết Long Sơn, cũng chỉ vừa đi là đã về rồi...
Đúng như Kỷ Cửu Hỏa nói. Chắc cũng chỉ tầm một hai ngày!
Mình ngộ đạo cần tốn sáu canh giờ. Phải chắc chắn ngộ không làm hỏng việc!
"Ngươi cứ việc yên tâm." Lão ngưu màu đen gật đầu cam đoan. "Khi nào tới sáu canh giờ là ta sẽ lập tức đi nhắc nhở ngươi! Linh hồn pháp bảo chúng ta...sẽ không bao giờ lầm lỡ khi làm việc gì."
"Cảm tạ tiền bối." Kỷ Ninh mỉm cười rồi đi thẳng tới cửa vào Tinh Thần Điện.
Cảnh cửa này khác hẳn với ba cánh cửa bằng đồng xanh ở ba phân điện khác. Cảnh cửa Tinh Thần Điện này nhìn như làm bằng gỗ, tạo ra một dáng vẻ đầy cổ kính. Lão ngưu màu đen thấy Kỷ Ninh nhìn cánh cửa điện nguy nga một lúc thì nói khẽ: "Đây chính là Thanh Hỏa Mộc bất hủ dưới Cửu U(chín tầng địa ngục). Nếu dùng để luyện chế pháp bảo thì nó là loại linh tài cực kỳ trân quý nhưng ở đây thì lại được dùng làm thành một cánh cửa."
"Có thể hủy cánh cửa này không?" Kỷ Ninh hiếu kỳ hỏi.
"Nếu mà có thể thì Thư Hoa tiên nhân đã sớm bê nó đi rồi." Lão ngưu màu đen cũng không biết. "Cánh cửa này như liền mạch một khối với Thủy Phủ, như kiểu một phần của pháp bảo vậy. Nên căn bản không thể lay động nó chút nào."
Kỷ Ninh sờ lên cánh cửa làm bằng gỗ này. Trên bề mặt tấm gỗ có những tia sáng xanh lạnh lẽo trôi nổi nhưng sờ vào lại cảm thấy rất ấm áp thoải mái. Kỷ Ninh thầm cảm khái..."Thanh Hỏa Mộc bất hủ này chỉ có ở Cửu U thôi sao? Hay thật, những điều lão ngưu màu đen này giới thiệu cho mình đều là những thứ mình chưa từng nghe qua. Thật sự mình vẫn còn nông cạn quá."
"Thật sự là..." Đi dọc theo con đường từ cửa vào, Kỷ Ninh hoàn toàn nín lặng, trong nội tâm rung động khi nhìn cảnh vật xung quanh. "Thật sự là không thể tưởng tượng nổi. Bản lĩnh thần tiên, đây là bản lĩnh của thần tiên đó."
Ở phía xa xa trước mặt có một ngọn núi lớn. Trên ngọn núi tràn đầy sức sống, cây cối cỏ dại đua nhau sinh trưởng. Nhưng ở dưới núi thì sức sống lại giảm hẳn. Gần như là không còn một ngọn cỏ. Thỉnh thoảng mới thấy được một vài cây cỏ mọc trên đống đá vụn. Ở dưới chân núi lại có một gian nhà bằng cỏ tranh.
Trước gian nhà tranh có một dòng suối chảy qua. Dòng nước bắt nguồn từ đỉnh núi chảy không ngừng qua núi đá khúc khuỷu xuống dưới. Ở những chỗ dòng suối chảy qua, thỉnh thoảng mới thấy được một ít cỏ dại. Còn những chỗ khác cũng gần như chỉ toàn đá vụn hoang vắng.
Trên bầu trời có từng ngôi sao sáng chói. Ánh sáng từ ngôi sao chiếu xuống mặt đất làm mặt đất như mộng như thật.
"Chẳng lẽ nơi này là một thế giới riêng biệt sao?" Kỷ Ninh không nhịn được phải thốt lên.
"Là một không gian riêng." Lão ngưu màu đen đi theo cũng cảm thán. "Đây là một không gian do chủ nhân đời đầu mở ra! Không gian này nối liền với cánh cửa kia. Chúng ta chỉ cần bước qua cửa là liền rơi vào trong không gian này. Tục truyền, một vài vị có bản lĩnh lớn từ thời xa xưa có thể mở ra một thế giới trong một hạt cát. Mà có lẽ vị chủ nhân đời đầu cũng có bản lĩnh như vậy."
Kỷ Ninh gật đầu.
Thật không thể tưởng tượng nổi! Mặc dù lúc nhỏ cũng đã nghe được một vài truyền thuyết. như kiểu Hậu Nghệ Xạ Nhật.... Nhưng mà nào đã thấy bao giờ đâu? Dù sao thì những việc đó đều từ thời đại rất xa xôi. Còn mở không gian sao? Thông thường đều là mở ra một không gian riêng rồi tự kiến tạo một phủ đệ riêng cho mình thôi.
Thế nhưng bản thân Thủy Phủ đã là một không gian riêng biệt rồi. Phân điện trong Thủy Phủ lại tiếp tục nối ra với một không gian khác...Cho dù Kỷ Ninh không hiểu lắm. Nhưng cũng biết được mức độ khó tin của việc này.
"Thật không thể tưởng tượng nôi. Không biết chủ nhân đời đầu của Thủy Phủ này là ai đây?" Kỷ Ninh thầm nghĩ.
"Đi, bảo bối ở trong gian nhà tranh đó." Lão ngưu màu đen thúc giục.
"Gian nhà tranh?" Kỷ Ninh vừa cất bước đã bước qua hơn mười trượng, nhanh chóng đi tới gian nhà tranh.Gian nhà này ở chân núi, nhìn ngoài thì cũng bình thường, ở trước nhà còn có một bàn đá và một dãy ghế đá.
Tiến vào trong gian nhà tranh.
Kỷ Ninh vừa nhìn thoáng qua thì đã thấy ngay một đống sách nằm trên bàn. Những quyển sách này đều có màu đen. Kỷ Ninh cũng không nhận ra là làm từ chất liệu gì. Hắn mở từng quyển ra thì thấy ở trên có những dòng văn tự Thần Ma vuông vức. 'Tinh Thần quyển một' 'Tinh Thần quyển hai' 'Tinh Thần quyển ba'...có tầm bốn mươi ba cuốn.
"Đây là gì vậy?" Kỷ Ninh nhìn những quyển sách này.
Lão ngưu màu đen giới thiệu: "Đây là những điển tịch do chủ nhân đời đầu của Thủy Phủ lưu lại. Cả bộ có tên là 'Tinh Thần', có tất cả bốn mươi ba cuốn."
Kỷ Ninh cầm 'Tinh Thần quyển một' lên, mở ra xem. Trang sách màu đen, văn tự Thần Ma màu vàng. Nhưng nội dung thì lại rất khó hiểu...giống như một cuốn nhất ký vậy! Viết lại một chút cảm xúc tâm tư! Làm cho Kỷ Ninh vốn còn tưởng bở rằng vớ được điển tịch cao sâu cỡ nào, ngờ đâu thế này thì lại có chút thất vọng.
"Phải đọc!" Lão ngưu màu đen liền nói. "Mới nhìn qua thì có thể cảm tưởng đây là một quyển nhật ký, không có bất kỳ ảo diệu nào. Nhưng nếu ngươi mở miệng đọc ra...thì ngươi sẽ lập tức nhận ra sự bất phàm của nó."
"Sao cơ?"
Kỷ Ninh kinh ngạc cầm 'Tinh Thần quyển một' lên.
"Ra ngoài đọc, ngồi ở trên ghế đá đọc." Lão ngưu màu đen nói. "Phải đọc thành tiếng!"
"Nhưng mà ta không biết phát âm ngôn ngữ Thần Ma." Kỷ Ninh hỏi. Tuy rằng hắn vừa nhìn liền hiểu và có thể đối ứng với văn tự của nhân tộc. Nhưng dù sao thì đây cũng là hai loại văn tự khác nhau.
"Thế thì dùng ngôn ngữ của nhân tộc các ngươi mà đọc. Năm xưa, Thư Hoa tiên nhân cũng làm vậy." Lão ngưu màu đen nói.
"Rõ." Kỷ Ninh cầm một quyển sách lên tay, đi ra ngoài gian nhà tranh, ngồi ở cạnh bàn đá. Có lẽ chủ nhân đời đầu đã từng ngồi ở đây từ rất lâu rồi. Thư Hoa tiên nhân cũng đã ngồi ở đây.
Kỷ Ninh mở trang sách ra, bắt đầu đọc.
"Hôm nay, Xương Lai bái kiến ta..." Kỷ Ninh bắt đầu đọc. Đầy một bụng nghi hoặc đọc trừng dòng tâm tình trong quyển nhật ký này.
Tiếng đọc oang oang.
Mỗi âm thanh đều rất bình thường. Nhưng khi cả đám chữ được đọc ra, rất nhiều chữ được đọc lên trong cùng một thời gian...thì lại giống như tiếng hát làm người nghe cảm thấy kích động, thống khổ, rung động, rơi lệ...những âm thanh phát ra khi đọc văn tự này lại đặc biệt tới vậy. Chỉ cần đọc thành tiếng thì những âm thanh đó liền giống như tiếng tụng kinh, thậm chí còn huyền diệu hơn nữa...
Dần dần nó đưa Kỷ Ninh tới một cảnh giới kỳ lạ.
Khi đã đắm chìm trong cảnh giới này, Kỷ ninh quên mất luôn 'Tinh Thần quyển một' trên tay. Hắn nhìn về chỗ có vô số tảng đá ở phía xa xa , nhìn về dòng suối nhỏ đang chảy róc rách đầy sức sống kia. Hắn nhìn như thể đang nhìn thấy được hai 'Đạo' trong đó vậy. Đạo ẩn chứa ảo diệu vô tận. Thậm chí chỉ có một nhúm cỏ thôi cũng ẩn chứa một loại Đạo khác.
Kỷ Ninh ngẩng đầu.
Trên bầu trời có ánh sao lấp lánh. Từng ngôi sao đều cực kỳ chói mắt. Mỗi ngôi sao đều tạo cho Kỷ Ninh một cảm nhận riêng. Bỗng nhiên...Kỷ Ninh thấy được một ngôi sao. Đó là một ngôi sao làm cho Kỷ Ninh có cảm quen thuộc say mê.
"Hoài niệm, ấm áp."
Giống như lúc Kỷ Ninh nằm ở con thuyền nhỏ dập dềnh trên mặt hồ Dực Xà. Đọc Truyện Online Tại TruyệnY Y
Lại giống như đang nằm trong lòng mẫu thân...
Hoài niệm, ấm áp đầy cõi lòng.
...
Lão ngưu màu đen đứng xem mà cũng trợn tròn con mắt: "Thật không thể tưởng tượng nổi. Tên này, này, này...đọc liền một mạch hết quyển thứ nhất thì mới dừng lại sao? Cảnh giới của tên Kỷ Ninh này thật sự rất cao. Đọc nhiều văn tự như vậy thì chỉ sợ hắn sẽ rơi vào tầng thế giới rất sâu xa."
Lão ngưu màu đen rất hiểu.
Kỳ thật cuốn sách này là một phương thức dẫn dắt. Dẫn dắt người tu luyện chìm đắm tìm hiểu trong một tầng thế giới. Đọc càng nhiều văn tự thì khả năng lại càng chìm đắm sâu trong thế giới đó! Đương nhiên...có thể ngộ được thứ gì thì còn phải tùy theo sự tích lũy của từng cá nhân. Cái này gọi là hậu tích bạc phát(tích nhiều thì mới phát mạnh). Phải có tích lũy từ lâu ngày thì mới có thể trong nháy mắt tìm hiểu ra.
"Hắn đang nhìn vào một ngôi sao à?" Lão ngưu màu đen nhìn thấy Kỷ Ninh đang ngẩng đầu lên trời cao thì cũng không khỏi tò mò. "Theo như lời Thư Hoa thì mỗi một ngôi sao đều ẩn chứa một 'Đạo' riêng."
Chỉ thấy trên gương mặt điềm tĩnh của Kỷ Ninh xuất hiện một nụ cười, giống như đăng ở bên mẫu thân vậy.
Nụ cười đầy hấp dẫn...Lão ngưu màu đen nhìn nụ cười của Kỷ Ninh thì cảm nhận được sự ấm áp trong đó.
Đó là một loại hoài niệm.
Trong lòng ấm áp.
"Kiếm." Lão ngưu màu đen trợn mắt lên.
Chỉ thấy Kỷ Ninh đứng phắt dậy, rời khỏi bàn đá. Ngón trỏ và ngón giữa kẹp lại thành một kiếm chỉ (kiếm bằng ngón tay...). Bắt đầu thi triển kiếm pháp dưới ánh sáng của ngôi sao. Kiếm pháp kia ẩn chứa đầy hoài niệm...Kỷ Ninh không thi triển ra kiếm quang, cũng không dùng gì tới nguyên lực. Kiếm pháp nhìn như rất tầm thường.
Nhưng nó lại làm cho lão ngưu màu đen cảm nhận được đầy hoài niệm trong đó.
Lão ngưu màu đen có thể điều tra được mọi việc trong phạm vi hồ Dực Xà. Nên nhờ đó biết được trong mấy năm gần đây, kiếm pháp của Kỷ Ninh đã ngộ ra lượng lớn chân ý trong Đạo. Hơn phân nửa trong đó đều thuộc loại kiếm ý chất chứa đầy hoài niệm.
"Thay đổi." Trong lúc nhất thời, lão ngưu màu đen phát hiện kiếm pháp của Kỷ Ninh đang ngày càng tinh khiết.
"Vù vù vù..."
Không sử dụng chút nguyên lực nào, Kỷ Ninh thi triển ra kiếm pháp bằng kiếm chỉ. Bỗng nhiên trong khoảng không xuất hiện một giọt mưa, rồi từng giọt từng giọt ngưng tụ lại thành mưa rơi không ngớt. Mưa vẫn rơi, từng giọt nước rơi xuống đống đá vụn trên mặt đất...Kỷ Ninh ở giữa những giọt nước mưa đó, giống như đứa con ngoan của những giọt nước mưa ấy. Giọt nước mưa rơi xung quanh hắn, che chở cho hắn.
"Đây là, là là..." Lão ngưu màu đen trợn trừng mắt lên. "Hậu tích bạc phát, hậu tích bạc phát!"
Gần năm năm, chân ý trong đạo được tích lũy về lượng để giờ phút này xảy ra đột phá về chất!
Chương 103: Một trận mưa ngoài gian nhà tranh
"Tiền bối đã từng nói nếu ta xông vào Chiến Thần Điện thì đến một phần thành công cũng không có. Thế thì tội gì ta phải xông vào?" Kỷ Ninh nói. "Hơn nữa ngài cũng đã nói, nơi có ích nhất với Thư Hoa tiên nhân là Tinh Thần Điện. Ta cũng rất hiếu kỳ."
Kỷ Ninh nói xong lền đi ra ngoài.
Còn về những kiện kỳ bảo trong Trân Bảo Điện kia sao? Lấy còn chưa lấy được thì dùng kiểu gì đây? Thư Hoa tiên nhân tới tận lúc trở thành Tán tiên mới chỉ có được một pháp bảo tiên giai mà thôi.
"Tốt nhất là làm đến nơi đến chốn." Kỷ Ninh hiểu rất rõ bản thân mình.
Bước ra khỏi Trân Bảo Điện đi dọc theo hành lang.
Trân Bảo Điện ở ngay đầu hành lang còn Tinh Thần Điện lại ở trong cùng.
Lão ngưu màu đen cũng đi theo, miệng vẫn liến thoắng: "Trong Tinh Thần Điện có ẩn chứa sự ảo diệu của Đạo. Tu luyện ở trong đó có thể rất dễ dàng ngộ đạo. Nhưng chắc là ngươi không thể đắm chìm trong đó...Lúc ở bên ngoài ta đã thấy ngươi vội vội vàng vàng rồi, chắc là có chuyện quan trọng gì đây. Nhưng ngàn vạn lần đừng có trì hoãn thời gian ngộ đạo trong Tinh Thần Điện."
"A." Kỷ Ninh hơi kinh ngạc, liền cảm kích nói. "Cảm tạ tiền bối đã nhắc nhở."
Tí nữa thì quên mất đại sự!
Mặc dù ngộ đạo quan trong, nhưng nếu vì ngộ đạo mà mình dây dưa tới một hai ngày. Thì đến lúc tỉnh lại đi ra...thì mọi chuyện đã xong rồi.
"Cho dù thế nào." Kỷ Ninh nhắc nhở với lão ngưu màu đen. "Trong khi ta ngộ đạo ở Tinh Thần Điện. Một khi trời bên ngoài tối đen thì xin tiền bối lập tức cắt ngang việc ngộ đạo của ta, giúp ta tỉnh lại."
"Khi trời bên ngoài tối đen ư? Như thế thì chỉ còn sáu canh giờ nữa thôi." Lão ngưu màu đen nói.
"Được rồi, sáu canh giờ! Nếu ta ngộ đạo...thì nhiều nhất cũng chỉ có sáu canh giờ thôi." Kỷ Ninh liền nói. "Đến lúc hết sáu canh giờ thì lập tức cắt ngang giúp ta."
Dựa theo tính toán về mặt thời gian, thông thường Tử Phủ tu sĩ điều khiển pháp bảo phi hành một ngày cũng đi được mười vạn dặm. Đương nhiên đây là phi hành trong lúc bình thương. Nếu như không ngủ không nghỉ, thậm chí không thèm để ý tới việc tiêu hao lượng lớn nguyên lực thì một ngày có thể bay tới gần hai mươi vạn dặm. Mà vùng mặt đất Yên Sơn cũng chỉ có rộng mấy vạn dặm...tới chỗ khác để mời đệ tử của Tuyết Long Sơn, cũng chỉ vừa đi là đã về rồi...
Đúng như Kỷ Cửu Hỏa nói. Chắc cũng chỉ tầm một hai ngày!
Mình ngộ đạo cần tốn sáu canh giờ. Phải chắc chắn ngộ không làm hỏng việc!
"Ngươi cứ việc yên tâm." Lão ngưu màu đen gật đầu cam đoan. "Khi nào tới sáu canh giờ là ta sẽ lập tức đi nhắc nhở ngươi! Linh hồn pháp bảo chúng ta...sẽ không bao giờ lầm lỡ khi làm việc gì."
"Cảm tạ tiền bối." Kỷ Ninh mỉm cười rồi đi thẳng tới cửa vào Tinh Thần Điện.
Cảnh cửa này khác hẳn với ba cánh cửa bằng đồng xanh ở ba phân điện khác. Cảnh cửa Tinh Thần Điện này nhìn như làm bằng gỗ, tạo ra một dáng vẻ đầy cổ kính. Lão ngưu màu đen thấy Kỷ Ninh nhìn cánh cửa điện nguy nga một lúc thì nói khẽ: "Đây chính là Thanh Hỏa Mộc bất hủ dưới Cửu U(chín tầng địa ngục). Nếu dùng để luyện chế pháp bảo thì nó là loại linh tài cực kỳ trân quý nhưng ở đây thì lại được dùng làm thành một cánh cửa."
"Có thể hủy cánh cửa này không?" Kỷ Ninh hiếu kỳ hỏi.
"Nếu mà có thể thì Thư Hoa tiên nhân đã sớm bê nó đi rồi." Lão ngưu màu đen cũng không biết. "Cánh cửa này như liền mạch một khối với Thủy Phủ, như kiểu một phần của pháp bảo vậy. Nên căn bản không thể lay động nó chút nào."
Kỷ Ninh sờ lên cánh cửa làm bằng gỗ này. Trên bề mặt tấm gỗ có những tia sáng xanh lạnh lẽo trôi nổi nhưng sờ vào lại cảm thấy rất ấm áp thoải mái. Kỷ Ninh thầm cảm khái..."Thanh Hỏa Mộc bất hủ này chỉ có ở Cửu U thôi sao? Hay thật, những điều lão ngưu màu đen này giới thiệu cho mình đều là những thứ mình chưa từng nghe qua. Thật sự mình vẫn còn nông cạn quá."
"Thật sự là..." Đi dọc theo con đường từ cửa vào, Kỷ Ninh hoàn toàn nín lặng, trong nội tâm rung động khi nhìn cảnh vật xung quanh. "Thật sự là không thể tưởng tượng nổi. Bản lĩnh thần tiên, đây là bản lĩnh của thần tiên đó."
Ở phía xa xa trước mặt có một ngọn núi lớn. Trên ngọn núi tràn đầy sức sống, cây cối cỏ dại đua nhau sinh trưởng. Nhưng ở dưới núi thì sức sống lại giảm hẳn. Gần như là không còn một ngọn cỏ. Thỉnh thoảng mới thấy được một vài cây cỏ mọc trên đống đá vụn. Ở dưới chân núi lại có một gian nhà bằng cỏ tranh.
Trước gian nhà tranh có một dòng suối chảy qua. Dòng nước bắt nguồn từ đỉnh núi chảy không ngừng qua núi đá khúc khuỷu xuống dưới. Ở những chỗ dòng suối chảy qua, thỉnh thoảng mới thấy được một ít cỏ dại. Còn những chỗ khác cũng gần như chỉ toàn đá vụn hoang vắng.
Trên bầu trời có từng ngôi sao sáng chói. Ánh sáng từ ngôi sao chiếu xuống mặt đất làm mặt đất như mộng như thật.
"Chẳng lẽ nơi này là một thế giới riêng biệt sao?" Kỷ Ninh không nhịn được phải thốt lên.
"Là một không gian riêng." Lão ngưu màu đen đi theo cũng cảm thán. "Đây là một không gian do chủ nhân đời đầu mở ra! Không gian này nối liền với cánh cửa kia. Chúng ta chỉ cần bước qua cửa là liền rơi vào trong không gian này. Tục truyền, một vài vị có bản lĩnh lớn từ thời xa xưa có thể mở ra một thế giới trong một hạt cát. Mà có lẽ vị chủ nhân đời đầu cũng có bản lĩnh như vậy."
Kỷ Ninh gật đầu.
Thật không thể tưởng tượng nổi! Mặc dù lúc nhỏ cũng đã nghe được một vài truyền thuyết. như kiểu Hậu Nghệ Xạ Nhật.... Nhưng mà nào đã thấy bao giờ đâu? Dù sao thì những việc đó đều từ thời đại rất xa xôi. Còn mở không gian sao? Thông thường đều là mở ra một không gian riêng rồi tự kiến tạo một phủ đệ riêng cho mình thôi.
Thế nhưng bản thân Thủy Phủ đã là một không gian riêng biệt rồi. Phân điện trong Thủy Phủ lại tiếp tục nối ra với một không gian khác...Cho dù Kỷ Ninh không hiểu lắm. Nhưng cũng biết được mức độ khó tin của việc này.
"Thật không thể tưởng tượng nôi. Không biết chủ nhân đời đầu của Thủy Phủ này là ai đây?" Kỷ Ninh thầm nghĩ.
"Đi, bảo bối ở trong gian nhà tranh đó." Lão ngưu màu đen thúc giục.
"Gian nhà tranh?" Kỷ Ninh vừa cất bước đã bước qua hơn mười trượng, nhanh chóng đi tới gian nhà tranh.Gian nhà này ở chân núi, nhìn ngoài thì cũng bình thường, ở trước nhà còn có một bàn đá và một dãy ghế đá.
Tiến vào trong gian nhà tranh.
Kỷ Ninh vừa nhìn thoáng qua thì đã thấy ngay một đống sách nằm trên bàn. Những quyển sách này đều có màu đen. Kỷ Ninh cũng không nhận ra là làm từ chất liệu gì. Hắn mở từng quyển ra thì thấy ở trên có những dòng văn tự Thần Ma vuông vức. 'Tinh Thần quyển một' 'Tinh Thần quyển hai' 'Tinh Thần quyển ba'...có tầm bốn mươi ba cuốn.
"Đây là gì vậy?" Kỷ Ninh nhìn những quyển sách này.
Lão ngưu màu đen giới thiệu: "Đây là những điển tịch do chủ nhân đời đầu của Thủy Phủ lưu lại. Cả bộ có tên là 'Tinh Thần', có tất cả bốn mươi ba cuốn."
Kỷ Ninh cầm 'Tinh Thần quyển một' lên, mở ra xem. Trang sách màu đen, văn tự Thần Ma màu vàng. Nhưng nội dung thì lại rất khó hiểu...giống như một cuốn nhất ký vậy! Viết lại một chút cảm xúc tâm tư! Làm cho Kỷ Ninh vốn còn tưởng bở rằng vớ được điển tịch cao sâu cỡ nào, ngờ đâu thế này thì lại có chút thất vọng.
"Phải đọc!" Lão ngưu màu đen liền nói. "Mới nhìn qua thì có thể cảm tưởng đây là một quyển nhật ký, không có bất kỳ ảo diệu nào. Nhưng nếu ngươi mở miệng đọc ra...thì ngươi sẽ lập tức nhận ra sự bất phàm của nó."
"Sao cơ?"
Kỷ Ninh kinh ngạc cầm 'Tinh Thần quyển một' lên.
"Ra ngoài đọc, ngồi ở trên ghế đá đọc." Lão ngưu màu đen nói. "Phải đọc thành tiếng!"
"Nhưng mà ta không biết phát âm ngôn ngữ Thần Ma." Kỷ Ninh hỏi. Tuy rằng hắn vừa nhìn liền hiểu và có thể đối ứng với văn tự của nhân tộc. Nhưng dù sao thì đây cũng là hai loại văn tự khác nhau.
"Thế thì dùng ngôn ngữ của nhân tộc các ngươi mà đọc. Năm xưa, Thư Hoa tiên nhân cũng làm vậy." Lão ngưu màu đen nói.
"Rõ." Kỷ Ninh cầm một quyển sách lên tay, đi ra ngoài gian nhà tranh, ngồi ở cạnh bàn đá. Có lẽ chủ nhân đời đầu đã từng ngồi ở đây từ rất lâu rồi. Thư Hoa tiên nhân cũng đã ngồi ở đây.
Kỷ Ninh mở trang sách ra, bắt đầu đọc.
"Hôm nay, Xương Lai bái kiến ta..." Kỷ Ninh bắt đầu đọc. Đầy một bụng nghi hoặc đọc trừng dòng tâm tình trong quyển nhật ký này.
Tiếng đọc oang oang.
Mỗi âm thanh đều rất bình thường. Nhưng khi cả đám chữ được đọc ra, rất nhiều chữ được đọc lên trong cùng một thời gian...thì lại giống như tiếng hát làm người nghe cảm thấy kích động, thống khổ, rung động, rơi lệ...những âm thanh phát ra khi đọc văn tự này lại đặc biệt tới vậy. Chỉ cần đọc thành tiếng thì những âm thanh đó liền giống như tiếng tụng kinh, thậm chí còn huyền diệu hơn nữa...
Dần dần nó đưa Kỷ Ninh tới một cảnh giới kỳ lạ.
Khi đã đắm chìm trong cảnh giới này, Kỷ ninh quên mất luôn 'Tinh Thần quyển một' trên tay. Hắn nhìn về chỗ có vô số tảng đá ở phía xa xa , nhìn về dòng suối nhỏ đang chảy róc rách đầy sức sống kia. Hắn nhìn như thể đang nhìn thấy được hai 'Đạo' trong đó vậy. Đạo ẩn chứa ảo diệu vô tận. Thậm chí chỉ có một nhúm cỏ thôi cũng ẩn chứa một loại Đạo khác.
Kỷ Ninh ngẩng đầu.
Trên bầu trời có ánh sao lấp lánh. Từng ngôi sao đều cực kỳ chói mắt. Mỗi ngôi sao đều tạo cho Kỷ Ninh một cảm nhận riêng. Bỗng nhiên...Kỷ Ninh thấy được một ngôi sao. Đó là một ngôi sao làm cho Kỷ Ninh có cảm quen thuộc say mê.
"Hoài niệm, ấm áp."
Giống như lúc Kỷ Ninh nằm ở con thuyền nhỏ dập dềnh trên mặt hồ Dực Xà. Đọc Truyện Online Tại TruyệnY Y
Lại giống như đang nằm trong lòng mẫu thân...
Hoài niệm, ấm áp đầy cõi lòng.
...
Lão ngưu màu đen đứng xem mà cũng trợn tròn con mắt: "Thật không thể tưởng tượng nổi. Tên này, này, này...đọc liền một mạch hết quyển thứ nhất thì mới dừng lại sao? Cảnh giới của tên Kỷ Ninh này thật sự rất cao. Đọc nhiều văn tự như vậy thì chỉ sợ hắn sẽ rơi vào tầng thế giới rất sâu xa."
Lão ngưu màu đen rất hiểu.
Kỳ thật cuốn sách này là một phương thức dẫn dắt. Dẫn dắt người tu luyện chìm đắm tìm hiểu trong một tầng thế giới. Đọc càng nhiều văn tự thì khả năng lại càng chìm đắm sâu trong thế giới đó! Đương nhiên...có thể ngộ được thứ gì thì còn phải tùy theo sự tích lũy của từng cá nhân. Cái này gọi là hậu tích bạc phát(tích nhiều thì mới phát mạnh). Phải có tích lũy từ lâu ngày thì mới có thể trong nháy mắt tìm hiểu ra.
"Hắn đang nhìn vào một ngôi sao à?" Lão ngưu màu đen nhìn thấy Kỷ Ninh đang ngẩng đầu lên trời cao thì cũng không khỏi tò mò. "Theo như lời Thư Hoa thì mỗi một ngôi sao đều ẩn chứa một 'Đạo' riêng."
Chỉ thấy trên gương mặt điềm tĩnh của Kỷ Ninh xuất hiện một nụ cười, giống như đăng ở bên mẫu thân vậy.
Nụ cười đầy hấp dẫn...Lão ngưu màu đen nhìn nụ cười của Kỷ Ninh thì cảm nhận được sự ấm áp trong đó.
Đó là một loại hoài niệm.
Trong lòng ấm áp.
"Kiếm." Lão ngưu màu đen trợn mắt lên.
Chỉ thấy Kỷ Ninh đứng phắt dậy, rời khỏi bàn đá. Ngón trỏ và ngón giữa kẹp lại thành một kiếm chỉ (kiếm bằng ngón tay...). Bắt đầu thi triển kiếm pháp dưới ánh sáng của ngôi sao. Kiếm pháp kia ẩn chứa đầy hoài niệm...Kỷ Ninh không thi triển ra kiếm quang, cũng không dùng gì tới nguyên lực. Kiếm pháp nhìn như rất tầm thường.
Nhưng nó lại làm cho lão ngưu màu đen cảm nhận được đầy hoài niệm trong đó.
Lão ngưu màu đen có thể điều tra được mọi việc trong phạm vi hồ Dực Xà. Nên nhờ đó biết được trong mấy năm gần đây, kiếm pháp của Kỷ Ninh đã ngộ ra lượng lớn chân ý trong Đạo. Hơn phân nửa trong đó đều thuộc loại kiếm ý chất chứa đầy hoài niệm.
"Thay đổi." Trong lúc nhất thời, lão ngưu màu đen phát hiện kiếm pháp của Kỷ Ninh đang ngày càng tinh khiết.
"Vù vù vù..."
Không sử dụng chút nguyên lực nào, Kỷ Ninh thi triển ra kiếm pháp bằng kiếm chỉ. Bỗng nhiên trong khoảng không xuất hiện một giọt mưa, rồi từng giọt từng giọt ngưng tụ lại thành mưa rơi không ngớt. Mưa vẫn rơi, từng giọt nước rơi xuống đống đá vụn trên mặt đất...Kỷ Ninh ở giữa những giọt nước mưa đó, giống như đứa con ngoan của những giọt nước mưa ấy. Giọt nước mưa rơi xung quanh hắn, che chở cho hắn.
"Đây là, là là..." Lão ngưu màu đen trợn trừng mắt lên. "Hậu tích bạc phát, hậu tích bạc phát!"
Gần năm năm, chân ý trong đạo được tích lũy về lượng để giờ phút này xảy ra đột phá về chất!
Bình luận truyện