Chương 420: Bên trong Đông Lâm tông
Hai gã Nguyên Thần đạo nhân sánh vai đi, bỗng nhiên phía trước lóe lên ánh sáng, một gã thiếu niên mặc áo da thú xuất hiện.
"Ngươi là ai?" Hai gã Nguyên Thần đạo nhân biến sắc, đều quát.
Oanh!
Trên người Kỷ Ninh bạo phát ra uy áp vô cùng đáng sợ, phạm vi ngàn trượng xung quanh trở nên yên tĩnh hoàn toàn.
Gió ngừng thổi, cỏ ngừng lay động, chuồn chuồn đang bay cũng dừng lại giữa không trung, suối cũng ngừng chảy, bọt nước bắn lên đứng yên lơ lửng trên không. Hai gã Nguyên thần đạo nhân tuy rằng tràn đầy lo lắng sợ hãi, nhưng lại không thể động đậy được. Đạo vực đáng sợ phủ xuống làm bọn hắn không có lực phản kháng.
Lúc trước ở Tà Nguyệt Đại Thế Giới, Kỷ Ninh phóng xuất ra đạo vực có thể đơn giản khiến cho một tiểu đội Hỏa Dực Vệ không có lực phản kháng, tương đối mà nói, hai gã Nguyên Thần đạo nhân này còn yếu hơn một chút so với tiểu đội kia.
"Thu." Kỷ Ninh vung tay lên, trực tiếp thu hai người đang bất động này vào trong tiên phủ tùy thân
Kỷ Ninh quét mắt xung quanh, vừa rồi hắn ra tay vô cùng cẩn thận, chỉ trong phạm vi một ngàn trượng, không có ảnh hưởng đến nơi xa hơn.
Trong Tiên Phủ tùy thân.
Hai gã Nguyên Thần đạo nhân hoảng sợ nhìn bốn phía.
"Đây là đâu?"
"Chúng ta ở đâu rồi hả? Cái này, cái này, đây chẳng lẽ là trong Tiên Phủ tùy thân sao?" Hai gã Nguyên Thần đạo nhân nhìn đình viện xinh đẹp này, nghĩ đến chỉ có Tiên Phủ tùy thân
"Đông Khâu, thiếu niên kia rốt cuộc là ai, làm sao chỉ mới phóng xuất ra đạo vực đã làm chúng ta không có lực phản kháng, chẳng lẽ hắn là Thiên Tiên hay sao?"
"Chỉ sợ đúng là Thiên Tiên đấy."
Hai gã Nguyên Thần đạo nhân này tràn đầy lo lắng sợ hãi, thực lực của đối phương thật sự quá mạnh mẽ, hai người bọn họ căn bản không phản kháng nổi. Một ít Tán Tiên cường đại trong Đông Lâm tông cũng không có khả năng chỉ bằng vào "đạo vực" mà có thể làm hai người bọn họ không động đậy được, hiển nhiên cảnh giới đạo của thiếu niên kia đã vượt qua bất kỳ người nào trên Đông Lâm tông.
"Hai vị." Kỷ Ninh áo đen xuất hiện.
"Tiền bối, ngươi bắt hai người chúng ta tới là?" Tên Nguyên Thần đạo nhân cao gầy liền hỏi.
"Tiền bối muốn chúng ta làm gì, cứ việc phân phó." Gã còn lại có đôi mắt tam giác nói.
Kỷ Ninh áo đen cười cười: "Rất đơn giản, ta sẽ sưu hồn hai người các ngươi."
"Sưu hồn?" Hai người lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ.
Sưu hồn, nếu như vận khí tốt còn có thể bảo trì lý trí bình thường, nhưng cũng sẽ ảnh hưởng một chút tới trí nhớ. Nếu không làm tốt, thậm chí sẽ biến thành kẻ ngu ngốc!
"Hai người các ngươi nên biết, ta muốn giết các ngươi không cần tốn nhiều sức." Kỷ Ninh nói, "Ta hoàn toàn có thể cưỡng ép sưu hồn, các ngươi chắc cũng biết, nếu cưỡng ép sưu hồn sẽ gây ảnh hưởng rất lớn tới thương thế của các ngươi, thậm chí có khả năng biến các ngươi thành ngu ngốc. Cho nên ta hy vọng hai người các ngươi tự nguyện, đừng phản kháng, như vậy thần hồn của hai người các ngươi còn có thể bảo trì lý trí như bình thường."
Hai gã Nguyên Thần đạo nhân liếc nhìn nhau.
Đành chịu.
Làm sao lại xui xẻo như vậy?
Hai người bọn họ cũng biết, nếu như phản kháng khi bị cưỡng ép sư hồn như vậy… bọn họ sẽ càng thê thảm hơn.
"Hai ta nguyện ý, kính xin tiền bối tha mạng cho chúng ta." Hai tên đều nói.
"Yên tâm, ta sẽ không giết các ngươi." Kỷ Ninh nói, kỳ thật từ tư liệu lấy được ở Thiên Bảo Sơn, thấy hai tên này làm ác cũng không ít, bình thường Kỷ Ninh vốn tính nóng nảy đã sớm giết chết rồi, nhưng nếu như chết, mệnh giản của bọn chúng trong Đông Lâm tông sẽ bể nát, Đông Lâm tông biết hai tên này chết thì kế hoạch kia của mình có thể không thành.
Hai gã Nguyên Thần đạo nhân nhắm mắt lại.
Kỷ Ninh áo đen xòe bàn tay ra, đặt ở trên đầu tên Nguyên Thần đạo nhân cao gầy, lúc này thi triển ra "Thiên Tinh sưu hồn", đây là bí thuật mà hắn lấy được khi giết chết lão tổ tà ác ở Tà Nguyệt Đại thế giới năm xưa.
Một lát sau Kỷ Ninh buông tay xuống.
Nguyên Thần đạo nhân cao gầy mở mắt ra lộ vẻ vui mừng: "Ta không sao, ta không sao."
"Ta nói rồi, nếu hoàn toàn không phản kháng, sẽ bảo trì được lý trí, thậm chí tổn thất trí nhớ cũng sẽ rất ít." Kỷ Ninh áo đen quay đầu nhìn về phía tên kia, Nguyên Thần đạo nhân mắt tam giác cũng cam chịu số phận nhắm mắt lại, đợi Kỷ Ninh đi tới, đặt bàn tay lên trên đầu hắn.
Dưới chân dãy núi Đông Lâm.
"Thì ra hai người này là loại nhu nhược, bỉ ổi." Kỷ Ninh thầm nghĩ, khẽ đảo tay, xuất hiện một cái túi trong tay, bên trong cái túi này chính là vật phẩm bọn chúng mua lần này.
Khoảng chừng ba mươi năm trước Đông Lâm tông gặp phải một cuộc hạo kiếp, thế hệ cương liệt đã chết hơn phân nửa, một số kẻ cương liệt còn lại thì ẩn nhẫn tiếp tục sinh hoạt. Bọn hắn mong mỏi một ngày được tự do. Nhưng trong Đông Lâm tông cũng có một vài kẻ nhu nhược, thậm chí còn trợ giúp thế lực thần bí bóc lột đồng môn của mình!
Đông Khâu đạo nhân, Đông Tổn đạo nhân đều là loại nhu nhược như vậy! Bọn hắn dẫm lên chính đồng môn của mình, giống như con chó đi bợ đỡ những nhân vật thần bí kia!
Tất nhiên bọn chúng được coi trọng hơn chút ít, thậm chí có thể đi ra ngoài mua sắm.
Nhưng...
Hai tên này dù có cố hết sức nịnh nọt ton hót, thế lực thần bí kia cũng chỉ coi bọn chúng như con chó mà thôi, "cấm địa" là nơi quan trọng nhất tuyệt đối cấm bọn chúng đến gần, mà đừng nói là hai tên này, dù có là Đông Lâm tông chủ cũng bị cấm tiến vào cái cấm địa kia.
"Thế lực thần bí?"
"Cầm đầu chính là một vị tướng quân? Nghe nói là tồn tại cấp độ Thiên Tiên?" Đọc Truyện Online mới nhất ở truyenbathu.vn
"Cấm địa?"
Kỷ Ninh sau khi sưu hồn lập tức chú ý tới "cấm địa".
Cấm địa, quá thần bí.
Thế lực thần bí kia chiếm lĩnh Đông Lâm sơn mạch, lấy một phần trong khu vực làm cấm địa, phần lớn nhân thủ đều ở trong cấm địa. Thậm chí ngay cả tướng quân cũng thường xuyên đi vào.
"Biến!" Kỷ Ninh lúc này biến đổi, biến thành Nguyên Thần đạo nhân cao gầy tên Đông Khâu.
Lập tức Kỷ Ninh tiến thẳng đến hướng sơn môn Đông Lâm tông.
"Đông Khâu đạo nhân đã trở về? Còn Đông Tổn đạo nhân đâu?" Hai gã trông coi sơn môn hỏi.
"Đông Tổn đạo nhân rất lâu rồi không quay về bộ tộc, lần này nhân tiện trở về một chuyến, cho nên ta trở về trước." Kỷ Ninh cười nói, nhờ sưu hồn, Kỷ Ninh cũng biết, những kẻ nhu nhược này khi được tín nhiệm, sẽ thường xuyên được quay về bộ tộc, là để cho thám tử của hoàng tộc Đại Hạ không phát hiện được dị thường của Đông Lâm tông.
Nếu Đông Lâm Tông không có ai đi ra ngoài, thậm chí không có ai quay về bộ tộc, vào lúc Tam giới đang rung chuyển thế này, tất nhiên hoàng tộc Đại Hạ sẽ tìm đến điều tra.
Kỷ Ninh cười nói rồi đi tiếp, xuyên qua một đám trận pháp vô cùng quen thuộc, hắn biết rõ làm sao để đi qua những trận pháp này, bởi vì đã sưu hồn hai tên kia.
Trở về Đông Lâm tông! Sau khi nộp những vật phẩm đã mua, tùy ý tiếp xúc với một số tu tiên giả của Đông Lâm tông, Kỷ Ninh quay về chỗ ở Đông Khâu đạo nhân.
"Biến!"
Một con muỗi bay ra từ chỗ ở của Đông Khâu đạo nhân.
Muỗi là loài vật thường thấy, dù có giết sạch chỉ sợ sau một đêm lại sẽ có rất nhiều con muỗi xuất hiện. Huống chi Đông Lâm tông này lại ở trong núi rừng nên càng có nhiều muỗi. Kỷ Ninh biến thành con muỗi, bay tới gần khu cấm địa.
Trận pháp bố trí xung quanh cấm địa rất cường đại.
Con muỗi "Kỷ Ninh" cũng chỉ có thể bay đến bên ngoài trận pháp là phải dừng lại rồi đậu xuống mặt đất.
"Theo sát một chút"
"Mau mau, chớ đi phân tán, sắp vào trong trận rồi. Mười tám tòa đại trận, nếu các ngươi phân tán mà bị vây trong đại trận. Ta cũng không muốn tìm mấy lão gia hỏa kia tới cứu các ngươi đâu." Một đám người áo đen đi về phía đại trận, trong đó tên áo đen đi ở cuối còn đang thúc giục.
BA~.
Khi bọn hắn đi, một hạt bụi dính vào lòng bàn chân của một tên áo đen,hạt bụi này chính là do Kỷ Ninh biến thành!
Cho dù là tu tiên giả cũng không thể nào vừa đi đường, vừa phủi hết bụi bẩn, dù sao cứ mỗi bước lại phủi thì rất tốn sức. Bọn người áo đen này di chuyển trong trận pháp, cẩn thận từng li từng tý xuyên qua liên tiếp mười tám đại trận, hạt bụi dính trong lòng bàn chân kẻ kia cũng được mang theo.
Khi vượt qua đại trận chính là cấm địa được đề phòng sâm ngiêm, nơi này có số lượng lớn thủ vệ tuần tra.
"Ô...ô...n...g ~ "
Trong cấm địa, con muỗi "Kỷ Ninh" bay lên.
"Nơi này canh gác thật sự sâm nghiêm, đến cùng đang làm gì?" Con muỗi Kỷ Ninh bay trong một hạp cốc, trong hạp cốc còn có một ít côn trùng nhỏ khác, Kỷ Ninh phải duy trì tốc độ bình thường của loài muỗi, "Cái hạp cốc này càng xâm nhập vào thủ vệ lại càng sâm nghiêm hơn."
Sâu bên trong hạp cốc có một tòa cổ bảo.
Mặt ngoài cổ bảo có một tầng hào quang mịt mờ, dù là con muỗi cũng không thể nào vào được, những tên áo đen tuần tra càng kinh người hơn, nguyên một đám người áo đen tản ra khí tức cường đại, tất cả đều là Tán Tiên, Địa Tiên.
"Người ở bên ngoài chỉ có một ít Vạn Tượng, Nguyên Thần. Mà tất cả hơn một trăm người canh gác xung quanh cổ bảo này đều là Tán Tiên, Địa Tiên??" Kỷ Ninh âm thầm líu lưỡi. Đứng ở ngoài đã hơn trăm tên Tán Tiên, lực lượng trông coi chính thức chỉ sợ càng cường đại hơn.
"Cổ bảo này?"
Con muỗi Kỷ Ninh liền hạ xuống, chú ý đến Cổ bảo ở nơi xa.
Đợi đến lúc chạng vạng tối.
Có một đám người áo bào xám từ trong Cổ bảo đi ra, "Cuối cùng cũng có người từ Cổ bảo đi ra, những người này khí tức đều rất mạnh, tựa hồ cũng là cấp độ Địa Tiên Tán Tiên. Ồ, bọn hắn như thế nào đều..." , Kỷ Ninh bỗng nhiên giật mình phát hiện, những người áo bào xám này cả đám đều mặt mũi tràn đầy mỏi mệt, thậm chí vẻ mỏi mệt này từ xa Kỷ Ninh cũng có thể cảm nhận được
"Đây đều là Địa Tiên Tán Tiên, làm thế nào mà thành mỏi mệt như vậy?" Kỷ Ninh khó có thể tin, tâm thần của Địa Tiên Tán Tiên cường đại cỡ nào, phải để cho tâm thân của Địa Tiên Tán Tiên tiêu hao quá lớn, quá mức mệt mỏi, mới có thể như thế.
Tâm thần tiêu hao, đối với Tiên Nhân mà nói thì không coi vào đâu.
Nhưng nếu như tiêu hao đến mức tận cùng vẫn rất đáng sợ, một Tiên Nhân vì chế tạo ra một pháp bảo cường đại, dốc hết tâm huyết không ngủ không nghỉ hao hết tâm huyết mà chết đi, tin tức này thường xuyên thấy xuất hiện trong Tam giới. Khi tu tiên giả quá mức mệt mỏi, bình thường sẽ buông lỏng mà nghỉ ngơi một chút.
"Không phải chỉ một hai người, mà nguyên cả đám đều mệt mỏi như vậy?" Kỷ Ninh nghi hoặc.
Bỗng nhiên…
Kỷ Ninh ngây cả người!
Phía sau đội ngũ áo bào xám kia có một gã dáng người nhỏ gầy, cũng mệt mỏi như thế đang đi tới.
"Sư... Sư đệ?" Kỷ Ninh khó có thể tin, người áo bào xám kia đúng là hảo huynh đệ vô cùng quen thuộc với Kỷ Ninh, là Mộc Tử Sóc đã mất tích hơn hai mươi năm trước!
Mộc Tử Sóc!
Năm đó Mộc Tử Sóc tìm được đạo lữ, đã trải qua quãng thời gian vui vẻ.
Thế nhưng không lâu sau, đạo lữ thì chết còn Mộc Tử Sóc thì mất tích.
Hắc Bạch học cung đi tìm, nhưng tìm không thấy!
Kỷ Ninh thật không nghĩ đến, tại Đông Lâm sơn mạch này một lúc đã gặp phải sư đệ của mình! Càng không ngờ sư đệ của mình có bộ dạng như trước mắt!
Giờ phút này sư đệ ở đằng kia, thân thể nhỏ gầy lộ ra dưới lớp áo bào xám, rõ ràng khí tức đã là Địa Tiên Tán Tiên, nhưng Kỷ Ninh không cảm giác được một chút cường đại nào của sư đệ, ngược lại cảm giác sư đệ giống như một ngọn nến heo hắt, ngọn nến phảng phất muốn tắt, sinh cơ rất là ảm đạm, sự mệt mỏi rã rời đập thẳng vào mắt.
Mỏi mệt là việc nhỏ, quan trọng là ... Kỷ Ninh không cảm giác thấy tinh thần phấn chấn của sư đệ. Tên thiếu niên tràn ngập tinh thần phấn chấn khi xưa dường như biến mất, trước mắt phảng phất như một lão giả sắp chết.
Sắc mặt gã tái nhợt, tóc để xõa lộn xộn, thậm chí còn điểm một ít tóc bạc."Sư đệ... " Kỷ Ninh cảm thấy một ít tóc bạc này vô cùng chướng mắt. Đối với Địa Tiên Tán Tiên, tóc biến thành màu trắng ngoại trừ thuật biến hóa ra chỉ có một khả năng là tâm thần tiêu hao quá lớn. Tâm thần tiêu hao thật lớn, thậm chí có khả năng sau một đêm mà bạc cả đầu. Tâm lực hao hết còn có thể chết.
"Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?" Kỷ Ninh thật sự bối rối.
Vẫn nhớ rõ…
"Ta là Mộc Tử Sóc!" Tên thiếu niên non nớt mặc áo bào trắng tràn đầy tinh thần phấn chấn kia.
"Ta là Kỷ Ninh, ta năm nay mười sáu ngươi bao nhiêu."
"Mười bốn."
Cảnh gặp mặt lần đầu kia, tên thiếu niên ngượng ngùng non nớt kia, dường như mới chỉ xảy ra hôm qua mà thôi.
"Sư huynh! Ta đi với ngươi, cùng ngươi chạy trốn sẽ rất đặc sắc." Lúc trước giết Thiếu Viêm Nông, sư đệ không chút do dự đi theo mặc dù đó là cuộc chạy trốn, trước đây sư đệ luôn tràn ngập ý chí chiến đấu.
"Đến cùng là có việc gì, đến cùng là cái gì có gì có thể biến sư đệ thành như vậy?"
Kỷ Ninh nhìn Mộc Tử Sóc phía xa, nhìn Mộc Tử Sóc già nua mệt mỏi kia.
Một đám người áo bào xám đi tới, con muỗi trong sơn cốc bay lên di theo bọn chúng.
"Các ngươi chỉ có một thời thần nghỉ ngơi." Một gã áo đen quát.
Mà nhóm người áo bào xám này lại bắt đầu tản ra đi về chỗ ở của mình, Mộc Tử Sóc cũng đi về chỗ ở của mình ở phía đông, Mộc Tử Sóc sau khi vào liền đóng cửa lại.
Bên trong phòng.
Mộc Tử Sóc ngồi ở bên cạnh bàn gỗ, cầm ấm nước trên bàn gỗ lên, rót một chén nước cho mình, hắn bưng lên yên lặng uống.
Yên tĩnh, yên tĩnh đáng sợ.
Trong phòng này chỉ có âm thanh uống nước, rồi Mộc Tử Sóc yên lặng đặt chén trà xuống, ngồi ở đó, yên lặng không nói lời nào, ánh mắt cứ như vậy nhìn về phía trước.
"Xôn xao." Mộc Tử Sóc bỗng nhiên vung tay lên, trong phòng lập tức xuất hiện một trận pháp che đậy.
Hắn lập tức khẽ đảo tay, lấy ra một cái tượng gỗ điêu khắc một người con gái, trông rất sống động, Mộc Tử Sóc ngắm nhìn pho tượng, nhẹ nhàng đặt lên bàn. Lập tức trong tay xuất hiện một khúc gỗ, một cây đao bắt đầu tạo hình ...mà bắt đầu, dần qua tạo hình, vụn gỗ bắn ra, khúc gỗ dần dần thành bộ dáng một người con gái.
Điêu khắc rất đẹp.
Hắn đặt tượng gỗ lên bàn, cứ như vậy ngơ ngác ngắm nhìn.
"Sư đệ!" Bỗng nhiên một giọng nói vang lên.
Một thiếu niên mặc da thú xuất hiện ở trong phòng.
Cái thanh âm quen thuộc kia tựa hồ kích thích tâm trạng bị đè nén trong lòng Mộc Tử Sóc, hắn ngẩng đầu nhìn lại, không nhúc nhích, cả người vẫn không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn thiếu niên mặc da thú đang đứng ở kia.
Da thú quen thuộc kia…
Hình dáng quen thuộc kia…
Thanh âm quen thuộc kia...
Ánh mắt kia, thần sắc kia...
"Sư, sư huynh?" Sau một hồi lâu không nói gì, Mộc Tử Sóc phát ra tiếng hét khô khốc.
"Sư đệ, sư đệ." Kỷ Ninh nhìn sư đệ, hai con mắt đều ươn ướt, "Rốt cuộc bị làm sao vậy?"
Mộc Tử Sóc nhìn Kỷ Ninh, nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh, nước mắt chảy xuống xuống, hắn hé miệng ra muốn khóc thành tiếng, nhưng thanh âm như bị nghẹn lại, thân hình hắn run lên từng đợt, hai hàng nước mắt tuôn rơi.
Kỷ Ninh ôm chầm lấy Mộc Tử Sóc.
"Khóc đi! Khóc đi, đừng để ở trong lòng, khóc lên, đều khóc lên." con mắt Kỷ Ninh đỏ lên, nhẹ giọng nói, hắn cảm giác được áp lực dưới đáy lòng sư đệ vô cùng thống khổ, hắn không cách nào tưởng tượng, hắn thậm chí cũng không biết sư đã trải qua chuyện gì trong những năm này, đến cùng cái gì có thể làm sư đệ đường tâm kiên định biến thành như hôm nay.
Ôm sư đệ, Kỷ Ninh cảm giác được thân thể sư đệ run rẩy.
Kỷ Ninh cũng cảm thấy lòng của mình run rẩy theo !
Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Đến cùng xảy ra chuyện gì a!
Tại sao có thể như vậy?
Vì sao?
"Khóc lên đi, khóc lên, đừng để trong lòng, khóc lên đi, sư huynh ở đây, sư huynh ở đây rồi, tất cả đều sẽ ổn, tất cả đều sẽ ổn." Kỷ Ninh nói, ôm thân thể run rẩy của sư đệ, nước mắt sư đệ chảy trên y phục của mình, thậm chí cả trên cổ của mình.
Kỷ Ninh cảm giác được nước mắt sư đệ.
"A! ! !" Một tiếng khóc thống khổ bỗng nhiên vang vọng khắp căn phòng.
"A a a ~ a a a a a ~~" Tiếng khóc của Mộc Tử Sóc thậm chí có chút khô khốc thê lương, điên cuồng khóc, gào khóc.
Kỷ Ninh ôm thật chặt huynh đệ của mình, nghe tiếng khóc của huynh đệ, hắn có thể cảm nhận được thống khổ vô tận bị ẩn sâu, ủy khuất, bi ai, tuyệt vọng hết thảy đều theo tiếng khóc bạo phát ra, Kỷ Ninh ôm thật chặt sư đệ, giờ phút này trong lòng Kỷ Ninh cũng đang run rẩy, đau như bị ai đó cầm dao cứa.
Đau nhức.
Đau muốn nứt ra
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Lại để cho thiếu niên non nớt xưa kia, lại để cho người sư đệ thấy chết không chùn, nguyện ý cùng mình chạy trốn tung hoành thiên hạ xưa kia biến thành như vậy?
"Ta thề! ! !"
"Mặc kệ là ai! Bất kể là người nào, tất cả, nguyên một đám... Toàn bộ... Toàn bộ đều phải chết, toàn bộ đều phải chết! ! !" Kỷ Ninh ôm sư đệ thút thít, nước mắt tuôn rơi, từ trong nội tâm phát ra lời thề.
Quyển 15: Kiếm diệt Thiên Tiên
Bình luận truyện