Mãng Hoang Kỷ
Cánh tay Kỷ Ninh khẽ lật, trong tay chợt xuất hiện một khối thanh quang màu vàng, bay thẳng đến bên trên gian hàng của nam tử có con rắn đen:
"Cho ngươi."
"Chỉ có chút vàng này?"
Nam tử Hắc Xà và hai hán tử phía sau hắn đều luống cuống, nhìn thấy miếng vàng chỉ lớn hơn ngón tay út một chút:
"Còn không phải là vàng tinh khiết?"
"Công tử?"
"Công tử tôn kính."
Ba gã hán tử này liền kêu lên với vẻ cầu khẩn, việc tại sao bọn hắn lại phải khai báo với Bộ Lạc, tại vì còn những chiến sĩ bộ lạc khác vẫn phải chờ ở ngoài thành. Những người đó không được vào thành bởi vì mỗi người vào thành cần phải nộp một khối sừng, da dê hoặc là vật ngang giá.
"Thật sự là ngu xuẩn, đây chính là Lôi Kim đó."
"Ta dùng một trăm khối thú đầu kim, đổi khối lôi kim này của ngươi."
"Chỉ có một trăm khối đầu kim thôi à? Một khối lôi kim như vậy, ta nguyện ra giá một trăm sáu mươi, hiện tại ta liền mang thú đầu kim tới cho ngươi!"
Nhất thời, ở bên cạnh đều liên tục có người xuất hiện ra giá. Bọn họ đều là những nhân vật ở trong phủ thành hơi có chút địa vị, hoặc là đến từ gia tộc Tiên Thiên sinh linh, không thì cũng là một ít nhân vật quyền thế của Bộ Lạc di cư đến Tây phủ thành. Ânh mắt bọn họ dĩ nhiên là sắc bén nhận ra.
Hán tử Hắc Xà liền nhấc khối lôi kim kia lên, cảm giác thấy sức nặng của nó hơn xa hoàng kim, liền quay lại nhìn hai gã đồng bọn bên cạnh, vừa mừng vừa sợ.
"Đạ tạ công tử."
"Tạ ơn công tử?"
Ba gã hán tử liền kích động cảm tạ.
"Bây giờ mới biết cảm ơn à?"
"Tích Thủy Kiếm chính là tên của đại nhân vật có thanh danh cực lớn. Chỉ cần biết nghĩ thôi cũng biết công tử nhà hắn có thân phận thế nào, làm sao có thể mãnh mẽ chiếm đoạt đồ vật của các ngươi. Người ta tùy ý ném ra một chút, lại bị các ngươi cho rằng lừa gạt.
Bên cạnh có một lão giả mập mạp mặc da thú cao giọng nói, hiển nhiên là cố ý nói cho Kỷ Ninh đang đứng ở bên cạnh không xa nghe thấy."
Kỷ Ninh cười cười, thanh Nhất Sao Tam kiếm trong tay liền bị thu vào trong không gian Dâng Tinh. Bởi vì không gian Dâng Tinh có hạn, cho nên Kỷ Ninh chỉ mang theo bên mình có mấy khối thú đầu kim, ngoài ra còn lại là mấy bảo vật quan trọng.
...
Trong phòng.
Kỷ Nhất Xuyên ngồi ở trên ghế chủ vị như mọi khi, Uất Trì Tuyết ngồi ở bên trái, hai người đều đang chậm rãi ăn thức ăn ở trên bàn.
Vèo!
Một đạo thân ảnh tiến vào, đúng là Kỷ Ninh đi dạo phố vừa trở về.
"Phụ thân, mẫu thân."
Kỷ Ninh liền nói.
Kỷ Nhất Xuyên nhíu mày:
" Đi dạo phố một chút mà sao lại đi đến mấy canh giờ?"
Kỷ Ninh khôn khéo không dám lên tiếng, lập tức chạy đến vị trí của mình, quỳ xuống bắt đầu vừa nói vừa ăn. Bữa ăn trưa tương đối phong phú gồm có thịt , mì phở, rượu cũng có rất nhiều. Hiện giờ sức ăn của Kỷ Ninh thật là lớn, đại đa số đồ ăn ở trên bàn rất nhanh đã bị Kỷ Ninh ăn sạch.
Uất Trì Tuyết nhìn thấy nhi tử ăn như gió cuốn mây tan thì nở nụ cười.
"Phụ thân, mẫu thân."
Kỷ Ninh nhớ tới thanh Nhất Sao Tam kiếm mới mua được hôm nay, liền nói:
"Hôm nay con đi dạo liền gặp được ba gã chiến sĩ Bộ Lạc. Bọn họ hẳn là đến từ mảnh đất rất xa xôi vất cả đi vào trong Tây Phủ Thành để bán một món thần binh. Con liền mua lại món thần binh này."
"Thần binh?"
Kỷ Nhất Xuyên ngồi ở phía trên nhíu mày.
- Ở trong bảo khố của Kỷ tộc Tây Phủ còn thiếu gì thần binh. Lúc trước không phải ngươi đã chọn được hai kiện thần binh đấy thôi? Những binh khí bán ở trong thành này còn có thứ gì tốt đâu.
Bởi vì Kỷ Ninh chưa hề đạt tới luyện khí Tiên Thiên, dĩ nhiên sẽ không có biện pháp dùng pháp bảo, cho nên hắn mới đi vào trong bảo khố của phủ chọn hai kiện thần binh kiếm khí. Đương nhiên bình thường tiến hành đấu luyện thì cũng chỉ sử dụng binh khí bình thường.
"Phụ thân, hai kiện thần binh lấy ở trong phủ của ta, còn xa mới bằng kiện thần binh này.
Kỷ Ninh trịnh trọng nói."
"Ồ?"
Kỷ Nhất Xuyên nhìn về phía nhi tử.
"Kiện thần binh con mua, kỳ thật chính là một kiện pháp bảo kiếm khí bị tổn hại."
Kỷ Ninh giải thích.
"Một ít đường vân huyền diệu ở bên trên hoàn toàn bị tàn phá, cho nên chỉ có thể sử dụng như một kiện thần binh sắc bén. Nhưng mà nó cực kỳ sắc bén, vượt xa so với kiện thần binh con chọn ở trong phủ lúc trước. Thậm chí con dùng sức cũng có thể dùng nó đâm rách Kim Thần Y."
"Đâm rách Kim Thần Y ?"
Kỷ Nhất Xuyên lộ ra kinh hãi.
"Cho ta xem một chút."
Kỷ Ninh khẽ vươn tay, trong tay liền xuất hiện thanh Nhất Sao Tam Kiếm tràn đầy dáng vẻ cổ xưa. Hắn liền đứng dậy đưa đến trước mặt phụ thân.
Kỷ Nhất Xuyên nhận lấy rồi cẩn thận quan sát, sau đó còn rút thanh kiếm ra xem xét.
"Ký hiệu trận pháp trên thân kiếm hoàn toàn bị phá hoại, nhưng ta cảm ứng những hoa văn này thì đích thận là một bộ pháp bảo phi kiếm! Đáng tiếc là một kiện pháp bảo đã bị hư hỏng. Pháp bảo tổn hại thông thường đều có giá trị không lớn lắm. Nhiều nhất chỉ có thể luyện chế lại pháp bảo để lấy ra một ít tài liệu mà thôi."
Kỷ Ninh gật đầu.
Hắn đã xem qua rất nhiều bộ sách, cũng biết giá trị của pháp bảo tổn hại rất thấp. Bởi vì thân mình của pháp bảo tổn hại là những tài liệu đã được luyện chế một lần rồi, cho dù luyện lại để lấy ra tài liệu nguyên thủy, cũng chỉ có thể lấy lại được một chút mà thôi.
Xuy!
Ngón tay của Kỷ Nhất Xuyên vừa sờ vào lưỡi kiếm, trên đầu ngón tay liền xuất hiện một vết máu, hắn liền lộ ra vẻ kinh hãi.
"Thanh kiếm thật là sắc bén, không có chân nguyên lực điều khiển. Chỉ dựa vào bản thân thanh kiếm mà cũng đã sắc bén như vậy, đúng là ta còn chưa từng thấy qua. Tuyết Nhi, nàng đến xem, có thể nhìn ra được lai lịch của nó không?"
Uất Trì Tuyết tiếp nhận, cẩn thận quan sát, một lúc sau mới chậm rãi lắc đầu:
"Không nhận ra được."
"Mẫu thân, nếu pháp bảo phi kiếm này mà không bị hư hao, có thể ở cấp bậc nào?"
Kỷ Ninh liền hỏi tiếp.
"Đương nhiên là nhập giai pháp bảo."
Uất Trì Tuyết gật đầu nói:
"Pháp bảo này, cho dù đã hoàn toàn tổn hại, nhưng độ sắc bén của nó đã có thể so sánh với một số pháp bảo bất nhập giai. Nếu mà nó còn hoàn hảo, đương nhiên là nhập giai pháp bảo. Nhưng mà phẩm giai của nó thế nào thì căn bản ta cũng không nhìn ra,chỉ sợ ngay cả ở toàn Yên Sơn cũng không ai có thể nhìn ra."
Kỷ Ninh gật đầu, điểm ấy hắn biết.
Thông thường pháp bảo của Tiên Thiên sinh linh đều là pháp bảo bất nhập giai, thường thì tu sĩ đạt Tử Phủ mới có thể dùng pháp bảo nhập giai. Mà việc luyện chế pháp bảo lại càng gian nan. Cả vùng Yên Sơn cũng chưa nghe nói đến ai có bản lĩnh có thể luyện chế ra pháp bảo. Chắc là chỉ có một số bộ tộc cường đại ở trong những nơi vô cùng xa xôi mới có thể có cường giả luyện chế ra được pháp bảo.
" Vương triều Đại Hạ là truyền thừa từ thời kỳ Thần Ma đến nay."
Kỷ Nhất Xuyên ném thanh Nhất Sao Tam Kiếm cho nhi tử.
" Nó thống lĩnh quốc gia có lãnh thổ vô tận, có hàng trăm triệu năm lịch sử, không biết đã trải qua bao nhiêu thời kỳ hưng thịnh suy bại, tan biến của vô số bộ tộc, không biết là đã lưu lại bao nhiêu đồ vật. Một ít pháp bảo bị tổn hại sau khi chiến đấu lại càng không hiếm thấy. Những kiện pháp bảo bị tổn hại này trong Kỷ tộc ta cũng có mấy trăm kiện, phần lớn đều không nói rõ được lại lịch. Kiện pháp bảo tổn hại này có thể sắc bén như vậy, cũng coi như khó có được, rất thích hợp cho ngươi dùng."
Uất Trì Tuyết liền nói:
"Ninh Nhi, trước khi con chưa đạt tới luyện khí Tiên Thiên, chân nguyên không đủ để điều khiển pháp bảo thì dùng nó là thích hợp nhất đó!"
Kỷ Ninh gật đầu.
Pháp bảo mạnh ở chỗ thần bí khó lường.
Thông thường Tiên Thiên thần linh sử dụng pháp bảo đều vô cùng kỳ quái. Nhưng những kẻ theo Thần Ma luyện thể. Am hiểu nhất đúng là cận chiến, bị hắn gần như là có được thân thể bất tử, lực lượng cường đại, tốc độ, sự khôi phục sức khỏe. Cho nên người luyện Thần Ma luyện thể dùng pháp bảo cũng đều là sử dụng đao kiếm trường thương hoặc là các binh khí cận chiến.
"Thanh Nhất Sao Tam Kiếm này con có thể dùng cho đến cả lúc trở thành Tiên Thiên sinh linh,."
Trong lòng Kỷ Ninh vui sướng, suy nghĩ một chút.
"Có lẽ nó sẽ theo con rất lâu đây. Thế thì phải cho nó một cái tên mới được. Vậy thì gọi là Bắc Minh kiếm!"
Kỷ Ninh đột nhiên nghĩ đến Bắc Minh, kỳ thật cũng có nguyên nhân.
Năm đó phụ thân Kỷ Nhất Xuyên rời khỏi Yên Sơn đại địa đi đến vùng đất vô tận trong tinh không, thậm chí đi đến cả biển khơi ở phương bắc, vùng không biết diện tích bao nhiêu đó được gọi là Bắc Minh hải. Ở trong Bắc Minh hải cũng có rất nhiều đảo. Kỷ Nhất Xuyên phiêu bạt ở trong đó rồi mới quen Uất Trì Tuyết.
Bọn họ đã kết bạn đồng hành, trải qua sinh tử, cuối cùng yêu nhau rồi mang thai đẻ ra Kỷ Ninh
Bởi vì hoài thai nên bọn họ mới rời Bắc Minh hải nguy hiểm để chạy về Yên Sơn. Nhưng mà ở trên đường đã gặp nhiều nguy hiểm, làm cho Uất Trì Tuyết bị trọng thương nặng. Đây cũng chính là vì sao nói Kỷ Ninh ở trong thai đã bị thương rồi. Đồng thời trong thời khắc mấu chốt này, thần thú Bạch Thủy Trạch đã chở Uất Trì Tuyết chạy trối chết về.
Cho nên Kỷ Nhất Xuyên cũng nói. Bạch thúc có ân cứu mạng đối với Kỷ Ninh.
Cha mẹ quen biết, yêu nhau, hoài thai ở Bắc Minh.
Bắc Minh, từ này đương nhiên là có ý nghĩa đặc thù với Kỷ Ninh.
"Phụ thân, mẫu thân."
Kỷ Ninh trịnh trọng nói:
"Thanh Nhất Sao Tam Kiếm này, con đã đặt tên cho nó rồi, gọi là Bắc Minh kiếm!"
Trong lúc Kỷ Ninh đang vui mừng vì thu được Bắc Minh kiếm thì ở một khu vực trong Yên Sơn gọi là hồ Dực Xà.
Hồ Dực Xà mênh mông gần như không cùng, có chiều dài và rộng gần như trăm dặm.
Mà người ta thường nói nơi núi sâu, hồ lớn, nhất định sẽ có yêu quái.
Lời này quả thực không giả! Ở trong cái hồ lớn thần bí này, không hề ngờ được là có một con đại yêu sống ở đây, dưới nó lại còn có vô số tiểu yêu. Bên trong đầm này có một con đại yêu tên là Dực Xà, chính là một lão yêu sống cả ngàn năm, thực lực ngập trời, có thể bay lượn trên không, có năng lực điều khiển thủy, độc. Nhờ đó uy danh của nó rất lớn.
Ở sâu bên trong hồ lớn có một tòa đảo nhỏ, đây cũng chính là sào huyệt của Dực Xà.
"Gừ."
Một Con đại xà dài khoảng mấy trăm mét màu đen rống lên, hai cái cánh phủ đầy lân giáp của nó lại càng mở lớn ra như là muốn che cả trời, cái đồng tử màu xích hồng nhìn chòng chọc vào đám yêu thú đang đứng trước mặt này. Từng đợt hàn khí lạnh như băng tràn ngập, khiến cho mặt đất xung quanh bị đóng thành một lớp băng.
Đám tiểu yêu đứng chi chít xung quanh. Đứa thì quỳ xuống đứa thì nằm sấp xuống đất run lẩy bẩy.
Khoảng chừng trên một trăm con yêu thú ngã trên mặt đất kia đã hoàn toàn đông cứng, toàn thân đông lại mà chết.
Gừ
Con Dực Xà phẫn nộ phát ra từng tiếng gầm giận dữ.
Đám tiểu yêu này, là các loại xà, cua, cá và các loại yêu quái dữ tợn.Cả đám thấp giọng đáp lại, hiển nhiên là chúng nó đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Gào!
Dực Xà lại gầm lên giận dữ lạnh như băng.
Ào ào xôn xao.
Toàn bộ nhóm tiểu yêu như trút được gánh nặng, mỗi con liền nhanh như bay chạy ra sau. Rất nhiều đám yêu thú đi rời khỏi cái đảo nhỏ để chạy vào trong hồ, còn lại đại bộ phận yêu thú thì phân tán ra thủ vệ trên đảo.
Xuy!
Con đại xà màu đen thật lớn kia bỗng nhiêu hóa thành sương mù, sau đó ngưng tụ lại, chợt biến thành một gã nam tử hắc y.
"Dực ta có chín mươi hai con!"
Hắc y nam tử nghiến răng nghiến lợi.
"Trong quá trình trưởng thành đã chết đi hơn phân nửa, sống sót tổng cộng mới có mười sáu đứa! Mà có huyết mạch Thần Ma chỉ có một đứa. Đó cũng chính là đứa con ta cần nhất tên Xích Mang!"
Tính cách của loài rắn vốn dâm loạn.
Tuy rằng chính nó không có huyết mạch Thần Ma, nhưng mà nó đã giao cấu với rất nhiều hậu thiên yêu. Trong đó cũng có hậu thiên thần thú. Đối với một tên lão yêu đã tu luyện cả ngàn năm. Có được một ít hậu thiên thần thú dĩ nhiên là dễ như trở bàn tay, thần thú có thể thai nghén cũng thật ít. Trong số những hài tử của hắn, chỉ có một con có được huyết mạch Thần Ma, đó là Xích Mang. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY truyenbathu.net
Đó cũng là đứa con được sủng ái nhất. Nó hiểu được chỉ cần Xích Mang đột phá làm Tiên Thiên sinh linh, liền sẽ có được thực lực càng thêm cường đại, tiền đồ so với nó lại càng rộng lớn hơn.
"Xích Mang, ta đã sớm nói rồi. Trước khi con trở thành Tiên Thiên sinh linh thì không được đi ra ngoài. Tuy rằng con người là mỹ vị, nhưng mà ăn quá nhiều người, thì Kỷ tộc kia liền sẽ kéo người đến thảo phạt.
Hắc Y nam tử gầm nhẹ lên, thống khổ không chịu nổi.
Tên nhi đồng ngạo nghễ tên là Xích Mang kia lén đi ra ngoài, hơn nữa phát hiện ra thịt người ngon hơn yêu thú nhiều, thật sự là mỹ vị.
Xích Mang giấu giếm phụ thân, nhiều lần đi ra ngoài tàn sát bừa bãi.
"Hài tử của ta, nhất định con phải an toàn trở về."
Hắc y nam tử nhất thời hóa thành con Dực Xà thật lớn, cặp cốt cánh chấn động, lập tức hóa thành bóng đen phá không mà đi, biến mất ở trong đám mây trên trời.
Chương 18: Cánh
Cánh tay Kỷ Ninh khẽ lật, trong tay chợt xuất hiện một khối thanh quang màu vàng, bay thẳng đến bên trên gian hàng của nam tử có con rắn đen:
"Cho ngươi."
"Chỉ có chút vàng này?"
Nam tử Hắc Xà và hai hán tử phía sau hắn đều luống cuống, nhìn thấy miếng vàng chỉ lớn hơn ngón tay út một chút:
"Còn không phải là vàng tinh khiết?"
"Công tử?"
"Công tử tôn kính."
Ba gã hán tử này liền kêu lên với vẻ cầu khẩn, việc tại sao bọn hắn lại phải khai báo với Bộ Lạc, tại vì còn những chiến sĩ bộ lạc khác vẫn phải chờ ở ngoài thành. Những người đó không được vào thành bởi vì mỗi người vào thành cần phải nộp một khối sừng, da dê hoặc là vật ngang giá.
"Thật sự là ngu xuẩn, đây chính là Lôi Kim đó."
"Ta dùng một trăm khối thú đầu kim, đổi khối lôi kim này của ngươi."
"Chỉ có một trăm khối đầu kim thôi à? Một khối lôi kim như vậy, ta nguyện ra giá một trăm sáu mươi, hiện tại ta liền mang thú đầu kim tới cho ngươi!"
Nhất thời, ở bên cạnh đều liên tục có người xuất hiện ra giá. Bọn họ đều là những nhân vật ở trong phủ thành hơi có chút địa vị, hoặc là đến từ gia tộc Tiên Thiên sinh linh, không thì cũng là một ít nhân vật quyền thế của Bộ Lạc di cư đến Tây phủ thành. Ânh mắt bọn họ dĩ nhiên là sắc bén nhận ra.
Hán tử Hắc Xà liền nhấc khối lôi kim kia lên, cảm giác thấy sức nặng của nó hơn xa hoàng kim, liền quay lại nhìn hai gã đồng bọn bên cạnh, vừa mừng vừa sợ.
"Đạ tạ công tử."
"Tạ ơn công tử?"
Ba gã hán tử liền kích động cảm tạ.
"Bây giờ mới biết cảm ơn à?"
"Tích Thủy Kiếm chính là tên của đại nhân vật có thanh danh cực lớn. Chỉ cần biết nghĩ thôi cũng biết công tử nhà hắn có thân phận thế nào, làm sao có thể mãnh mẽ chiếm đoạt đồ vật của các ngươi. Người ta tùy ý ném ra một chút, lại bị các ngươi cho rằng lừa gạt.
Bên cạnh có một lão giả mập mạp mặc da thú cao giọng nói, hiển nhiên là cố ý nói cho Kỷ Ninh đang đứng ở bên cạnh không xa nghe thấy."
Kỷ Ninh cười cười, thanh Nhất Sao Tam kiếm trong tay liền bị thu vào trong không gian Dâng Tinh. Bởi vì không gian Dâng Tinh có hạn, cho nên Kỷ Ninh chỉ mang theo bên mình có mấy khối thú đầu kim, ngoài ra còn lại là mấy bảo vật quan trọng.
...
Trong phòng.
Kỷ Nhất Xuyên ngồi ở trên ghế chủ vị như mọi khi, Uất Trì Tuyết ngồi ở bên trái, hai người đều đang chậm rãi ăn thức ăn ở trên bàn.
Vèo!
Một đạo thân ảnh tiến vào, đúng là Kỷ Ninh đi dạo phố vừa trở về.
"Phụ thân, mẫu thân."
Kỷ Ninh liền nói.
Kỷ Nhất Xuyên nhíu mày:
" Đi dạo phố một chút mà sao lại đi đến mấy canh giờ?"
Kỷ Ninh khôn khéo không dám lên tiếng, lập tức chạy đến vị trí của mình, quỳ xuống bắt đầu vừa nói vừa ăn. Bữa ăn trưa tương đối phong phú gồm có thịt , mì phở, rượu cũng có rất nhiều. Hiện giờ sức ăn của Kỷ Ninh thật là lớn, đại đa số đồ ăn ở trên bàn rất nhanh đã bị Kỷ Ninh ăn sạch.
Uất Trì Tuyết nhìn thấy nhi tử ăn như gió cuốn mây tan thì nở nụ cười.
"Phụ thân, mẫu thân."
Kỷ Ninh nhớ tới thanh Nhất Sao Tam kiếm mới mua được hôm nay, liền nói:
"Hôm nay con đi dạo liền gặp được ba gã chiến sĩ Bộ Lạc. Bọn họ hẳn là đến từ mảnh đất rất xa xôi vất cả đi vào trong Tây Phủ Thành để bán một món thần binh. Con liền mua lại món thần binh này."
"Thần binh?"
Kỷ Nhất Xuyên ngồi ở phía trên nhíu mày.
- Ở trong bảo khố của Kỷ tộc Tây Phủ còn thiếu gì thần binh. Lúc trước không phải ngươi đã chọn được hai kiện thần binh đấy thôi? Những binh khí bán ở trong thành này còn có thứ gì tốt đâu.
Bởi vì Kỷ Ninh chưa hề đạt tới luyện khí Tiên Thiên, dĩ nhiên sẽ không có biện pháp dùng pháp bảo, cho nên hắn mới đi vào trong bảo khố của phủ chọn hai kiện thần binh kiếm khí. Đương nhiên bình thường tiến hành đấu luyện thì cũng chỉ sử dụng binh khí bình thường.
"Phụ thân, hai kiện thần binh lấy ở trong phủ của ta, còn xa mới bằng kiện thần binh này.
Kỷ Ninh trịnh trọng nói."
"Ồ?"
Kỷ Nhất Xuyên nhìn về phía nhi tử.
"Kiện thần binh con mua, kỳ thật chính là một kiện pháp bảo kiếm khí bị tổn hại."
Kỷ Ninh giải thích.
"Một ít đường vân huyền diệu ở bên trên hoàn toàn bị tàn phá, cho nên chỉ có thể sử dụng như một kiện thần binh sắc bén. Nhưng mà nó cực kỳ sắc bén, vượt xa so với kiện thần binh con chọn ở trong phủ lúc trước. Thậm chí con dùng sức cũng có thể dùng nó đâm rách Kim Thần Y."
"Đâm rách Kim Thần Y ?"
Kỷ Nhất Xuyên lộ ra kinh hãi.
"Cho ta xem một chút."
Kỷ Ninh khẽ vươn tay, trong tay liền xuất hiện thanh Nhất Sao Tam Kiếm tràn đầy dáng vẻ cổ xưa. Hắn liền đứng dậy đưa đến trước mặt phụ thân.
Kỷ Nhất Xuyên nhận lấy rồi cẩn thận quan sát, sau đó còn rút thanh kiếm ra xem xét.
"Ký hiệu trận pháp trên thân kiếm hoàn toàn bị phá hoại, nhưng ta cảm ứng những hoa văn này thì đích thận là một bộ pháp bảo phi kiếm! Đáng tiếc là một kiện pháp bảo đã bị hư hỏng. Pháp bảo tổn hại thông thường đều có giá trị không lớn lắm. Nhiều nhất chỉ có thể luyện chế lại pháp bảo để lấy ra một ít tài liệu mà thôi."
Kỷ Ninh gật đầu.
Hắn đã xem qua rất nhiều bộ sách, cũng biết giá trị của pháp bảo tổn hại rất thấp. Bởi vì thân mình của pháp bảo tổn hại là những tài liệu đã được luyện chế một lần rồi, cho dù luyện lại để lấy ra tài liệu nguyên thủy, cũng chỉ có thể lấy lại được một chút mà thôi.
Xuy!
Ngón tay của Kỷ Nhất Xuyên vừa sờ vào lưỡi kiếm, trên đầu ngón tay liền xuất hiện một vết máu, hắn liền lộ ra vẻ kinh hãi.
"Thanh kiếm thật là sắc bén, không có chân nguyên lực điều khiển. Chỉ dựa vào bản thân thanh kiếm mà cũng đã sắc bén như vậy, đúng là ta còn chưa từng thấy qua. Tuyết Nhi, nàng đến xem, có thể nhìn ra được lai lịch của nó không?"
Uất Trì Tuyết tiếp nhận, cẩn thận quan sát, một lúc sau mới chậm rãi lắc đầu:
"Không nhận ra được."
"Mẫu thân, nếu pháp bảo phi kiếm này mà không bị hư hao, có thể ở cấp bậc nào?"
Kỷ Ninh liền hỏi tiếp.
"Đương nhiên là nhập giai pháp bảo."
Uất Trì Tuyết gật đầu nói:
"Pháp bảo này, cho dù đã hoàn toàn tổn hại, nhưng độ sắc bén của nó đã có thể so sánh với một số pháp bảo bất nhập giai. Nếu mà nó còn hoàn hảo, đương nhiên là nhập giai pháp bảo. Nhưng mà phẩm giai của nó thế nào thì căn bản ta cũng không nhìn ra,chỉ sợ ngay cả ở toàn Yên Sơn cũng không ai có thể nhìn ra."
Kỷ Ninh gật đầu, điểm ấy hắn biết.
Thông thường pháp bảo của Tiên Thiên sinh linh đều là pháp bảo bất nhập giai, thường thì tu sĩ đạt Tử Phủ mới có thể dùng pháp bảo nhập giai. Mà việc luyện chế pháp bảo lại càng gian nan. Cả vùng Yên Sơn cũng chưa nghe nói đến ai có bản lĩnh có thể luyện chế ra pháp bảo. Chắc là chỉ có một số bộ tộc cường đại ở trong những nơi vô cùng xa xôi mới có thể có cường giả luyện chế ra được pháp bảo.
" Vương triều Đại Hạ là truyền thừa từ thời kỳ Thần Ma đến nay."
Kỷ Nhất Xuyên ném thanh Nhất Sao Tam Kiếm cho nhi tử.
" Nó thống lĩnh quốc gia có lãnh thổ vô tận, có hàng trăm triệu năm lịch sử, không biết đã trải qua bao nhiêu thời kỳ hưng thịnh suy bại, tan biến của vô số bộ tộc, không biết là đã lưu lại bao nhiêu đồ vật. Một ít pháp bảo bị tổn hại sau khi chiến đấu lại càng không hiếm thấy. Những kiện pháp bảo bị tổn hại này trong Kỷ tộc ta cũng có mấy trăm kiện, phần lớn đều không nói rõ được lại lịch. Kiện pháp bảo tổn hại này có thể sắc bén như vậy, cũng coi như khó có được, rất thích hợp cho ngươi dùng."
Uất Trì Tuyết liền nói:
"Ninh Nhi, trước khi con chưa đạt tới luyện khí Tiên Thiên, chân nguyên không đủ để điều khiển pháp bảo thì dùng nó là thích hợp nhất đó!"
Kỷ Ninh gật đầu.
Pháp bảo mạnh ở chỗ thần bí khó lường.
Thông thường Tiên Thiên thần linh sử dụng pháp bảo đều vô cùng kỳ quái. Nhưng những kẻ theo Thần Ma luyện thể. Am hiểu nhất đúng là cận chiến, bị hắn gần như là có được thân thể bất tử, lực lượng cường đại, tốc độ, sự khôi phục sức khỏe. Cho nên người luyện Thần Ma luyện thể dùng pháp bảo cũng đều là sử dụng đao kiếm trường thương hoặc là các binh khí cận chiến.
"Thanh Nhất Sao Tam Kiếm này con có thể dùng cho đến cả lúc trở thành Tiên Thiên sinh linh,."
Trong lòng Kỷ Ninh vui sướng, suy nghĩ một chút.
"Có lẽ nó sẽ theo con rất lâu đây. Thế thì phải cho nó một cái tên mới được. Vậy thì gọi là Bắc Minh kiếm!"
Kỷ Ninh đột nhiên nghĩ đến Bắc Minh, kỳ thật cũng có nguyên nhân.
Năm đó phụ thân Kỷ Nhất Xuyên rời khỏi Yên Sơn đại địa đi đến vùng đất vô tận trong tinh không, thậm chí đi đến cả biển khơi ở phương bắc, vùng không biết diện tích bao nhiêu đó được gọi là Bắc Minh hải. Ở trong Bắc Minh hải cũng có rất nhiều đảo. Kỷ Nhất Xuyên phiêu bạt ở trong đó rồi mới quen Uất Trì Tuyết.
Bọn họ đã kết bạn đồng hành, trải qua sinh tử, cuối cùng yêu nhau rồi mang thai đẻ ra Kỷ Ninh
Bởi vì hoài thai nên bọn họ mới rời Bắc Minh hải nguy hiểm để chạy về Yên Sơn. Nhưng mà ở trên đường đã gặp nhiều nguy hiểm, làm cho Uất Trì Tuyết bị trọng thương nặng. Đây cũng chính là vì sao nói Kỷ Ninh ở trong thai đã bị thương rồi. Đồng thời trong thời khắc mấu chốt này, thần thú Bạch Thủy Trạch đã chở Uất Trì Tuyết chạy trối chết về.
Cho nên Kỷ Nhất Xuyên cũng nói. Bạch thúc có ân cứu mạng đối với Kỷ Ninh.
Cha mẹ quen biết, yêu nhau, hoài thai ở Bắc Minh.
Bắc Minh, từ này đương nhiên là có ý nghĩa đặc thù với Kỷ Ninh.
"Phụ thân, mẫu thân."
Kỷ Ninh trịnh trọng nói:
"Thanh Nhất Sao Tam Kiếm này, con đã đặt tên cho nó rồi, gọi là Bắc Minh kiếm!"
Trong lúc Kỷ Ninh đang vui mừng vì thu được Bắc Minh kiếm thì ở một khu vực trong Yên Sơn gọi là hồ Dực Xà.
Hồ Dực Xà mênh mông gần như không cùng, có chiều dài và rộng gần như trăm dặm.
Mà người ta thường nói nơi núi sâu, hồ lớn, nhất định sẽ có yêu quái.
Lời này quả thực không giả! Ở trong cái hồ lớn thần bí này, không hề ngờ được là có một con đại yêu sống ở đây, dưới nó lại còn có vô số tiểu yêu. Bên trong đầm này có một con đại yêu tên là Dực Xà, chính là một lão yêu sống cả ngàn năm, thực lực ngập trời, có thể bay lượn trên không, có năng lực điều khiển thủy, độc. Nhờ đó uy danh của nó rất lớn.
Ở sâu bên trong hồ lớn có một tòa đảo nhỏ, đây cũng chính là sào huyệt của Dực Xà.
"Gừ."
Một Con đại xà dài khoảng mấy trăm mét màu đen rống lên, hai cái cánh phủ đầy lân giáp của nó lại càng mở lớn ra như là muốn che cả trời, cái đồng tử màu xích hồng nhìn chòng chọc vào đám yêu thú đang đứng trước mặt này. Từng đợt hàn khí lạnh như băng tràn ngập, khiến cho mặt đất xung quanh bị đóng thành một lớp băng.
Đám tiểu yêu đứng chi chít xung quanh. Đứa thì quỳ xuống đứa thì nằm sấp xuống đất run lẩy bẩy.
Khoảng chừng trên một trăm con yêu thú ngã trên mặt đất kia đã hoàn toàn đông cứng, toàn thân đông lại mà chết.
Gừ
Con Dực Xà phẫn nộ phát ra từng tiếng gầm giận dữ.
Đám tiểu yêu này, là các loại xà, cua, cá và các loại yêu quái dữ tợn.Cả đám thấp giọng đáp lại, hiển nhiên là chúng nó đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Gào!
Dực Xà lại gầm lên giận dữ lạnh như băng.
Ào ào xôn xao.
Toàn bộ nhóm tiểu yêu như trút được gánh nặng, mỗi con liền nhanh như bay chạy ra sau. Rất nhiều đám yêu thú đi rời khỏi cái đảo nhỏ để chạy vào trong hồ, còn lại đại bộ phận yêu thú thì phân tán ra thủ vệ trên đảo.
Xuy!
Con đại xà màu đen thật lớn kia bỗng nhiêu hóa thành sương mù, sau đó ngưng tụ lại, chợt biến thành một gã nam tử hắc y.
"Dực ta có chín mươi hai con!"
Hắc y nam tử nghiến răng nghiến lợi.
"Trong quá trình trưởng thành đã chết đi hơn phân nửa, sống sót tổng cộng mới có mười sáu đứa! Mà có huyết mạch Thần Ma chỉ có một đứa. Đó cũng chính là đứa con ta cần nhất tên Xích Mang!"
Tính cách của loài rắn vốn dâm loạn.
Tuy rằng chính nó không có huyết mạch Thần Ma, nhưng mà nó đã giao cấu với rất nhiều hậu thiên yêu. Trong đó cũng có hậu thiên thần thú. Đối với một tên lão yêu đã tu luyện cả ngàn năm. Có được một ít hậu thiên thần thú dĩ nhiên là dễ như trở bàn tay, thần thú có thể thai nghén cũng thật ít. Trong số những hài tử của hắn, chỉ có một con có được huyết mạch Thần Ma, đó là Xích Mang. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY truyenbathu.net
Đó cũng là đứa con được sủng ái nhất. Nó hiểu được chỉ cần Xích Mang đột phá làm Tiên Thiên sinh linh, liền sẽ có được thực lực càng thêm cường đại, tiền đồ so với nó lại càng rộng lớn hơn.
"Xích Mang, ta đã sớm nói rồi. Trước khi con trở thành Tiên Thiên sinh linh thì không được đi ra ngoài. Tuy rằng con người là mỹ vị, nhưng mà ăn quá nhiều người, thì Kỷ tộc kia liền sẽ kéo người đến thảo phạt.
Hắc Y nam tử gầm nhẹ lên, thống khổ không chịu nổi.
Tên nhi đồng ngạo nghễ tên là Xích Mang kia lén đi ra ngoài, hơn nữa phát hiện ra thịt người ngon hơn yêu thú nhiều, thật sự là mỹ vị.
Xích Mang giấu giếm phụ thân, nhiều lần đi ra ngoài tàn sát bừa bãi.
"Hài tử của ta, nhất định con phải an toàn trở về."
Hắc y nam tử nhất thời hóa thành con Dực Xà thật lớn, cặp cốt cánh chấn động, lập tức hóa thành bóng đen phá không mà đi, biến mất ở trong đám mây trên trời.
Bình luận truyện