Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

Chương 47: Lục gia mâu thuẫn



Lục gia.
"Cha, ta muốn ăn bánh." Lục Tùng Thạch hét lên.
Lục An xoa xoa đầu Lục Tùng Thạch, nói: "Đừng nóng vội, còn không phải là mang đến cho ngươi rồi sao? Nhanh ăn đi."
Lục Tùng Thạch có chút buồn bực nói: "Cha, bằng hữu của ta đều chơi cũng Trần Tiểu Thái, không chơi với ta, trước kia bọn họ còn ăn bánh trôi ở nhà Trần Tiểu Thái nữa."
Lục An nghe thấy Lục Tùng Thạch nói, mơ hồ có chút hụt hẫng, hắn vẫn luôn không thèm để ý tới Lục Lâm, trong ấn tượng của hắn, đứa cháu trai này đầu óc không sáng sủa, luôn mang bộ dáng nghèo kiết xác không vực dậy nổi.
Lục An cũng không nghĩ tới, sau khi đứa cháu trai này của hắn ra ngoài ở rể, ngược lại thay đổi được vận khí.
Lục An làm việc ở trong thành, biết Trần Tiểu Mễ cùng Lục Lâm có thể tự do ra vào Hồng Vận tửu lâu, cũng có làm ăn với lão bản tửu lầu, người bên tửu lầu cũng thực kín miệng, nhất thời cũng không hỏi ra được cái gì, bất quá, gần đây Trần Tiểu Mễ thường thường đến chỗ của Vương chưởng quầy, hẳn là kiếm được không ít.
Lục Tùng Thạch gặm bánh ngọt, Lục Đồng bỗng nhiên chạy lại đây, "Tùng Thạch, ngươi ăn cái gì vậy? Là bánh trạng nguyên sao?"
Lục Tùng Thạch nhìn thấy Lục Đồng tới, theo bản năng đem bàn tay dấu ra phía sau.
Trong mấy đứa cháu, lão thái thái coi trọng nhất là đại tôn tử Lục Trình Ngọc muốn đề tên bảng vàng, lão thái thái đối Lục Tùng Thạch cũng không tồi, nhưng so với đại tôn tử Lục Trình Ngọc mà nói, thì kém hơn nhiều.
Trước mắt, Lục Trình Ngọc muốn khảo thí, hết thảy đều phải lấy Lục Trình Ngọc làm trọng.
Gần đây lão thái thái thay đổi tất cả biện pháp, chuẩn bị tốt thức ăn cho Lục Trình Ngọc, cái gì mà chè táo đỏ long nhãn hạt sen, cái gì mà bánh đường của tửu lầu, rồi rượu trạng nguyên...... Tự mình làm mấy thứ đó thì tốt rồi, mấy thứ kia của tửu lầu cũng không rẻ a!
Ở nhà Lục Trình Ngọc là ta cần ta cứ lấy, còn nhà của những người khác thì chỉ có thể sinh hoạt trong căng thẳng.
Mấy ngày nay, Lục Tùng Thạch không ăn được thức ăn mặn, nhìn thấy Lục Trình Ngọc được ăn ngon uống tốt, liền náo loạn, trong lòng Lâm Tú Nhi cũng có chút khó chịu, nhưng Lục Trình Ngọc phải tham gia khoa cử, nàng cũng chỉ có thể khuyên nhi tử.
Lục Tùng Thạch cũng là một đứa được nuông chiều từ bé, cũng không phải rất nghe lời, một ngày ngửi được mùi hương, lén đi đến phòng bếp, nhìn thấy canh gà trong nồi, liền trộm một chén uống.
Thang thị phát hiện canh gà thiếu một chút, liền cho Lục Tùng Thạch một cái tát.
Lục Tùng Thạch khác với Lục Lâm, sau khi bị đánh, liền nháo lớn, nghe được tin Lâm thị cùng Thang thị liền cải nhau, bị lão thái thái, lão gia tử khuyên ngăn.
Tuy rằng lão thái thái coi trọng Lục Trình Ngọc, nhưng cũng có vài phần trìu mến đối với tiểu nhi tử của con trai, liền quở trách Thang thị vài câu, Thang thị bị mắng cho một trận, lúc này mới thu liễm một chút.
Lục An đau lòng nhi tử, khi lãnh tiền công, thường lén mua cho nhi tử chút đồ ăn ngon.
Lục An nhìn Lục Đồng đột nhiên xuất hiện ở cửa, sắc mặt đổi đổi.
Lục Đồng cũng không gõ cửa, đột nhiên xông vào, Lục An cũng chưa kịp đem đồ dấu đi.
Lục Đồng nhìn chút điểm tâm trên bàn, nói: "Tứ thúc, đây hẳn là mua cho ca ca ta đi, để ta mang qua cho hắn nha."
Lục Tùng Thạch không được ăn mấy miếng đã bị Lục Đồng cầm đi hết, liền trưng ra bộ dáng muốn khóc, trên thực tế, sau khi Lục Đồng rời đi, Lục Tùng Thạch thật sự đã khóc ra.
Lục An thấy nhi tử khóc đến hết hơi, liền có nhiều hơn vài phần thành kiến với Lục Đồng.
Lâm Tú Nhi trở về nghe được chuyện từ đầu đến cuối, sắc mặt có chút khó coi.
Lâm Tú Nhi khó chịu nói: "Cái đuôi này của Thang thị, bây giờ đã muốn vươn đến tận trời luôn rồi, làm như Lục Trình Ngọc đã là Trạng Nguyên rồi vậy, Lục Đồng cũng không phải thứ tốt." Một nha đầu chết tiệt, bất quá chỉ là một nông gia nữ, lại luôn trưng bộ dáng tiểu thư, cả ngày chỉ biết si tâm vọng tưởng làm quan thái thái, tuổi cũng đã càng ngày càng lớn, nếu không gả ra ngoài, chỉ sợ cũng sẽ trở thành quỷ đòi nợ.
Lục An thở dài, nói: "Nhịn một chút đi, nếu như Lục Trình Ngọc thi đậu tú tài, tương lai làm quan lớn, thì chúng ta chính là thân thích của quan viên."
Lâm Tú Nhi cau mày, nếu như không phải vì chuyện này, sao nàng phải luôn chịu đựng một nhà lão đại chứ! Gần đây Thang thị đúng là càng ngày càng quá phận.
"Vậy Trình Ngọc cũng phải thật sự trở thành quan lớn mới được a!" Lâm Tú Nhi rầu rĩ nói.
Lục An làm việc ở trấn trên, phân nửa tiền công phải nộp lên cho hai lão nhân, mà hơn phân nữa tiền nộp lên đó đã cho Lục Trình Ngọc dùng làm quà nhập học.
Lâm Tú Nhi xoa xoa đầu Lục Tùng Thạch, trước kia Lục Lâm còn ở nhà, Lâm Tú Nhi còn có thể lấy lại chút cân đối từ trên người Lục Lâm, hiện giờ một nhà lão nhị đã tuyệt hậu, công việc liền rơi xuống đầu Lâm Tú Nhi, Lâm Tú Nhi liền có chút không hài lòng.
Gần đây Lục Trình Ngọc muốn tham gia khoa khảo, hai lão nhân trong nhà lại thập phần coi trọng, tới nỗi nếu hắn muốn sao trên trời cũng sẽ hái xuống cho hắn.
Thang thị lấy cớ nói muốn chiếu cố Lục Trình Ngọc, liền đem rất nhiều chuyện đẩy cho Lâm Tú Nhi làm, gần đây y phục của cả nhà đều do Lâm Tú Nhi giặc, một mình Lâm Tú Nhi phải giặc y phục cho cả nhà, tâm tình cũng rất không xong.
Lục An híp mắt, nói: "Tạm thời, chờ qua kỳ thi mùa xuân rồi nói sau."
Lâm Tú Nhi thở dài một hơi, nói: "Cũng chỉ có thể như thế."
Năm trước Lục Trình Ngọc phải nộp thuế ba lượng bạc, Lâm Tú Nhi đánh giá, năm nay, vô luận là trúng hay không trúng, chỉ sợ cũng phải cưới một thê tử, lần này nếu có thể thi đậu thì còn tốt, nếu như thi không đậu, phỏng chừng là Thăng thị sẽ không đắc ý nổi nữa, tâm tình Lâm Tú Nhi thực phức tạp, đã hy vọng Thang thị phải ăn mệt, lại hy vọng sau khi Lục Trình Ngọc khảo trúng, có thể giúp đỡ trong nhà một chút.
Nếu thực sự khảo trúng tú tài, có thể miễn thuế hai mươi mẫu, cũng có thể nhận được một số tiền, đến lúc đó sinh hoạt trong nhà, hẳn là có thể tốt hơn một chút.
Lục An hít sâu một hơi, nói: "Nghe nói, tú tài cũng không phải dễ trúng đâu, hy vọng hắn có thể khảo trúng a."
Người ở nông thôn, đối kỳ thi mùa xuân cũng cái biết cái không, Lục An làm việc ở trấn trên, tiếp xúc nhiều chuyện hơn một chút, đối với chuyện khảo tú tài cũng có hiểu biết chút đỉnh, biết nhiều hơn so với người trong thôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện