Chương 398: Thượng cổ thần tiễn thủ
"Khải"
Mấy người Tích Nguyệt quận chúa, Thanh Liễu Tiên Tử, Phong Vân Cổ đều kinh ngạc nhìn hình ảnh trước mặt, đặc biệt là nhìn mũi tên Kỷ Ninh đang cầm trong tay, vẻn vẹn chỉ một mũi tên không ngờ lại quý trọng như vậy, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Tuy vậy thì Kỷ Ninh vốn tràn đầy thần bí.
Năm xưa hắn vừa tới Vương Đô Đại Hạ đã mua ngay được "Không Tước Vũ".
Về sau lại đoạt được hạng nhất ở đại hội Tiên Duyên nhưng không bằng lòng bái Kiếm tiên Trường Thanh làm sư phụ mà biến mất không tung tích.
...
Biến mất hơn ba mươi năm, sau khi xuất hiện thực lực tăng mạnh nên việc có thể lấy ra mũi tên quý như thế cũng không phải là kỳ lạ.
Hơn nữa mũi tên này quá mức quý trọng làm cho bọn Tích Nguyệt quậnchúa đều chỉ có thể sợ hãi thán phục trong lòng, chứ không dám có ý ghen ghét.
"Đáng chết, đáng chết." Lúc này, Vân Bằng công tử cảm thấy rất ghen tỵ và khó chịu.
"Cái tên Kỷ Ninh này lấy ra một mũi tên sao lại giá trị tới mức như vậy?" Vân Bằng công tử tự nhận thực lực so với Kỷ Ninh có lẽ kém một chút, nhưng bảo vật tài phú chắc chắn là hơn Kỷ Ninh.
Đây là chỗ y cảm thấy tự đắc, nhưng bây giờ Kỷ Ninh chỉ thò tay lấy ra một mũi tên đã áp đảo y rồi.
Vân Bằng công tử cảm thấy rất rất không thoải mái, rất chi là khó chịu.
"Tốt, vậy ta và Thiên Bảo Sơn các ngươi lấy vật đổi vật." Kỷ Ninh nói.
"Để ta an bài đã." Nam tử tóc bạc gật đầu, lúc này mới bắt đầu truyền âm phân phó xuống dưới.
Bỗng nhiên Kỷ Ninh quay đầu nhìn về phía Tích Nguyệt quận chúa, cười bảo: "Quận chúa, ngày trước khi ta mới vào Vương Đô Đại Hạ, thân đang ở trong hiểm cảnh, là quận chúa đã ra tay giúp đỡ ta, đến nay cũng chưa từng báo đáp. Hôm nay nếu quận chúa muốn mua cái gì, Kỷ Ninh ta sẽ mua tặng quận chúa coi như báo đáp vậy."
"Hả?" Tích Nguyệt quận chúa lắp bắp kinh hãi...
"Hừ, tên Kỷ Ninh này..."
Trong mắt Vân Bằng công tử lập tức hiện lên một tia giận giữ, y một lòng theo đuổi Tích Nguyệt quận chúa là dựa vào tài đại khí thô bản thân mình! (lắm của nhiều tiền ý)
Hiện tại Kỷ Ninh đột nhiên cũng muốn tặng quà, nếu như tặng quà giá trị hơn y chả phải giẫm lên đầu y sao? Phong Vân Cổ đứng cạnh đó cũng liếc mắt nhìn Kỷ Ninh một cái.
Thanh Liễu Tiên Tử lại nói: "Kỷ Ninh công tử, Tích Nguyệt luôn muốn có một tòa Tiên Phủ tùy thân, thế nhưng Tiên Phủ tùy thân rẻ nhất cũng phải trên trăm vạn cân nguyên dịch, đáng tiếc Vân Bằng công tử không nỡ bỏ ra mua a." Sắc mặt Vân Bằng công tử tái nhợt.
Trăm vạn cân nguyên dịch cũng không phải là con số nhỏ, từng đó đủ để mua được một kiện pháp bảo Tiên giai hạ phẩm bình thường rồi! Chỉ có theo đuổi một người con gái, tiện tay tặng một lần những hơn trăm vạn cân nguyên dịch, vậy muốn ngã vào vòng tay không phải tiêu phí hơn ngàn vạn cân nguyên dịch ư?
Theo đuổi được thì không sao, nếu như không tán về được tới tay thì hơn ngàn vạn cân nguyên dịch không phải mất trắng sao? Vân Bằng công tử mặc dù là con của đảo chủ Phong Cấm đảo, nhưng y cũng tính toán một chút, y tặng lễ vật quý trọng nhất cho Tích Nguyệt công chúa cũng chỉ hai ba mươi vạn cân nguyên dịch, số lễ vật nửa năm qua cộng lại cũng miễn cưỡng được một trăm vạn cân nguyên dịch mà thôi.
"Thanh Liễu." Tích Nguyệt quận chúa không bằng lòng ngắt lời.
"Tiên Phủ tùy thân?" Bỗng nhiên Kỷ Ninh cười nói, "Ta từng nhờ cơ duyên xảo hợp nhận được một tòa Tiên Phủ tùy thân, bởi vì bản thân ta còn có vài tòa tiên phủ khác.
Cho nên tòa Tiên Phủ này, ta vẫn chưa từng sử dụng. Coi như hợp lúc đưa ra tặng cho quận chúa rồi." Nói xong Kỷ Ninh khẽ lật tay, chỉ thấy giữa lòng bàn tay xuất hiện một tòa Tiên phủ tinh xảo, tản ra Kim Quang đẹp đẽ.
Nhất thời mỗi người ở đây đều nhìn chằm chằm.
"Đây là Tiên Phủ?" Cả đám đều hiếu kỳ, Vân Bằng công tử cũng nhíu mày nhìn sang, bọn họ cũng khó nhìn ra được sự quý trọng của tòa tiên phủ này.
Kỷ Ninh cười cười.
Lúc trước mình xông qua Thủy Phủ Chiến Thần Điện tầng thứ năm thì được một bộ Thiên giai pháp bảo "Tích Thủy Thần Sa kiếm ".
Về sau lại đạt được hạng nhất đại hội Tiên Duyên rồi đến "Phương Thốn Sơn", ở lại Phương Thốn Sơn hơn ba mươi năm, lúc đột phá "Xích Minh Cửu Thiên Đồ" tầng thứ mười ba, hắn vượt qua một đại cảnh giới đạt tới cấp độ Nguyên Thần nên lại có thể từ trong Trân Bảo điện chọn ra một món Thiên giai pháp bảo.
Lúc ấy Kỷ Ninh biết rõ rằng Thiên giai pháp bảo đối với chính mình có công dụng không lớn, mình cần chính là pháp bảo Tiên giai.
Nhưng có thể vượt qua một đại cảnh giới có một cơ hội chọn bảo vật trong Trân Bảo Điện nên cũng không thể lãng phí.
Cho nên Kỷ Ninh chọn từ trong số bảo vật đó ra một món có "giá trị cao nhất", nói đơn giản là món bảo vật có thể dùng để đổi lấy một số lượng nguyên dịch nhiều nhất.
Đó chính là tòa Tiên Phủ tùy thân " Kim Quang Tiên Phủ" này.
Ban đầu Kỷ Ninh là định đem tòa "Kim Quang Tiên Phủ" này đổi lấy Tiên giai pháp bảo, ai ngờ về sau thực lực bản thân tăng lên còn cao hơn so với dự đoán lúc trước, mà bản thân lại đạt được bảo vật còn sót lại của một thi thể Thần Ma nên tòa "Kim Quang Tiên Phủ" này đâm ra không còn đáng giá.
Một bộ "Tích Thủy Thần Sa kiếm" của Kỷ Ninh đã có giá trị cực lớn, đại khái cũng đạt tới hai trăm vạn cân nguyên dịch.
Mà tòa "Kim Quang Tiên Phủ" này còn có giá trị cao hơn hẳn một bậc.
"Thủ bút của Kỷ Ninh tiểu hữu quả là to lớn, tặng quà giai nhân cũng là tặng nguyên một tòa Tiên Phủ." Nam tử tóc bạc cười nói, "Giá trị tòa Tiên Phủ này tối thiểu cũng đáng tám trăm vạn cân nguyên dịch!"
"Tám trăm vạn cân nguyên dịch?" Người cố ý châm ngòi là Thanh Liễu tiên tử cũng giật mình.
"Nhiều như vậy hả?" Tích Nguyệt quận chúa cũng cảm thấy quá nhiều.
Sắc mặt Vân Bằng công tử càng thêm khó coi: "Tám trăm vạn cân nguyên dịch, một tòa Tiên Phủ như vậy. Kỷ Ninh, hắn như thế nào mà cam lòng bỏ được? Hắn như thế nào mà cam lòng cho đi a?"
Lúc trước một tòa Tiên Phủ trị giá trăm vạn cân nguyên dịch y cũng không nỡ mua, mà hiện tại Kỷ Ninh một lần tặng là giá trị đến tám trăm vạn cân nguyên dịch, Vân Bằng công tử tự nhận bản thân tài đại khí thô nên sao lại không cảm thấy tức tối đây.
"Nhiều quá, nhiều quá." Tích Nguyệt quận chúa liền lắc đầu.
"Đối với ta nhiêu đây cũng không đáng là gì." Kỷ Ninh cười, " Hơn nữa ta còn tính ở lại Duyên Vương Phủ mấy ngày, không có chút lễ vật sao được?"
"Ở lại lâu?" Nội tâm Vân Bằng công tử càng thêm khó chịu.
Y vốn là ở tại Duyên Vương Phủ, nếu như Kỷ Ninh cũng ở trong vương phủ thì hai người ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng gặp.
Kỷ Ninh này luận thanh danh... đó là đệ nhất đại hội Tiên Duyên.
Luận bối cảnh... Hậu trường so với y sợ là còn lớn hơn. Bạn đang xem tại Truyện Bất Hủ - truyenbathu.net
Luận thực lực... Nguyên thần thứ hai của người ta ở giai đoạn Nguyên thần đã chém giết Tán tiên rồi, đừng nói chi là bây giờ.
Luận tài phú... y tự tin nhất là tài phú giờ cũng bị đè ép đến không ngóc đầu lên được.
Quan trọng nhất là... quận chúa không thích y! Quận chúa thà rằng gả cho Phong Vân Cố cũng không muốn gả cho y.
Lúc trước y cảm thấy mọi thứ y so với Phong Vân Cố y đều hơn hẳn nên mới tự tin ở lâu dài trong Vương Phủ.
Nhưng bây giờ Kỷ Ninh xuất hiện! Mọi thứ đều hơn hẳn y, mà quận chúa lại còn thân mật với Kỷ Ninh.
"Tích Nguyệt." Vân Bằng công tử đột nhiên nói.
"Hả?" Tích Nguyệt quận chúa quay lại nhìn.
Vân Bằng cười nói: "Ta đến Vương triều Đại Hạ cũng lâu rồi, giờ cũng nên trở lại Thiên giới. Ngươi giúp ta cảm tạ Duyên Vương một chút, ta sẽ không ở lại Duyên Vương Phủ nữa."
"Chúng ta đi!" Ngay sau đó Vân Bằng công tử dẫn hai gã tôi tớ đi ra ngoài.
Vân Bằng công tử... lẳng lặng bỏ đi! Tích Nguyệt quận chúa khẽ giật mình, ngay sau đó nhìn về phía Kỷ Ninhtruyền âm nói: "Đệ đệ, đây là ý định của ngươi sao, ép cho y đi ngay?"
"Nhi tử của đảo chủ Phong Cấm đảo, người có thân phận này tự nhiên là rất có ngạo khí. Lúc trước y ở lâu dài trong Duyên Vương Phủ là bởi vì y cảm thấy mọi thứ y đều hơn Phong Vân Cố." Kỷ Ninh truyền âm nói, "Chỉ cần ta để cho y cảm thấy mọi thứ y đều không thể so sánh với ta, đụng phải ta sẽ vô cùng ấm ức. Hơn nữa, biểu tỷ ngươi lại không thích y, y tự nhiên sẽ rời đi mà không ở lại đây để bị khinh bỉ rồi!"
"Ngươi a." Tích Nguyệt quận chúa cảm thấy bất đắc dĩ truyền âm nói: " Tốt rồi, nếu như y đã đi rồi, ngươi cũng cất cái Tiên Phủ tùy thân này đi. Ngươi hiện giờ đang là thời khắc mấu chốt chuẩn bị độ kiếp, cũng cần phải cất nhiều bảo vật để chuẩn bị cho tương lai a."
"Biểu tỷ, cái Tiên Phủ này đã đưa cho ngươi thì giờ là của ngươi! Mấy trăm ngàn cân nguyên dịch đối với ta đúng là không phải con số nhỏ, nhưng so sánh với một mũi tên này của ta đã kém hơn không biết bao nhiêu rồi, hơn nữa hôm nay ta cũng có thêm ba ngàn vạn cân nguyên dịch tới tay, biểu tỷ ngươi không cần phải từ chối." Kỷ Ninh truyền âm nói.
Tích Nguyệt quận chúa nhìn về phía Kỷ Ninh.
"Hơn nữa ta thật sự không hy vọng bản thân ngươi bị ủy khuất, tuyển chọn đạo lữ cũng phải là người mà ngươi thật sự thích, không nên cứ tùy tiện chọn một tên như Phong Vân Cố." Kỷ Ninh truyền âm nói "Không nên lại làm cho mình chịu khổ." Trong lòng Tích Nguyệt quận chúa bỗng nhiên đau xót, nước mắt không kìm được chực chảy ra.
"Bảo vật, nguyên dịch, đệ đệ ta có!"
"Gặp phải địch nhân, đệ đệ ta giúp ngươi giết!"
"Tỷ tỷ ngươi giờ thu lại Tiên Phủ này, đợi đến tương lai khi thực lực đệ đệ ta mạnh hơn, đừng nói là Tiên giai pháp bảo, kể cả Thuần Dương pháp bảo đệ đệ ta đều tiện tay lấy ra mười món tám món đưa cho tỷ tỷ." Kỷ Ninh trịnh trọng truyền âm nói.
Tích Nguyệt quận chúa nhìn Kỷ Ninh nói: " Ừ."
Kỷ Ninh nở nụ cười.
Xây dựng lại Úy Trì tộc! Không đơn thuần là hy vọng của biểu tỷ mà cũng là khát vọng tronglòng Kỷ Ninh, tuy rằng năm xưa mẫu thân hắn chưa từng nói qua nhưng Kỷ Ninh cảm giác được mẫu thân vẫn một lòng nhớ đến Úy Trì tộc...
Lòng của mẫu thân không phải thuộc về Kỷ tộc mà là thuộc về Úy Trì tộc của người.
Vì mẫu thân mình, Kỷ Ninh cũng muốn xây dựng lại Úy Trì tộc! Cho nên xây dựng lại Úy Trì tộc, biểu tỷ muốn làm, Kỷ Ninh cũng muốn làm! " Tích Nguyệt, nhìn ngươi kích động kìa, khi người ta kích động đều là lúc mau rơi lệ a." Thanh Liễu tiên tử cười "Chẳng qua nếu như ai tặng ta một tòa Tiên Phủ tùy thân ta cũng sẽ rất kích động đó."
"Kỷ Ninh công tử..." Nàng vừa nói vừa nhìn về phía Kỷ Ninh.
"Ta đã có đạo lữ lâu rồi." Kỷ Ninh vội nói.
"Ah, ta biết rồi, chính là Hỏa Hồng Tiên Tử Dư Vi đệ tử của Lữ tổ a." Thanh Liễu tiên tử bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một hắc bào lão giả từ bên ngoài đi tới cung kính dâng một trữ vật thủ trạc đưa lên cho nam tử tóc bạc.
Nam tử tóc bạc sau khi nhận lấy liền đưa cho Kỷ Ninh: "Kỷ Ninh tiểu hữu, ngươi nhìn xem, có đúng với danh sách bên trên không?"
"Bạch thúc, người xem đi." Kỷ Ninh nói.
Bạch thúc gật đầu.
Bạch thúc trước tiên luyện hóa trữ vật thủ trạc này rồi nhanh chóng xem xét một lượng lớn tài liệu và kỳ vật bên trong, nếu là người ngoài nghề, dù có những tài liệu kỳ vật này cũng không thể bố trí được hung trận tuyệt thế kia.
Đến cả Bạch thúc, đối với hung trận Tam đại tuyệt thế mạnh nhất cũng chỉ là biết rõ làm như thế nào để bố trí mà cũng không thể hiểu được chỗ ảo diệu chân chính.
Bởi vì để hiểu được thật quá khó khăn, nhưng chính là bởi vì rất khó khăn nên dù là Chân Tiên, ThiênThần đều rất khó công phá.
"Không sai." Bạch thúc gật đầu.
Nam tử tóc bạc đứng cạnh đó lập tức nở nụ cười, lúc này lại đưa cho Kỷ Ninh một bình ngọc: "Trong bình này là ba ngàn vạn cân nguyên dịch."
"Ừ, mũi tên này cũng thuộc về Thiên Bảo Sơn rồi".
Kỷ Ninh đưa mũi tên cho lão.
"Chính xác mà nói là đã thuộc về Hạ Hoàng rồi." Nam tử tóc bạc cười nói.
Kỷ Ninh khẽ giật mình, nhưng ngay sau đó gật đầu.
Sau lưng Thiên Bảo Sơn, chỉ có thể là Hoàng Đế Đại Hạ.
"Vụ giao dịch này coi như xong, nếu như Kỷ Ninh tiểu hữu còn bảo vật gì thì Thiên Bảo Sơn ta luôn hoan nghênh tiểu hữu tới đây, lúc đó Thiên Hồ ta sẽ tự mình nghênh đón." Nam tử tóc bạc cho đến lúc này mới nói ra tên của mình.
"Thiên Hồ?" Kỷ Ninh giật mình, "Thì ra là lão?"
Hoàng Đế Đại hạ có hai đầu Linh Thú trở thành thiên tiên, trong đó có một con là "Thiên Hồ", đầu Thiên Hồ này vì Hoàng Đế Đại Hạ sáng lập ra Thiên Bảo Sơn và toàn quyền chịu trách nhiệm về nơi này.
Trong hư không hắc ám.
Có một đạo thân ảnh mơ hồ đang khoanh chân ngồi, từ trong hư không hắc ám bỗng đột nhiên xuất hiện một nam tử tóc bạc.
"Chủ nhân, đây chính là mũi tên mà Kỷ Ninh dùng để giao dịch với Thiên Bảo Sơn." Nam tử tóc bạc cung kính đưa lên một mũi tên, mũi tên lửa trực tiếp bay lên trôi lơ lửng tản ra từng tầng dao động.
"Mũi tên này... đúng là hỏa diệm tiễn, là tiễn nổi danh nhất của Thượng cổ thần tiễn thủ "Khải", dưới một tiễn này, cho dù là ta cũng phải chết." Hoàng đế Đại Hạ trầm giọng nói, hắn chính là Thượng Cổ Hoàng Tộc đã từng trải qua thời kỳ Thượng Cổ, mà mỗi Thần tiễn thủ nổi danh trong Thượng Cổ thế giới Bàn Cổ từng người đều có nét đặc thù riêng, chỉ nhìn một mũi tên liền biết rõ đó là của ai."
"Năm xưa Thượng cổ thế giới Bàn Cổ vỡ nát, những bảo vật cường đại đều bị một đám Đại Năng Giả lấy đi hết.
Nếu Kỷ Ninh có được mũi tên này, vậy hắn rất có thể có quan hệ với một vị Đại Năng Giả, nếu không hắn làm sao có thể có được loại bảo vật như thế này! Hơn nữa Kỷ Ninh không bái nhập vào nhất mạch Xích Minh Đạo Tổ chúng ta mà ngược lại Sư tôn lại lệnh cho ta không được truy cứu, hẳn là sau lưng Kỷ Ninh cũng có một vị Đạo tổ."
"Cần theo dõi cẩn thận Kỷ Ninh, hiện nay Tam giới rung chuyển, Kỷ Ninh này chỉ có thể là bạn, không thể làm địch." Thanh âm Hoàng đế Đại Hạ vang vọng trong vùng hư không hắc ám này.
Bình luận truyện