Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

Quyển 1 - Chương 34: Về làm nũng



Theo hướng dẫn của Tần Chí, Địch Hạo đi tới sân thể dục của đại học Kinh, sân thể dục rất lớn, trừ bỏ đài quan sát dành cho chủ tịch đại hội, bốn mặt xung quanh đều là khán đài, lúc này trên khán đài đã có không ít người ngồi.

Tần Chí mang theo Địch Hạo đi tới phía dưới đài dành cho chủ tịch, đám Khâu Viễn đứng ở đó không biết đang nói gì với nhau.

Đi đến chỗ Khâu Viễn bọn họ chào hỏi, Khâu Viễn mở miệng hướng về phía Tần Chí trêu chọc nói, "Thật khó có dịp cậu đến sớm như vậy a, nếu là mấy năm trước, hoặc là không đến hoặc là tới khuya mới đến."

Không đợi Tần Chí mở miệng, Tần Hiểu cười hì hì thò qua nói," Còn không phải vậy sao, nhưng anh trai của em nghe nói qua đây tra án, cho nên không nói hai lời liền tới đây hỗ trợ, anh xem, này còn không phải là chủ động đi tiếp Địch đại ca sao, xem ra anh trai em rất xem trọng mọi người nha" Tần Hiểu cảm thán nói.

Khâu Viễn như suy tư gì vuốt cằm, nheo lại đôi mắt nhìn về phía Tần Chí, Tần Chí vẻ mặt đứng đắn nhìn lại, Khâu Viễn cười cười, chỉ mở miệng đáp ứng nói," Ân, anh trai của em đúng là xem trọng chúng ta."

Địch Hạo trái phải nhìn nhìn," Tiết Tử Diệu đâu?"

"Nga, ở bên kia, vừa mới đi không lâu, chúng ta cũng không tiện quấy rầy, công việc của Hội Học sinh quá nhiều, cậu ta là hội trưởng nên rất bận." Từ Tử Hạo chỉ một phương hướng, mở miệng nói.

Địch Hạo gật gật đầu, phát hiện Tiêu Kiền luôn đi theo Từ Tử Hạo không thấy đâu, vì thế mở miệng hỏi," Sao Tiêu Kiền không tới?"

"Tôi cho cậu ấy đi điều tra dân tình rồi." Khâu Viễn mở miệng nói.

"A?"

"Ai, cái gì điều tra dân tình, còn không phải là đi lôi kéo bạn học xung quanh Tử Diệu để nói chuyện sao, thuận tiện hỏi một chút những người thân quen bên cạnh Tử Diệu." Tần Hiểu mở miệng giải thích nói.

"Tại sao lại là Tiêu Kiền đi? Sao các cậu không đi?" Địch Hạo mở miệng hỏi.

Tần Hiểu nhún nhún vai," Không được, mọi người đều biết tôi quen Tử Diệu, vị trí Hội trưởng Hội Học sinh cũng là tôi cấp cho cậu ấy làm. Còn để bọn họ đi, bọn họ một chút cũng không giống sinh viên, chúng ta lo lắng như vậy không dễ tiếp cận những sinh viên bên trong, tiểu tử Tiêu Kiền kia nhìn là trẻ nhất, cho nên để cậu ấy đi điều tra."

Địch Hạo gật gật đầu," Đúng vậy, cùng những sinh viên dào dạt thanh xuân mà nói, các ngươi thoạt nhìn đúng là tương đối " già "." Nói đến đây, Địch Hạo cố ý nhìn thoáng qua Tần Chí, Tần Chí khóe mắt trừu trừu, Địch Hạo cười cười tiếp tục nói," Ai? Cậu cùng Tiết Tử Diệu quen thuộc, sao cậu không trực tiếp đi hỏi cậu ta những ai cậu ta hay qua lại?"

Địch Hạo nói tới đây, Tần Hiểu thoáng nhìn miệng, vẫy vẫy tay," Đừng nói nữa, tôi đã sớm hỏi rồi, anh đừng nhìn cậu ấy là hội trưởng Hội Học Sinh, có thể xử lý nhiều việc, nhưng là đối với việc kết giao lại mơ mơ hồ hồ, nếu không phải những bằng hữu thân cận, cậu ấy căn bản không thể nói mình thân quen với người nào. Đều do nhà Tử Diệu bảo hộ con mình quá tốt rồi."

"Nga, như vậy a." Địch Hạo vỗ vỗ bả vai Tần Hiểu," xem ra anh cậu đem cậu nuôi thả khá tốt."

"Uy! Địch đại ca......"

Lúc này, Tiết Tử Diệu từ nơi xa đi tới," Mọi ngươi đều tới a." Trước cùng Khâu Viễn và Tần Chí chào hỏi, lại cùng từng người chào hỏi tiếp đón, thập phần lễ phép chu toàn.

"Mọi việc xử lý xong rồi sao?" Tần Hiểu mở miệng hỏi.

Tiết Tử Diệu gật gật đầu," Ân, đều đã xong, để cho bọn họ hoàn thành là được"

Lúc này, Địch Hạo nhìn đến sau lưng Tiết Tử Diệu cách đó không xa, có một nam sinh luôn nhìn về phía này, thấy Địch Hạo phát hiện, hắn nhanh chóng xoay người làm chuyện khác.

Địch Hạo nhíu nhíu mày, chỉ chỉ nam sinh đó," Người kia, cậu quen sao?" Địch Hạo nhìn về phía Tiết Tử Diệu.

Tiết Tử Diệu theo tay Địch Hạo nghi hoặc nhìn qua, khi Tiết Tử Diệu nhìn qua, nam sinh kia cũng đồng thời nhìn về phía bọn họ. Mọi người nhìn thấy mặt nam sinh, nam sinh cũng bị tầm mắt của Tiết Tử Diệu dọa sợ, cậu ta nhanh chóng bỏ chạy.

"Oa, cậu ta chạy cái gì?" Tần Hiểu nhìn hành động của nam sinh nói, sau đó nhìn về phía Tiết Tử Diệu," Em quen cậu ta sao? Còn có, em làm gì mà nam sinh kia sợ em như vậy?"

Tiết Tử Diệu nghi hoặc nhìn Tần Hiểu, lắc đầu, sau đó chuyển hướng Địch Hạo," Hình như tôi từng gặp qua, nhưng không nhớ tôi cùng cậu ấy có giao thiệp, không tính là quen biết."

"Nam sinh đó thoạt nhìn như thế nào có chút lén lút." Từ Tử Hạo mở miệng nói.

Địch Hạo gật gật đầu," Dù cậu không quen biết nhưng nam sinh kia chắc hẳn nhận thức cậu." Cùng Khâu Viễn liếc nhau —— xem ra phải điều tra.

Lúc này Tiêu Kiền cũng đã trở lại.

Khâu Viễn cũng không kiêng dè Tiết Tử Diệu, mở miệng hỏi," Cậu đã hỏi được những người quen biết Tử Diệu chưa?"

Tiêu Kiền gật gật đầu," đã hỏi được một ít."

Tần Hiểu vỗ bả vai Tiết Tử Diệu," Em xem mình đi, hỏi bên cạnh em có ai thân cận cũng phải để chúng ta ra mặt."

Tiết Tử Diệu ngượng ngùng cười cười.

"Nói một chút đi." Khâu Viễn mở miệng nói.

"Ân... Những người mà tôi hỏi qua cũng không quá thân quen với Tử Diệu, chỉ biết bạn thân của cậu ấy có Tần Hiểu, rồi sau đó là những thành viên của Hội Học sinh, nga, còn người của câu lạc bộ cầu lông. Tôi cũng đã hỏi người ở câu lạc bộ cầu lông, bọn họ nói Tiết hội trưởng trừ bỏ đánh cầu lông ra, cùng bọn họ cũng không tiếp xúc nhiều, chính là trong câu lạc bộ có rất nhiều nữ sinh đều thích Tiết hội trưởng, tôi hỏi nửa ngày, cũng không thấy có ai đáng nghi. Ngoài thông tin về mấy nữ sinh kia, thì không có ai thân cận với Tử Diệu như Tần Hiểu. Mà những nữ sinh kia đều đã chết." Tiêu Kiền thuật lại những thông tin mình nghe được.

Tầm mắt mọi người lập tức nhìn về phía Tần Hiểu, Tần Hiểu ôm ngực," uy, làm gì? Dù tôi với Tử Diệu thân cận, nhưng tôi là thẳng nam nha, tôi không thích cậu ấy đâu."

Địch Hạo nghi hoặc," Cậu xác định những nữ sinh từng tiếp xúc với Tử Diệu đều đã chết?"

Tiêu Kiền nghĩ nghĩ," Tôi đã hỏi cụ thể thông tin những nữ sinh từng tiếp xúc với Tử Diệu, quả thực là 4 nữ sinh đã chết."

Địch Hạo gật gật đầu, nhìn về phía Tiết Tử Diệu," Cậu nhớ mình được tỏ tình mấy lần không? Chỉ có 4 nữ sinh này sao?"

Tiết Tử Diệu nghi hoặc nghĩ nghĩ," hình như là... Thực xin lỗi, tôi không quá nhớ rõ loại chuyện này."

Khâu Viễn cau mày hỏi," vậy cậu có biết bên cạnh cậu còn ai thích cậu không?"

"Ách... Hẳn là không có đi." Tiết Tử Diệu không xác định nói.

Tần Hiểu thở dài một hơi, hận sắt không thành thép nói," Anh nói, em làm người có thể hay không đừng mơ hồ như vậy. Ai cùng em tỏ tình đều bị em đối xử như vậy sao, xoay người liền quên."

Tiết Tử Diệu cười cười," Không có biện pháp, cho tới nay người tỏ tình với em quá nhiều, em đều không thể nhớ."

Tần Hiểu trắng mắt liếc Tiết Tử Diệu một cái," Được lắm! Hừ."

" Có lẽ mọi người có thể tư duy theo cách khác" Tần Chí mở miệng nói.

"Tư duy theo cách gì?" Địch Hạo hỏi.

"Kẻ giết người tuy rằng cũng có rất có thể thích Tiết Tử Diệu, nhưng là người kia không nhất định đã tỏ tình với cậu ấy, hơn nữa, theo tôi được biết, những xác chết mọi người đang điều tra còn 1 điểm giống nhau, trừ bỏ đều từng tỏ tình với Tiết Tử Diệu, bên cạnh nạn nhân còn 1 búp bê sao?" Tần Chí mở miệng nói," Từ 2 manh mối này, gậy ông đập lưng ông, có lẽ có thể rất nhanh tìm được hung thủ, không cần quá lãng phí thời gian trên người Tử Diệu, đến lúc đó để cậu ấy làm mồi nhử là được."

Tiết Tử Diệu tuy tính tình tốt, nhưng nghe Tần Chí nói thẳng không cố kỵ muốn lấy cậu làm mồi nhử, lúc này cũng có chút dở khóc dở cười. Nhưng mà mọi chuyện là từ cậu mà ra, cậu cũng không thể thoái thác trách nhiệm, cho nên vì có thể thuận lợi giải quyết án kiện, cậu vẫn là phối hợp đi, trả giá một ít cũng không tính cái gì. Hy vọng có thể sớm tìm thấy hung thủ giết những nữ sinh kia.

"Ân, có thể suy xét theo hướng này." Khâu Viễn không hổ là cảnh sát, một chút liền thông," Lúc trước chúng ta rơi vào cục diện bế tắc, bởi vì Địch Hạo nói bên trong con búp bê... Ách, cho nên mới cho rằng búp bê đã vô dụng. Nhưng vẫn có thể điều tra từ những con búp bê kia. Sách, trước đó chúng ta đã chệch hướng rồi."

Từ Tử Hạo vỗ vỗ vai đội trưởng," Đội trưởng a, không chỉ mình anh đi sai, mà tôi cùng Tiêu Kiền cũng không nghĩ tới, có thể là vừa thay đổi vị trí công tác, cho nên ý nghĩ luôn là ở cái này... Phương hướng cuối cùng, chứ không kết hợp các manh mối với nhau, nhất thời cũng có chút không thích ứng đi."

"Kỳ thật ngẫm lại, tra án ở hiện tại so với trước kia cũng không có gì thay đổi quá lớn, chúng ta kỳ thật không cần thay đổi tư duy." Tiêu Kiền cũng gật đầu nói." Nhiệm vụ của Địch Hạo vốn không giống chúng ta, chúng ta làm tốt công tác ban đầu của mình là được."

Ý kiến của Tần Chí đã cho bọn họ một phen thức tỉnh, làm cảnh sát, hướng suy luận này bọn họ sớm hẳn là đã nghĩ đến, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ đi điều tra loại chuyện thần quái này, phương hướng suy luận cũng không tránh khỏi đi sai, luôn cho rằng điều tra quỷ hồn mới là phương hướng đúng của những án linh dị này, cho nên khi linh hồn trong búp bê biến mất, bọn họ không thể không nghĩ manh mối đã mất, khiến cho mình tự rối loạn, quá không nên.

Địch Hạo bĩu môi," tôi nói các ngươi sao lại không đi điều tra nguồn gốc của con búp bê, thì ra là chưa nghĩ đến a, vậy còn tự nhận là cảnh sát" Địch Hạo nhìn về phía Khâu Viễn, vẻ mặt ghét bỏ," Anh thế nhưng còn lên được chức đội trưởng... Chậc chậc..."

Ba người xấu hổ nhìn nhau liếc mắt một cái, Khâu Viễn thẹn quá hóa giận nói," Nếu cậu sớm biết điều này, cậu đã sớm nghĩ tới sao lại không nói cho chúng tôi."

Địch Hạo nhún nhún vai," Tôi lại không phải nhân viên cảnh vụ chính thống, các ngươi đều không đi điều tra, tôi còn cho rằng tôi không bằng mấy người, ha hả, ai biết thì ra các ngươi còn không thông minh bằng tôi đâu."

"Ai ai, hảo hảo, Khâu đại ca, Địch đại ca không phải chỉ là nói giỡn sao." Tần Hiểu cười tiến lên hoà giải.

Địch Hạo cười cười, vỗ vỗ bả vai Khâu Viễn" Các ngươi chính là suy nghĩ nhiều quá, thân phận thay đổi, không có nghĩa là các mặt khác cũng thay đổi, loại chuyện này cùng những án kiện mọi ngưòi từng tiếp xúc ở bản chất là giống nhau, khác nhau duy nhất chính là cách thức xử lý, chuyện này không phải có tôi sao, điều tra theo hướng mọi người muốn, việc xử lý cuối cùng giao cho tôi là được. Mọi việc ổn thỏa rồi."

Khâu Viễn gật gật đầu, vừa định khen Địch Hạo, kết quả Địch Hạo lại tới một câu," Hơn nữa, nhiều người như vậy cũng vô dụng, xem ra không thông minh bằng tôi."

Khâu Viễn cầm cái tay Địch Hạo đặt ở bả vai hắn, đem Địch Hạo đẩy về hướng Tần Chí—— nhắm mắt làm ngơ.

Tần Chí tiếp được Địch Hạo, thuận tiện nhéo nhéo mặt Địch Hạo, vốn dĩ hắn muốn niết miệng, ai kêu cậu lắm mồm, chính là nghĩ nghĩ, vẫn là từ bỏ động tác này, sửa thành niết mặt, bất quá cũng chỉ một chút liền buông ra.

Tần Hiểu trừng mắt thấy anh trai cậu thế nhưng quang minh chính đại ăn đậu hủ của Địch Hạo! Cảm giác cả người đều không tốt —— vừa rồi cậu thật sự không nhìn lầm đi! Đó là đang ăn đậu hủ đi! Tần Hiểu nháy mắt cảm thấy chính mình đã chạm đến cái gì đó...

Địch Hạo đánh vào ngực Tần Chí một cái, quay đầu trừng mắt —— anh thế nhưng lại nhéo mặt tôi!

Tần Chí xoa xoa ngực, biểu tình đặc biệt đứng đắn hộc ra một chữ," Đau."

Nhìn vẻ mặt vô biểu tình của Tần Chí nói " đau ", Địch Hạo cảm giác cả người đều thực lúng túng, cậu trừu trừu khóe miệng," đau chết đã khỏe... Còn có, đừng nói những lời như vậy."

"Vì cái gì?"

"Ghê tởm." Địch Hạo phun ra hai chữ —— vừa rồi là làm nũng sao. Di ~~~ một nam nhân mét chín mà lại làm nũng, thật là nổi da gà...

Tần Chí nghe Địch Hạo nói xong, mặt ngoài tuy rằng nhìn không ra cái gì, nhưng là trong lòng như trúng đòn nghiêm trọng. Hắn sẽ không yêu đương, cũng chưa nói qua luyến ái, chưa từng thích người nào, cũng sẽ không biểu đạt cái gì, đây là lần đầu tiên muốn biểu đạt cảm thụ của chính mình, kết quả bị nói thành cái dạng này, Tần Chí hờ hững nhìn chằm chằm mặt đất, trầm mặc không nói.

Địch Hạo nói xong liền hối hận, cậu vốn dĩ muốn đùa Tần Chí một chút, nhưng cái này hình như hơi quá mức, Địch Hạo nhấp nhấp miệng, tới gần Tần Chí, tay đặt ở trên cánh tay Tần Chí, chần chờ nói," cái kia, tôi chỉ nói giỡn thôi, anh đừng xem là thật, vừa rồi... Ách, kỳ thật một chút cũng không ghê tởm, tôi sai rồi..." Địch Hạo cúi đầu nhận sai nói.

Tần Chí nhìn cái đầu lông xù xù đang cúi trước mặt mình, nhướng mày, tuy rằng hắn vừa rồi có chút chịu đả kích, nhưng lại là cố ý tỏ vẻ đáng thương, không nghĩ tới thật sự thu được hiệu quả ngoài ý muốn, Tần Chí nhìn thoáng qua cánh tay đang bị nắm của mình, thấp giọng nói," nga, không có việc gì."

Địch Hạo ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Tần Chí," Anh đừng sinh khí cũng đừng thương tâm."

Tần Chí gợi lên khóe miệng," tôi không sinh khí, cũng không thương tâm."

Địch Hạo thở ra một hơi," vậy là tốt rồi. Nhưng mà bộ dáng vừa rồi của anh thật sự khiến người ta không thích ứng được, thật không thích hợp, lần sau đừng làm vậy."

Tần Chí tươi cười ở bên miệng, nghĩ nghĩ, hắn mở miệng nói," Nhưng là đau thật, vậy tôi phải làm sao?"

"Ách... Rất đau sao? Tôi xoa xoa cho anh." Địch Hạo tâm lý hổ thẹn, cũng đã quên chính mình vừa rồi vì cái gì đánh Tần Chí, liền đặt tay lên ngực Tần Chí xoa xoa, còn một bên nói," Anh dùng loại biểu tình này nói đau Biểu cảm lạnh lùng mà nói đau thực sự khiến tôi nghĩ anh đang đùa giỡn."

"Nga, được, lần sau tôi sẽ chú ý." Tần Chí gật gật đầu, cảm thấy biểu tình trên mặt ngày thường của mình xác thật quá đơn điệu, nhưng hắn sẽ chỉ ở trên thương trường " chuyện trò vui vẻ ", sẽ không thể hiện quá nhiều cảm xúc riêng tư... Đây thực sự là một vấn đề.

Hai người ở chỗ này tự nói chuyện phiếm, hoàn toàn mặc kệ cuộc nói chuyện như vậy khiến biểu tình của những người khác hoàn toàn nứt toạc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện