Mạng Xem Mặt Vũ Trụ
Chương 30: Gặp gỡ số 4 (2)
Tôi nhìn quanh bốn phía, muốn tìm một người hiểu tiếng Anh để phiên dịch, giúp tôi thoát khỏi anh chàng Thụy Sĩ cần tình nhân Trung Quốc này.
Không được, tôi khờ quá, người tới đây hầu hết đều có mục đích đen tối, thấy thế nào cũng không đáng tin, lỡ bị lợi ích mê muội bán đứng đồng bào, làm giao dịch với người nước ngoài, như vậy tôi càng giải thích lại càng không rõ ràng.
Nhìn xem bên cạnh có bốn năm bartender đang pha rượu, trong đó có hai người tóc vàng, làn da trắng nõn vì thiếu ánh mặt trời, nhưng ít nhất cũng nhìn ra có huyết thống châu Á.
Vì thế tôi đi qua, chàng béo cũng đi theo.
Một bartender mở miệng, tôi liền đau đầu, thế nào lại là tiếng Anh? (Tôi giúp được gì cho cô?)
Mặc kệ, tôi trả lời bằng tiếng Trung: "Phiền anh nói với vị tiên sinh này, tôi rất vui vì được anh ta để mắt, nhưng tôi đến tìm người, không phải tìm bạn trai, mong anh ta thứ lỗi."
Bartender lắp bắp: "Sorry... Tôi là người Hàn Quốc..." Sau đó lại xả một tràng tiếng Anh, câu này tôi thường xuyên nói khi nhận điện thoại công ty, thì phải là: "My English is very poor (Tiếng Anh của tôi rất tệ)". Hiện tại chẳng qua bartender sửa chữ English thành chữ Chinese.
Tôi nhìn nhìn người còn lại, hy vọng anh ta là đồng bào! Có lẽ anh ta hiểu tôi nghĩ gì, cứng ngắc nói: "Tôi là người Nhật Bản..."
Rối loạn, hoàn toàn rối loạn! Quán rượu này thật đúng là đa quốc tịch. Quả thực sắp tuyệt vọng, tất cả đang dùng ánh mắt tò mò đánh giá tôi, như thể tôi là người ngoài hành tinh, tính toán đến trái đất làm gì vậy.
Đang trong lúc khó xử, một giọng nói quyến rũ vang lên, nhưng không dùng tiếng Anh, mà là tiếng Đức. Tôi nhìn lại ngây ngẩn cả người! Đầu óc phản ứng đầu tiên chính là... Số 4 đã đến!
Anh ta không cao bằng ba đối tượng trước, chưa tới 1m8. Mặc áo sơmi rất đơn giản, nhưng cả người lộ ra khí chất quý tộc khó có thể miêu tả bằng lời, còn mang chút u buồn. Phảng phất như chai rượu lâu năm, từng giọt từng giọt đều có thể làm say lòng người. Làn da trắng nõn lạ thường, gần như là trong suốt, thậm chí còn có thể nhìn rõ mạch máu. Ánh mắt xanh lam hơi ánh lên sắc tím, môi đỏ mũi cao, lại là một đại soái ca châu Âu.
Trong quán bar có không ít người nước ngoài đẹp trai trẻ tuổi, nhưng đây không thể nghi ngờ là người xuất chúng nhất! Đàn ông thế này mới xứng đáng 7.7 chứ, tôi nhìn mà suýt nữa chảy nước miếng ra.
Anh chàng béo nghe xong, cũng dùng tiếng Đức nói vài câu, xem ra là xin lỗi, sau đó bỏ đi.
"Chào cô Thư, chúng ta ngồi xuống thôi!" Số 4 dùng tiếng Trung chào hỏi tôi, sau đó ngoắc bartender gọi một ly nước chanh. Cứ như vậy, tôi càng thêm khẳng định anh ta là số 4.
"Lynda!" Roger đột nhiên xuất hiện, cợt nhả nói với tôi: "Không nghĩ lại gặp em ở đây, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, đi chơi đêm ở nơi mà ngay cả anh cũng ít lui tới!"
Đáng ghét, sao lại là cái tên âm hồn không tiêu tan này? Tôi thật muốn mặc áo pháp sư, viết bùa đọc kinh, sau đó dán lên trán của hắn, hô to một tiếng: "Âm hồn biến mất!"
Roger nhìn nhìn số 4, có chút kinh ngạc: "Vị này là...?"
Tôi đỡ trán thở dài, còn chưa nghĩ ra câu trả lời, số 4 đã lẳng lặng đáp bằng tiếng Trung: "Họ hàng xa, hôm nay tới đưa đồ, thuận tiện ngồi một chút."
Không riêng gì tôi, liền ngay cả Roger cũng ngây ngẩn. Tôi lập tức cười nịnh: "Đúng vậy đúng vậy, đây là họ hàng của người anh họ hôm trước. Quan hệ rất xa."
Thấy số 4 đẹp trai không kém số 1, tao nhã đứng trước mặt, Roger mới tạm tin.
Số 4 từ từ nói: "Về sau phiền anh đừng theo dõi em ấy, sẽ làm em ấy bị áp lực."
"Roger!" Tôi trợn tròn mắt, thấp giọng quở trách: "Anh dám theo dõi em?"
"Em nghĩ nhiều rồi, chỉ trùng hợp mà thôi, haha..." Roger cười ngượng, vội tìm lý do rồi cụp đuôi chạy mất.
"Xem ra cô không thích hắn." Số 4 đưa tôi tới chiếc bàn anh ta vừa ngồi. Tốc độ đi rất chậm, giống như có vô hạn thời gian, không việc gì phải vội, càng làm tôn lên khí chất cao quý.
"Không thể nói thích hay không, đồng nghiệp mà thôi. Chẳng lẽ anh thích?" Tôi thuận miệng hỏi.
Số 4 rất ít có biểu cảm, lãnh đạm trả lời: "Người như thế mỡ máu rất cao, sẽ ngấy!"
Tôi lập tức bật cười, Roger quả thật rất béo, béo tròn như vịt nướng Bắc Kinh.
Chỗ ngồi là một góc khuất hơi tối, làm tôi có cảm giác tách biệt với thế giới bên ngoài, nhưng vẫn có thể rình coi mọi chuyện.
Số 4 luôn lộ ra một tia u buồn khó có thể phai mờ, dường như người thất tình là anh ta chứ không phải là tôi.
Nước chanh đến, tôi nhấp một ngụm, tò mò hỏi: "Anh bao nhiêu tuổi? Nghe nói anh nhiều tuổi rồi."
Số 4 tao nhã nhẹ giọng hỏi lại: "Cô nghĩ là bao nhiêu?"
Người da trắng lão hóa khá nhanh, sau mười tám tuổi liền xuất hiện nếp nhăn. Mà số 4 trắng nõn tới độ gần như trong suốt, làn da căng mịn, thấy thế nào cũng chỉ là một thanh niên ngoài hai mươi, thậm chí trông còn trẻ hơn tôi. Nhưng khí chất cao quý này phải trải qua thời gian mới đạt được, trưởng thành mà yên tĩnh giống như cụ già trăm tuổi.
Tôi lắc lắc đầu: "Không biết, anh đến trái đất từ khi nào?"
Số 4 lẳng lặng nhìn ly nước cà chua trên bàn, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ đến mức không nghe rõ: "Một ngàn năm trăm năm trước."
Một ngàn năm trăm năm trước?! Tôi có nghe lầm không? Một ngàn năm trăm năm trước, hình như Trung Quốc vẫn là thời kì Nam Bắc triều. Bành tổ tám mươi tuổi đã tuổi già sức yếu, mà số 4 trước mắt tôi, dù trông thế nào cũng không có dấu hiệu lão hóa. Anh ta chỉ nói thời gian đến Địa cầu, còn chưa nói tuổi thật, tuổi thật đương nhiên phải nhiều hơn một ngàn năm trăm năm.
"Tôi đã thấy đế quốc La Mã sụp đổ, về sau có hứng thú sẽ chậm rãi kể cho cô." Số 4 uống một ngụm nước cà chua, kiểu yên tĩnh của anh ta làm tôi sợ hãi.
Tôi dè dặt cẩn trọng hỏi: "Ngoại hình này có thật là của anh không, hay đang mặc áo ngụy trang?" Phải hỏi rõ ràng, nếu không ai biết cởi tấm áo đẹp đẽ này ra, bên trong có phải là xác ướp héo khô một ngàn năm trăm năm hay không.
Số 4 vẫn yên tĩnh như vậy, tựa như anh ta đã nhìn thấy, nghe thấy mọi việc trên thế gian, vậy nên không còn chút hứng thú nào với cuộc sống. Anh ta thản nhiên đáp: "Áo ngụy trang chỉ là lớp da, kéo mạnh sẽ biến hình. Nếu cô không tin thì có thể kéo thử xem."
Không được, tôi khờ quá, người tới đây hầu hết đều có mục đích đen tối, thấy thế nào cũng không đáng tin, lỡ bị lợi ích mê muội bán đứng đồng bào, làm giao dịch với người nước ngoài, như vậy tôi càng giải thích lại càng không rõ ràng.
Nhìn xem bên cạnh có bốn năm bartender đang pha rượu, trong đó có hai người tóc vàng, làn da trắng nõn vì thiếu ánh mặt trời, nhưng ít nhất cũng nhìn ra có huyết thống châu Á.
Vì thế tôi đi qua, chàng béo cũng đi theo.
Một bartender mở miệng, tôi liền đau đầu, thế nào lại là tiếng Anh? (Tôi giúp được gì cho cô?)
Mặc kệ, tôi trả lời bằng tiếng Trung: "Phiền anh nói với vị tiên sinh này, tôi rất vui vì được anh ta để mắt, nhưng tôi đến tìm người, không phải tìm bạn trai, mong anh ta thứ lỗi."
Bartender lắp bắp: "Sorry... Tôi là người Hàn Quốc..." Sau đó lại xả một tràng tiếng Anh, câu này tôi thường xuyên nói khi nhận điện thoại công ty, thì phải là: "My English is very poor (Tiếng Anh của tôi rất tệ)". Hiện tại chẳng qua bartender sửa chữ English thành chữ Chinese.
Tôi nhìn nhìn người còn lại, hy vọng anh ta là đồng bào! Có lẽ anh ta hiểu tôi nghĩ gì, cứng ngắc nói: "Tôi là người Nhật Bản..."
Rối loạn, hoàn toàn rối loạn! Quán rượu này thật đúng là đa quốc tịch. Quả thực sắp tuyệt vọng, tất cả đang dùng ánh mắt tò mò đánh giá tôi, như thể tôi là người ngoài hành tinh, tính toán đến trái đất làm gì vậy.
Đang trong lúc khó xử, một giọng nói quyến rũ vang lên, nhưng không dùng tiếng Anh, mà là tiếng Đức. Tôi nhìn lại ngây ngẩn cả người! Đầu óc phản ứng đầu tiên chính là... Số 4 đã đến!
Anh ta không cao bằng ba đối tượng trước, chưa tới 1m8. Mặc áo sơmi rất đơn giản, nhưng cả người lộ ra khí chất quý tộc khó có thể miêu tả bằng lời, còn mang chút u buồn. Phảng phất như chai rượu lâu năm, từng giọt từng giọt đều có thể làm say lòng người. Làn da trắng nõn lạ thường, gần như là trong suốt, thậm chí còn có thể nhìn rõ mạch máu. Ánh mắt xanh lam hơi ánh lên sắc tím, môi đỏ mũi cao, lại là một đại soái ca châu Âu.
Trong quán bar có không ít người nước ngoài đẹp trai trẻ tuổi, nhưng đây không thể nghi ngờ là người xuất chúng nhất! Đàn ông thế này mới xứng đáng 7.7 chứ, tôi nhìn mà suýt nữa chảy nước miếng ra.
Anh chàng béo nghe xong, cũng dùng tiếng Đức nói vài câu, xem ra là xin lỗi, sau đó bỏ đi.
"Chào cô Thư, chúng ta ngồi xuống thôi!" Số 4 dùng tiếng Trung chào hỏi tôi, sau đó ngoắc bartender gọi một ly nước chanh. Cứ như vậy, tôi càng thêm khẳng định anh ta là số 4.
"Lynda!" Roger đột nhiên xuất hiện, cợt nhả nói với tôi: "Không nghĩ lại gặp em ở đây, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, đi chơi đêm ở nơi mà ngay cả anh cũng ít lui tới!"
Đáng ghét, sao lại là cái tên âm hồn không tiêu tan này? Tôi thật muốn mặc áo pháp sư, viết bùa đọc kinh, sau đó dán lên trán của hắn, hô to một tiếng: "Âm hồn biến mất!"
Roger nhìn nhìn số 4, có chút kinh ngạc: "Vị này là...?"
Tôi đỡ trán thở dài, còn chưa nghĩ ra câu trả lời, số 4 đã lẳng lặng đáp bằng tiếng Trung: "Họ hàng xa, hôm nay tới đưa đồ, thuận tiện ngồi một chút."
Không riêng gì tôi, liền ngay cả Roger cũng ngây ngẩn. Tôi lập tức cười nịnh: "Đúng vậy đúng vậy, đây là họ hàng của người anh họ hôm trước. Quan hệ rất xa."
Thấy số 4 đẹp trai không kém số 1, tao nhã đứng trước mặt, Roger mới tạm tin.
Số 4 từ từ nói: "Về sau phiền anh đừng theo dõi em ấy, sẽ làm em ấy bị áp lực."
"Roger!" Tôi trợn tròn mắt, thấp giọng quở trách: "Anh dám theo dõi em?"
"Em nghĩ nhiều rồi, chỉ trùng hợp mà thôi, haha..." Roger cười ngượng, vội tìm lý do rồi cụp đuôi chạy mất.
"Xem ra cô không thích hắn." Số 4 đưa tôi tới chiếc bàn anh ta vừa ngồi. Tốc độ đi rất chậm, giống như có vô hạn thời gian, không việc gì phải vội, càng làm tôn lên khí chất cao quý.
"Không thể nói thích hay không, đồng nghiệp mà thôi. Chẳng lẽ anh thích?" Tôi thuận miệng hỏi.
Số 4 rất ít có biểu cảm, lãnh đạm trả lời: "Người như thế mỡ máu rất cao, sẽ ngấy!"
Tôi lập tức bật cười, Roger quả thật rất béo, béo tròn như vịt nướng Bắc Kinh.
Chỗ ngồi là một góc khuất hơi tối, làm tôi có cảm giác tách biệt với thế giới bên ngoài, nhưng vẫn có thể rình coi mọi chuyện.
Số 4 luôn lộ ra một tia u buồn khó có thể phai mờ, dường như người thất tình là anh ta chứ không phải là tôi.
Nước chanh đến, tôi nhấp một ngụm, tò mò hỏi: "Anh bao nhiêu tuổi? Nghe nói anh nhiều tuổi rồi."
Số 4 tao nhã nhẹ giọng hỏi lại: "Cô nghĩ là bao nhiêu?"
Người da trắng lão hóa khá nhanh, sau mười tám tuổi liền xuất hiện nếp nhăn. Mà số 4 trắng nõn tới độ gần như trong suốt, làn da căng mịn, thấy thế nào cũng chỉ là một thanh niên ngoài hai mươi, thậm chí trông còn trẻ hơn tôi. Nhưng khí chất cao quý này phải trải qua thời gian mới đạt được, trưởng thành mà yên tĩnh giống như cụ già trăm tuổi.
Tôi lắc lắc đầu: "Không biết, anh đến trái đất từ khi nào?"
Số 4 lẳng lặng nhìn ly nước cà chua trên bàn, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ đến mức không nghe rõ: "Một ngàn năm trăm năm trước."
Một ngàn năm trăm năm trước?! Tôi có nghe lầm không? Một ngàn năm trăm năm trước, hình như Trung Quốc vẫn là thời kì Nam Bắc triều. Bành tổ tám mươi tuổi đã tuổi già sức yếu, mà số 4 trước mắt tôi, dù trông thế nào cũng không có dấu hiệu lão hóa. Anh ta chỉ nói thời gian đến Địa cầu, còn chưa nói tuổi thật, tuổi thật đương nhiên phải nhiều hơn một ngàn năm trăm năm.
"Tôi đã thấy đế quốc La Mã sụp đổ, về sau có hứng thú sẽ chậm rãi kể cho cô." Số 4 uống một ngụm nước cà chua, kiểu yên tĩnh của anh ta làm tôi sợ hãi.
Tôi dè dặt cẩn trọng hỏi: "Ngoại hình này có thật là của anh không, hay đang mặc áo ngụy trang?" Phải hỏi rõ ràng, nếu không ai biết cởi tấm áo đẹp đẽ này ra, bên trong có phải là xác ướp héo khô một ngàn năm trăm năm hay không.
Số 4 vẫn yên tĩnh như vậy, tựa như anh ta đã nhìn thấy, nghe thấy mọi việc trên thế gian, vậy nên không còn chút hứng thú nào với cuộc sống. Anh ta thản nhiên đáp: "Áo ngụy trang chỉ là lớp da, kéo mạnh sẽ biến hình. Nếu cô không tin thì có thể kéo thử xem."
Bình luận truyện