Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

Quyển 1 - Chương 55: Chính là không nghe thấy



Địch Hạo ở một bên nói thầm một câu," Ai là bảo bối nhà cậu." Bất quá cũng không quấy rầy Bành Vũ cùng Thất Thất thân thiết.

Nhưng thật ra Tần Chí tâm lý rầu rĩ —— hắn thật ra đã quên, bên người Địch Hạo còn một người bạn thân là Bành Vũ, cùng Thất Thất quan hệ cũng rất tốt, như bây giờ xem ra, không có ý kiến là tốt nhất, nhưng nhìn vẫn làm người thực khó chịu.

Tần Chí mang theo Chu Diệu đi đến bên người Địch Hạo bọn họ, Địch Hạo nhìn Tần Chí liếc mắt một cái, không có mở miệng nói chuyện, ngầm liếc mắt Bành Vũ, Địch Hạo đột nhiên nhớ tới, Tần Chí là người gây ra chuyện kia 5 năm trước, Bành Vũ còn chưa biết đâu, Địch Hạo ngầm rối rắm —— cậu còn chưa nghĩ xong là có nên nói với Bành Vũ hay không, nói thì rất phiền toái, không nói cho Bành Vũ, về sau khả năng một ngày nào đó Bành Vũ sẽ biết, đến lúc đó càng phiền toái —— sách, phiền a, thật phiền.

"Địch Tiểu Hạo, cậu ở kia rung đùi đắc ý làm gì." Bành Vũ ôm Thất Thất nhìn Địch Hạo nói.

Địch Hạo vô ngữ liếc Bành Vũ, vẫy vẫy tay," không có gì, chúng ta về đi, tớ đói bụng."

Thất Thất sờ sờ bụng," Con cũng đói bụng."

Tần Chí lập tức mở miệng nói," như vậy đi, tôi mời mọi ngươi ăn cơm như thế nào?" Không đợi Địch Hạo mở miệng cự tuyệt, Tần Chí vỗ bả vai Chu Diệu, tiếp tục nói," hôm nay là ngày nhập học đầu tiên của cháu tôi, khó tránh khỏi có chút chưa thích ứng nơi đây, may mắn có Thất Thất bồi cháu, bữa cơm này coi như cảm ơn Thất Thất."

Chu Diệu nhìn thoáng qua Tần Chí, tròng mắt xoay chuyển, lập tức mở miệng," Thất Thất, hôm nay chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, được không?"

Thất Thất cười tủm tỉm gật gật đầu," Được a." Sau đó quay đầu nhìn về phía Bành Vũ cùng Địch Hạo," ba ba, cha nuôi, chúng ta cùng thúc thúc ăn cơm đi."

Bành Vũ gật gật đầu," Được a, dù sao có người mời khách, tôi muốn ăn bữa tiệc lớn!"

Địch Hạo đạp Bành Vũ một cái.

"Ngọa tào! Địch Tiểu Hạo, cậu đá tớ làm gì." Bành Vũ nhìn Địch Hạo, có chút không thể hiểu được.

Địch Hạo ghét bỏ nhìn thoáng qua Bành Vũ,"Chiếm tiện nghi người khác làm gì."

Bành Vũ giật mình nói lớn," Thần của tôi ơi! Lời này có thể từ miệng cậu nói ra sao." Bành Vũ ngoáy ngoáy lỗ tai," từ từ, vừa rồi tớ không nghe lầm sao. Cậu lặp lại câu vừa rồi xem?"

"Cút cho tớ!" Địch Hạo vừa nói một bên lại muốn duỗi chân đá, Bành Vũ ôm Thất Thất nhanh như chớp liền chạy.

Tần Chí dắt Chu Diệu, hướng Địch Hạo mở miệng nói," đi thôi." Thấy Địch Hạo vẫn là có chút không vui, Tần Chí thở dài," Em cũng không muốn làm bọn nhỏ mất hứng đi."

Địch Hạo cúi đầu, liền thấy Chu Diệu mắt trông mong nhìn mình, trừu trừu khóe miệng, liếc liếc mắt một cái Tần Chí —— anh đừng cho là tôi không phát hiện, sau khi anh nói xong đã nháy mắt với tiểu tử này một cái.

Tần Chí nhún vai. Mang theo Chu Diệu hướng phía trước đi đến.

Địch Hạo bất đắc dĩ đi theo Tần Chí —— cậu thật sự không thể làm mọi người mất hứng nếu cự tuyệt lời mời của Tần Chí, ít nhất Thất Thất khẳng định sẽ không cao hứng.

Tần Chí mang theo mọi người đi tới một khách sạn phong cảnh không tồi, thuê một phòng.

"Nơi này đồ ăn cũng không tệ lắm, đặc biệt là đặc sản chỗ này, chút nữa sẽ gọi cho mọi người nếm thử" Tần Chí tiếp nhận thực đơn phục vụ đưa tới, gọi mấy món nổi tiếng ở đây, sau đó đem thực đơn đưa cho ĐỊch Hạo," nhìn xem còn có cái gì muốn ăn, gọi mấy thứ đi."

Địch Hạo bĩu môi, đẩy ra," Đưa Bành Vũ đi, cậu ấy biết tôi thích ăn cái gì."

Tần Chí sắc mặt phát lạnh, sau đó không lên tiếng đem thực đơn đưa cho Bành Vũ.

Bành Vũ tả hữu nhìn nhìn hai người, nghi hoặc hỏi," các ngươi... Có phải hay không cãi nhau?"

"Không có!"

"Không có!"

Trăm miệng một lời trả lời.

Bành Vũ gật gật đầu," quả nhiên cãi nhau."

Thất Thất ăn trái cây Chu DIệu đưa cho, nghe được thì trừng mắt lên nhìn Tần Chí cùng Địch Hạo," ba ba, thúc thúc, hai ngươi cãi nhau sao?"

Địch Hạo lắc đầu, vừa định mở miệng trả lời, liền nghe thấy Tần Chí nói,"Ba cháu chỉ là giận chú, vì chú làm sai."

Thất Thất nhìn Tần Chí, gật gật đầu," nga, như vậy a, không có việc gì, thúc thúc, ba ba nói, làm sai phải xin lỗi, thúc thúc xin lỗi thì ba ba sẽ tha thứ cho chú."

Tần Chí nhéo nhéo mặt Thất Thất tươi cười," Thật không?"

Thất Thất gật gật đầu," đương nhiên, ba ba nói sau khi xin lỗi, còn không tha thứ thì là người nhỏ nhen."

Tần Chí câu môi cười cười, quay đầu nhìn Địch Hạo," Anh xin lỗi em sẽ tha thứ chứ?"

Địch Hạo làm bộ không nghe thấy, duỗi tay cầm lấy một miếng dưa hấu ăn.

Thất Thất nhìn Địch Hạo, lắc đầu," ba ba sao lại không tốt như vậy."

Địch Hạo trừng Thất Thất," tiểu tử thúi, con biết anh ta làm sai chuyện gì sao! Con thế nhưng còn đứng về phía hắn! Ba phí công nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy!"

Bành Vũ cùng Thất Thất tò mò nhìn Địch Hạo," Anh ta ( thúc thúc) làm chuyện gì?"

Địch Hạo nghẹn một chút, ăn một ngụm dưa hấu, tiếp tục giả bộ nghe không thấy.

Thất Thất còn muốn mở miệng khuyên nhủ Địch Hạo, lúc này bên ngoài truyền đến một tiếng thét chói tai —— là tiếng thét của nữ nhân.

Đám người Địch Hạo liếc nhau, bởi vì tiếng thét rất rõ ràng, xem ra gần chỗ bọn họ đã xảy ra chuyện gì, Tần Chí đứng lên, hướng Bành Vũ cùng Địch Hạo nói," Hai người trông bọn nhỏ, tôi đi ra ngoài nhìn xem đã xảy ra chuyện gì." Sau đó liền đi ra ngoài.

Bành Vũ nhìn Địch Hạo," Cậu không đi xem sao? Cậu hiện tại không phải cảnh sát sao."

Địch Hạo nhún nhún vai," mới không cần, chờ Tần Chí trở về nhìn xem đã xảy ra chuyện gì lại nói, không phải chức trách của tớ liền mặc kệ!"

Bành Vũ bĩu môi," Nếu những chuyện cậu có thể quản thì xác suất rất nhỏ, rốt cuộc loại chuyện này cũng không phải thường xuyên phát sinh."

Một lát sau Tần Chí đã trở lại, chẳng qua cau mày, biểu tình có chút không tốt.

Bành Vũ nhìn nhìn Địch Hạo cúi đầu ăn trái cây im lặng không lên tiếng, bất đắc dĩ mở miệng hỏi," đã xảy ra chuyện gì?"

Tần Chí ngồi xuống," đã xảy ra án mạng, có người chết."

Lúc này Địch Hạo cũng ngẩng đầu lên," Ai đã chết?"

Tần Chí nhìn thoáng qua Địch Hạo," hình như là con trai Triệu gia mấy năm gần đây mới phất lên."

Địch Hạo đột nhiên bắt lấy cánh tay Tần Chí," Triệu gia? Anh xác định sao?"

Tần Chí nhìn thoáng qua tay Địch Hạo đang nắm tay mình, mạc danh có chút vui vẻ cùng hơi buồn, vui vẻ là bởi vì Địch Hạo tiếp xúc với mình, buồn là vì Địch Hạo chỉ vì chuyện khác mà vô ý tiếp xúc với mình.

"Hỏi anh đó! Anh mau nói a!" Địch Hạo thu hồi tay vỗ vỗ cái bàn.

"Ách..." Tần Chí quay đầu nhìn Địch Hạo," Em hỏi Triệu gia làm gì?"

"Cùng án tử gần nhất của tôi có liên quan." Địch Hạo trả lời nói.

" Em gần đây nhận án tử gì?" Bành Vũ thò qua tới hỏi.

Địch Hạo đẩy đầu Bành Vũ ra," Cậu không biết chuyện gần đây xảy ra với Triệu gia sao?"

Tần Chí nghĩ nghĩ," Anh nghe nói con trai Triệu gia mới chết này, khoảng thời gian trước vợ cậu ta cũng đã chết, hình như còn là mang thai ở bệnh viện chết."

Địch Hạo vỗ tay một cái," chính là Triệu gia này... Không được, tôi phải gọi cho Khâu Viễn, làm anh ta nhận án mạng này, có lẽ có quan hệ với án tử của chúng ta không biết chừng." Nói xong liền móc di động ra bát điện thoại qua đi.

Bành Vũ ở một bên thổn thức," ai u, tạo nghiệt a, vợ vừa mới chết không bao lâu, còn có tâm tình đến khách sạn ăn cơm, nghe tiếng thét chói tai của nữ nhân vừa rồi, không lẽ là tình nhân của hắn đi"

Tần Chí gật gật đầu " Quan hệ với hắn hình như rất thân mật."

Bành Vũ thò lại gần hỏi Tần Chí," Anh nhìn thấy nam nhân kia chết thế nào?"

Tần Chí lắc đầu," không nhìn được, tôi chỉ ở bên ngoài hỏi rõ sự tình, bên trong không biết tình huống cụ thể như thế nào."

Tần Chí vừa mới dứt lời, liền nghe thấy" phanh" một tiếng, nguyên lai là Địch Hạo đập bàn một cái đi ra ngoài," không được, tôi muốn đi nhìn xem." Sau đó liền đẩy cửa ra đi ra ngoài.

Bành Vũ chớp chớp mắt, hỏi Tần Chí,"Sao cậu ấy lại năng nổi đi tra án như vậy? Trước kia thực lười."

Tần Chí nghĩ nghĩ," Cậu biết lần này Địch Hạo tra án gì sao?"

Bành Vũ lắc đầu," không biết, tôi gần đây bận muốn chết, thật lâu không liên hệ Địch Tiểu Hạo."

Tần Chí đứng lên liền đi ra ngoài," đại khái cùng thai phụ có quan hệ đi." Đi đến cạnh cửa, Tần Chí đột nhiên quay đầu lại đối Bành Vũ nói," vội cũng tốt, cậu tìm việc cho mình để làm đi." Sau đó liền đi ra cửa.

Bành Vũ nghi hoặc quay đầu, nhìn Thất Thất cùng Chu Diệu," Lời anh ta mới rồi là có ý tứ gì?"

Thất Thất cùng Chu Diệu nhất trí lắc đầu.

Địch Hạo vừa ra đi liền thấy ghế lô bên cạnh không xa nơi đó vây quanh rất nhiều người, trên dưới lục tìm bóp tiền của mình, rốt cuộc tìm được thẻ cảnh sát Lâm Du cho cậu, vì thế cầm đi lên," khụ khụ, phiền một chút, tôi là cảnh sát."

Một bên một người một thân tây trang đang chấn an mọi người, đại khái là giám đốc khách sạn, lúc này nghe Địch Hạo nói như vậy, không khỏi nhìn Địch Hạo liếc mắt một cái, thấy trên tay Địch Hạo đích xác có thẻ, vì thế liền đi qua," Chào anh, xưng hô như thế nào?" Sau đó còn hướng phía sau Địch Hạo nhìn nhìn.

Địch Hạo vẫy vẫy tay," tôi là hôm nay tới đây ăn cơm, trong chốc lát sẽ có cảnh sát lại đây, tôi đến xem trước hiện trường vụ án, anh kêu tôi Địch cảnh sát là được."

Giám đốc gật gật đầu," Địch cảnh sát, mời đi theo tôi."

Lúc này đám người đã bị bảo an đưa đi rất nhiều, cửa ghế lô đóng lại để bảo hộ hiện trường vụ án không bị phá hư, một nữ nhân ngồi la liệt trên mặt đất ăn mặc thời thượng đang khóc lóc, bên cạnh còn hai bảo an đang đứng.

Địch Hạo chỉ chỉ nữ nhân kia," Cô ấy là ai?"

"Nga, cô ấy ở bên cạnh Triệu tiên sinh lúc chết." Giám đốc mở miệng nói.

"Triệu tiên sinh chính là người chết?"

Giám đốc gật gật đầu," ân, lúc chúng tôi lại đây, Triệu tiên sinh đã chết, nữ nhân này liền ở một bên sợ tới mức khóc ngất, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chúng ta sợ Triệu tiên sinh chết cùng cô ấy có quan hệ, vì thế liền phái hai bảo an trông cô ấy."

Địch Hạo gật gật đầu," ân, cô ta là người tình nghi số một, các anh làm như vậy là đúng, cảm ơn anh a."

Giám đốc cười cười," không có việc gì, không có việc gì, Địch cảnh sát, anh muốn vào xem một chút sao?"

"Ân." Địch Hạo gật gật đầu, đẩy ra cửa trong phòng, cảnh tượng bên trong làm Địch Hạo không khỏi nhíu mày —— liền thấy trên mặt đất một nam nhân trẻ tuổi đang nằm, người nam nhân này cầm trên tay một cây đao, cầm chuôi đao, mũi đao cắm vào ngực trái của mình, trên người còn có những vết thương khác, trên mặt đất một bãi máu, nhìn dáng vẻ hình như là tự sát, nhưng trên mặt nam nhân lại có biểu tình kinh sợ, đôi mắt cũng trợn trừng, thế nào cũng không giống tự mình đâm mình, hơn nữa cho dù muốn tự sát cũng sẽ không tới khách sạn.

Lúc này Địch Hạo cảm giác bả vai bị người vỗ vỗ, quay đầu nhìn lại, là Tần Chí tới.

Tần Chí nhìn thoáng qua tình huống trong phòng, sắc mặt không có gì biến hóa, chỉ là đối Địch Hạo nói," trong chốc lát đem chuyện ở đây trước giao cho Khâu Viễn, tôi mang mọi người đến nơi khác ăn cơm, cơm nước xong lại suy xét vụ án."

Địch Hạo gật gật đầu.

Chờ Khâu Viễn mang theo người tới lúc sau, Địch Hạo chỉ chỉ nữ nhân ngồi trên mặt đất," trước đem cô ấy mang về trong cục, tôi xem cô ấy có chút bị dọa sợ, để cô ấy nghỉ một buổi tối, ngày mai chúng ta sẽ thẩm vẫn."

Viêm Minh lúc này mở miệng," tôi có thể ngày mai mới nghiệm thi không?"

Địch Hạo nheo lại đôi mắt," nếu cậu có thể đảm bảo ngày mai vẫn giữ được manh mối toàn diện nhất, thì có thể."

Viêm Minh bất đắc dĩ nói," tôi sớm muộn gì cũng mệt chết."

Bởi vì cách chết như thế này chắc chắn không bình thường, nếu không lập tức nghiệm thi, có lẽ sẽ có manh mối biến mất, cho nên yêu cầu Viêm Minh mau chóng nghiệm thi, tra tìm manh mối.

Từ Tử Hạo lúc này đi tới hỏi," Địch đại ca, anh còn chăm sóc Thất Thấ, ăn xong cũng không cần tới cục cảnh sát, chúng tôi thu thập manh mối ở đây xong cũng sẽ về, ngày mai lại thảo luận."

Địch Hạo nghĩ nghĩ, gật gật đầu," Được rồi, ngày mai lại nói." Sau đó nhìn về phía Viêm Minh, vỗ vỗ bờ vai của hắn," Nhưng cậu thì phải nhanh giải quyết mọi chuyện."

Viêm Minh mắt trợn trắng," tôi sớm muộn gì cũng bãi công."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện