Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

Quyển 1 - Chương 110: Mang thai



Địch Hạo vung Phượng Liên trong tay, một đôi cánh hoa lệ xuất hiện phía sau Phượng Liên, lướt qua trong giây lát.

"Bang" một tiếng, Phượng Liên không chút lưu tình phóng về phía Vạn Tứ, tốc độ cực nhanh, làm Vạn Tứ căn bản không kịp phản ứng.

Nhưng mà công kích lại không dừng lại, Phượng Liên giống như được rót vào linh hồn, gắt gao đuổi theo Vạn Tứ không bỏ, bức bách đến mức Vạn Tứ không thể không dừng tấn công Tần CHí.

Tần Chí nhân cơ hội chạy đến bên người Địch Hạo, nhìn sắc mặt Địch Hạo tái đi, vừa đau lòng vừa tức giận.

"Hạo Hạo, em sao rồi?" Tần Chí mở miệng hỏi.

"Còn ổn." Địch Hạo vươn tay để Phượng Liên rời khỏi tay, bắt lấy tay Tần Chí, "Chúng ta mau rời khỏi đây."

Tần Chí nhấp nhấp miệng, thật sâu nhìn thoáng qua Vạn Tứ, sau đó đi theo Địch Hạo rời đi.

"Đứng lại!" Vạn Tứ rống lên một tiếng từ phía sau, mà lúc này gã vẫn bị Phượng Liên cuốn lấy, vô pháp đuổi theo hai người.

Tần Chí không phát hiện, theo thời gian càng dài, sắc mặt Địch Hạo cũng càng thêm tái nhợt, cho đến khi bọn họ vào trong xe đỗ trước biệt thự, lái đi một quãng đường, Phượng Liên mới trở lại bên người Địch Hạo.

Địch Hạo thở hổn hển, "Vạn Tứ cũng bị thương, hẳn là sẽ không đuổi theo." Nói xong lúc sau, Địch Hạo dựa vào bả vai Tần Chí nhắm hai mắt lại, hữu khí vô lực mở miệng nói, "Em nghỉ ngơi trong chốc lát."

Xe đi được nửa đường, Địch Hạo liền hôn mê bất tỉnh, Tần Chí đánh vào tay lái, giận mình vô lực.

Gọi điện cho Bành Vũ, lúc Tần Chí đưa Địch Hạo tới nhà Bành Vũ, đã thấy Bành Vũ và Mạc Kình đứng ở cửa nôn nóng chờ đợi.

Tần Chí ôm Địch Hạo xuống xe.

"Hai ngươi rốt cuộc......!" Thấy Địch Hạo trở thành dạng này, Bành Vũ tức muốn hộc máu nhìn Tần Chí, "Mau tiến vào!"

Tần Chí không nói một lời bế Địch Hạo theo Bành Vũ đi vào trong phòng, đi tới chỗ tầng hầm quen thuộc.

Đem Địch Hạo đặt ở trên giường, Tần Chí cầm tay Địch Hạo.

Bành Vũ ở bên cạnh không khách khí mở miệng, "Tránh ra! Tôi phải kiểm tra cho Địch Tiểu Hạo một chút."

"Được." Tần Chí thanh âm khô khốc mở miệng nói, sau đó đứng lên, tránh ra cho Bành Vũ.

Bành Vũ kiểm tra cho Địch Hạo, Tụ Linh Trận đã mở ra, khí sắc Địch Hạo tốt hơn một chút.

Kiểm tra mạch đập của Địch Hạo, mặt Bành Vũ thay đổi liên tục, kinh ngạc nhìn Địch Hạo một cái, sau đó lại bắt mạch lần nữa.

Tần Chí nhíu mày hỏi, "Làm sao vậy?"

Bành Vũ ngó Tần Chí liếc mắt một cái không nói chuyện.

Cho đến khi kiểm tra hết cho Địch hạo, Bành Vũ mới buông tay Địch Hạo.

"Đi với tôi." Bành Vũ nói xong đi ra khỏi tầng hầm.

Tần Chí nhìn Địch Hạo một cái, cũng đi ra ngoài.

"Vết thương trên người Hạo Hạo không sao, nhưng mà......" Bành Vũ do dự mở miệng nói.

"Nhưng mà cái gì?" Tần Chí nắm chặt nắm tay, lúc này trong lòng bàn tay hắn vì sức ép mà bị thương

"Địch Tiểu Hạo mang thai."

Giống như một đòn nghiêm trọng không chút lưu tình đánh vào đầu Tần Chí, hắn cảm thấy chính mình có chút ngốc rồi, không thể lý giải ý tứ trong câu nói này, trong đầu lặp đi lặp lại xuất hiện những lời này.

Sau một lúc lâu, Tần Chí có chút gian nan mở miệng nói, "Anh, anh nói, khụ, anh nói Hạo Hạo mang thai?"

"Như thế nào? Anh nghi ngờ phán đoán của tôi sao?" Bành Vũ nheo mắt nhìn Tần Chí, "Không cần cao hứng quá sớm, bởi vì Địch Tiểu Hạo mang thai, linh khí của cậu ấy tiêu hao nhiều hơn bình thường, hiện tại còn trải qua loại chuyện này, chỉ sợ thương tích lần này của cậu ấy phải qua một đoạn thời gian mới khỏi được, hơn nữa......" Nói tới đây, Bành Vũ dừng một chút, sau đó mở miệng nói, "Hơn nữa các ngươi không phải còn phải đối phó Vạn Tứ sao? Như vậy......"

Về chuyện Vạn Tứ, Bành Vũ cũng đã biết, lúc này nhắc nhở Tần Chí, Địch Hạo mang thai lúc này, hại lớn hơn lợi.

Tần Chí không nói một lời, lòng vừa rồi đầy nôn nóng bây giờ giống như bị đóng băng lại.

Bành Vũ thở dài một hơi, "Chờ Địch Tiểu Hạo tỉnh lại anh hỏi ý cậu ấy đi."

Tần Chí gật đầu.

Buổi chiều hôm sau, Địch Hạo mới tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy Tần Chí ngồi ở bên người mình, biểu tình có chút hoảng hốt, nhưng mà thấy cậu tỉnh lại, liền sáp lại gần cậu trước.

"Hạo Hạo...... Anh kêu Bành Vũ tới khám cho em."

Địch Hạo giữ chặt tay Tần Chí, lắc đầu, "Em tự thấy mình khỏe hơn nhiều rồi, không cần gọi cậu ấy."

Tần Chí gật đầu, sau đó ánh mắt chuyển qua trên bụng Địch Hạo, "Bụng cảm giác thế nào?"

"Bụng?...... Bụng làm sao vậy?" Địch Hạo có chút nghi hoặc hỏi.

Tần Chí dừng một chút, mở miệng nói, "Bành Vũ nói cho anh, cậu ấy nói, em mang thai." Tần Chí vừa nói, một bên duỗi tay sờ lên bụng Địch Hạo.

Địch Hạo há hốc mồm nhìn bụng mình, sau một lúc lâu mở miệng nói, "Này...... Sao có thể! Chúng ta mới một lần liền...... Trời ạ!" Địch Hạo toàn thân giống như tê liệt, nằm ở trên giường tiêu hóa sự thật này.

"Hạo Hạo......"

"Làm gì!"

"Đứa nhỏ này không thể sinh." Trời biết Tần Chí dùng bao nhiêu sức lực mới nói ra được lời này, lúc Địch Hạo hôn mê, hắn suy nghĩ rất nhiều.

"Anh nói cái gì!" Địch Hạo kinh ngạc đứng dậy nhìn về phía Tần Chí, trong mắt có khó hiểu cùng bi thương.

Tần Chí đứng dậy từ sau lưng ôm Địch Hạo, "Hạo Hạo, tin anh, anh cũng rất yêu đứa nhỏ này, cũng rất mong con được sinh ra, nhưng mà.... nhưng mà đứa nhỏ này sẽ tiêu hao linh lực của em, mà chúng ta phải đối phó Vạn Tứ, nếu em xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn......" Nói tới đây, Tần Chí ôm chặt Địch Hạo, "Hạo Hạo, anh không thể mất em."

Địch Hạo dựa vào ngực Tần Chí, sau một lúc lâu không nói chuyện, cậu vuốt bụng mình, chậm rãi mở miệng, ngữ khí lại kiên định chân thật đáng tin, "Em muốn đứa nhỏ này."

"Hạo Hạo......"

"Em muốn đứa nhỏ này." Địch Hạo cầm lấy tay Tần Chí đặt trên bụng mình, "Chúng ta không cần nghĩ nhiều như vậy, vì chúng ta không biết việc này có thể bóp chết sinh mệnh nhỏ này không, em sẽ bảo vệ con thật tốt, cũng sẽ bảo vệ chính mình thật tốt, cho nên, giữ con lại, được không."

Tần Chí ôm chặt Địch Hạo, cảm giác hai mắt của mình có chút ướt, hắn vốn dĩ rất chờ mong đứa nhỏ này, vạn lần không muốn mất đứa nhỏ, lúc này Địch Hạo nói như vậy đem một chút kiên trì của hắn đánh vỡ.

"Được, chúng ta giữ con lại." Tần Chí vuốt bụng Địch Hạo, vì hành vi vừa rồi của mình trong lòng ngàn vạn lần xin lỗi đứa nhỏ.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, cảm giác mình đã khỏe hơn rồi, Địch Hạo từ trên giường đi xuống, "Thất Thất đâu?"

"Anh kêu Tần Hiểu qua trông bọn nhỏ." Tần Chí hỏi, "Hiện tại phải về nhà sao?"

Địch Hạo gật đầu, "Mau về, không Thất Thất sẽ lo lắng."

Tần Chí sờ sờ đầu Địch Hạo, "Yên tâm, anh vẫn luôn gọi điện thoại với con, Tiêu Diễn cùng Chu Diệu cũng đang ở bên cạnh, còn có mấy tiểu động vật nữa."

"Ân."

Bành Vũ lại kiểm tra cho Địch Hạo một lần, liền thả hai người rời đi.

Về đến nhà, Thất Thất lập tức nhào vào trong lòng Địch Hạo, hốc mắt ướt át nhìn Địch Hạo, thanh âm đều lộ ra ủy khuất, "Ba ba......"

Địch Hạo cong người hôn Thất Thất, "Bảo bối, làm con lo lắng, ba ba hiện tại đã không có việc gì."

"Ân." Thất Thất vùi vào trong lòng Địch Hạo.

Tần Hiểu tiến đến bên cạnh Tần Chí, "Anh, hai ngày này ba mẹ còn có ông bà nội vẫn luôn hỏi em anh đi nơi nào, em đều kiên định bịt kín miệng không nói."

"Được." Tần Chí gật đầu, "Làm không tồi...... Nhưng mà anh quyết định hai ngày nữa sẽ đưa Hạo Hạo và Thất Thất về." Tần Chí nhìn Tần Hiểu một cái, "Em đi trông bọn họ, trở về cẩn thận một chút." Nói xong, vỗ vỗ vai Tần Hiểu.

"A......" Tần Hiểu trừu trừu khóe miệng, "Anh sao lại như vậy!"

Buổi tối, Thất Thất ghé trên bụng Địch Hạo nghe kể chuyện, tiểu gia hỏa không gặp ba ba hai ngày, hiện tại có chút dính người.

Tần Chí tắm rửa xong đẩy cửa tiến vào, thấy Thất Thất ghé vào trên bụng Địch Hạo có chút khẩn trương, vội vàng đi qua từ sau lưng ôm Thất Thất lên.

Thất Thất đang nghe vui vẻ, đột nhiên bị bế lên, hai cái đùi quơ quơ, gót chân nhỏ đá lên, ngửa đầu nhìn về phía Tần Chí, "Cha?"

Tần Chí cúi đầu hôn Thất Thất một cái, "Bảo bối, trong bụng ba con có em bé."

Thất Thất nghi hoặc gật đầu, "Con biết a?"

Tần Chí có trong nháy mắt kinh ngạc, sau đó nhớ ra, không nhịn được mỉm cười, lần trước hắn nói giỡn trong bụng Địch Hạo có em bé, hai người cũng không giải thích, Thất Thất vẫn luôn cho rằng trong bụng Địch Hạo có em trai em gái, không nghĩ tới lời nói lúc ấy, hiện tại thế nhưng trở thành sự thật.

"Vậy về sau con không được đè nặng lên bụng của ba." Tần Chí đem Thất Thất đặt ở trên giường, điểm điểm mũi bé, "Em trai em gái vẫn còn ở trong bụng của ba con."

Thất Thất bừng tỉnh đại ngộ, tiếp theo khẩn trương ngồi xổm xuống, vuốt bụng Địch Hạo, "Ba ba, con không đè em chứ?"

"Phốc......" Địch Hạo nhìn hai người cười rộ lên, "Mới có bao lâu đâu, không có gì đáng ngại." Sau đó sờ sờ đầu Thất Thất, "Yên tâm đi, em trai em gái không có việc gì."

"Nga, vậy thật tốt quá." Thất Thất cọ tay Địch Hạo, vẻ mặt quyến luyến, "Ba ba, em trai em gái khi nào có thể ra tới?"

"Cái kia a...... Con còn phải đợi rất lâu a." Địch Hạo đem Thất Thất ôm chặt trong lòng ngực, "Hôm nay liền cùng ba ba ngủ đi."

"Ân ân!" Thất Thất nhanh chóng gật đầu, chui vào trong lòng ngực Địch Hạo liền không ra.

Tần Chí bất đắc dĩ nhìn hai người, cũng lên giường đem hai người hắn yêu nhất ôm vào.

"Thất Thất, ngươi đang làm gì?"

Ngày hôm sau, Hỏa Vân nhảy lên trên bàn, nhìn Thất Thất ghé vào trên bàn viết viết vẽ vẽ.

Hỏa Miêu và Tiểu Bạch đuổi nhau phía sau, lăn cùng một chỗ. Chu Diệu cùng Tiêu Diễn ở bên cạnh đọc sách.

Thất Thất ngẩng đầu, chỉ vào thứ mình đang vẽ, "Ta đang vẽ chúng ta một nhà bốn người."

"Bốn người?" Hỏa Vân nghiêng đầu, dùng chân trước cào cào lỗ tai, "Nhưng mà trên hình chỉ có ba người a?"

"Trong bụng ba ba còn một người!" Thất Thất chỉ vào bụng một người tương đối cao nói.

"Nga, thì ra là thế a."

Chu Diệu nghe Thất Thất nói ngẩng đầu, "Thất Thất, anh lại có em trai sao?"

"Đúng vậy, em cũng muốn có em trai hoặc em gái! Dù là em trai hay em gái, em đều thích!"

"Anh thích em trai, tốt nhất là em trai ngoan giống như Thất Thất vậy." Chu Diệu mở miệng nói, sau đó hỏi Tiêu Diễn, "Em thích em trai hay em gái?"

"Em gái." Tiêu Diễn trả lời, ngoan như Thất Thất, có một là được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện