Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân
Chương 11: Chiêu khách
Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường
------------------------------------------------
Dù sao cũng đã bỏ ra gần 3 vạn để mua được một nắm hoa nhỏ, Bách Quang Kiến không dám qua loa.
Ông ta tìm trong phòng một cái lọ hoa đẹp nhất đem đi rửa sạch sau đó lau khô, rót nước vào, mở giấy gói Dã Cúc, cẩn thận từng li từng tí đem Dã Cúc cắm vào lọ.
Vì muốn thử nghiệm xem Dã Cúc có hữu hiệu hay không, đêm nay Bách Quang Kiến ngủ đặc biệt sớm, sau khi tắm rửa, xem tivi xong liền lên giường nằm, đương nhiên không quên đem một đóa Dã Cúc đặt ở đầu giường.
Nhưng mà thời gian từng giây từng phút trôi qua, Bách Quang Kiến vẫn cứ tinh lực dồi dào, không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Trong không khí phiêu đãng một luồng hương thơm như có như không của Dã Cúc, Bách Quang Kiến cõi lòng đầy hi vọng tâm tình lại bất tri bất giác rơi xuống thung lũng, ông ta thậm chí hoài nghi mình quyết định qua loa như vậy có chính xác không.
Vạn nhất chỉ là sự hiểu lầm?
Dù sao ngày hôm qua ông ta chạy bộ về đã rất mệt mỏi, lại uống hai viên thuốc ngủ, về tình về lý thì buồn ngủ cũng đúng, trước đây gặp tình huống như vậy ông ta chưa bao giờ ngủ quá giờ như thế.
Bách Quang Kiến lung ta lung tung suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng tuyệt vọng, trong lúc nhất thời thậm chí có chút hối hận mình ấm đầu mới tốn hơn 2 vạn mua Dã Cúc từ chỗ của Tổ Kỳ. Sắc trời ngoài cửa sổ chẳng biết lúc nào tối lại, Bách Quang Kiến thực sự ngủ không được, vì vậy ngồi dựa ở đầu giường, cầm điện thoại di động xem văn kiện trợ lý gửi đến.
Trong mail là toàn bộ bản biểu báo cáo của công ty, thông tục dễ hiểu lại rườm rà hỗn độn, cũng may Bách Quang Kiến xem thành quen, không cảm thấy khó chịu.Chỉ là không biết tại sao, giờ phút này một con số ông ta đều xem không vào, nguyên bản báo cáo rất vô vị nhàm chán.Bách Quang Kiến miễn cưỡng xem xong hai trang, nhất thời cảm thấy hoa mắt váng đầu, ông ta xoa xoa huyệt thái dương, dự định nghỉ ngơi một hồi lại tiếp tục xem.
Nào có biết mới vừa nhắm mắt lại không lâu, liền trực tiếp nghiêng đầu ngủ mất.
Ngày hôm sau.
Bách Quang Kiến bị một trận đau nhức làm tỉnh lại, mở mắt liền thấy ngoài cửa sổ mặt trời đã lên thật cao, những tia nắng lấp lánh ánh vàng bên ngoài đem căn phòng soi rọi đến sáng ngời.
Tối qua mình thế mà ngủ quên?!
Sau khi sững sờ chốc lát, Bách Quang Kiến vẻ mặt mờ mịt trong nháy mắt trở nên mừng như điên, ông ta vội vã quay đầu đi tìm đóa Dã Cúc, kết quả một giây sau, trên cổ truyền đến một trận đau nhức lợi hại.
Bách Quang Kiến thống khổ che cái cổ, bất quá chút chuyện nhỏ này cũng không có ảnh hưởng đến tâm tình vui vẻ điện cuồng của ông ta, ông ta tiến đến tủ đầu giường nhìn——
Đúng như dự đoán, Dã Cúc hóa thành bột phấn.
Bách Quang Kiến cao hứng giống một đứa nhỏ, không nhịn được muốn đem tin vui này chia sẻ cho những chiến hữu cùng chung nổi khổ rụng tóc, mất ngủ với ông hai năm qua, ông ta vội vàng dùng điện thoại soạn một cái tin nhắn gửi đi.
【 Các đồng chí! Tôi biết toa thuốc trị liệu mất ngủ! Hai ngày nay rốt cục hưởng thụ được cảm giác ngủ ngon! 】
Tin tức phát ra, trong hội đã yên tĩnh gần một tháng bỗng náo nhiệt.
【??? 】
【 Được đó lão Bách, hành động so với chúng tôi nhanh nhẹn hơn nhiều, nói nhanh lên ông đi bệnh viện nào, bác sĩ nào, cứu lấy chúng tôi với a, tôi sắp bị mất ngủ hành hạ đến suy nhược thần kinh. 】
【 Tôi cũng bị chịu tội a, nửa đêm canh ba ngủ không được, tóc tai cũng rụng gần hết, lão Trương cái lão già đó đều ở sau lưng gọi tôi là con lừa ngốc! Có tóc thì ghê gớm lắm sao? 】
【 Tôi nói cái này, nếu như chúng ta đều nhiều tóc, cũng đã không lập nên cái hội này... 】
【 Này nha! Các người chớ xen mồm, chúng ta hay là trước nghe lão Bách nói hết lời đi. 】
Sau đó trong hội liền yên tĩnh lại, mọi người đều đang đợi tin nhắn của Bách Quang Kiến.Bách Quang Kiến vui vẻ đỏ cả mặt, ông ta đem camera hướng tới bình Dã Cúc đặt trên bệ cửa sổ kia chụp mấy tấm, chọn ra hai tấm ánh sáng đẹp nhất.
【 Chính là cái này, năm trăm đồng một đóa, tôi tổng cộng mua sáu mươi đóa, chỉ có thể sử dụng một lần, hai ngày nay lúc tôi ngủ đều đem nó đặt ở đầu giường, một đêm không mộng. 】
Lần này sau khi Bách Quang Kiến đem tin nhắn gửi đi, phảng phất như đá chìm biển lớn, liền không ai để ý. Nhất thời Bách Quang Kiến còn tưởng rằng là phía bên mình đứt mạng, ông ta một lần nữa vào hội, tin nhắn kia của ông vẫn như trước nằm ở cuối cùng không ai quan tâm.
Qua năm phút đồng hồ, mới có người phản ứng.
【 Lão Bách ông không sao chứ? Bác sĩ nói mất ngủ cùng rụng tóc đại thể bắt nguồn từ bệnh tâm lý, chỉ cần chậm rãi điều dưỡng là được, ông như vậy lừa mình dối người cũng quá không ý tứ đi. 】
Tin nhắn của người này tựa hồ nổi lên trên, rất nhanh liền có những người khác lục tục vào phản hồi, trong đó không thiếu một ít người tâm tình kích động ngôn từ sắc bén.
【 Ông có choáng đầu cũng đừng xem chúng tôi là đám ngu si mà đùa chứ! Một đóa hoa cúc có thể trị mất ngủ?! Vậy bác sĩ há chẳng phải đều thất nghiệp hết sao?】
【 Lão Bách a tôi xem ông bình thường cũng là người đàng hoàng, làm sao có thể nói ra những lời vô căn cứ như thế? Ông cũng biết mất ngủ có bao nhiêu thống khổ, chuyện cười này của ông đúng là nhầm vào chỗ đau của tôi mà đâm a! 】
【 Tôi xem là lão Bách bị ép đến điên rồi đi, mới đem một đóa hoa dại xem là thuốc cứu mạng. 】
Bách Quang Kiến: "..."
Ông ta lúc này mới ý thức được, một cái tin nhắn nói suông như thế khó có thể khiến bọn họ tin tưởng, thế nhưng trên mạng thì ông ta có thể làm cái gì để chứng minh cho họ.
Huống hồ ông ta là xuất phát từ lòng tốt nên mới muốn chia sẻ tin này cho bọn họ, còn họ có nguyện ý tin tưởng hay không, chuyện này không liên quan tới mình, ngược lại ông ta cũng không có được ích lợi gì.
Sau khi nghĩ thông suốt,hỏa khí do mới vừa rồi bị hoài nghi trong nháy mắt tiêu mất, Bách Quang Kiến bình tĩnh lại tâm tình nhắn một tin cuối cùng trong hội.
【 Tôi chưa bao giờ có ý đùa giỡn mọi người, lời mới vừa nói toàn bộ đều là thật, các người nếu tin thì tự nhiên hiểu được ý tốt của tôi, nếu không tin thì cứ coi như tôi ăn nói linh tinh, việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích, về sau các người bảo trọng. 】
Nói xong, Bách Quang Kiến trực tiếp thoát khỏi hội.
Cái kia là hội mà Bách Quang Kiến trong ngẫu nhiên thêm vào, bên trong tổng cộng có ba mươi bốn người, đều không ngoại lệ đều bị mất ngủ cùng rụng tóc quấy nhiễu, vì an ủi lẫn nhau, bọn họ tổ chức rất nhiều lần tụ hội, quan hệ cũng không tồi.
Nháo thành như vậy, Bách Quang Kiến cảm thấy thật đáng tiếc cũng ủ rũ cho là sẽ không có người tin tưởng mình, không nghĩ tới một ngày trôi qua, lại có tám người âm thầm trò chuyện với ông ta.
Bách Quang Kiến lập cái hội nhỏ, đem trải nghiệm hai ngày qua kể hết cho bọn họ nghe.
Những người khác đều thổn thức không thôi, kỳ thực bọn họ cũng không có đối với Bách Quang Kiến ôm hy vọng quá lớn, thuần túy là ngựa chết chữa thành ngựa sống, bất quá tốn thêm ít tiền.
Một đám người ước định cẩn thận thời gian tại làng du lịch gặp mặt.
Từ sau lần đem hết thảy Dã Cúc bán cho Bách Quang Kiến, Tổ Kỳ lại từ trong không gian hái đống lớn Dã Cúc đi ra, nhờ Tiểu Nhã cùng các nữ hầu xếp cẩn thận trên khay.
Nếu như cậu dự định dựa vào việc bán Dã Cúc kiếm tiền, thì không thể chỉ bán cho Bách Quang Kiến như vậy, phải trực tiếp bán ra ngoài.
Bởi vì mỗi đóa Dã Cúc sau khi sử dụng đều biến thàng bột phấn.
Bách Quang Kiến không có chú ý tới điểm ấy không có nghĩa là những người khác sẽ không, vạn nhất những người kia truy cứu nguyên nhân, cậu căn bản không thể giải thích.
Tỉ mỉ nghĩ đến, không bằng đem Dã Cúc sấy khô sau mài thành bụi phấn, bỏ vào bên trong bình thêm nhãn hiệu gì đó, làm như vậy không chỉ có bề ngoài thoạt nhìn càng đáng tin, cũng bớt đi phiền phức khi Dã Cúc biến thành bụi phấn.
Chỉ là công đoạn đem đóng gói không dễ như trong tưởng tượng, liên hệ nhà xưởng bàn bạc giá cả là chuyện nhỏ, nhãn hiệu còn cần phải liên hệ công ty thiết kế hỗ trợ.
Chủ yếu nhất chính là những thứ đồ này làm được cũng là sản phẩm tam không ( đại loại là mặt hàng không có nguồn gốc xuất xứ rõ ràng), muốn có tên tuổi phải đăng ký công ty cùng nhãn hiệu, lại phải đi bộ ngành liên quan tiến hành một loạt kiểm nghiệm.
Lại không nói đến Dã Cúc vốn là không rõ lai lịch, chỉ là nhiều chuyện như vậy nếu chuẩn bị, chỉ sợ không phải hai, ba tháng có thể hoàn thành được.
Duy nhất vui mừng chính là, thẻ ngân hàng của cậu có một ngàn vạn (10tr NDT) mà Tiết Giác cho, còn có Tiết Giác là cái máy rút tiền phía sau hỗ trợ, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề tiền.
Nghĩ tới đây, Tổ Kỳ không khỏi lộ ra nụ cười hạnh phúc.
A...
Cảm giác có tiền thật tốt...
Hạnh phúc...
Tuy nói trong hiện thực rất nhiều nhân tố hạn chế hành động của Tổ Kỳ, thế nhưng mấy ngày qua cậu cũng không nhàn rỗi, có thể nói là trải qua phi thường phong phú, mỗi ngày sắp xếp lịch trình đến kín mít. Làm xong kế hoạch đóng gói Dã Cúc, lại tiếp tục kế hoạch hong khô Dã Cúc.
Tổ Kỳ đem công tác phơi nắng hoa giao cho nữ hầu cùng cận vệ, Tiểu Nhã dẫn đầu, đem Dã Cúc đặt ở bên trong vườn hoa nhỏ phơi nắng, cậu thì lại tăng nhanh tốc độ từ trong không gian vận chuyển Dã Cúc ra ngoài.Trong không gian Dã Cúc rất tốt, nắm lấy nhành hoa hơi hơi dùng sức, có thể đem đóa hoa từ bên trong đất nhổ ra, hơn nữa không dính một chút bùn đất dư nào.
Khởi đầu Tổ Kỳ còn lo lắng hái quá nhiều đối với không gian tạo thành ảnh hưởng, sau đó phát hiện tại nơi mà cậu hái ngày hôm sau liền mọc ra Dã Cúc mới liền yên lòng.Liên tục phơi ba ngày dưới mặt trời, có chút hiệu quả, nhưng là khoảng cách hong khô hoàn toàn lại cách biệt mười vạn tám ngàn dặm.
Tổ Kỳ nhàn đến nhàm chán, mỗi ngày ôm cùng cái bụng lớn nằm trên ghế phơi nắng hóng mát ở bể bơi, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc về phía phơi Dã Cúc.
Tiểu Nhã tỉ mỉ chú ý tới điểm ấy, lén lút cùng các nữ hầu khác tính toán một chút, lúc này quyết định đi mượn mấy máy sấy khô hong khô Dã Cúc. Đáng tiếc máy sấy khô không thể mượn, Tiểu Nhã đành phải hướng Trương quản gia biểu lộ ý nghĩ mua máy sấy khô.
Trương quản gia không dám tự ý làm chủ, sau khi nghe Tiểu Nhã nói thì tiến vào hỏi ý kiến Tiết Giác đang bận rộn đến không màn ăn cơm.
Tiết Giác đối Tổ Kỳ yêu cầu luôn luôn rất thấp, chỉ cần Tổ Kỳ thành thật an phận, là có thể vô điều kiện thỏa mãn cậu bất kỳ yêu cầu gì.
Tiết Giác đang bận bên trong vung tay lên: "Mua mua mua, cậu ta muốn liền mua cho cậu ta, sau này loại chuyện nhỏ này không cần hỏi tôi."
"Vâng." Trương quản gia lặng yên không một tiếng động lui ra khỏi phòng.
Hai ngày sau, công tác bận rộn rốt cục kết thúc Tiết Giác có cơ hội thư giãn, lúc này hắn đột nhiên nhớ tới Tổ Kỳ nói muốn mua máy sấy khô.
Cậu ta mua máy sấy khô làm cái gì?
Tiết Giác nghĩ đến Tổ Kỳ bụng đã to vẫn cứ tính tình tùy hứng lung tung, không khỏi nhíu chặt mi tâm.Hắn vốn định tự mình tới xem xem, bất đắc dĩ đột nhiên có một cái hội nghị lâm thời phải đi, suy nghĩ một chút liền dặn dò Trương quản gia đi hỏi thăm một chút Tổ Kỳ đến cùng đang làm cái gì.Khoảng thời gian này Trương quản gia vội vàng chăm sóc sinh hoạt hàng ngày Tiết Giác, rất ít khi để ý đến Tổ Kỳ bên kia, bất quá Tổ Kỳ bên người có các nữ hầu cùng cận vệ, cũng sẽ không xảy ra vấn đề lớn lao gì.
Dọc theo đường mòn đi về phía trước, không bao lâu sẽ đến nơi ở Tổ Kỳ, trước bên ngoài chỉ có bốn, năm cận vệ trong coi, ngày hôm nay cũng không biết làm sao vây quanh một đám người.
"Bách tiên sinh?" Trương quản gia lập tức nhận ra người đàn ông dẫn đầu đang nhìn xung quanh.
------------------------------------------------
Dù sao cũng đã bỏ ra gần 3 vạn để mua được một nắm hoa nhỏ, Bách Quang Kiến không dám qua loa.
Ông ta tìm trong phòng một cái lọ hoa đẹp nhất đem đi rửa sạch sau đó lau khô, rót nước vào, mở giấy gói Dã Cúc, cẩn thận từng li từng tí đem Dã Cúc cắm vào lọ.
Vì muốn thử nghiệm xem Dã Cúc có hữu hiệu hay không, đêm nay Bách Quang Kiến ngủ đặc biệt sớm, sau khi tắm rửa, xem tivi xong liền lên giường nằm, đương nhiên không quên đem một đóa Dã Cúc đặt ở đầu giường.
Nhưng mà thời gian từng giây từng phút trôi qua, Bách Quang Kiến vẫn cứ tinh lực dồi dào, không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Trong không khí phiêu đãng một luồng hương thơm như có như không của Dã Cúc, Bách Quang Kiến cõi lòng đầy hi vọng tâm tình lại bất tri bất giác rơi xuống thung lũng, ông ta thậm chí hoài nghi mình quyết định qua loa như vậy có chính xác không.
Vạn nhất chỉ là sự hiểu lầm?
Dù sao ngày hôm qua ông ta chạy bộ về đã rất mệt mỏi, lại uống hai viên thuốc ngủ, về tình về lý thì buồn ngủ cũng đúng, trước đây gặp tình huống như vậy ông ta chưa bao giờ ngủ quá giờ như thế.
Bách Quang Kiến lung ta lung tung suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng tuyệt vọng, trong lúc nhất thời thậm chí có chút hối hận mình ấm đầu mới tốn hơn 2 vạn mua Dã Cúc từ chỗ của Tổ Kỳ. Sắc trời ngoài cửa sổ chẳng biết lúc nào tối lại, Bách Quang Kiến thực sự ngủ không được, vì vậy ngồi dựa ở đầu giường, cầm điện thoại di động xem văn kiện trợ lý gửi đến.
Trong mail là toàn bộ bản biểu báo cáo của công ty, thông tục dễ hiểu lại rườm rà hỗn độn, cũng may Bách Quang Kiến xem thành quen, không cảm thấy khó chịu.Chỉ là không biết tại sao, giờ phút này một con số ông ta đều xem không vào, nguyên bản báo cáo rất vô vị nhàm chán.Bách Quang Kiến miễn cưỡng xem xong hai trang, nhất thời cảm thấy hoa mắt váng đầu, ông ta xoa xoa huyệt thái dương, dự định nghỉ ngơi một hồi lại tiếp tục xem.
Nào có biết mới vừa nhắm mắt lại không lâu, liền trực tiếp nghiêng đầu ngủ mất.
Ngày hôm sau.
Bách Quang Kiến bị một trận đau nhức làm tỉnh lại, mở mắt liền thấy ngoài cửa sổ mặt trời đã lên thật cao, những tia nắng lấp lánh ánh vàng bên ngoài đem căn phòng soi rọi đến sáng ngời.
Tối qua mình thế mà ngủ quên?!
Sau khi sững sờ chốc lát, Bách Quang Kiến vẻ mặt mờ mịt trong nháy mắt trở nên mừng như điên, ông ta vội vã quay đầu đi tìm đóa Dã Cúc, kết quả một giây sau, trên cổ truyền đến một trận đau nhức lợi hại.
Bách Quang Kiến thống khổ che cái cổ, bất quá chút chuyện nhỏ này cũng không có ảnh hưởng đến tâm tình vui vẻ điện cuồng của ông ta, ông ta tiến đến tủ đầu giường nhìn——
Đúng như dự đoán, Dã Cúc hóa thành bột phấn.
Bách Quang Kiến cao hứng giống một đứa nhỏ, không nhịn được muốn đem tin vui này chia sẻ cho những chiến hữu cùng chung nổi khổ rụng tóc, mất ngủ với ông hai năm qua, ông ta vội vàng dùng điện thoại soạn một cái tin nhắn gửi đi.
【 Các đồng chí! Tôi biết toa thuốc trị liệu mất ngủ! Hai ngày nay rốt cục hưởng thụ được cảm giác ngủ ngon! 】
Tin tức phát ra, trong hội đã yên tĩnh gần một tháng bỗng náo nhiệt.
【??? 】
【 Được đó lão Bách, hành động so với chúng tôi nhanh nhẹn hơn nhiều, nói nhanh lên ông đi bệnh viện nào, bác sĩ nào, cứu lấy chúng tôi với a, tôi sắp bị mất ngủ hành hạ đến suy nhược thần kinh. 】
【 Tôi cũng bị chịu tội a, nửa đêm canh ba ngủ không được, tóc tai cũng rụng gần hết, lão Trương cái lão già đó đều ở sau lưng gọi tôi là con lừa ngốc! Có tóc thì ghê gớm lắm sao? 】
【 Tôi nói cái này, nếu như chúng ta đều nhiều tóc, cũng đã không lập nên cái hội này... 】
【 Này nha! Các người chớ xen mồm, chúng ta hay là trước nghe lão Bách nói hết lời đi. 】
Sau đó trong hội liền yên tĩnh lại, mọi người đều đang đợi tin nhắn của Bách Quang Kiến.Bách Quang Kiến vui vẻ đỏ cả mặt, ông ta đem camera hướng tới bình Dã Cúc đặt trên bệ cửa sổ kia chụp mấy tấm, chọn ra hai tấm ánh sáng đẹp nhất.
【 Chính là cái này, năm trăm đồng một đóa, tôi tổng cộng mua sáu mươi đóa, chỉ có thể sử dụng một lần, hai ngày nay lúc tôi ngủ đều đem nó đặt ở đầu giường, một đêm không mộng. 】
Lần này sau khi Bách Quang Kiến đem tin nhắn gửi đi, phảng phất như đá chìm biển lớn, liền không ai để ý. Nhất thời Bách Quang Kiến còn tưởng rằng là phía bên mình đứt mạng, ông ta một lần nữa vào hội, tin nhắn kia của ông vẫn như trước nằm ở cuối cùng không ai quan tâm.
Qua năm phút đồng hồ, mới có người phản ứng.
【 Lão Bách ông không sao chứ? Bác sĩ nói mất ngủ cùng rụng tóc đại thể bắt nguồn từ bệnh tâm lý, chỉ cần chậm rãi điều dưỡng là được, ông như vậy lừa mình dối người cũng quá không ý tứ đi. 】
Tin nhắn của người này tựa hồ nổi lên trên, rất nhanh liền có những người khác lục tục vào phản hồi, trong đó không thiếu một ít người tâm tình kích động ngôn từ sắc bén.
【 Ông có choáng đầu cũng đừng xem chúng tôi là đám ngu si mà đùa chứ! Một đóa hoa cúc có thể trị mất ngủ?! Vậy bác sĩ há chẳng phải đều thất nghiệp hết sao?】
【 Lão Bách a tôi xem ông bình thường cũng là người đàng hoàng, làm sao có thể nói ra những lời vô căn cứ như thế? Ông cũng biết mất ngủ có bao nhiêu thống khổ, chuyện cười này của ông đúng là nhầm vào chỗ đau của tôi mà đâm a! 】
【 Tôi xem là lão Bách bị ép đến điên rồi đi, mới đem một đóa hoa dại xem là thuốc cứu mạng. 】
Bách Quang Kiến: "..."
Ông ta lúc này mới ý thức được, một cái tin nhắn nói suông như thế khó có thể khiến bọn họ tin tưởng, thế nhưng trên mạng thì ông ta có thể làm cái gì để chứng minh cho họ.
Huống hồ ông ta là xuất phát từ lòng tốt nên mới muốn chia sẻ tin này cho bọn họ, còn họ có nguyện ý tin tưởng hay không, chuyện này không liên quan tới mình, ngược lại ông ta cũng không có được ích lợi gì.
Sau khi nghĩ thông suốt,hỏa khí do mới vừa rồi bị hoài nghi trong nháy mắt tiêu mất, Bách Quang Kiến bình tĩnh lại tâm tình nhắn một tin cuối cùng trong hội.
【 Tôi chưa bao giờ có ý đùa giỡn mọi người, lời mới vừa nói toàn bộ đều là thật, các người nếu tin thì tự nhiên hiểu được ý tốt của tôi, nếu không tin thì cứ coi như tôi ăn nói linh tinh, việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích, về sau các người bảo trọng. 】
Nói xong, Bách Quang Kiến trực tiếp thoát khỏi hội.
Cái kia là hội mà Bách Quang Kiến trong ngẫu nhiên thêm vào, bên trong tổng cộng có ba mươi bốn người, đều không ngoại lệ đều bị mất ngủ cùng rụng tóc quấy nhiễu, vì an ủi lẫn nhau, bọn họ tổ chức rất nhiều lần tụ hội, quan hệ cũng không tồi.
Nháo thành như vậy, Bách Quang Kiến cảm thấy thật đáng tiếc cũng ủ rũ cho là sẽ không có người tin tưởng mình, không nghĩ tới một ngày trôi qua, lại có tám người âm thầm trò chuyện với ông ta.
Bách Quang Kiến lập cái hội nhỏ, đem trải nghiệm hai ngày qua kể hết cho bọn họ nghe.
Những người khác đều thổn thức không thôi, kỳ thực bọn họ cũng không có đối với Bách Quang Kiến ôm hy vọng quá lớn, thuần túy là ngựa chết chữa thành ngựa sống, bất quá tốn thêm ít tiền.
Một đám người ước định cẩn thận thời gian tại làng du lịch gặp mặt.
Từ sau lần đem hết thảy Dã Cúc bán cho Bách Quang Kiến, Tổ Kỳ lại từ trong không gian hái đống lớn Dã Cúc đi ra, nhờ Tiểu Nhã cùng các nữ hầu xếp cẩn thận trên khay.
Nếu như cậu dự định dựa vào việc bán Dã Cúc kiếm tiền, thì không thể chỉ bán cho Bách Quang Kiến như vậy, phải trực tiếp bán ra ngoài.
Bởi vì mỗi đóa Dã Cúc sau khi sử dụng đều biến thàng bột phấn.
Bách Quang Kiến không có chú ý tới điểm ấy không có nghĩa là những người khác sẽ không, vạn nhất những người kia truy cứu nguyên nhân, cậu căn bản không thể giải thích.
Tỉ mỉ nghĩ đến, không bằng đem Dã Cúc sấy khô sau mài thành bụi phấn, bỏ vào bên trong bình thêm nhãn hiệu gì đó, làm như vậy không chỉ có bề ngoài thoạt nhìn càng đáng tin, cũng bớt đi phiền phức khi Dã Cúc biến thành bụi phấn.
Chỉ là công đoạn đem đóng gói không dễ như trong tưởng tượng, liên hệ nhà xưởng bàn bạc giá cả là chuyện nhỏ, nhãn hiệu còn cần phải liên hệ công ty thiết kế hỗ trợ.
Chủ yếu nhất chính là những thứ đồ này làm được cũng là sản phẩm tam không ( đại loại là mặt hàng không có nguồn gốc xuất xứ rõ ràng), muốn có tên tuổi phải đăng ký công ty cùng nhãn hiệu, lại phải đi bộ ngành liên quan tiến hành một loạt kiểm nghiệm.
Lại không nói đến Dã Cúc vốn là không rõ lai lịch, chỉ là nhiều chuyện như vậy nếu chuẩn bị, chỉ sợ không phải hai, ba tháng có thể hoàn thành được.
Duy nhất vui mừng chính là, thẻ ngân hàng của cậu có một ngàn vạn (10tr NDT) mà Tiết Giác cho, còn có Tiết Giác là cái máy rút tiền phía sau hỗ trợ, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề tiền.
Nghĩ tới đây, Tổ Kỳ không khỏi lộ ra nụ cười hạnh phúc.
A...
Cảm giác có tiền thật tốt...
Hạnh phúc...
Tuy nói trong hiện thực rất nhiều nhân tố hạn chế hành động của Tổ Kỳ, thế nhưng mấy ngày qua cậu cũng không nhàn rỗi, có thể nói là trải qua phi thường phong phú, mỗi ngày sắp xếp lịch trình đến kín mít. Làm xong kế hoạch đóng gói Dã Cúc, lại tiếp tục kế hoạch hong khô Dã Cúc.
Tổ Kỳ đem công tác phơi nắng hoa giao cho nữ hầu cùng cận vệ, Tiểu Nhã dẫn đầu, đem Dã Cúc đặt ở bên trong vườn hoa nhỏ phơi nắng, cậu thì lại tăng nhanh tốc độ từ trong không gian vận chuyển Dã Cúc ra ngoài.Trong không gian Dã Cúc rất tốt, nắm lấy nhành hoa hơi hơi dùng sức, có thể đem đóa hoa từ bên trong đất nhổ ra, hơn nữa không dính một chút bùn đất dư nào.
Khởi đầu Tổ Kỳ còn lo lắng hái quá nhiều đối với không gian tạo thành ảnh hưởng, sau đó phát hiện tại nơi mà cậu hái ngày hôm sau liền mọc ra Dã Cúc mới liền yên lòng.Liên tục phơi ba ngày dưới mặt trời, có chút hiệu quả, nhưng là khoảng cách hong khô hoàn toàn lại cách biệt mười vạn tám ngàn dặm.
Tổ Kỳ nhàn đến nhàm chán, mỗi ngày ôm cùng cái bụng lớn nằm trên ghế phơi nắng hóng mát ở bể bơi, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc về phía phơi Dã Cúc.
Tiểu Nhã tỉ mỉ chú ý tới điểm ấy, lén lút cùng các nữ hầu khác tính toán một chút, lúc này quyết định đi mượn mấy máy sấy khô hong khô Dã Cúc. Đáng tiếc máy sấy khô không thể mượn, Tiểu Nhã đành phải hướng Trương quản gia biểu lộ ý nghĩ mua máy sấy khô.
Trương quản gia không dám tự ý làm chủ, sau khi nghe Tiểu Nhã nói thì tiến vào hỏi ý kiến Tiết Giác đang bận rộn đến không màn ăn cơm.
Tiết Giác đối Tổ Kỳ yêu cầu luôn luôn rất thấp, chỉ cần Tổ Kỳ thành thật an phận, là có thể vô điều kiện thỏa mãn cậu bất kỳ yêu cầu gì.
Tiết Giác đang bận bên trong vung tay lên: "Mua mua mua, cậu ta muốn liền mua cho cậu ta, sau này loại chuyện nhỏ này không cần hỏi tôi."
"Vâng." Trương quản gia lặng yên không một tiếng động lui ra khỏi phòng.
Hai ngày sau, công tác bận rộn rốt cục kết thúc Tiết Giác có cơ hội thư giãn, lúc này hắn đột nhiên nhớ tới Tổ Kỳ nói muốn mua máy sấy khô.
Cậu ta mua máy sấy khô làm cái gì?
Tiết Giác nghĩ đến Tổ Kỳ bụng đã to vẫn cứ tính tình tùy hứng lung tung, không khỏi nhíu chặt mi tâm.Hắn vốn định tự mình tới xem xem, bất đắc dĩ đột nhiên có một cái hội nghị lâm thời phải đi, suy nghĩ một chút liền dặn dò Trương quản gia đi hỏi thăm một chút Tổ Kỳ đến cùng đang làm cái gì.Khoảng thời gian này Trương quản gia vội vàng chăm sóc sinh hoạt hàng ngày Tiết Giác, rất ít khi để ý đến Tổ Kỳ bên kia, bất quá Tổ Kỳ bên người có các nữ hầu cùng cận vệ, cũng sẽ không xảy ra vấn đề lớn lao gì.
Dọc theo đường mòn đi về phía trước, không bao lâu sẽ đến nơi ở Tổ Kỳ, trước bên ngoài chỉ có bốn, năm cận vệ trong coi, ngày hôm nay cũng không biết làm sao vây quanh một đám người.
"Bách tiên sinh?" Trương quản gia lập tức nhận ra người đàn ông dẫn đầu đang nhìn xung quanh.
Bình luận truyện