Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

Chương 5: Trong thôn nghị luận



Lục Lâm một bên uống sữa trái cây Wahaha, một bên đang tự hỏi, bỗng nhiên dưới giường truyền đến một trận động tĩnh.
Lục Lâm nhìn xuống dưới giường, thấy một cái tiểu hài từ chừng năm tuổi từ dưới giường bò ra, tiểu hài tử nhìn chằm chằm sữa trái cây Wahaha trong tay Lục Lâm không chớp mắt.
Lục Lâm kinh ngạc nhảy dựng lên, hắn còn đang suy xét có nên nói chuyện quầy bán quà vặt cho Trần Tiểu Mễ hay không, kết quả lại cho chuyện cát ngang.
Sau vụ Lục Lâm kinh ngạc nhảy dựng, rất nhanh liền khôi phục lại.
Bởi vì Trần Tiểu Mễ 'uy danh hiển hách', lại bởi vì Trần Tiểu Mễ mua nhà ở chỗ tương đối vắng, nơi này giống như không có người lui tới, tiểu hài tử năm tuổi xuất hiện ở chỗ này, chỉ có Trần gia Trần Tiểu Mạch.
Lục Lâm từ trong ký ức nguyên chủ bán biết được, lúc Trần Tiểu Mạch sinh ra là sinh non, ốm yếu bệnh tật, lúc trước hình như còn phát sốt, Trần gia không mời đại phu kịp thời, nên đầu bị sốt đến có chút vấn đề.
"Muốn uống không?" Lục Lâm hỏi Trần Tiểu Mạch.
Trần Tiểu Mạch do dự một hồi, lấy sữa trái cây Wahaha trong tay Lục Lâm uống một ngụm, phát hiện là đồ ngọt, Trần Tiểu Mạch liền hưng phấn.
Thế giới này, đường là thứ quý giá, một viên đường là hai văn tiền, người bình thường sẽ không mua, cho nên đồ ngọt, là thứ yêu thích của mọi người.
Lục Lâm nghĩ đến khi mình còn nhỏ, trong nhà nghèo khó, ngẫu nhiên được ăn một khối đường, cũng có thể cao hứng thật lâu, sau này, điều kiện tốt hơn, hắn liền ăn thật nhiều.
Trần Tiểu Mạch ôm bình lớn, ừng ực ừng ực uống vài ngụm liền, còn lại cho Lục Lâm.
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mạch tràn đầy nghiêm túc nói: "Không được nói với người khác a! Bằng không lần sau ngươi sẽ không được uống nữa, nếu ngươi không nói, lần sau ta sẽ cho ngươi ăn."
Trần Tiểu Mạch nhìn Lục Lâm, chớp chớp mắt, cũng không biết là nghe có hiểu hay không.
Lục Lâm nằm ở trên giường, tự hỏi về đại kế phát tài sau này, lại không biết trong thôn đang bàn tán xôn xao.
Cổ đại không có hạng mục giải trí nào, mọi người thường lén lút tụ tập thành một đám nói chuyện bát quái. Trần Tiểu Mễ này lại là dị loại, vẫn luôn là tâm điểm chú ý của mọi người.
"Lục gia đã đưa Lục Lâm đến chỗ của Trần Tiểu Mễ rồi a!"
"Đứa nhỏ này cũng thật đáng thương, lại ở rể cho một song nhi bưu hãn lục thân không nhận như Trần Tiểu Mễ, cũng không biết, Trần Tiểu Mễ có đánh hắn hay không."
Sau khi Trần Tiểu Mễ rời khỏi Trần gia, Trần lão thái thái liền sinh khí, năm lần bảy lượt rêu rao với mọi người rằng, Trần Tiểu Mễ lục thân không nhận, loạn đánh người, khi ra riêng còn cướp lương thực trong nhà, là kẻ đáng bị ngàn đao chém chết".
Lúc mới truyền ra, mọi người đương nhiên là không tin, bất quá, qua một khoảng thời gian, dần dần cũng có người tin.
Thời điểm Trần Tiểu Mễ nói muốn tìm người về ở rể, đến mấy nhà nghèo trong thôn cũng luyến tiếc đem tiểu tử nhà mình sang ở rể cho Trần Tiểu Mễ, lại không nghĩ tới, một phú hộ trong thôn như Lục gia lại đưa người qua.
"Hình như bệnh của Lục Lâm rất nghiêm trọng, cũng không biết Trần Tiểu Mễ có thỉnh đại phu cho hắn hay không."
"Phỏng chừng là sẽ không."
"Lục gia cũng vậy, không dưỡng người ta cho tốt một chút, rồi hẳn đưa qua."
"Sao có thể trông cậy vào Lục gia?"
"Tiểu tử Lục Lâm này, sao lại nghĩ quẩn như thế, tuy Trần Tiểu Mễ có bưu hãn một chút, nhưng lại rất có bản lĩnh, đi theo y, nói không chừng còn có thể ăn thịt a." Ăn thịt đối với người trong thôn mà nói là một chuyện rất xa xỉ, chỉ có lúc ăn tết mọi người mới có thể ăn thịt.
Nhắc tới ăn thịt, vài người đều có chút đỏ mắt, "Săn thú đâu phải là chuyện dễ dàng gì! Con mồi cũng đâu phải ngày nào cũng có." Chờ đến lúc tuyết phủ cả ngọn núi, thì sẽ không vào núi được.
"Không phải nói là tiểu tử Lục gia kia khắc thân sao? Nghe nói, cha mẹ hắn chính là bị hắn khắc chết, Trần Tiểu Mễ không lo lắng sao?."
"Trần Tiểu Mễ sát khí nặng như vậy? Sao có thể sợ hắn?"
...........
Lục Lâm nằm ở trên giường, suy nghĩ một hồi, cảm thấy đau đầu, liền không nghĩ nữa.
Lục Lâm lấy ra một viên thuốc hạ sốt từ trong một ngăn nhỏ bên trong quầy bán quà vặt uống.
Lục Lâm bán lẻ mấy món quà vặt, thường xuyên bán đến khuya, có lúc ăn, ở đều ở trong quầy bán quà vặt, trong quầy có chuẩn bị một ít thuốc thông dụng.
Vốn dĩ Lục Lâm để thuốc trong quầy là để dùng khi bệnh, lúc này mấy viên thuốc kia lại thành vật bảo mệnh.
Lúc chạng vạng, Trần Tiểu Thái đi ra ngoài một hồi, mang về một gánh củi.
Lục Lâm không khỏi cảm thán, con nhà nghèo trưởng thành sớm a! Tuy rằng Trần Tiểu Thái nhìn có chút hung hãn, kỳ thật lại là một hài tử rất chịu khó.
Mùa đông ở cổ đại rất lạnh, có thể dễ dàng đông chết người, nếu như trước đó chuẩn bị không đủ củi lửa, sẽ rất khó qua khỏi mùa đông.
Trần Tiểu Thái vừa về, Trần Tiểu Mạch liền dáng lại, hai huynh đệ cuộn thành một khối thì thầm nói chuyện, Lục Lâm cũng không biết Trần Tiểu Mạch có đem mình bán hay không.
Lục Lâm cau mày, thầm nghĩ: Chuyện quầy bán quà vặt nhất định sẽ để lộ ra, hắn đã ở rể cho Trần Tiểu Mễ, dựa theo quy củ của thế giới này, đó là lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó.
Trần Tiểu Mễ ở trong cái thế giới lễ giáo phong kiến này, vì bảo vệ đệ đệ, mà phản kháng gia tộc, thiết nghĩ hẳn cũng không phải là hạng người cố chấp, nếu y biết hắn là người mượn xác hoàn hồn, chắc cũng không xem hắn là dị loại mà mang đi thiêu sống, hơn nữa, Trần Tiểu Mễ cũng coi như là dị loại, rõ ràng là một song nhi, thế nhưng sức lực lại rất lớn.
Lục Lâm cảm thấy vẫn là nên đi từng bước một, làm cho người này từ từ tiếp nhận mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện