Chương 441: Giết
Tại một sảnh ở bên trong tiên phủ tùy thân.
Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc, Bạch thúc, Tiểu Thanh đang cùng tụ tập nơi đây.
"Không khác nhiều lắm." Bạch thúc nhìn tấm địa đồ cực lớn trước mặt mình, nhẹ nhàng gật đầu.
"Như thế nào?" Ba người Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc đều nhìn chằm chằm vào tấm địa đồ cực lớn này, có chỗ xem không hiểu.
"Đề phòng sâm nghiêm, không hề sơ hở." Bạch thúc cảm khái nói.
"Không hề sơ hở?" Kỷ Ninh giật mình.
"Dựa theo tin tình báo Ninh nhi lấy được khi sưu hồn, Thiếu Viêm tộc cùng sở hữu ba khu vực hang ổ, bất kỳ khu vực nào trong cả ba cũng đều có hơn trăm Tán Tiên, Địa Tiên thường trú." Bạch thúc gật đầu nói, "Nếu chúng ta muốn tấn công Thiếu Viêm tộc ở quận Đông Phụ, hơn trăm Tán Tiên Địa Tiên này phân tán khắp nơi trong dãy núi Trần Ngọc, bọn hắn tuyệt đối sẽ không tụ tập hết một chỗ cho ngươi hốt gọn một mẻ. Bọn chúng phân tán khắp nơi là để bảo toàn vô số trận pháp cấm chế, cho nên rất khó hủy diệt dãy núi Trần Ngọc này một cách trọn vẹn!" Nguồn tại http://Truyện Bất Hủ
Kỷ Ninh nhíu mày: "Không có biện pháp nào sao?"
"Tuy nhiên dãy núi Trần Ngọc này quá lớn, cho nên bọn chúng cũng có một nhược điểm." Bạch thúc tự tin nói, "Cũng không đến mức tính là nhược điểm."
Tiểu Thanh vội vàng nói: "Bạch thúc, nhược điểm gì? sao ta nhìn không ra."
"Dãy núi Trần Ngọc kéo dài gần một trăm vạn dặm, một đại trận muốn bao phủ cả trăm vạn dặm sẽ vô cùng lớn, Tán Tiên Địa Tiên không có cách nào duy trì điều khiển." Bạch thúc cười nói.
Con mắt Kỷ Ninh trở lên sáng ngời.
"Thúc nói vậy là…" Kỷ Ninh lộ vẻ vui mừng.
"Nguyên lực của các tiên nhân thôi phát đại trận có hạn, nếu trận cơ cách quá xa sẽ không thể điều khiển. Giống như nếu pháp bảo của chúng ta cách cả trăm vạn dặm thì chúng ta cũng không có cách nào điều khiển được." Bạch thúc nói, "Nhóm Tán Tiên Địa Tiên điều khiển đại trận, cực hạn chỉ có thể ở mười mấy dặm trái phải."
"Dãy núi Trần Ngọc lớn như vậy…"
"Thiên Tiên sẽ không có khả năng ở mãi đây để duy trì trận pháp, nhất định là do Tán Tiên Địa Tiên trường kỳ điều khiển! Rất dễ dàng có thể đoán ra… nhất định bọn chúng đã chia dãy núi Trần Ngọc này thành mười khu vực, ít nhất do hơn mười tên Tán Tiên Địa Tiên khống chế trận pháp cấm chế." Bạch thúc phân tích.
Chiều dài dãy núi Trần Ngọc là gần một trăm vạn dặm, chiều rộng cũng khoảng mười vạn dặm.
"Ở dãy núi Trần Ngọc có cả trăm tên Tán Tiên, Địa Tiên, khống chế trận pháp chỉ là một phần nhỏ trong đó." Bạch thúc nói, "Việc chúng ta cần làm bây giờ, là phải tìm ra được ai là kẻ khống chế trận pháp cấm chế. Chỉ cần giết một tên, thì mười vạn dặm mà tên đó phụ trách sẽ không có trận pháp bảo hộ trong một thời gian ngắn."
"Nhưng phải thật nhanh."
"Bởi vì Thiên Tiên sẽ mau chóng phát hiện ra, chắc chắn bên trong dãy núi Trần Ngọc còn có trận pháp cường đại hơn do Thiên Tiên khống chế." Bạch thúc nói, "Tán Tiên, Địa Tiên chỉ có thể khống chế khu vực tương đối nhỏ, nhưng Thiên Tiên thì có thể khống chế toàn bộ dãy núi Trần Ngọc."
Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc, Tiểu Thanh đều gật đầu.
"Theo tin tình báo, Thiên Tiên của Thiếu Viêm tộc đều không ở trong hang ổ. Mà là ở một địa phương bí ẩn nào đó. Một khi bộ tộc gặp nguy hiểm, những tên Thiên Tiên sẽ lập tức tới ngay." Bạch thúc nói, "Cho nên… ta thấy rằng, có lẽ nên làm như này…"
Bạch thúc nói kỹ càng toàn bộ ý nghĩ của hắn.
Kỷ Ninh vốn đã có kế hoạch đại khái, hiện giờ phải căn cứ vào sự thật mà sửa lại.
Kế hoạch, đã có!
"Nhất định sẽ thành công." Tiểu Thanh nghe thấy thì vô cùng kích động.
"Phải làm cho Thiếu Viêm tộc hối hận không thôi." Trong mắt Mộc Tử Sóc tràn đầy vẻ điên cuồng.
Kỷ Ninh thì cười nói :"Mục tiêu thứ nhất, là kẻ đứng đầu Tán Tiên Địa Tiên trong dãy núi Trần Ngọc… lão gia hỏa đã sống tới trăm vạn năm, Phù Phong ma đầu!"
*****
Lúc trời chạng vạng tối.
Kỷ Ninh thi triển bảy mươi hai phép biến hóa, biến thành một gã tu sĩ béo ục ịch, cưỡi mây bay thẳng tới dãy núi Trần Ngọc, trên người hắn có mang theo một tín phù, nhờ đó mà trận pháp cấm chế trong dãy núi không làm hắn tổn thương được.
"Đáng tiếc, trong dãy núi Trần Ngọc này ta không thể giết những tên Tán Tiên Địa Tiên kia một cách lặng lẽ được." Kỷ Ninh thầm nghĩ, "Nếu không, cả đám chúng ta lẻn vào, giết hết bọn chúng. Không có Tán Tiên Địa Tiên, chỉ sợ toàn bộ dãy núi Trần Ngọc này sẽ không còn lực phản kháng trong thời gian ngắn."
"Hư Tú huynh." Tu sĩ béo ục ịch đang cưỡi mây bay. Đột nhiên từ xa truyền tới tiếng gọi.
Tu sĩ ục ịch nhìn lại phía xa, thấy một lão giả tóc bạc cưỡi tiên hạc đang bay tới, lão giả tóc bạc này cười nói: "Hư Tú huynh, đã lâu không gặp, lão già ta đang rất mong được gặp huynh đấy!"
"Lại muốn bảo bối của ta hả?" Tu sĩ ục ịch cười quái dị nói, "Đừng nóng vội, lần này ta trở lại có việc gấp, đợi lát nữa nhất định sẽ mang bảo bối tới cho."
"Đừng quên nhé." Lão giả tóc bạc cười tủm tỉm, rồi lập tức cưỡi tiên hạc rời đi.
Tu sĩ ục ịch nhìn theo bóng lưng lão giả tóc bạc, bĩu môi nghĩ: "Lão gia hỏa, để cho ngươi sống thêm một chút, lát nữa nhất định sẽ thừa cơ tiêu diệt ngươi."
Lần này Kỷ Ninh biến thành tu sĩ ục ịch có tên là "Hư Tú đạo nhân", là kẻ đầy một bụng ý xấu, thủ đoạn âm tàn, bởi vì thường xuyên trú đóng ở bên ngoài, cho nên có thể kiếm được một ít mỹ nữ hay trẻ sơ sinh, toàn thứ cấm buôn bán nhưng một số ít tu tiên giả lại rất muốn có. Hư Tú đạo nhân này thường xuyên tiến dâng mỹ nữ cho sư tôn gã là Phù Phong lão ma. Chính bởi gã là đệ tử Phù Phong lão ma cho nên Kỷ Ninh mới chọn biến thành gã.
"Xôn xao."
Trên suốt quãng đường, vì Hư Tú đạo nhân là đệ tử Phù Phong lão ma, cho nên không bị cản trở gì.
Rất nhanh đã bay tới một tòa cung điện nguy nga.
"Hư Tú đạo nhân."
"Đại nhân."
Bên trong tòa cung điện có thể thấy được rất nhiều mỹ nữ. Mỹ nữ Nhân tộc, mỹ nữ Yêu tộc các kiểu, có thiếu nữ bộ tộc thuần phác, thậm chí có cả những cô gái hoàng tộc cao quý… Nơi đây quả thực giống như một Nữ Nhi quốc! Sở thích lớn nhất của Phù Phong lão ma chính là "sắc", quan trọng nhất là lão còn sống lâu! Lão có địa vị vô cùng đặc biệt trong toàn Thiếu Viêm tộc, ngay cả nhóm Thiên Tiên lão tổ cũng rất coi trong lão.
"Hăc hắc, tốt, tốt." Hư Tú đạo nhân đi thẳng tới, cười tủm tỉm.
"Sư phó đâu rồi?"
"Chủ nhân đang ở Xuân Dương điện."
Những cô gái kia tuy miệng thì kính cẩn chào hỏi, nhưng khi Hư Tú đạo nhân đi qua thì cả đám đều lộ vẻ chán ghét.
Các nàng rất chán ghét tên Hư Tú đạo nhân này!
Nếu như Phù Phong lão ma là nhân vật kiêu hùng bá đạo, thì tên Hư Tú đạo nhân này chỉ là một kẻ tiểu nhân! Có điều Phù Phong lão ma cũng rất ưa thích tên đệ tử này.
Xuân Dương điện.
Sảnh điện này được bố trì cực kỳ xa xỉ, dùng minh châu ở sâu trong Bắc Hải để khảm nạm mái vòm, có trúc tím ở nơi hẻo lánh Nam Hải để trang trí, có nước suối mang về từ đại thế giới băng tuyết chảy vô tận, các loại vật quý hiếm được bố trí khắp nơi, phảng phất như mùa xuân tràn về, vạn vật sống lại, cỏ cây sinh trưởng, suối nước róc rách.
"Sư tôn." Hư Tú đạo nhân từ xa đã hô lên.
"Hư Tú" Trên đại điện, một cái bảo tọa có độ rộng phải bằng một cái giường, Phù Phong lão ma đang nằm chính giữa giường, hai bên có hai thị nữ xinh đẹp cho lão ăn hoa quả. Nếu cơn hào hứng của lão mà đến, lão có thể giao hoan cùng nữ nhân ngay trên mặt giường lớn đó luôn. Lão nhìn Hư Tú đạo nhân đang từ ngoài vào, cười nói: "Đồ nhi ngoan, có chuyện gì mà tới gặp vi sư?"
Phù Phong lão ma rất ưa thích tên đệ tử này, lão đương nhiên biết Hư Tú chỉ là một kẻ tiểu nhân, nhưng dùng tên tiểu nhân này thực sự rất thuận tay.
"Đồ nhi có đại sự muốn bẩm báo sư tôn." Hư Tú đạo nhân nói.
"Đại sự?" Phù Phong lão ma nở nụ cười, "Chuyện lớn gì?"
Xoạt!
Hư Tú đạo nhân đang đứng dưới đại điện, bỗng nhiên cánh tay dài vọt ra chừng mười trượng, chỉ thấy một đôi bàn tay cực lớn hiện kim quang che khuất cả bầu trời, bay thẳng tới phía Phù Phong lão ma.
"Ngươi." Phù Phong lão ma kinh hãi, lập tức thân hình bay mạnh ra phía sau, đồng thời trước người xuất hiện từng cây phi châm, tất cả mấy trăm cây phi châm tạo thành một tấm chắn hình tròn cực lớn, che lão lại. Trong thời gian lão bay ra sau… nguyên lực bành trướng ra khiến cho hai nàng thiếu nữ kiều mỵ đang hoảng hốt bên cạnh tan nát thân thể.
Bành! ! ! !
Hai bàn tay cực lớn màu vàng mang theo uy thế vô cùng, nhanh như chớp giật, một bàn tay đập tan cái tấm chắn hình tròn kia, khiến cho cái bảo tọa cũng bị dập nát bấy, còn lại bàn tay kia đuổi tới trước mặt Phù Phong lão ma đang chạy trốn.
"Không!" Phù Phong lão ma cũng không kịp sử dụng Đại Na Di đạo phù, trước người mới chỉ xuất hiện một đạo hắc quang thì bàn tay màu vàng đã đánh tới.
Bịch…. ~~
Tất cả đều bị nghiền nát, ngay cả thân hình Phù Phong lão ma cũng hóa thành bột phấn.
Phù Phong lão ma! Đã chết.
"Ah."
"Chạy mau."
"Trời!"
Những thị nữ khác trong đại điện tưởng như nằm mộng, cả đám đều hoảng sợ vô cùng. Các nàng thật không ngờ tên Hư Tú đạo nhân mà các nàng vẫn xem thường vừa mới ra tay đã chém giết được nhân vật truyền kỳ, uy danh hiển hách như Phù Phong lão ma.
"Lên!" Kỷ Ninh phóng lên, thân thể cường đại phảng phất Phật hiệu, phá vỡ nóc nhà của Xuân Dương điện rồi phóng vọt lên không trung.
"Diệt!"
Trong tay Kỷ Ninh lập tức xuất hiện một thanh Tiên Kiếm, chính là Thiên Ngưu kiếm, "Túc Hà, ra!"
"Ầm ầm….." Một dòng sông dài vạn dặm lập tức xuất hiện bao phủ cả vùng đất rộng lớn, mang theo uy thế vô tận, điên cuồng càn quét. Khi Kỷ Ninh điều khiển Túc Hà … ngay cả Huyết Vân lầu hình thành lên Ba Xà cũng bị trói buộc, có thể thấy được uy năng Vạn Lý Túc Hà như nào, tùy tiện ảnh hưởng một chút, cũng có thể giết chết Tán Tiên Địa Tiên!
Hiện giờ thì Kỷ Ninh toàn lực thôi động.
Quan trong nhất là!
Một mảng lớn khu vực xung quanh đây vốn là khu vực mà Phù Phong lão ma điều khiển trận pháp cấm chế, không ai dám giương oai trong địa bàn lão, mấy ngàn dặm xung quanh đều là địa bàn của Phù Phong lão ma, bên ngoài mấy ngàn dặm này cũng là nơi ở của một số Nguyên Thần đạo nhân, phàm nhân thì không có tư cách cư ngụ ở trong khu vực này.
"Càn quét!"
Bành bành bịch…~~~
Vạn Lý Túc Hà tựa như một con thủy long, cuộn mình quay cuồng, làm cho từng tòa núi lớn nổ tung, cung điện vỡ vụn, thậm chí một số trận cơ được chôn dấu trong núi cũng bị phá hư.
"Chui!"
Vạn Lý Túc Hà lại chui xuông mặt đất, khiến cho đại địa rung chuyển quay cuồng, chỉ trong chớp mắt, Vạn Lý Túc Hà đã đảo lộn vài lần cả một phạm vi mấy vạn dặm, chỉ cần là núi, toàn bộ bị hủy diệt, chỉ cần là đất, dù sâu ngàn dặm cũng bị bới lên, tất cả trận cơ đều bị hủy diệt toàn bộ…
"Phải tận lực phá hủy khu vực này trong thời gian nhanh nhất. Phản kích của Thiếu Viêm tộc sẽ tới rất nhanh." Kỷ Ninh hiểu rõ điểm này, nên mới thao túng Vạn Lý Túc Hà, Vạn Lý Túc Hà rất lớn nên có thể càn quét cả khu vực vạn dặm trong nháy mắt, vô cùng thích hợp cho việc phá hoại.
Bình luận truyện