Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

Quyển 1 - Chương 7: Phật châu vỡ ra



"Ba ba..."

Địch Hạo nghe thấy thanh âm chần chờ của Thất Thất, vội vàng thu hồi suy nghĩ của mình, cúi đầu nhìn về phía Thất Thất.

"Làm sao vậy? Bảo bối."

Thất Thất nhướng mày lên, giống như có gì khó hiểu, Thất Thất vươn ngón tay, chỉ chỉ nữ nhân chấn kinh đang ngồi trên ghế sa lông, "Ba ba ngươi xem đồ vật trên cổ cô ấy."

Địch Hạo ngẩng đầu, nhìn theo hướng ngón tay Thất Thất chỉ.

"A..." Địch Hạo nhíu mày, "Phật châu khai quang?."

"Làm sao vậy?" Bành Vũ ở một bên hỏi.

Địch Hạo nhún vai, "Nữ nhân này thật đúng là mạng lớn. Trên cổ cô ấy đeo theo một phật châu khai quang, cho nên khả năng bởi vì như thế mới tránh được một kiếp, bất quá phật châu này cũng không phải là vật phẩm hiếm lạ, dùng qua một lần liền vô dụng, mặt trên của nó đã quấn quanh tử khí, nếu như cô gái này lại đụng tới chuyện như hôm qua, sẽ không có vận may như vậy."

"Cậu là nói phật châu trên cổ cứu cô ấy một mạng?" Bành Vũ vuốt cằm nghi hoặc, nghĩ chính mình muốn hay không cũng đi chùa miếu đào mấy cái đồ vật phát ra ánh sáng trở về.

Địch Hạo nhìn bộ dáng kia của hắn chỉ biết hắn đang suy nghĩ gì, bất đắc dĩ đá Bành Vũ vừa nói "Cậu đấy, vòng phật châu tớ đưa cho cậu lúc trước là đủ rồi."

"Thứ tốt không sợ nhiều, hừ hừ." Bành Vũ nhướng mày nói rằng.

"Cậu cho là hiện tại chùa miếu có thể có cái gì thứ tốt. Phỏng chừng đồ vật trên người nữ nhân kia cũng không phải tùy tiện mà có được." Địch Hạo vừa đút điểm tâm cho Thất Thất vừa nói.

Tần Chí để giám đốc khách sạn đem sự tình an bài xong, liền nhìn thấy hai người hướng hắn đi tới, Tần Chí không khỏi nhướng mày, "Cậu thế nhưng cũng tới?"

Nghênh diện đi tới chính là hai nam nhân, đều mặc cảnh phục, phía trước nam nhân dáng người thon dài, tướng mạo anh tuấn, cảnh phục mặc ở trên người thập phần có hình. Mặt sau đi theo một nam nhân hơi lùn hơn một chút, diện mạo thanh tú, cầm trong tay một quyển vở.

" Nơi này của cậu xảy ra chuyện, tớ đương nhiên muốn đến xem."

Trả lời Tần Chí chính là nam nhân phía trước, tên là Khâu Viễn, Khâu gia cùng Tần gia tương giao khá sâu, Khâu Viễn cùng Tần Chí từ nhỏ chính là bạn tốt. Chẳng qua sau khi lớn lên, Tần Chí kế thừa sự nghiệp trong nhà, mà Khâu Viễn lại là không quan tâm lựa chọn đi làm cảnh sát, hơn nữa còn làm rất tốt, tuổi còn trẻ liền trở thành tổ trưởng tổ trọng án.

Phía sau hắn đi theo chính là tổ viên năm nay mới vào đội, tên là Từ Tử Hạo, cảnh giáo tốt nghiệp học bá, đừng nhìn dáng người không rắn chắc không khôi ngô, nhưng là một tay thiện nghệ. Cho nên Khâu Viễn thực nguyện ý mang người mới có năng lực này đi theo. Chẳng qua sau khi tiếp xúc, cá tính của Từ Tử Hạo lại làm cho Khâu Viễn rất là đau đầu.

Tần Chí nhún vai, "Cũng không phải đại sự gì."

Khâu Viễn hướng về phía nữ nhân trên ghế sa lông hướng đầu, "Đã như vậy, còn không phải đại sự gì?" Nói xong để Từ Tử Hạo ở phía sau qua bên kia nhìn xem tình huống.

Từ Tử Hạo gật gật đầu, cầm vở liền đi qua.

Chờ Từ Tử Hạo đi rồi, Tần Chí lúc này mới vỗ bả vai Khâu Viễn hỏi, "Nói đi, lần này cậu lại làm sao vậy, tổ trưởng tổ trọng án như cậu liền như vậy dẫn người chạy tới tiếp nhận chuyện này thật đúng là đại tài tiểu dụng (tài lớn nhưng lại làm chuyện nhỏ)."

Khâu Viễn thở dài, "Ai, còn không phải ông già nhà tớ sao. Hiện tại lại là thời điểm đội tuyển người mới, tâm tư của lão nhân kia lại muốn bắt đầu, muốn cho tớ rời đi tổ trọng án. Sách, tớ đã sớm nói với ông ấy, tài cán của tớ không kế thừa nổi sự nghiệp gia tộc, nhưng ông ấy chính là không tin."

Tần Chí híp mắt cười, "Tớ cũng không tin."

Khâu Viễn nện cho Tần Chí một quyền, "Những lời này cậu có thể nói trước mặt tớ, nhưng ngàn vạn lần không được nói trước mặt lão nhân gia." Nói xong sờ sờ cái mũi, "Thật không biết lão nhân gấp cái gì, ông ấy còn có thể sống tốt vài thập niên mà."

"Ha hả, Khâu thúc nếu biết cậu nói ông ấy có thể sống tốt thêm vài thập niên, nhất định sẽ nói cậu hiếu thuận."

Khâu Viễn cho một cái xem thường, "Tớ thấy chính là bởi vì cậu, nếu không phải khả năng hiện tại của cậu, lão nhân nhà tôi có thể gấp như vậy kêu tôi trở về kế thừa sự nghiệp sao?"

Tần Chí sờ sờ cái mũi, "Cám ơn khích lệ."

Bên này Khâu Viễn còn muốn trêu chọc lại Tần Chí vài câu, đã bị một tiếng thét đánh gãy. Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía sô pha.

"A a a! Câm miệng! Câm miệng! Không phải là ta hại chết hắn! Là quỷ! Có thủy quỷ a a!" Trên ghế sa lông nữ nhân thần trí không rõ đã đứng lên, một bên kêu la, một bên hướng về phía trước nắm lấy Từ Tử Hạo, cảnh sát phía sau liều mạng giữ cánh tay nàng.

Từ Tử Hạo đứng ở trước mặt nữ nhân đang nổi điên, bày ra bộ dáng chuẩn bị tiến thủ.

Khâu Viễn nhìn đến tư thế kia, liền nhịn không được thật dài hít một hơi, có chút không xác định chính mình mang tên người mới này rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Bất đắc dĩ cho Tần Chí một ánh mắt một hồi tán gẫu, Khâu Viễn hướng về phía Từ Tử Hạo đi tới.

Một phen kéo lấy cổ áo Từ Tử Hạo, Khâu Viễn đem bàn tay đang nắm áo của Từ Tử Hạo gỡ ra, bất đắc dĩ hỏi, "Nói đi, cậu vừa rồi có phải hay không nói gì đó kích thích cô ấy?"

Từ Tử Hạo gãi đầu, "Không có a, tôi chỉ là hỏi cô ấy đêm qua rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nam nhân kia rốt cuộc là chết như thế nào, vì cái gì nam nhân kia chết cô ấy lại còn sống, có phải hay không bởi vì cô ta là người mưu sát, cho nên hiện tại ở trong này giả ngây giả dại, ân, đại khái chỉ như vậy."

Khâu Viễn quả thực dở khóc dở cười, "Tôi đã chỉ cậu hỏi những câu này sao? Vẫn là nói cậu tại trường học những thứ nghiệp vụ đều cho chó ăn sao?"

"Ách... Báo cáo đội trưởng, lý luận cùng thực tiễn là có chút khác nhau." Từ Tử Hạo đứng thẳng thân thể nói rằng, sau đó chỉ thấy Khâu Viễn trên trán gân xanh đều lộ ra, nhanh chóng bổ sung đến, "Nhưng là tôi sẽ từ thất bại thực tiễn tiếp thu, cố gắng sửa lại!"

"Phốc, Khâu đại ca, đây là ngươi mới tới tổ? Rất thú vị, ha ha."

Khâu Viễn quay đầu lại, liền nhìn thấy Tần gia tiểu đệ Tần Hiểu đã đi tới, một bộ mới tỉnh ngủ. Khâu Viễn cùng Tần Chí là thân như huynh đệ, đối với Tần Hiểu đệ đệ này cũng là thật tâm yêu thương, thấy Tần Hiểu đi tới, cũng mãn nhãn ý cười, "Hiểu Hiểu, đã lâu không gặp, gần đây việc học thế nào a?"

Tần Hiểu đi tới, bất mãn ôm cánh tay, "Khâu đại ca, em đã lớn như vậy, cũng không nên gọi em là Hiểu Hiểu?"

"Ha ha, em có lớn như thế nào, cũng không bằng tuổi của anh." Khâu Viễn cười nói.

Từ Tử Hạo nhìn Tần Hiểu liếc mắt một cái, ở một bên nói thầm, "Tôi mới không thú vị."

Tần Hiểu bĩu môi, nhìn về phía nữ nhân, nghi ngờ hỏi, "Cô gái kia xảy ra chuyện gì?"

Chỉ thấy nữ nhân kia còn tại trong tay cảnh sát giãy giụa, miệng lẩm bẩm, rất là thần kinh.

Cảnh sát phía sau dùng ánh mắt xin trợ giúp nhìn họ, hắn sắp bắt không được nữ nhân điên này rồi, phía trước vài người không thể đụng vào được còn có tâm tư nói chuyện phiếm (t-t)

"Nữ nhân này xảy ra chuyện gì? Còn không mau trấn an cô ấy." Khâu Viễn cau mày nói rằng.

"Không được a, Khâu cảnh quan, không biết vì cái gì, mới vừa rồi còn có thể trấn an, nhưng là vị cảnh quan này, sau khi nói những lời kia, nữ nhân này làm thế nào cũng không trấn an được."

Khâu Viễn nghe vậy, trừng mắt liếc nhìn Từ Tử Hạo đang đứng một bên như mọi chuyện không liên quan tới mình, "Cậu còn không đi lên hỗ trợ!"

"A?!... A!" Từ Tử Hạo phục hồi lại tinh thần, lúc này mới nhớ tới đi lên hỗ trợ, một bên chế trụ nữ nhân, một bên còn đối với tiểu cảnh sát mở miệng nói rằng, "Sao cậu không nói sớm a, cậu nói sớm tôi đã tới hỗ trợ cậu rồi! Cậu không nói cho tôi, tôi làm sao biết cậu cần người hỗ trợ đâu?"

Tiểu cảnh sát quả thực xấu hổ.

Khâu Viễn ở phía sau đá Từ Tử Hạo một cước, "Cậu vô nghĩa nhiều như vậy làm gì!"

Chính là Từ Tử Hạo tuy rằng chế trụ nữ nhân này, nhưng là nữ nhân này vẫn còn điên cuồng giãy dụa, thần sắc dữ tợn, hai người gắt gao nắm lấy tay nữ nhân thiếu chút nữa làm cho cô ta thoát ra, thậm chí không để ý đau đớn, tưởng muốn dứt đi ra, mấy người lúc này mới phát hiện, nữ nhân này hiển nhiên là có chút không bình thường.

Nữ nhân đột nhiên đình chỉ giãy dụa, thật giống như những động tác kịch liệt giãy giụa đều tạm ngừng, làm Từ Tử Hạo cùng tiểu cảnh sát đang giữ cô ta giật nảy mình, nhưng vẫn là không dám buông cô gái ra, đành phải cẩn thận quan sát.

Nữ nhân dừng lại động tác, Từ Tử Hạo nhìn về phía Khâu Viễn, tưởng muốn xin chỉ thị một chút kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, tại thời điểm quay đầu, đột nhiên cảm giác đến thân mình nữ nhân đột nhiên run rẩy một cái, Từ Tử Hạo lập tức xoay đầu lại, rõ ràng há to miệng, kinh ngạc nhìn nữ nhân, chỉ thấy tròng trắng mắt của cô ta đều nhảy ra, không thấy màu đen của con ngươi, miệng còn phát ra tiếng "Ôi ôi", hình ảnh này thật sự quỷ dị, tiểu cảnh sát kia đã sợ tới mức buông tay.

Khâu Viễn cùng Tần Chí cau mày nhìn một màn trước mắt này, Tần Hiểu tránh ở phía sau Tần Chí trưng ra bộ dạng sợ hãi, chẳng qua vẻ mặt hưng phấn lại bán đứng hắn.

Ngay tại thời điểm Từ Tử Hạo muốn lấy ra còng tay chế trụ nữ nhân, mấy người liền nhìn thấy bên cạnh vươn ra một cái bàn tay thon dài dứt lấy phật châu trên cổ nữ nhân gỡ xuống

Tần Chí quay đầu, kinh ngạc nhìn người xuất hiện trước mắt là Địch Hạo đang ôm con.

Lúc này Địch Hạo đem phật châu giao cho Thất Thất, sau đó một tay kết ấn, đưa về phía nữ nhân.

Tần Chí liền nhìn thấy một bàn tay của Địch Hạo, ngón cái, ngón giữa cùng ngón áp út gập lại, ngón trỏ cùng ngón út gập lại, nhẹ nhàng mà vỗ vào trên đầu nữ nhân, nói một câu, "Tán!"

Nữ nhân thế nhưng liền nhắm hai mắt lại, mềm oặt ngã xuống.

Bị chiêu thức của Địch Hạo nhẹ nhàng khống chế nữ nhân khiến cho mọi người có những biểu cảm khác nhau, trừ bỏ Khâu Viễn cùng Tần Chí nhìn không ra biểu tình, không biết đang nghĩ cái gì, tất cả mọi người là vẻ mặt kinh ngạc, thật sự có chút không thể tưởng tượng, không thể tin được kia nhẹ nhàng một chút đã đem người ngã hôn mê.

Thất Thất cầm trong tay phật châu, tiểu tay béo niết phật châu dạo qua một vòng, nhéo nhéo Địch Hạo, nhượng lực chú ý của ba ba chuyển dời đến trên người mình.

Địch Hạo cau mày thu hồi tầm mắt đặt trên người nữ nhân kia, nhìn Thất Thất hỏi, "Làm sao vậy, bảo bối?"

Thất Thất vươn ra ngón tay ngắn ngủn, chỉ vào phật châu trong tay, "Ba ba, cái này nứt ra rồi, hơn nữa có hắc khí nha."

Tần Chí mấy người nhìn đứa trẻ đáng yêu, nghe thanh âm non nớt của trẻ con, đều không tự chủ được theo ngón tay Thất Thất xem qua, chỉ thấy cái kia phật châu đúng là nứt ra rồi, đích thật là có một cái cái khe, nhưng là, chỗ nào có hắc khí?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện