Manh Ái Thịt Yến Chi Tưởng Niệm Thiên
Chương 20: Nguyện vọng. nhân sinh không có chữ nếu. .
CHƯƠNG 20: NGUYỆN VỌNG. NHÂN SINH KHÔNG CÓ CHỮ NẾU...
Editor: Javiko
Cuối mùa thu tới gần đầu mùa đông, Bạch Niệm Phàm ở văn phòng thu thập tư liệu xong, nhẹ nhàng thở ra thật dài, làm chủ nhiệm lớp mới càng ngày càng thuận tay, hết thảy đều đi hướng quỹ đạo bình thường, trừ bỏ... giữa y cùng Tần Tư, càng ngày càng không “Bình thường” quan hệ. Bọn họ là huynh đệ không cùng huyết thống, y lớn hơn hắn bảy tuổi, y là chủ nhiệm lớp của hắn, hắn là lớp trưởng – trợ thủ đắc lực của y. Bỏ qua cái khác không nói, việc học của Tần Tư không giống hồi trung học khiến y phải quan tâm, mà là càng phát ra ổn định tự giác; tương phản, ở trong công tác hằng ngày của Bạch Niệm Phàm, Tần Tư lại bắt đầu sắm vai nhân vật cực kỳ trọng yếu ── phụ tá đắc lực.
Bạch Niệm Phàm biết tính tình của mình quá mức ôn hòa, lớp học ngẫu nhiên sẽ sinh ra một ít phiền toái, tính cách này của mình nói chung sẽ thiếu một chút nghiêm khắc, phương diện này Tần Tư giúp đỡ y thật nhiều ── mang tấm gương học sinh xuất sắc nổi trội khiến các học sinh khác dễ bảo hơn. Điều này làm cho Bạch Niệm Phàm vừa cảm khái vừa không cam lòng. Cảm khái là, Tần Tư thật sự trưởng thành, hắn có ý nghĩ của chính mình, hơn nữa cử chỉ cũng thật thuần thục, hiểu được nhiệm vụ quan trọng nhất trong giai đoạn trưởng thành của mình là gì, không còn kiêu căng tùy hứng như dĩ vãng, trở nên trầm ổn; không cam lòng là, y rõ ràng đã sớm là người lớn, còn bị đệ đệ của mình làm thành bảo bối phủng trong lòng bàn tay, thật giận là chính mình càng ngày càng chìm đắm vào đây.
“Tiểu Tư, chờ ngươi ra xã hội, ly khai ta, chân chính kiến thức đến thế giới bên ngoài, ngươi...” Bạch Niệm Phàm tựa vào trong ghế dựa, nhìn trần nhà, thì thào tự nói. Y bỗng nhiên cảm giác được một chút sợ hãi, dĩ vãng chưa bao giờ tự hỏi qua loại vấn đề này, ý niệm trong đầu một khi sinh ra, liền không thể ngăn chặn. Đó là một xã hội thế tục, có lẽ vài năm sau, y cùng Tần Tư, đều sẽ phải đối mặt với áp lực xã hội, đối mặt hôn nhân, đối mặt ánh mắt người bình thường, cuộc sống bình thường. Cha mẹ, bằng hữu, xã hội, công tác... không thể nào tránh được. Con người ở trên đời này, làm sao có thể chỉ một mình sống. Cứ tiếp tục như vậy... có thể hay không... hủy hoại Tần Tư.
Nghĩ đến đây, Bạch Niệm Phàm một trận phiền chán, đứng dậy mở ra cửa sổ, bên ngoài tối đen một mảnh, hôm nay y lại làm việc đến đêm khuya. Không khí có chút lạnh tiến vào, làm tư duy của y cũng dần thông suốt. Cười khổ một tiếng, y đi ra văn phòng, vào toilet rửa mặt.
Ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, trên khuôn mặt tuổi trẻ tuấn lãng, cảm xúc phức tạp rõ ràng in tại trong mắt cùng đuôi lông mày, y giải khai cúc áo sơ mi, tưởng hít thở chút không khí, lại nhìn đến dưới cổ một mảnh lớn ấn ký màu đỏ, rậm rạp giống như bị một đàn kiến cắn qua.
Khuôn mặt Bạch Niệm Phàm lập tức hồng thấu, ngay cả cổ đều nổi lên một tầng da gà. Đó là hôm kia ở ký túc xá của mình điên cuồng cả một đêm. Loại cảm giác bị giữ lấy cùng nhồi đầy này, làm cho khố hạ của y động đậy, cả người dần trở nên khô nóng. Thân thể này đã dần dần thẩm mê điên cuồng tình ái, một ngày so với một ngày... càng *** đãng.
Y vội vàng hắt mấy vốc nước lạnh, mới tưới diệt dược dục hỏa trong lòng vài phần, đối chính mình trong gương xả xuất một chút tươi cười miễn cưỡng liền xoay người rời đi. Đêm đã khuya, cũng không biết Tần Tư có phải lại chạy đến ký túc xá chờ y không.
Bạch Niệm Phàm vừa định mở cửa phòng, cánh cửa bỗng nhiên lỏng ra, cả người y trở tay không kịp phác lên, ngã vào trong lòng một người. Hương thơm quen thuộc xông vào chop mũi, y buồn hừ một tiếng tưởng đứng dậy, cả người lại bị ôm lên.
“Tiểu Tư, ngươi, phóng ta xuống dưới! Hơn nửa đêm không ngủ sao lại chạy tới đây!” Bạch Niệm Phàm giãy dụa bị phóng tới trên sô pha.
Tần Tư đem Bạch Niệm Phàm vòng ở trong sô pha, ánh mắt sau lớp kính gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Niệm Phàm, Bạch Niệm Phàm bị hắn xem có chút chột dạ, ngoảnh mặt đi, cũng không thèm nhắc lại.
“Hừ.” Tần Tư bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, đầu ngón tay giữ cằm Bạch Niệm Phàm, bức y nhìn ánh mắt gần trong gang tấc của mình: “Ca ca, mỗi lần ngươi miên man suy nghĩ, luôn sẽ đứng ở văn phòng, đã khuya mới có thể trở về.”
“Ta không có!” Bạch Niệm Phàm thốt ra, rất nhanh liền ý thức được chính mình phủ nhận quá nhanh... Có chút giấu đầu hở đuôi, lại rõ ràng biết, y quả thật là đang miên man suy nghĩ, nhưng...y là người đã đi ra xã hội, nghĩ như vậy, lại bình thường xuống!
Thân thể Tần Tư chậm rãi áp chế đến, mang áp bách rõ ràng, làm cho Bạch Niệm Phàm càng ngày càng bất an. Y bị buộc nhìn Tần Tư, bị giam cầm ở địa phương nho nhỏ, so sánh một chút y mới ý thức được, Tần Tư đang ở trong thời kỳ phát dục, lớn rất nhanh, ngắn ngủn mấy tháng thời gian, hắn lại cao thêm không ít, hiện tại, chính mình vốn là không tính rất cao, bị hắn vòng trong cánh tay, thế nhưng không có biện pháp giãy.
“Tần Tư, ngươi cuối cùng cũng là người lớn.” Bạch Niệm Phàm bỗng nhiên nói, mặt mày ôn nhuyễn cười.
“Bạch Niệm Phàm, ta chưa bao giờ cho rằng chính mình không phải người lớn. Mặc dù là bảy tuổi năm ấy, khi lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta cũng không nghĩ chính mình là tiểu hài tử. Nếu như không có biến cố năm bảy tuổi ấy, ta có lẽ sẽ giống tiểu hài tử bình thường trưởng thành một nam nhân bình thường. Nhưng là, nhân sinh không có chữ nếu, thứ ta muốn, cho tới bây giờ cũng chỉ có một, thứ đó, xỏ xuyên qua cả nhân sinh của ta, ta tuổi trẻ, nhưng là cái đó và tuổi không quan hệ, không phải sao?” Chóp mũi Tần Tư cọ khuôn mặt Bạch Niệm Phàm, chậm rãi nói.
“Tha thứ ta yếu đuối... Tần Tư...” Bạch Niệm Phàm chỉ cảm thấy cái mũi đau xót, nước mắt liền lăn xuống, theo khuôn mặt chậm rãi tích lạc, đôi môi lạnh lẽo run rẩy hôn lên Tần Tư.
“Ca ca không cần lo lắng, chỉ cần Tiểu Tư vẫn nắm tay ngươi, chúng ta sẽ không bao giờ lạc mất nhau. Thế giới rất lớn, nhưng là lòng tham của ta nhỏ, tâm lý ta, cho tới bây giờ chỉ ở một người, chính là ngươi a, ca ca của ta.” Tần Tư khẽ hôn khóe mắt phiếm lệ của Bạch Niệm Phàm, đau lòng dỗ.
Tâm tư của hắn luôn rất tinh tế, như thế nào có thể không rõ lo âu của Bạch Niệm Phàm. Là hắn bắt buộc Bạch Niệm Phàm, bức y bồi mình đi hướng con đường gian nan không có lối về, như vậy trên những chặng đường sau này, tất cả bụi gai sẽ đều do hắn chặt đứt. Hắn làm sao có thể bỏ được, làm cho ca ca âu yếm, đi thừa nhận một chút thương tổn?
Editor: Javiko
Cuối mùa thu tới gần đầu mùa đông, Bạch Niệm Phàm ở văn phòng thu thập tư liệu xong, nhẹ nhàng thở ra thật dài, làm chủ nhiệm lớp mới càng ngày càng thuận tay, hết thảy đều đi hướng quỹ đạo bình thường, trừ bỏ... giữa y cùng Tần Tư, càng ngày càng không “Bình thường” quan hệ. Bọn họ là huynh đệ không cùng huyết thống, y lớn hơn hắn bảy tuổi, y là chủ nhiệm lớp của hắn, hắn là lớp trưởng – trợ thủ đắc lực của y. Bỏ qua cái khác không nói, việc học của Tần Tư không giống hồi trung học khiến y phải quan tâm, mà là càng phát ra ổn định tự giác; tương phản, ở trong công tác hằng ngày của Bạch Niệm Phàm, Tần Tư lại bắt đầu sắm vai nhân vật cực kỳ trọng yếu ── phụ tá đắc lực.
Bạch Niệm Phàm biết tính tình của mình quá mức ôn hòa, lớp học ngẫu nhiên sẽ sinh ra một ít phiền toái, tính cách này của mình nói chung sẽ thiếu một chút nghiêm khắc, phương diện này Tần Tư giúp đỡ y thật nhiều ── mang tấm gương học sinh xuất sắc nổi trội khiến các học sinh khác dễ bảo hơn. Điều này làm cho Bạch Niệm Phàm vừa cảm khái vừa không cam lòng. Cảm khái là, Tần Tư thật sự trưởng thành, hắn có ý nghĩ của chính mình, hơn nữa cử chỉ cũng thật thuần thục, hiểu được nhiệm vụ quan trọng nhất trong giai đoạn trưởng thành của mình là gì, không còn kiêu căng tùy hứng như dĩ vãng, trở nên trầm ổn; không cam lòng là, y rõ ràng đã sớm là người lớn, còn bị đệ đệ của mình làm thành bảo bối phủng trong lòng bàn tay, thật giận là chính mình càng ngày càng chìm đắm vào đây.
“Tiểu Tư, chờ ngươi ra xã hội, ly khai ta, chân chính kiến thức đến thế giới bên ngoài, ngươi...” Bạch Niệm Phàm tựa vào trong ghế dựa, nhìn trần nhà, thì thào tự nói. Y bỗng nhiên cảm giác được một chút sợ hãi, dĩ vãng chưa bao giờ tự hỏi qua loại vấn đề này, ý niệm trong đầu một khi sinh ra, liền không thể ngăn chặn. Đó là một xã hội thế tục, có lẽ vài năm sau, y cùng Tần Tư, đều sẽ phải đối mặt với áp lực xã hội, đối mặt hôn nhân, đối mặt ánh mắt người bình thường, cuộc sống bình thường. Cha mẹ, bằng hữu, xã hội, công tác... không thể nào tránh được. Con người ở trên đời này, làm sao có thể chỉ một mình sống. Cứ tiếp tục như vậy... có thể hay không... hủy hoại Tần Tư.
Nghĩ đến đây, Bạch Niệm Phàm một trận phiền chán, đứng dậy mở ra cửa sổ, bên ngoài tối đen một mảnh, hôm nay y lại làm việc đến đêm khuya. Không khí có chút lạnh tiến vào, làm tư duy của y cũng dần thông suốt. Cười khổ một tiếng, y đi ra văn phòng, vào toilet rửa mặt.
Ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, trên khuôn mặt tuổi trẻ tuấn lãng, cảm xúc phức tạp rõ ràng in tại trong mắt cùng đuôi lông mày, y giải khai cúc áo sơ mi, tưởng hít thở chút không khí, lại nhìn đến dưới cổ một mảnh lớn ấn ký màu đỏ, rậm rạp giống như bị một đàn kiến cắn qua.
Khuôn mặt Bạch Niệm Phàm lập tức hồng thấu, ngay cả cổ đều nổi lên một tầng da gà. Đó là hôm kia ở ký túc xá của mình điên cuồng cả một đêm. Loại cảm giác bị giữ lấy cùng nhồi đầy này, làm cho khố hạ của y động đậy, cả người dần trở nên khô nóng. Thân thể này đã dần dần thẩm mê điên cuồng tình ái, một ngày so với một ngày... càng *** đãng.
Y vội vàng hắt mấy vốc nước lạnh, mới tưới diệt dược dục hỏa trong lòng vài phần, đối chính mình trong gương xả xuất một chút tươi cười miễn cưỡng liền xoay người rời đi. Đêm đã khuya, cũng không biết Tần Tư có phải lại chạy đến ký túc xá chờ y không.
Bạch Niệm Phàm vừa định mở cửa phòng, cánh cửa bỗng nhiên lỏng ra, cả người y trở tay không kịp phác lên, ngã vào trong lòng một người. Hương thơm quen thuộc xông vào chop mũi, y buồn hừ một tiếng tưởng đứng dậy, cả người lại bị ôm lên.
“Tiểu Tư, ngươi, phóng ta xuống dưới! Hơn nửa đêm không ngủ sao lại chạy tới đây!” Bạch Niệm Phàm giãy dụa bị phóng tới trên sô pha.
Tần Tư đem Bạch Niệm Phàm vòng ở trong sô pha, ánh mắt sau lớp kính gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Niệm Phàm, Bạch Niệm Phàm bị hắn xem có chút chột dạ, ngoảnh mặt đi, cũng không thèm nhắc lại.
“Hừ.” Tần Tư bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, đầu ngón tay giữ cằm Bạch Niệm Phàm, bức y nhìn ánh mắt gần trong gang tấc của mình: “Ca ca, mỗi lần ngươi miên man suy nghĩ, luôn sẽ đứng ở văn phòng, đã khuya mới có thể trở về.”
“Ta không có!” Bạch Niệm Phàm thốt ra, rất nhanh liền ý thức được chính mình phủ nhận quá nhanh... Có chút giấu đầu hở đuôi, lại rõ ràng biết, y quả thật là đang miên man suy nghĩ, nhưng...y là người đã đi ra xã hội, nghĩ như vậy, lại bình thường xuống!
Thân thể Tần Tư chậm rãi áp chế đến, mang áp bách rõ ràng, làm cho Bạch Niệm Phàm càng ngày càng bất an. Y bị buộc nhìn Tần Tư, bị giam cầm ở địa phương nho nhỏ, so sánh một chút y mới ý thức được, Tần Tư đang ở trong thời kỳ phát dục, lớn rất nhanh, ngắn ngủn mấy tháng thời gian, hắn lại cao thêm không ít, hiện tại, chính mình vốn là không tính rất cao, bị hắn vòng trong cánh tay, thế nhưng không có biện pháp giãy.
“Tần Tư, ngươi cuối cùng cũng là người lớn.” Bạch Niệm Phàm bỗng nhiên nói, mặt mày ôn nhuyễn cười.
“Bạch Niệm Phàm, ta chưa bao giờ cho rằng chính mình không phải người lớn. Mặc dù là bảy tuổi năm ấy, khi lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta cũng không nghĩ chính mình là tiểu hài tử. Nếu như không có biến cố năm bảy tuổi ấy, ta có lẽ sẽ giống tiểu hài tử bình thường trưởng thành một nam nhân bình thường. Nhưng là, nhân sinh không có chữ nếu, thứ ta muốn, cho tới bây giờ cũng chỉ có một, thứ đó, xỏ xuyên qua cả nhân sinh của ta, ta tuổi trẻ, nhưng là cái đó và tuổi không quan hệ, không phải sao?” Chóp mũi Tần Tư cọ khuôn mặt Bạch Niệm Phàm, chậm rãi nói.
“Tha thứ ta yếu đuối... Tần Tư...” Bạch Niệm Phàm chỉ cảm thấy cái mũi đau xót, nước mắt liền lăn xuống, theo khuôn mặt chậm rãi tích lạc, đôi môi lạnh lẽo run rẩy hôn lên Tần Tư.
“Ca ca không cần lo lắng, chỉ cần Tiểu Tư vẫn nắm tay ngươi, chúng ta sẽ không bao giờ lạc mất nhau. Thế giới rất lớn, nhưng là lòng tham của ta nhỏ, tâm lý ta, cho tới bây giờ chỉ ở một người, chính là ngươi a, ca ca của ta.” Tần Tư khẽ hôn khóe mắt phiếm lệ của Bạch Niệm Phàm, đau lòng dỗ.
Tâm tư của hắn luôn rất tinh tế, như thế nào có thể không rõ lo âu của Bạch Niệm Phàm. Là hắn bắt buộc Bạch Niệm Phàm, bức y bồi mình đi hướng con đường gian nan không có lối về, như vậy trên những chặng đường sau này, tất cả bụi gai sẽ đều do hắn chặt đứt. Hắn làm sao có thể bỏ được, làm cho ca ca âu yếm, đi thừa nhận một chút thương tổn?
Bình luận truyện