Mãng Hoang Kỷ

Chương 448: Thoát khỏi lao tù



"Chết? Chỉ bằng vào ba con dị thú này của ngươi?" Kỷ Ninh cười ha ha, tiếp tục điên cuồng nhổ trụ đồng thật nhanh, đồng thời lực lượng bên dưới trụ đồng cũng bắt đầu khởi động càng lúc càng mạnh, khiến cho Kỷ Ninh có thêm phần nhẹ nhõm.

"Ngươi!"

Gã một sừng áo vàng vô cùng phẫn nộ, cũng bởi tính cẩn thận có từ thời thế giới Bàn Cổ thượng cổ đến giờ mà hắn không bao giờ mang tất cả dị thú theo một phân thân! Phân thân này của hắn chỉ mang theo ba dị thú để trường kỳ tọa trấn bộ tộc mà thôi… Còn những phân thân khác được giấu kín các nơi, tất nhiên là còn có những độc trùng dị thú khác. Điều này làm gã càng thêm phẫn nộ, nếu như mang đến tất cả độc trùng dị thú đang có thì có thể dễ dàng ngăn chặn trụ đồng rồi.

Thế nhưng…

Việc không để một phân thân mang theo tất cả độc trùng dị thú là luật thép của gã! Là nguyên nhân chủ yếu giúp gã sống vô tận thời gian! Thà rằng phải trả một cái giá cực kỳ lớn, gã cũng không muốn vi phạm luật thép này của bản thân.

"Hừ! Bát Cửu Huyền Công." Gã một sừng áo vàng truyền âm quát, "Dù Bát Cửu Huyền Công lợi hại, nhưng ngươi ngay cả thiên kiếp còn chưa vượt qua, nếu như ta thực sự muốn đối phó ngươi… ngươi chắc chắn sẽ phải chết."

"Đến đây, có thủ đoạn gì cứ mang ra." Kỷ Ninh cười nhạo.

Trong mắt gã một sừng áo vàng lập lòe hàn quang, truyền âm nói: "Được rồi, Thiếu Viêm tộc chúng ta nguyện ý hòa giải với ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý không nhổ trụ đồng lên, thậm chí giúp chúng ta áp chế trụ đồng xuống như trước. Thiếu Viêm tộc tuyệt đối sẽ không đối phó với ngươi nữa."

"Đây mà gọi là hòa giải ư? Các ngươi không muốn đối phó ta, nhưng ta lại muốn đối phó với các ngươi. Chẳng lẽ việc Úy Trì tộc bị diệt, cứ như vậy bỏ qua?" Kỷ Ninh phẫn nộ.

"Úy Trì tộc bị diệt?" Địa vị gã một sừng áo vàng trong tộc cao quý như nào, loại chuyện nhỏ nhặt như diệt Úy Trì tộc này gã thậm chí còn không biết, "Thế này vậy, lúc trước kẻ nào quyết định đối phó Úy Trì tộc, thậm chí tất cả tộc nhân Thiếu Viêm tộc đã ra tay, ta sẽ bắt toàn bộ, giao cho ngươi xử lý!"

Loại chuyện nhỏ nhặt này, chỉ có thể do Tán Tiên, Địa Tiên trong bộ tộc tự quyết định lấy.

Đối với Thiếu Viêm thủy tổ, mỗi lần gã bế quan cũng phải trăm vạn năm, mà đám Tán Tiên Địa Tiên trong tộc qua vài vạn năm đã gần như thay đổi toàn bộ rồi, cả đời Tán Tiên Địa Tiên cũng không có tư cách nhìn thấy được vị thủy tổ này của tộc.

Đừng nói là vứt bỏ một vài tên Tán Tiên, Địa Tiên, dù cho toàn bộ Tán Tiên, Địa Tiên trong tộc có chết hết, Thiếu Viêm thủy tổ cũng không thèm quan tâm.

"Đơn giản vậy sao?" Kỷ Ninh cười nhạt, "Lúc trước Huyền Cơ Thiên Tiên an bài người ám sát ta, thậm chí hồn phách đạo lữ của huynh đệ ta cũng bị bốn tên Thiên Tiên các ngươi diệt sát, chẳng lẽ cứ bỏ qua? Nếu như các ngươi thật sự muốn hòa giải với ta, ta cũng nguyện ý gật đầu, ngoại trừ áp giải tất cả những kẻ đã từng đối phó Úy Trì tộc khi xưa tới, còn phải thêm Huyền Cơ, Si Tâm… năm gã Thiên Tiên đó nữa, toàn bộ phải chết! Thì việc này sẽ coi như thôi!"

"Ngươi quá đáng rồi." Thiếu Viêm thủy tổ nổi giận. Bạn đang xem tại Truyện Bất Hủ - truyenbathu.net

"Vậy đừng có nói chuyện hòa giải." Kỷ Ninh tiếp tục điên cuồng nhổ trụ đồng, thật ra tới bây giờ trụ đồng đã bắt đầu chủ động xông lên rồi, dù Kỷ Ninh không nhổ thì lực lượng bên dưới trụ đồng đã hoàn toàn vượt qua sức mạnh của đám Thiên Tiên và ba con dị thú.

"Tu tiên giả từ Tán Tiên trở xuống và phàm nhân, ngươi muốn ai chết đều được, nhưng Thiên Tiên thì tuyệt đối không được, một người cũng không." Thiếu Viêm thủy tổ vô cùng phẫn nộ.

Bộ tộc có quy củ của bộ tộc.

Vì lợi ích của bộ tộc hy sinh một ít Tán Tiên Địa Tiên, việc này không có gì.

Nhưng nếu hi sinh Thiên Tiên? Những Thiên Tiên khác sẽ giống như "một con ngựa đau cả tàu bỏ cổ", sẽ khiến cho toàn bộ Thiên Tiên bộ tộc không an lòng, dù sao Thiên Tiên mới chính thức là căn cơ bộ tộc. Thiếu Viêm thủy tổ sẽ không đời nào chịu hi sinh Thiên Tiên.

"Ta có thể dùng bảo vật đền bù cho ngươi." Thiếu Viêm thủy tổ nói.

"Mười kiện pháp bảo Thuần Dương cực phẩm, ngươi có thể đưa ra không?" Kỷ Ninh hỏi lại.

Thiếu Viêm thủy tổ ức tới mức không nói lên lời.

Mười kiện?

Hắn coi pháp bảo Thuần Dương là cái gì chứ? Thực lực gã mạnh như vậy, mà từ năm tháng vô tận tới giờ, cũng không có được tới mười kiện pháp bảo Thuần Dương cực phẩm.

"Dừng, dừng lại cho ta." Thiếu Viêm thủy tổ nhìn biên độ bay lên của trụ đồng, hiểu rằng thế cục đã định không có cách nào cứu vãn rồi, vừa rồi nếu Kỷ Ninh đồng ý hỗ trợ áp chế lại, còn có thể đưa trụ đồng trở về vị trí cũ. Còn hiện tại? Trụ đồng đã bay lên tới biên độ này thì dù Kỷ Ninh có hỗ trợ cũng không thể áp chế nổi.

"Kỷ Ninh." Thiếu Viêm thủy tổ trở lên âm trầm, trong mắt tràn đầy sát ý điên cuồng: "Độc Sửu ta thề, nhất định sẽ giết ngươi, nhất định phải giết ngươi! ! ! Chẳng những giết ngươi mà còn giết sạch toàn bộ bộ tộc của ngươi, toàn bộ thân nhân của ngươi nữa!"

"Yên tâm, ta cũng sẽ giết ngươi thôi, ha ha ha…" Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn lên.

Ầm àm~~~

Trụ đồng nhanh chóng xông lên, lực lượng phía dưới trụ đồng mạnh hơn lực lượng của Thiếu Viêm tộc ở phía trên rất nhiều.

Kỷ Ninh lại còn dệt hoa trên gấm, gia tăng lực nhổ trụ đồng, sáu cánh tay đều hóa thành ảo ảnh.

"Đáng chết." Sắc mặt Thiếu Viêm thủy tổ trở nên khó coi, vội truyền âm, "Toàn bộ dừng lại, nhanh chống bố trí Bát Tiên Trấn Hải trận!"

"Vâng."

Huyền Cơ Thiên Tiên, Si Tâm Thiên Tiên, Kim Chung Thiên Tiên, Khô Mộc Thiên Tiên, Cảnh Ngư Thiên Tiên, Hỏa Ngư Thiên Tiên, Kim Vân Thiên Tiên, Hắc Vũ Thiên Tiên đều tuân theo lệnh thủy tổ, rời khỏi trụ đồng bay lên không trung. Ngay cả ba con di thú kia cũng bay theo.

Tám gã Thiên Tiên bày trận, gã một sứng áo vàng đứng ở nơi trung tâm, ba con dị thú xoay quanh.

"Đến rồi." Gã một sừng áo vàng lạnh lùng nhìn xuống phía dưới.

"Két." Trụ đồng bỗng nhiên ngừng lại.

Kỷ Ninh cũng phát hiện ra trụ đồng đã không thể rút ra thêm được nữa, chiều dài bên ngoài của nó bây giờ đã đạt bốn ngàn hai trăm dặm rồi.

"Ầm ầm~~~"

Tựa như trời long đất lở.

Kỷ Ninh cảm giác thấy bên trên nham bích màu đỏ lửa có vô số phù văn lập lòe, đồng thời nham bích cũng bắt đầu di động. "Xôn xao~ ~~" Kỷ Ninh dùng thần thức dò xét xuống, có thể thấy trên mặt nham bích màu đỏ lửa rộng lớn này bỗng nhiên xuất hiện một khe hở, nứt thành một đường rách dài, cái khe này càng lúc càng lớn, kéo ra dài sang hai bên.

Giống như một cái bếp lò khi mở nắp ra sẽ dần lộ ra khe hở.

"Đi ra!"

"Đi ra!"

"Cuối cùng cũng đi ra được!"

Từng bóng người liên tục lao ra từ trong khe hở, vô số bóng người, những bóng người này khi lao ra nhanh chóng tăng vọt hình thể, lúc trước chỉ là một điểm bé nhỏ, giờ nguyên một đám hóa thành những Thần Ma ngàn trượng, thậm chí có cả Thần Ma vạn trượng! Cả đám đều phát ra tiếng hô kích động điên cuồng, ngôn ngữ Thần Ma cổ xưa kia vang vọng khắp trời đất, chỉ cần nghe những âm thanh kia cũng có thể cảm giác được sự kích động hung phấn vô tận ẩn chứa trong nó.

Chỉ cần nghe thanh âm thôi cũng làm cho tâm linh rung động.

Ai cũng có thể cảm giác được trong thanh âm kia ẩn chứa kích động vô tận.

"Bành bành bịch…~~" Đất đai sụp đổ, vô số Thần Ma phóng lên trời, nhiều Thần Ma có hai sừng, lỗ mũi thở ra hỏa diễm, có Thần Ma thân thú mặt người, có Thần Ma toàn bộ thân thể là một đoàn khói đen… đủ loại Thần Ma, cao lớn khôi ngô, âm lãnh quỷ dị, hung tàn điên cuồng.

Hình thể bọn hắn có lớn có nhỏ, cả một vùng đất đai bị bọn hắn trùng kích xuống phá thành từng mảnh nhỏ.

"Cái này, cái này…" Kỷ Ninh hoàn toàn chấn kinh.

"Có tới bao nhiêu Thần Ma đây? Hơn nữa khí tức những Thần Ma này… hơn phân nữa đều là Phản Hư Thần Ma." Kỷ Ninh cuối cùng đã hiểu vì sao lực lượng bên dưới đồng trụ kia có thể cường đại như vậy.

Bởi vì hơn chín trăm tên Thần Ma trước mắt.

Trong đó hơn sáu thành là Phản Hư Thần Ma.

Đây là Thần Ma chân chính, đều có thần thông trên người, bọn hắn trải qua năm tháng vô tận, chỉ sợ cảnh giới đạo cũng cực cao. Từng tên Phản Hư Thần Ma đều có cấp độ ngang với Thiên Tiên, kẻ nổi bật trong đó chỉ sợ đã có thể so sánh với Thiên Tiên đỉnh tiêm, nhiều Thần Ma như vậy cùng phát lực một chỗ, làm sao chịu nổi?

"Thiếu Viêm tộc làm gì mà giam giữ nhiều Thần Ma như vậy?" Kỷ Ninh khiếp sợ vạn phần.

Trên bầu trời, sắc mặt chín gã Thiên Tiên của Thiếu Viêm tộc cũng trở nên khó coi.

"Đáng chết." Gương mặt Thiếu Viêm thủy tổ tái nhợt.

"Nếu biết thế này đã sớm giết hết đám Thần Ma này rồi."

"Tên Kỷ Ninh này thật đáng chết."

"Đã thả đám Thần Ma bên trong Đồng Lô vô tận ra."

Đám Thiên Tiên, tên nào tên nấy đều vô cùng phẫn nộ.

Hơn chín trăm tên Thần Ma phá tan mặt đất, hình thể tên nào cũng cực lớn, trong giây lát bầu trời như tối sầm lại, cả đám bọn hắn đều nhìn nhóm Thiên Tiên Thiếu Viêm tộc trên bầu trời, trong đôi mắt có hận ý vô tận, hận ý ngập trời cảm tưởng như đã trở thành thực thể.

"Không tốt." nhóm Tán Tiên Địa Tiên trong trận pháp cấm chế ở bên cạnh tưởng như đang nằm mộng, ai cũng có thể nhìn ra đám Thần Ma này thù hận với chín gã Thiên Tiên của Thiếu Viêm tộc. Mà bọn gã cũng nhìn ra hơn phân nửa số Thần Ma này đều là cấp độ Phản Hư, nhiều Phản Hư Thần Ma như vậy quả thực là đáng sợ.

Phù Phong lão ma kia phản ứng nhanh nhất, phẫn nộ quát: "Chẳng lẽ không thấy đám Thần Ma kia đang nổi điên hay sao, mau di chuyển tất cả tộc nhân trong dãy núi Trần Ngọc, mau."

"Vâng."

"Được."

"Tranh thủ thời gian di chuyển tộc nhân đi." Nhóm Tán Tiên Địa Tiên này vội hoảng hốt hành động, quả thật bọn chúng vẫn vô cùng xem trọng tộc nhân của mình.

"Thiếu Viêm tộc!" Hơn chín trăm tên Thần Ma trên không trung phẫn nộ nhìn chín gã Thiên Tiên, tên nào cũng mang hận ý ngập trời, trong đó cầm đầu là một gã Thần Ma hình người có tới chín cái đầu đang gào thét, "Giam giữ chúng ta qua năm tháng vô tận, tra tấn chúng ta trong năm tháng vô tận, tất cả Thần Ma Đồng Lô tộc chúng ta thề, đời này nhất định sẽ chém tận giết tuyệt tất cả Thiếu Viêm tộc các ngươi!"

"Chúng ta thề, diệt sạch Thiếu Viêm tộc."

"Diệt sạch Thiếu Viêm tộc!"

"Diệt sạch!"

"Diệt sạch!"

Tiếng hô rung trời, một số tộc nhân Thiếu Viêm tộc trong trận pháp nghe thấy sắc mặt trở nên trắng bệch, cũng khiến cho chín gã Thiên Tiên kia biến sắc. Bọn gã biết rõ đám Thần Ma này tràn ngập hận ý với Thiếu Viêm tộc, dù cho ai bị tra tấn vô tận thời gian cũng sẽ mang hận ý vô tận.

"Giam giữ, tra tấn năm tháng vô tận?" Thiếu Viêm thủy tổ vẫn rất bình tĩnh, cười nhạt nói, "Có thể trách ai, chỉ có thể trách những tên ngu xuẩn các ngươi không chịu thần phục! Nếu như các ngươi nguyện ý thần phục Thiếu Viêm tộc chúng ta, các ngươi không những sớm được tự do, còn được hưởng thụ nó mãi mãi."

"Thần phục? Thần Ma chúng ta đấu trời đấu đất, chính là chủ nhân trời đất, há có thể thần phục các ngươi?" Thần Ma chín đầu gào thét, những Thần Ma khác cũng phẫn nộ gào lên.

"Ha ha ha, chủ nhân trời đất? Dưới sự tra tấn giày vò của ta, không phải đã có vài chục tên Thần Ma thần phục rồi sao? Thiếu Viêm thủy tổ cười lớn, "Còn chủ nhân trời đất ư? chết cười mất thôi. Các ngươi cũng chỉ là một đám ngu xuẩn được sinh ra lúc Đại thế giới này khai mở mà thôi."

"Những kẻ thần phục các ngươi đều là những tên phế vật, đều là sỉ nhục Thần Ma. Những dũng sĩ Thần Ma thật sự, sẽ không bao giờ chịu cúi đầu." Thần Ma chín đầu gào thét, "Thiếu Viêm Sửu, ngươi giam giữ nguyên một đám chúng ta, năm đó ngươi không giết hết chúng ta chính là sai lầm lớn nhất của ngươi. Hiện tại chúng ta tụ tập lại nhất định sẽ diệt sạch toàn bộ Thiếu Viêm tộc!"

Lúc này Kỷ Ninh cũng đã lên trên mặt đất, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời. Nghe qua một màn đối thoại vừa rồi, cũng đoán ra được phần lớn sự việc.

Thần Ma chín đầu bỗng nhiên cúi đầu xuống nhìn về phía Kỷ Ninh.

"Huynh đệ tốt, cho chúng ta biết tên của ngươi." Tên Thần Ma chín đầu nhìn Kỷ Ninh nói, lúc trước bọn hắn lao ra đều nhìn thấy Kỷ Ninh nhổ đồng trụ, "Ngươi để cho chúng ta lấy lại được sự tự do, ân tình này như trời cao đất rộng, chúng ta tuyệt đối sẽ không bao giờ quên."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện