Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ
Quyển 1 - Chương 61: Tượng vàng nuôi tiểu quỷ
Địch Hạo cau mày, cúi đầu hỏi," Là sao?"
Thất Thất vừa định trả lời, lúc này có một tiếng gọi từ phía sau truyền đến," Hạo Hạo."
Thất Thất ngẩn người, quay đầu lại nhìn ——là Tần Chí thúc thúc tới, Thất Thất lại quay đầu nhìn ba ba của mình, mân mê cằm, Hạo Hạo là gọi baba sao?
Địch Hạo bĩu môi, Chu Diệu đứng lên gọi," biểu thúc."
Tần Chí gật gật đầu, xoa đầu Chu DIệu, sau đó nhìn về phía Thất Thất cùng Địch Hạo, đây là lần gặp mặt kể từ khi hắn biết Thất Thất rất giống mình hồi nhỏ, vừa rồi từ xa đi tới, liền thấy Địch Hạo cùng Thất Thất, trong lòng khó tránh khỏi có nhiều suy nghĩ, nhất thời khống chế không được nên gọi Hạo Hạo, mà sau khi đi vào nhìn Thất Thất, nghĩ đến trước đó thấy ảnh chụp lúc nhỏ của mình, cho dù Tần Chí không nghĩ đến việc đi tìm hiểu lý do, lúc này trong lòng cũng khó bình tâm được —— bởi vì thật sự là quá giống, trong đầu hắn lại xuất hiện ý tưởng hoang đường mình từng nghĩ.
Lúc này mẹ của đứa trẻ từ phòng bệnh đi ra, nữ nhân kia sau khi nhìn rõ Tần Chí có chút sửng sốt, sau đó hướng về phía Tần Chí gật gật đầu," không nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp Tần tiên sinh."
Tần Chí gật gật đầu, không nói chuyện, nữ nhân kia đương nhiên không có ý định tiếp tục nói chuyện, xoay người đi tìm bác sĩ.
Thất Thất gãi gãi đầu, ngẩng đầu hỏi Tần Chí," Thúc thúc quen dì đó sao?"
Tần Chí lập tức lắc đầu," không quen."
"Ai?" Thất thất kinh ngạc nhìn Tần Chí.
Tần Chí giải thích nói," Có lẽ cô ấy từng gặp qua chú, nhưng mà chú khẳng định chưa từng gặp cô ấy."
Nếu Tần Chí đã tới, Địch Hạo cũng không tiếp tục ở lại bệnh viện đợi nữa. Sau khi tạm biệt Ôn Ngọc, liền mang theo Thất Thất rời khỏi bệnh viện. Tần Chí dắt Chu Diệu đi ở phía sau Địch Hạo, một bên nhìn bóng dáng của Địch Hạo và Thất Thất, một bên không biết suy nghĩ cái gì.
Đi đến bên ngoài bệnh viện, Tần Chí nhìn Địch Hạo lập tức phải rời khỏi, rốt cuộc nhịn không được gọi Địch Hạo," Hạo Hạo..."
Địch Hạo dừng lại bước chân, quay đầu lại trừng mắt nhìn Tần Chí, Thất Thất cũng quay đầu lại nhìn hai người.
"Làm gì? Có việc mau nói!" Địch Hạo không kiên nhẫn nói.
"Ách..." Kỳ thật Tần Chí cũng không có gì muốn nói, không biết vì cái gì, chính là muốn giữ Địch Hạo mà thôi.
"Thất Thất." Lúc này Chu Diệu mở miệng.
Thất Thất nghiêng đầu," làm sao vậy? Diệu Diệu ca ca."
"Mấy ngày nữa là sinh nhật ông cố của anh, em cũng tới được không, đêm qua ông bà cố nói với anh muốn mời em tới." Chu Diệu chờ mong nhìn Thất Thất.
"Ngô..." Thất Thất muốn đồng ý, nhưng là vẫn ngẩng đầu nhìn ba ba, dò hỏi ý kiến," Ba có đi cùng con không?"
Địch Hạo cúi đầu nhìn Thất Thất," Con muốn đi?"
Lúc này Tần Chí ngồi xổm xuống đối mặt với Thất Thất," Thất Thất, là sinh nhật ông nội chú, con tới được không?" Tần Chí cầm tay nhỏ của Thất Thất hỏi.
Thất Thất cười tủm tỉm nhìn Tần Chí "Ba cũng có thể đi cùng sao ạ?"
Tần Chí xoa đầu Thất Thất," Ba con tất nhiên cũng có thể đi, nhưng mà..." Tần Chí nhìn thoáng qua Địch Hạo, sau đó cùng Thất Thất nói," Không biết ba có đồng ý hay không."
Thất Thất lập tức gật đầu," Đồng ý a, THất THất đi đâu ba sẽ đi theo đó"
Địch Hạo đỡ trán —— tên tiểu tử thúi này sẽ có ngày bán ba nó mất.
Tần Chí cười cười, sau đó đứng lên," Diệu Diệu mời Thất Thất, em nên dẫn con tới đó thôi, lần trước sau khi gặp nhau, ông bà nội cũng rất thích em, hy vọng em có thể tham dự buổi lễ mừng thọ." Tần Chí nói dối mắt cũng không chớp.
Địch Hạo hồ nghi nhìn Tần Chí, nghĩ đến phải đi tham gia tiệc sinh nhật của ông nội Tần Chí, còn mang theo Thất Thất, trong lòng có chút phức tạp cùng khó xử, vốn dĩ muốn rời xa người kia, kết quả lại càng ngày càng gần.
Về đến nhà, Địch Hạo bế Thất Thất, đem bé đặt trên ghế sô pha, còn mình thì ngồi đối diện nhìn Thất THất.
Thất Thất cầm chó bông nhỏ làm bằng nhung kế bên lên, muốn đem nó ôm vào trong ngực.
"Buông, không được ôm, con nghiêm túc kiểm điểm cho ba." Địch Hạo khoanh tay trước ngực nói.
Thất Thất mếu máo, buông chú chó nhỏ.
Đôi tay đan vào nhau, cúi đầu nghịch ngón tay.
Nhìn Thất Thất nén mình trên ghế sô pha cúi đầu đáng thương, Địch Hạo có chút mềm lòng, nhưng là nghĩ đến chuyện hôm nay, nhíu nhíu mày, vẫn hạ quyết tâm," Con đem chuyện ở trường hôm nay kể rõ ràng cho ba"
Thất Thất ngẩng đầu nhìn thoáng qua Địch Hạo, sau đó nhỏ giọng kể mọi chuyện hôm nay xảy ra.
"Đứa trẻ mặc hắc y?" Địch Hạo nghi hoặc hỏi," Con cảm giác được hơi thở xa lạ trên người đứa trẻ ấy?"
Thất Thất gật gật đầu.
Địch Hạo nhìn Thất Thất mếu vẻ mặt ủy khuất, rốt cuộc nhịn không được thở dài một hơi, sau đó đến bên người Thất Thất, đem bé ôm vào trong lòng ngực, vỗ vỗ lưng Thất Thất,"Ba ba biết lần này không phải con sai, chỉ là trùng hợp đụng phải loại chuyện này mà thôi, nhưng là con phải biết rằng, mình có thể làm được cái gì không làm được cái gì, mọi việc phải tự lượng sức của mình, đừng để ba ba lo lắng được không? Đứa trẻ mặc hắc y kia so với con mạnh hơn rất nhiều, hắn may mắn không có ác ý, nhưng lỡ như hắn có thì sao?"
Thất Thất ngẩng đầu sờ mặt Địch Hạo," Ba ba đừng giận, là Thất Thất hành động lỗ mãng"
Địch Hạo thở dài," cũng không phải nói con lỗ mãng, rốt cuộc lúc ấy con cũng không biết rõ xảy ra chuyện gì, cũng không thể mặc kệ tiểu nam hài nằm trên mặt đất kia, ba ba chỉ là lo lắng cho con, thể chất của con..." Nói nơi này, Địch Hạo lảng tránh một chút, sau đó tiếp tục nói," tóm lại, về sau nếu như con một mình gặp loại chuyện như vậy phải bình tâm, hành động cẩn thận."
Thất Thất gật gật đầu," con đã biết, ba ba, con hứa với ba."
Địch Hạo nhéo má Thất Thất," Con chỉ cần chắc chắn lúc đó nhớ rõ là được."
Cũng không biết Từ Tử Hạo dùng cách gì, ngày hôm sau liền mời được nữ nhân kia tới cục, Tiêu Kiền vẫn còn tiếp tục theo dõi Triệu Âu. Có lẽ do bọn họ đột nhiên tới biệt thự, cho nên sau khi họ rời đi Triệu Âu đột nhiên không có động tĩnh gì, xem ra rất cẩn.
Nữ nhân ở trong phòng thẩm vấn nhìn sắc mặt có vẻ tốt hơn so với lúc trước một ít.
Địch Hạo ngoài phòng thẩm vấn trộm hỏi Từ Tử Hạo, rốt cuộc sao có thể gọi cô ta tới đây.
Từ Tử Hạo nhướng mày, đặc biệt đắc ý vươn hai ngón tay," Tôi nói với ô ta hai câu."
"Hai câu gì?" Khâu Viễn cảm thấy hứng thú hỏi.
"Tôi nói với cô ta, nếu không muốn bị Triệu Âu trả thù, liền đem những chuyện mình biết nói rõ với chúng ta, đến lúc đó chúng ta tự nhiên sẽ phái người bảo hộ sự an toàn của cô ấy." Từ Tử Hạo lắc đầu," ngày hôm qua không phải chúng ta đoán thứ cô ta tìm là cùng một thứ với Triệu Âu tìm sao, hơn nữa sau khi chúng ta tới cô ta cũng không muốn tìm nữa, nhưng trước đó cô ta tới biệt thự Triệu Âu cũng ở đó, cô ta khẳng định cũng không muốn tìm đồ vật trước mặt Triệu Âu, nếu không tại sao lúc chúng ta đi vào cô ta vẫn chưa lấy được thứ gì, vì thế tôi liền nghĩ cô ta có chuyện gì không muốn để Triệu Âu biết, cho nên mới muốn lấy thứ đó lại."
Địch Hạo vỗ vỗ bả vai Từ Tử Hạo," thông minh, nữ nhân này cân nhắc kĩ lưỡng, vì an toàn của mình, khẳng định vẫn là thấy cảnh sát đáng tin cậy, như vậy còn không khai mọi chuyện với chúng ta
Từ Tử Hạo gật gật đầu," đó là tất nhiên."
Khâu Viễn đạp hắn một chân," được rồi, nhiệm vụ hoàn thành, nhanh đi tìm Tiêu Kiền theo dõi Triệu Âu đi!"
Từ Tử Hạo xoa xoa mông, khinh bỉ nhìn Khâu Viễn," đội trưởng, anh dùng xong liền vứt bỏ em."
"Lăn."
Khâu Viễn còn muốn đá them một cái, Từ Tử Hạo nhanh như chớp liền chạy.
Địch Hạo cười lắc đầu, đem Khâu Viễn kéo vào phòng thẩm vấn
Khâu Viễn gõ gõ cái bàn, nói thẳng vào vấn đề," Đem những chuyện lần trước cô chưa nói khai ra hết đi."
Nữ nhân ngẩng đầu, có chút khẩn trương nắm chặt cạnh bàn," Mấy anh muốn biết cái gì? Kỳ thật những gì tôi biết cũng không liên quan đến vụ an, Triệu Dương thật sự không phải tôi hại chết."
Địch Hạo nhướng mày," Triệu Dương không phải cô hại chết, vậy vợ và con hắn thì sao?"
Địch Hạo lời nói vừa ra, nữ nhân sắc mặt lập tức liền trắng bệch, cô ta lắc đầu liên tục," không... Không phải tôi, tôi... Tôi không phải cố ý, tôi không nghĩ tới..."
Khâu Viễn nhíu mày," rốt cuộc sao lại thế này, nói rõ ràng."
Nữ nhân điều chỉnh cảm xúc, mở miệng giải thích nói.
Nữ nhân này là tình nhân Triệu Dương nuôi bên mình, sau khi Triệu Dương kết hôn vẫn đi theo hắn, Triệu Dương rất thương cô ta, còn cùng cô ta ở biệt thự ngoài thành, có một ngày cô ta đột nhiên phát hiện Triệu Dương cúng một thứ trong phòng. Trong một ngăn tủ ở thư phòng, có một pho tượng trẻ con bằng vàng, phía trước là lư hương, cô vốn dĩ cảm thấy không có gì, nhưng ở kệ phía trước pho tượng có kẹp rất nhiều giấy, cô liền cầm lên nhìn, phát hiện trên đó đều là những nguyện vọng của Triệu Dương.
Nữ nhân nói tới đây liền khóc," Tôi chỉ là... chỉ là nhất thời bị quỷ ám, bởi vì Triệu Dương nói hắn không thích người vợ hiện tại của mình, lại không có biện pháp ly hôn, hơn nữa cô ấy còn mang thai con hắn, Triệu Dương liền càng không thể ly hôn... Tôi chỉ là muốn cô ấy rời khỏi Triệu Dương, chỉ cần cô ấy không thể sinh hài tử... Cho nên tôi liền viết nguyện vọng của mình trên giấy... Tôi thật sự không nghĩ tới nó sẽ được thực hiện, càng không nghĩ đến cô ấy sẽ chết, thật sự, các ngươi tin tưởng tôi." Nữ nhân khóc lóc nhìn hai người.
Địch Hạo lắc đầu, thở dài một tiếng," Cho nên lần này cô tới biệt thự để lấy tờ giấy cô đã ghi nguyện vọng lên? Vậy cô vốn nên tới lấy sau khi vợ Triệu Dương chết, tại sao lại đợi sau khi Triệu Dương chết mới đến lấy?"
Nữ nhân khụt khịt nói," Sau khi vợ Triệu Dương chết tôi đã muốn lấy, nhưng thật sự tôi không tin mấy chuyện thần quái như vậy, tôi chỉ cảm thấy chuyện này là trùng hợp, vợ của Triệu Dương sao có thể vì một tờ giấy nguyện vọng của tôi mà... Cho nên tôi cũng không để ý chuyện này, nhưng mà lúc Triệu Dương chết..." Nữ nhân nói nói tới đây sắc mặt có chút khó coi," tôi không thể tin được thứ mình đã nhìn thấy... tôi... tôi rất sợ."
Khâu Viễn nheo lại đôi mắt," Cô nhìn thấy gì?"
Nữ nhân lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói," lúc ấy tôi và Triệu Dương ở trong phòng, vốn dĩ đang nói chuyện rất tốt, nhưng Triệu Dương đột nhiên biểu tình sợ hãi, giống như anh ấy thấy được thứ gì đáng sợ lắm, anh ấy một bên kêu đừng tới đây một bên phất tay. lúc ấy tôi cũng rất sợ, chỉ có thể đứng ngốc tại chỗ nhìn anh ấy. Lúc đó anh ấy cúi đầu nhìn xuống mặt đất giống như có thứ gì đó đang bò về phía anh ấy, tôi hỏi anh ấy làm sao vậy, anh ấy nói với tôi có trẻ con. Nhưng mà tôi cái gì cũng không thấy, sau đó anh ấy đột nhiên cầm dao gọt trái cây lên, tôi sợ hãi hét lên trốn phía đối diện anh ấy. Kết quả... Anh ấy giống như trúng tà, bắt đầu tự đâm mình, nhưng mà vẻ mặt của anh ấy giống như bị khống chế... Đặc biệt điên cuồng... Sau khi Triệu Dương chết, tôi rất sợ, nghĩ tới anh ấy có nhắc đến trẻ con, tôi liền nghĩ tới tờ giấy nguyện vọng tôi đã đặt dưới tượng vàng, tôi sợ có chuyện không hay xảy ra trên người mình, tôi cũng sợ người nhà Triệu Dương phát hiện tờ giấy kia, đem mọi chuyện truy cứu lên người tôi, cho nên, tôi mới muốn về lấy nó."
Nữ nhân nói xong, Địch Hạo cùng Khâu Viễn đều có chút trầm mặc, sau một lúc lâu, nữ nhân mở miệng hỏi," chẳng lẽ thật sự bởi vì một cái ước nguyện của tôi, nữ nhân kia liền... Loại chuyện này thực sự xảy ra sao?"
Địch Hạo nhìn thoáng qua nữ nhân, nhướng mày," nếu tôi không đoán sai, bức tượng vàng đó của Triệu Dương là để dưỡng tiểu quỷ. Nói cách khác, hắn dưỡng tiểu quỷ, hắn phái trao đổi với nó để đạt được ước nguyện, cô lúc ấy đã trao đổi cái gì?"
Thất Thất vừa định trả lời, lúc này có một tiếng gọi từ phía sau truyền đến," Hạo Hạo."
Thất Thất ngẩn người, quay đầu lại nhìn ——là Tần Chí thúc thúc tới, Thất Thất lại quay đầu nhìn ba ba của mình, mân mê cằm, Hạo Hạo là gọi baba sao?
Địch Hạo bĩu môi, Chu Diệu đứng lên gọi," biểu thúc."
Tần Chí gật gật đầu, xoa đầu Chu DIệu, sau đó nhìn về phía Thất Thất cùng Địch Hạo, đây là lần gặp mặt kể từ khi hắn biết Thất Thất rất giống mình hồi nhỏ, vừa rồi từ xa đi tới, liền thấy Địch Hạo cùng Thất Thất, trong lòng khó tránh khỏi có nhiều suy nghĩ, nhất thời khống chế không được nên gọi Hạo Hạo, mà sau khi đi vào nhìn Thất Thất, nghĩ đến trước đó thấy ảnh chụp lúc nhỏ của mình, cho dù Tần Chí không nghĩ đến việc đi tìm hiểu lý do, lúc này trong lòng cũng khó bình tâm được —— bởi vì thật sự là quá giống, trong đầu hắn lại xuất hiện ý tưởng hoang đường mình từng nghĩ.
Lúc này mẹ của đứa trẻ từ phòng bệnh đi ra, nữ nhân kia sau khi nhìn rõ Tần Chí có chút sửng sốt, sau đó hướng về phía Tần Chí gật gật đầu," không nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp Tần tiên sinh."
Tần Chí gật gật đầu, không nói chuyện, nữ nhân kia đương nhiên không có ý định tiếp tục nói chuyện, xoay người đi tìm bác sĩ.
Thất Thất gãi gãi đầu, ngẩng đầu hỏi Tần Chí," Thúc thúc quen dì đó sao?"
Tần Chí lập tức lắc đầu," không quen."
"Ai?" Thất thất kinh ngạc nhìn Tần Chí.
Tần Chí giải thích nói," Có lẽ cô ấy từng gặp qua chú, nhưng mà chú khẳng định chưa từng gặp cô ấy."
Nếu Tần Chí đã tới, Địch Hạo cũng không tiếp tục ở lại bệnh viện đợi nữa. Sau khi tạm biệt Ôn Ngọc, liền mang theo Thất Thất rời khỏi bệnh viện. Tần Chí dắt Chu Diệu đi ở phía sau Địch Hạo, một bên nhìn bóng dáng của Địch Hạo và Thất Thất, một bên không biết suy nghĩ cái gì.
Đi đến bên ngoài bệnh viện, Tần Chí nhìn Địch Hạo lập tức phải rời khỏi, rốt cuộc nhịn không được gọi Địch Hạo," Hạo Hạo..."
Địch Hạo dừng lại bước chân, quay đầu lại trừng mắt nhìn Tần Chí, Thất Thất cũng quay đầu lại nhìn hai người.
"Làm gì? Có việc mau nói!" Địch Hạo không kiên nhẫn nói.
"Ách..." Kỳ thật Tần Chí cũng không có gì muốn nói, không biết vì cái gì, chính là muốn giữ Địch Hạo mà thôi.
"Thất Thất." Lúc này Chu Diệu mở miệng.
Thất Thất nghiêng đầu," làm sao vậy? Diệu Diệu ca ca."
"Mấy ngày nữa là sinh nhật ông cố của anh, em cũng tới được không, đêm qua ông bà cố nói với anh muốn mời em tới." Chu Diệu chờ mong nhìn Thất Thất.
"Ngô..." Thất Thất muốn đồng ý, nhưng là vẫn ngẩng đầu nhìn ba ba, dò hỏi ý kiến," Ba có đi cùng con không?"
Địch Hạo cúi đầu nhìn Thất Thất," Con muốn đi?"
Lúc này Tần Chí ngồi xổm xuống đối mặt với Thất Thất," Thất Thất, là sinh nhật ông nội chú, con tới được không?" Tần Chí cầm tay nhỏ của Thất Thất hỏi.
Thất Thất cười tủm tỉm nhìn Tần Chí "Ba cũng có thể đi cùng sao ạ?"
Tần Chí xoa đầu Thất Thất," Ba con tất nhiên cũng có thể đi, nhưng mà..." Tần Chí nhìn thoáng qua Địch Hạo, sau đó cùng Thất Thất nói," Không biết ba có đồng ý hay không."
Thất Thất lập tức gật đầu," Đồng ý a, THất THất đi đâu ba sẽ đi theo đó"
Địch Hạo đỡ trán —— tên tiểu tử thúi này sẽ có ngày bán ba nó mất.
Tần Chí cười cười, sau đó đứng lên," Diệu Diệu mời Thất Thất, em nên dẫn con tới đó thôi, lần trước sau khi gặp nhau, ông bà nội cũng rất thích em, hy vọng em có thể tham dự buổi lễ mừng thọ." Tần Chí nói dối mắt cũng không chớp.
Địch Hạo hồ nghi nhìn Tần Chí, nghĩ đến phải đi tham gia tiệc sinh nhật của ông nội Tần Chí, còn mang theo Thất Thất, trong lòng có chút phức tạp cùng khó xử, vốn dĩ muốn rời xa người kia, kết quả lại càng ngày càng gần.
Về đến nhà, Địch Hạo bế Thất Thất, đem bé đặt trên ghế sô pha, còn mình thì ngồi đối diện nhìn Thất THất.
Thất Thất cầm chó bông nhỏ làm bằng nhung kế bên lên, muốn đem nó ôm vào trong ngực.
"Buông, không được ôm, con nghiêm túc kiểm điểm cho ba." Địch Hạo khoanh tay trước ngực nói.
Thất Thất mếu máo, buông chú chó nhỏ.
Đôi tay đan vào nhau, cúi đầu nghịch ngón tay.
Nhìn Thất Thất nén mình trên ghế sô pha cúi đầu đáng thương, Địch Hạo có chút mềm lòng, nhưng là nghĩ đến chuyện hôm nay, nhíu nhíu mày, vẫn hạ quyết tâm," Con đem chuyện ở trường hôm nay kể rõ ràng cho ba"
Thất Thất ngẩng đầu nhìn thoáng qua Địch Hạo, sau đó nhỏ giọng kể mọi chuyện hôm nay xảy ra.
"Đứa trẻ mặc hắc y?" Địch Hạo nghi hoặc hỏi," Con cảm giác được hơi thở xa lạ trên người đứa trẻ ấy?"
Thất Thất gật gật đầu.
Địch Hạo nhìn Thất Thất mếu vẻ mặt ủy khuất, rốt cuộc nhịn không được thở dài một hơi, sau đó đến bên người Thất Thất, đem bé ôm vào trong lòng ngực, vỗ vỗ lưng Thất Thất,"Ba ba biết lần này không phải con sai, chỉ là trùng hợp đụng phải loại chuyện này mà thôi, nhưng là con phải biết rằng, mình có thể làm được cái gì không làm được cái gì, mọi việc phải tự lượng sức của mình, đừng để ba ba lo lắng được không? Đứa trẻ mặc hắc y kia so với con mạnh hơn rất nhiều, hắn may mắn không có ác ý, nhưng lỡ như hắn có thì sao?"
Thất Thất ngẩng đầu sờ mặt Địch Hạo," Ba ba đừng giận, là Thất Thất hành động lỗ mãng"
Địch Hạo thở dài," cũng không phải nói con lỗ mãng, rốt cuộc lúc ấy con cũng không biết rõ xảy ra chuyện gì, cũng không thể mặc kệ tiểu nam hài nằm trên mặt đất kia, ba ba chỉ là lo lắng cho con, thể chất của con..." Nói nơi này, Địch Hạo lảng tránh một chút, sau đó tiếp tục nói," tóm lại, về sau nếu như con một mình gặp loại chuyện như vậy phải bình tâm, hành động cẩn thận."
Thất Thất gật gật đầu," con đã biết, ba ba, con hứa với ba."
Địch Hạo nhéo má Thất Thất," Con chỉ cần chắc chắn lúc đó nhớ rõ là được."
Cũng không biết Từ Tử Hạo dùng cách gì, ngày hôm sau liền mời được nữ nhân kia tới cục, Tiêu Kiền vẫn còn tiếp tục theo dõi Triệu Âu. Có lẽ do bọn họ đột nhiên tới biệt thự, cho nên sau khi họ rời đi Triệu Âu đột nhiên không có động tĩnh gì, xem ra rất cẩn.
Nữ nhân ở trong phòng thẩm vấn nhìn sắc mặt có vẻ tốt hơn so với lúc trước một ít.
Địch Hạo ngoài phòng thẩm vấn trộm hỏi Từ Tử Hạo, rốt cuộc sao có thể gọi cô ta tới đây.
Từ Tử Hạo nhướng mày, đặc biệt đắc ý vươn hai ngón tay," Tôi nói với ô ta hai câu."
"Hai câu gì?" Khâu Viễn cảm thấy hứng thú hỏi.
"Tôi nói với cô ta, nếu không muốn bị Triệu Âu trả thù, liền đem những chuyện mình biết nói rõ với chúng ta, đến lúc đó chúng ta tự nhiên sẽ phái người bảo hộ sự an toàn của cô ấy." Từ Tử Hạo lắc đầu," ngày hôm qua không phải chúng ta đoán thứ cô ta tìm là cùng một thứ với Triệu Âu tìm sao, hơn nữa sau khi chúng ta tới cô ta cũng không muốn tìm nữa, nhưng trước đó cô ta tới biệt thự Triệu Âu cũng ở đó, cô ta khẳng định cũng không muốn tìm đồ vật trước mặt Triệu Âu, nếu không tại sao lúc chúng ta đi vào cô ta vẫn chưa lấy được thứ gì, vì thế tôi liền nghĩ cô ta có chuyện gì không muốn để Triệu Âu biết, cho nên mới muốn lấy thứ đó lại."
Địch Hạo vỗ vỗ bả vai Từ Tử Hạo," thông minh, nữ nhân này cân nhắc kĩ lưỡng, vì an toàn của mình, khẳng định vẫn là thấy cảnh sát đáng tin cậy, như vậy còn không khai mọi chuyện với chúng ta
Từ Tử Hạo gật gật đầu," đó là tất nhiên."
Khâu Viễn đạp hắn một chân," được rồi, nhiệm vụ hoàn thành, nhanh đi tìm Tiêu Kiền theo dõi Triệu Âu đi!"
Từ Tử Hạo xoa xoa mông, khinh bỉ nhìn Khâu Viễn," đội trưởng, anh dùng xong liền vứt bỏ em."
"Lăn."
Khâu Viễn còn muốn đá them một cái, Từ Tử Hạo nhanh như chớp liền chạy.
Địch Hạo cười lắc đầu, đem Khâu Viễn kéo vào phòng thẩm vấn
Khâu Viễn gõ gõ cái bàn, nói thẳng vào vấn đề," Đem những chuyện lần trước cô chưa nói khai ra hết đi."
Nữ nhân ngẩng đầu, có chút khẩn trương nắm chặt cạnh bàn," Mấy anh muốn biết cái gì? Kỳ thật những gì tôi biết cũng không liên quan đến vụ an, Triệu Dương thật sự không phải tôi hại chết."
Địch Hạo nhướng mày," Triệu Dương không phải cô hại chết, vậy vợ và con hắn thì sao?"
Địch Hạo lời nói vừa ra, nữ nhân sắc mặt lập tức liền trắng bệch, cô ta lắc đầu liên tục," không... Không phải tôi, tôi... Tôi không phải cố ý, tôi không nghĩ tới..."
Khâu Viễn nhíu mày," rốt cuộc sao lại thế này, nói rõ ràng."
Nữ nhân điều chỉnh cảm xúc, mở miệng giải thích nói.
Nữ nhân này là tình nhân Triệu Dương nuôi bên mình, sau khi Triệu Dương kết hôn vẫn đi theo hắn, Triệu Dương rất thương cô ta, còn cùng cô ta ở biệt thự ngoài thành, có một ngày cô ta đột nhiên phát hiện Triệu Dương cúng một thứ trong phòng. Trong một ngăn tủ ở thư phòng, có một pho tượng trẻ con bằng vàng, phía trước là lư hương, cô vốn dĩ cảm thấy không có gì, nhưng ở kệ phía trước pho tượng có kẹp rất nhiều giấy, cô liền cầm lên nhìn, phát hiện trên đó đều là những nguyện vọng của Triệu Dương.
Nữ nhân nói tới đây liền khóc," Tôi chỉ là... chỉ là nhất thời bị quỷ ám, bởi vì Triệu Dương nói hắn không thích người vợ hiện tại của mình, lại không có biện pháp ly hôn, hơn nữa cô ấy còn mang thai con hắn, Triệu Dương liền càng không thể ly hôn... Tôi chỉ là muốn cô ấy rời khỏi Triệu Dương, chỉ cần cô ấy không thể sinh hài tử... Cho nên tôi liền viết nguyện vọng của mình trên giấy... Tôi thật sự không nghĩ tới nó sẽ được thực hiện, càng không nghĩ đến cô ấy sẽ chết, thật sự, các ngươi tin tưởng tôi." Nữ nhân khóc lóc nhìn hai người.
Địch Hạo lắc đầu, thở dài một tiếng," Cho nên lần này cô tới biệt thự để lấy tờ giấy cô đã ghi nguyện vọng lên? Vậy cô vốn nên tới lấy sau khi vợ Triệu Dương chết, tại sao lại đợi sau khi Triệu Dương chết mới đến lấy?"
Nữ nhân khụt khịt nói," Sau khi vợ Triệu Dương chết tôi đã muốn lấy, nhưng thật sự tôi không tin mấy chuyện thần quái như vậy, tôi chỉ cảm thấy chuyện này là trùng hợp, vợ của Triệu Dương sao có thể vì một tờ giấy nguyện vọng của tôi mà... Cho nên tôi cũng không để ý chuyện này, nhưng mà lúc Triệu Dương chết..." Nữ nhân nói nói tới đây sắc mặt có chút khó coi," tôi không thể tin được thứ mình đã nhìn thấy... tôi... tôi rất sợ."
Khâu Viễn nheo lại đôi mắt," Cô nhìn thấy gì?"
Nữ nhân lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói," lúc ấy tôi và Triệu Dương ở trong phòng, vốn dĩ đang nói chuyện rất tốt, nhưng Triệu Dương đột nhiên biểu tình sợ hãi, giống như anh ấy thấy được thứ gì đáng sợ lắm, anh ấy một bên kêu đừng tới đây một bên phất tay. lúc ấy tôi cũng rất sợ, chỉ có thể đứng ngốc tại chỗ nhìn anh ấy. Lúc đó anh ấy cúi đầu nhìn xuống mặt đất giống như có thứ gì đó đang bò về phía anh ấy, tôi hỏi anh ấy làm sao vậy, anh ấy nói với tôi có trẻ con. Nhưng mà tôi cái gì cũng không thấy, sau đó anh ấy đột nhiên cầm dao gọt trái cây lên, tôi sợ hãi hét lên trốn phía đối diện anh ấy. Kết quả... Anh ấy giống như trúng tà, bắt đầu tự đâm mình, nhưng mà vẻ mặt của anh ấy giống như bị khống chế... Đặc biệt điên cuồng... Sau khi Triệu Dương chết, tôi rất sợ, nghĩ tới anh ấy có nhắc đến trẻ con, tôi liền nghĩ tới tờ giấy nguyện vọng tôi đã đặt dưới tượng vàng, tôi sợ có chuyện không hay xảy ra trên người mình, tôi cũng sợ người nhà Triệu Dương phát hiện tờ giấy kia, đem mọi chuyện truy cứu lên người tôi, cho nên, tôi mới muốn về lấy nó."
Nữ nhân nói xong, Địch Hạo cùng Khâu Viễn đều có chút trầm mặc, sau một lúc lâu, nữ nhân mở miệng hỏi," chẳng lẽ thật sự bởi vì một cái ước nguyện của tôi, nữ nhân kia liền... Loại chuyện này thực sự xảy ra sao?"
Địch Hạo nhìn thoáng qua nữ nhân, nhướng mày," nếu tôi không đoán sai, bức tượng vàng đó của Triệu Dương là để dưỡng tiểu quỷ. Nói cách khác, hắn dưỡng tiểu quỷ, hắn phái trao đổi với nó để đạt được ước nguyện, cô lúc ấy đã trao đổi cái gì?"
Bình luận truyện